Chương 61
Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, con chó của nhà hàng xóm cách xa hàng kilômét cũng biết cô ấy sắp cưới chồng
Vì chỗ nằm trong bệnh viện rất hạn chế, lại thêm thương tích của Triệu Noãn Noãn không đáng ngại, đến chiều là bác sĩ đồng ý cho về nhà. Xán Xán vốn tưởng Triệu Noãn Noãn không đồng ý nên rắp tâm chuẩn bị mọi lời khuyên giải, kết quả là chưa kịp thuyết phục, anh đã đồng ý luôn.
Vậy là mười hai tiếng đồng hồ sau tai nạn xe, Triệu Noãn Noãn ra viện. Xuất viện cùng lúc còn có một nam một nữ bệnh nhân cùng phòng.
- Anh Noãn Noãn, hai người kia lạ quá nhỉ.
Triệu Noãn Noãn tâm trạng rất thoải mái, giọng nói cũng vui vẻ hẳn lên:
- Sao mà lạ?
- Sao người đàn ông kia lại như con chim cứ theo sau người phụ nữ vậy?
- Không biết. – Triệu Noãn Noãn nhún vai – Có lẽ người đàn ông đã làm gì đó có lỗi với người phụ nữ.
Rất ít phụ nữ thỏa mãn được khi đang cơn tò mò, Xán Xán càng hiếu kỳ hơn:
- Anh bảo anh chàng ấy đã phạm lỗi gì với cô ấy?
Triệu Noãn Noãn cau mày:
- Xán Xán, em hỏi nhiều thế làm gì?
- Đâu mà! – Xán Xán chớp chớp mắt vẻ vô tư – Linh cảm muốn biết thôi mà, có thể lấy làm đề tài tiểu thuyết đấy chứ.
- Thế thì em viết chuyện anh ta bị đụng xe hóa thành phụ nữ đi. – Triệu Noãn Noãn cười.
Xán Xán đổ mồ hôi:
- Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu? Cũng vì lo cho anh đấy chứ! Anh có biết hôm nay nhận được điện thoại từ bệnh viện em đã căng thẳng thế nào không? Em còn nghĩ rằng anh… – Cô không nói nữa.
- Ngốc thế chứ… – Tim anh mềm ra. Anh tiến đến ôm chặt lấy cô, nhìn đôi môi vì khóc mà sưng mọng, anh cúi xuống, hôn lên.
Nụ hôn này âu yếm gấp bội so với tối hôm qua, mà hiệu quả cảm xúc lại càng gấp bội, khi anh buông cô ra, đôi mắt cô mơ màng, chân không đứng vững, vẫn nép chặt vào ngực anh. Đạt được hiệu quả đến thế, Triệu Noãn Noãn vô cùng đẹp lòng. Hai người ôm nhau đứng đó, anh còn muốn cúi xuống hôn nữa, bỗng nhiên cảm thấy có gì khác lạ.
- Xán Xán? Xán Xán! Tô Xán Xán!
- Dạ… – Cô yếu ớt ngẩng lên. – Anh Noãn Noãn… Em thấy… nóng quá…
Triệu Noãn Noãn vội vàng áp tay lên trán cô. Hỏng rồi, sốt rồi!
***
Mấy ngày liền ăn không đủ, sức đề kháng giảm đáng kể, lại thêm đêm tối nhiễm lạnh và say rượu, Xán Xán đổ bệnh. Bệnh viện khốn khổ vừa tiễn được một bệnh nhân thì lại đón vào một bệnh nhân. Bệnh nhân này bệnh tình không dễ dàng thuyên giảm như bệnh nhân bị thương ngoài da Triệu Noãn Noãn. Xán Xán nằm một lèo ba ngày.
- Xán Xán! – Cửa phòng bật mở, bà mẹ xông vào trước. – Giời ơi, con ngốc này! Ai bảo con không ăn hả, giờ thì hay chưa, ốm thế này rồi… – Bà mẹ miệng thì trách cứ nhưng ánh mắt tỏ ra rất đau lòng.
- Mẹ, con xin lỗi. – Xán Xán nói, giọng phều phào.
- Được rồi, được rồi, mẹ không trách con đâu. – Trông thấy con gái ra nông nỗi này, bà mẹ còn lòng dạ nào trách cứ nữa. – Con cũng thật là, hẹn hò kiểu gì thế. – Bà nhìn sang Triệu Noãn Noãn ngồi bên, mắt ánh lên. – Thì ra hẹn nhau ở bệnh viện hả!
Xán Xán đỏ mặt:
- Mẹ, mẹ nói gì thế…
Con gái phản ứng thế càng khẳng định điều bà mẹ đoán thầm, bà cười ha ha nhìn sang Triệu Noãn Noãn đánh tiếng:
- Noãn Noãn này! Cô ngốc nhà mình lần này lại làm phiền anh đấy.
Triệu Noãn Noãn cũng lúng ta lúng túng:
- Mẹ ơi, mẹ đừng nói thế, chăm sóc Xán Xán… – Anh nói rồi không ngăn được ánh mắt nhìn sang Xán Xán. Hai mắt nhìn nhau, đều ửng đỏ lên mặt – Chăm sóc cô ấy là việc con nên làm mà.
- Nên chứ! Nên chứ! – Bà mẹ nhất thời cười hết cỡ – Con cứ tiếp tục chăm sóc nó đi, mẹ đi rửa ít hoa quả cho hai đứa. – Bà nói rồi không kịp cầm hoa quả, vội vàng chạy ra ngoài hành lang, móc điện thoại ra nhấn phím luôn.
- A lô, bố Xán Xán à? Tôi bảo ông này, Xán Xán nhà mình rốt cuộc lại có chuyện rồi! Phải, phải, phải! Mau báo với họ hàng xa gần đi, nhớ gọi điện cho cả thím họ nữa nhé, con gái nhà mình chắc sẽ lấy chồng sớm hơn con gái nhà bà ấy đấy!
Xán Xán nằm trên giường bệnh không hay tốc độ truyền tin từ bố mẹ mình đã nhanh hơn tên lửa. Chưa đầy một giờ sau đến cả họ hàng gần xa cùng con chó của láng giềng cách xa hàng kilômét đã biết là cô sắp lấy chồng, huống gì là người khác?
Để đề phòng sự tình lại đột biến, lần hai bố mẹ hai bên không dám chậm trễ, trước khi Xán Xán ra viện, mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đã đâu vào đó cả. Đến cả đồ uống trong tiệc cưới cũng đã chọn xong, chỉ đợi Xán Xán ra viện là cử hành hôn lễ.
Xán Xán chẳng biết gì. Cho nên sau khi xuất viện, nhìn thấy xe hoa dài thượt xếp hàng ngoài cửa bệnh viện, cô bàng hoàng. Không chỉ xe hoa loại sang trọng, mà cả Triệu Noãn Noãn cũng ăn vận âu phục đàng hoàng, trông quá đẹp trai. Xán Xán cứ trố mắt ra nhìn:
- Anh Noãn Noãn… em chỉ ra viện thôi mà… Không cần… không cần long trọng thế này đâu…
Triệu Noãn Noãn thản nhiên:
- Cần chứ.
- Không phải! Sao xe này giống như… như đi kết hôn thế… – Xán Xán thấy tim đập bồm bộp. Thực ra việc này ngày thường cô cũng không phải chưa từng tưởng tượng tới, chỉ là sự việc xảy ra hôm nay quá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị tâm lý.
- Xe này chở chúng mình đi đón người cưới nhau, vì thế em đừng để lỡ giờ lành của mọi người.
Thế sao? Xán Xán kinh ngạc, công ty tổ chức hôn lễ ngày nay thật kín quá nhỉ, đón bệnh nhân rồi đón cô dâu luôn, chẳng nghĩ xem rốt cuộc thế là lành hay không lành nữa. Lên xe, xe vừa chạy một lát, Xán Xán lại nảy sinh nghi ngờ.
- Anh Noãn Noãn, xe này chạy hình như không đúng hướng.
- Vậy sao? – Triệu Noãn Noãn nhìn qua cửa – Có thể đang chạy đến khách sạn trước để đón cô dâu.
Hả! Vậy sao?
- Không phải à, cô dâu không phải ở nhà sao? Sao lại đến khách sạn đón?
- Nhà trai không nóng ruột, em sốt ruột gì chứ?
Câu này khiến Xán Xán im bặt. Đúng là! Nhà trai người ta không vội, cô vội gì? Thế là xe hoa chạy thẳng đến khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã gắn hoa tươi, nổi bật nhất là hai cột bóng sặc sỡ cao ngất hiên ngang đón gió.
- Oa! Anh Noãn Noãn, làm lễ cưới ở đây tốn quá! Cầu kỳ quá, cả câu đối mừng nữa! – Cô vừa nói vừa thò đầu ra ngoài nhìn, muốn nhìn xem câu đối mừng đám cưới viết gì. – Oa! Anh Noãn Noãn, anh xem kìa, chú rể nhà này giống tên anh!
Cô nhìn rất hào hứng, Triệu Noãn Noãn ngồi bên cạnh mặt thoáng nhăn nhó.
- Oa! Mau xem kìa! Tên cô dâu cũng trùng với tên em nữa!
Cuối cùng, Triệu Noãn Noãn chịu không nổi:
- Tô Xán Xán, sao em ngốc thế hả?
- Ngốc? – Xán Xán rụt cổ vào trong xe, nhìn Triệu Noãn Noãn vẻ đầy oan uổng. – Anh Noãn Noãn, sao anh bảo em ngốc? Em ngốc gì chứ?
- Ngốc chứ còn gì! – Không phải Triệu Noãn Noãn trả lời, mà là người lái xe từ nãy chẳng nói gì. – Chưa thấy cô dâu nào ngốc đến thế, đến mình cưới còn không biết nữa!
Xán Xán nghe rồi, ba giây sau mới tỉnh hồn, sau đó chưng hửng.
***
Quy trình hôn lễ cực kỳ phiền phức, nhất là cô dâu, phải trang điểm, phải mặc váy cưới, lại còn làm tóc… Triệu Noãn Noãn đợi ở ngoài đến tê dại cả chân. Người vốn luôn luôn điềm đạm như anh mà trong việc hôn lễ này cũng cuống cả lên. Không chỉ Triệu Noãn Noãn cuống quýt, lớn bé già trẻ trong nhà ngoài Tô Xán Xán ra cũng đều phát sốt lên cả.
Không kể hôn lễ không theo nếp cũ, đến cô dâu cũng đi thẳng từ bệnh viện tới khách sạn, xứng đáng được gọi là độc nhất vô nhị trong lịch sử lễ cưới.
Đợi không biết bao nhiêu lâu, mái tóc cô dâu cuối cùng cũng được làm xong.
- Xán Xán! – Khi Triệu Noãn Noãn xông vào, nhìn thấy phía lưng cô dâu mặc váy trắng thì sững sờ.
Nghe tiếng anh, Xán Xán cũng giật mình, cô dè dặt quay lại, từ lúc biết tin kết hôn tới giờ, lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp này. Hai người mặt đối mặt, mắt trong mắt, nhất thời không một tiếng động.
Xán Xán hôm nay… đẹp quá! Khăn voan trắng cài lên mái tóc rất hợp với khuôn mặt, váy dài ôm khéo lấy thân hình vừa độ của cô, hoa trắng cài rủ bên mái tóc trang nhã. Gương mặt cô dâu được trang điểm hai màu phấn hồng và xanh nhạt làm nổi lên đường nét thanh xuân.
Anh đờ người ra ngắm, tâm trạng cuống quýt dần dần bình tĩnh lại.
Anh bước tới, trang trọng đưa tay về phía cô.
Xán Xán có chút bàng hoàng, e thẹn đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hai bàn tay siết chặt trong nhau, bên tai vang lên lời ca ngập tràn hạnh phúc:
Nghe anh nói,
Tay trong tay cùng bước với anh,
Xây đắp đời hạnh phúc,
Hôm qua em chưa kịp
Ngày mai không tiếc gì
Hôm nay làm vợ anh đi
Cuối cùng, cô ngốc Tô Xán Xán cũng sắp lấy chồng.
Chương 62
Động phòng! Em muốn động phòng!
Về phần Xán Xán, hôn lễ này quả là quá đột ngột, đột ngột đến đơn giản, cứ như một giấc mộng. Khi hai người tay trong tay cùng nhau bước ra, hai bên lối đi đã rất đông họ hàng bạn bè, mọi người đều ríu rít nở nụ cười chúc phúc.
- Xán Xán! – Nhan Như Ngọc mặc áo dân tộc đỏ chóe xông đến, áo lụa đỏ thêu hoa mẫu đơn xanh, hoa nở rực rỡ, cực kỳ bắt mắt.
Nhan Như Ngọc xông tới trước mặt cô, lập tức vỗ vai bạn đánh bộp:
- Xán Xán, cậu quá chểnh mảng đấy!
Cú vỗ này quá mạnh khiến Xán Xán suýt ói ra máu:
- Như Ngọc, cậu làm gì thế?
- Khai thực ra, chiêu này cậu thực hiện lúc nào vậy? Cậu cứ lotớ không tìm được bạn trai, kết quả tớ phải chịu cậu còi to cho vượt rồi…
- Hứ! – Xán Xán vội vã bịt miệng bạn – Đừng để bố mẹ nghe thấy.
- Có sao đâu! – Nhan Như Ngọc vô tư lự nhún vai – Dù sao cũng trả lại sự trong trắng cho cậu rồi.
Trả lại sự trong trắng?
Vừa nghe thấy từ này, Xán Xán đã hốt hoảng, không kìm nổi quay đầu nhìn Triệu Noãn Noãn. Anh đang nhìn cô cười mỉm, trong lòng ấm áp vô cùng, ngọt ngào khôn xiết.
- Úi chà, lại còn lén đánh mắt cho nhau nữa! – Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh chọc ngoáy.
Xán Xán má ửng hồng:
- Nói gì cơ… – Bỗng cô ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn Nhan Như Ngọc – Như Ngọc, hôm nay cậu tới làm gì?
Tới làm gì? Nhan Như Ngọc sững sờ:
- Cậu không biết à? Tớ đến làm phù dâu cho cậu đấy!
Phù dâu!
- Thế phù rể là… – Tim Xán Xán chợt nảy lên một linh cảm không lành.
- Phù rể hả? – Nhan Như Ngọc e lệ cúi đầu, nhìn Xán Xán chớp chớp mắt – Chẳng phải là… anh thân yêu của nhà tớ…
Trong vô số mối lo, Xán Xán chầm chậm đưa mắt nhìn về phía không xa…
Quả nhiên, Dương Tiếu lẫm liệt đứng đó, trang phục thời Đường màu đỏ chóe rồng phượng giao nhau, tóc chải dầu bóng mượt cảm giác chói lóa mắt, nhẹ đưa mắt, anh nhoẻn nụ cười phong tình với mọi người.
Ôi trời… Xán Xán thấy toàn thân vỡ vụn.
- Sao anh để anh ấy làm phù rể? – Xán Xán đứng ở cửa, nhân lúc vắng khách cằn nhằn với Triệu Noãn Noãn.
Triệu Noãn Noãn có vẻ bị làm khó:
- Mọi việc đột ngột quá, anh cũng nhất thời không tìm được ai…
- Không tìm được ai cũng không tìm tới anh ấy chứ? – Cứ nhớ lại khúc ca hoành tá tràng hôm nọ, tim Xán Xán lại thấy thấp thỏm.
- Thế biết làm sao?
- Làm sao cái gì? – Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời thì thầm của hai người.
- Anh… anh Cao Vũ? – Xán Xán quay lại, kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến mối quan hệ giữa anh và Triệu Noãn Noãn, chợt thấy lúng túng. Việc đời biến đổi, hôm trước họ còn là một đôi, đến nay cô lại trở thành vợ mới của Triệu Noãn Noãn. Việc này… cô có phải là… kẻ thứ ba không?
- Sao thế? Không hoan nghênh anh tới à? – Cao Vũ nhướn mày cười, ánh mắt dịu dàng hướng về phía cô.
- Sao ạ? – Cô vội vàng mở miệng – Em cứ nghĩ là… Anh sẽ không tới chứ…
- Yên tâm! – Cao Vũ nói rồi, đột nhiên nghiêng mình tới gần cô, ghé vào tai cô nói khẽ – Tiền rượu lần trước vẫn ghi nợ đấy, anh dù gì cũng phải đòi chứ!
- Ha ha… – Xán Xán cười gượng, trong bụng rủa thầm, quả nhiên bọn tư bản nhớ dai thật!
- Xán Xán! – Đang cười ha ha, chợt vang lên một giọng nói khác rất quen.
Không đợi Xán Xán đáp, Triệu Noãn Noãn tiến lên một bước, che trước mặt cô, cảnh giác nhìn Lạc Thiếu Tuấn:
- Anh tới đây làm gì?
Lạc Thiếu Tuấn bị hỏi như vậy hóa lúng túng:
- Anh đừng hiểu nhầm, tôi…
- Anh ấy là tôi đưa tới đấy! – Cao Vũ đột nhiên cất lời, đến bên Lạc Thiếu Tuấn, đưa tay choàng lấy cổ anh.
- Anh, anh, bọn anh… – Xán Xán miệng chữ O mắt chữ A, hai người họ kết thành đôi từ khi nào thế? Quá… Quá kinh dị!
- Sao nào? Hai người thì lấy nhau, không cho tôi dẫn theo người thân tới sao? – Nói rồi, Cao Vũ đưa mắt nhìn Lạc Thiếu Tuấn đầy ấm áp, Lạc Thiếu Tuấn vốn lạnh lùng cũng đỏ bừng mặt!
- Xán Xán! – Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh bị kích động bàng hoàng hết cả người. – Cậu đúng là chân nhân không lộ chân tướng! – Không chỉ lấy lại được sự trong trắng, mà lại còn bôi bẩn cả sự trong trắng khác nữa! Quá tài! Quá tuyệt!
Ặc… Cớ sao điều này lại liên quan tới cô?
***
6 giờ 18 phút, hôn lễ chính thức bắt đầu, cô dâu chú rể tiến vào hội trường.
Xán Xán níu tay Triệu Noãn Noãn, mỗi bước đều rất thận trọng.
Người chủ hôn theo lệ nói mấy câu mào đầu, sau đó đến đoạn cô dâu chú rể mở lời.
- Tại đây, trước hết tôi xin cảm tạ người phụ nữ quan trọng nhất đối với sinh mạng tôi. – Triệu Noãn Noãn nói rồi âu yếm nhìn Xán Xán. – Không có người ấy, tôi không thể đứng ở đây, tôi muốn nói với người ấy một tiếng…
Xán Xán xúc động dâng trào, trông chờ anh nói nốt phần sau…
- Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ!
Wa wa wa, Xán Xán cảm thấy rắc rắc rắc.
Khi anh nói về mẹ anh, sao anh cứ nhìn em? Phí cả cảm xúc!
- Tiếp theo đây, tôi xin cảm tạ một người phụ nữ khác quan trọng trong đời tôi.
Xán Xán vội lấy hết tinh thần, lần này chắc là đến lượt cô?
Triệu Noãn Noãn dịu dàng nhìn thêm lần nữa:
- Không có người ấy, hôm nay tôi không thể đứng ở đây, vì thế tôi xin nói với người ấy một lời…
Cảm động! Cảm động!
- Mẹ vợ ơi, con cảm ơn mẹ!
…
- Sau nữa, tôi xin cảm ơn bố tôi, là người đã nuôi dưỡng tôi nên người…
Tiếp nữa, Triệu Noãn Noãn kể ra một lô xích xông tên, nghe mà Xán Xán quay cuồng muốn ngủ, mãi vẫn chưa đến lượt cô.
Trong không khí hồi hộp, cuối cùng cô cũng thành công trong việc xuất thần. Không biết bao lâu sau, bỗng dưng…
- Xán Xán? Xán Xán!
- Dạ? – Xán Xán định thần. – Gì vậy?
Triệu Noãn Noãn mặt sa sầm, anh chuẩn bị lời trình bày mất bao nhiêu lâu, cô không nghe thấy gì thì phải? Trong lòng thấy có chút giận dỗi:
- Anh vừa nói gì, em nghe thấy không?
- Ặc… hình như có nghe thấy…
Triệu Noãn Noãn mặt trầm lắng:
- Tô Xán Xán, Anh! Yêu! Em!
Nói xong, không đợi cô định thần, anh ôm ngang lưng cô, trước mắt mọi người anh hôn cô luôn. Nụ hôn này như vũ bão, không để cho cô có chút khe hở nào mà thở, trong tiếng hô kinh ngạc kèm theo xuýt xoa tặc lưỡi của quan khách, vẫn hôn đủ năm phút.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hôn xong, Triệu Noãn Noãn từ tốn buông cô ra, ghé vào tai cô nói:
- Bây giờ đã nghe thấy chưa?
- Nghe… nghe thấy rồi… – Xán Xán đờ đẫn gật đầu.
Đừng nói là bây giờ, cả đời này muốn quên cũng không quên được!
Nụ hôn kiểu Pháp khiến chân tay tê dại, đầu óc choáng váng, khi đến lượt cô dâu mở lời, Xán Xán đứng tại lễ đài, không nói nổi một câu.
- Bây giờ xin mời cô dâu có vài lời với mọi người! – Người chủ hôn nhắc thêm lần nữa.
- Tôi… – Xán Xán mắt nhìn ngơ ngác ra phía trước – Tôi… tôi hy vọng mọi người có thể ăn no uống say, nhất định đừng để thừa thức ăn đồ uống…
…
Sau vài giây trầm lắng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Phải lắm! Lễ cưới mà, phải ăn no uống say, phải ăn bằng sạch cỗ cưới chứ!
Với sự khích lệ của cô dâu, dạ dày của quan khách vô cùng hào hứng, món này tiếp đĩa kia, chai này tiếp chai khác, không khí nóng hôi hổi.
- Em uống ít thôi. – Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh nhắc cô. – Lát nữa còn việc quan trọng phải làm đấy.
Việc quan trọng? Xán Xán mơ hồ nhìn anh:
- Việc gì?
- Thì là… – Anh dẩu môi. – Em đợi lát nữa thì biết.
- Đáng ghét! Không nói thì thôi! – Xán Xán lẩm bẩm một câu, nâng ly rượu, lại mời rượu ai đó.
- Đợi đã! – Triệu Noãn Noãn ngăn cô – Anh, anh uống giúp cô ấy nhé?
- Được! – Chỉ thấy một bóng người đỏ lựng vút qua, đón ly rượu từ tay Xán Xán uống một hơi cạn sạch, rồi không quên cầm ly rượu óng ánh. – Cục cưng bé nhỏ thân yêu, em xem anh lợi hại chưa!
- Anh thân yêu, anh thật quá lợi hại! Em ngưỡng mộ anh quá cơ!
- Nào, chúng mình cùng uống giúp họ đi!
- Được! Hôm nay hãy xem hai chúng mình đây!
Mọi người:
- …
Điều không ngờ tới là nửa giờ sau.
- Em gái ngồi đầu thuyền, anh giai đi trên bến, ân ân ái ái quyến luyến tơ vương dăng dăng…
- Em gái nhỏ tôi ngồi đầu thuyền, anh giai anh đây đi trên bến, mối tình chúng mình, tình yêu chúng mình, quyến luyến dăng dăng tơ vương vương tơ…
Lần này khúc hát Bài ca hảo hán đã trở thành Tình yêu quyến luyến, và đôi nam nữ hợp xướng kia có tiến bộ! Trong tiếng ca kinh hồn, lễ cưới rầm rĩ kết thúc, tiễn hết quan khách, lại hò hét dỗ dành để đôi tình nhân Nhan Như Ngọc chịu ra về, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
***
Giờ phút này, trong gian phòng yên tĩnh chỉ có Tô Xán Xán và Triệu Noãn Noãn.
- Anh Noãn Noãn, anh… Lúc nãy anh bảo còn có việc gì quan trọng phải làm? – Tuy phần lớn rượu đã được Nhan Như Ngọc và anh thân yêu của cô ấy đỡ hộ, nhưng người như Xán Xán vốn không có chút tửu lượng nào cũng đã say.
- Em lại đây, anh nói cho em biết. – Triệu Noãn Noãn vẫy vẫy tay.
- Ừ… – Cô ậm ừ, chuếnh choáng bước tới, chân loạng choạng khiến đầu chúi về trước.
- Cẩn thận nào! – Triệu Noãn Noãn vội tiến lên một bước ôm lấy cô, thân thể mềm oặt ngả vào lòng anh, toàn thân anh bỗng nhiên nóng ran. – Em vẫn ổn chứ?
- Không sao… – Xán Xán lắc đầu, trông có vẻ ảo não – Có việc gì quan trọng, anh nói đi…
Triệu Noãn Noãn đã tính trước là Xán Xán không uống được rượu, giờ cô thế này… Chợt anh thấy đau lòng. Cô mới ốm dậy mà phải chịu mệt thế này. Trong cơ thể có một luồng khí nóng lan tỏa khắp nơi, anh phải gắng nén xuống:
- Không có gì, hôm nay em mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.
Nghỉ? Từ này in lại trong trí óc Xán Xán, bỗng nhiên cô mở to mắt:
- Làm sao phải nghỉ? Em còn chưa động phòng mà!
- Xán Xán, em nói gì?
- Động phòng! Em muốn động phòng! – Xán Xán nắm chặt hai tay, vẻ kiên quyết không lùi. Người uống rượu say là như thế, một khi có hơi rượu, ngăn cũng không nổi.
Tối nay, giờ là lúc hơi rượu bốc mạnh nhất. Triệu Noãn Noãn vừa mừng vừa lo:
- Em nói thật chứ?
- Thật! Em muốn động phòng! – Xán Xán nói rồi bắt đầu tự cởi quần áo mình.
Cởi hồi lâu mà không cởi nổi.
- Thôi vậy! – Cô giận dữ phun ra một tiếng, nhào tới kéo quần áo của Triệu Noãn Noãn.
Quần áo nam giới dễ cởi hơn, không lâu sau bộ âu phục và áo sơ-mi của anh đã bị cô vứt sang một bên, sau đó hai móng vuốt lại sờ soạng, sờ đến cạp quần. Triệu Noãn Noãn bất động, mặc cho cô hoành hành trên người mình, một hồi sau, anh không chịu nổi:
- Em đang làm gì thế?
- Cởi… cởi không ra… – Xán Xán mặt mày thê thảm ngẩng đầu lên, Triệu Noãn Noãn cúi nhìn, khóa quần của anh và khóa váy của cô mắc vào nhau, kéo không ra.
- Ngốc chết được! – Anh không kìm được, ra tay giúp cô.
Nhưng khóa càng kéo càng chặt, giằng co hồi lâu, cuối cùng chịu bó tay.
- Thôi, cắt đi! – Triệu Noãn Noãn nói.
- Đừng! Đắt lắm đấy! – Say rượu vẫn không quên tiết kiệm, cô đúng là vợ hiền mẹ đảm!
- Cắt đi!
- Đừng!
- Cắt đi!
- Đừng cắt!
…
Giằng giữ một hồi, veston rời ra khỏi khóa. Triệu Noãn Noãn mừng lắm:
- Được rồi, bắt đầu nào!
- Đừng, em mắc… – Hơi rượu trong người Xán Xán đang dần hả đi, đầu cô lăn lóc trên giường, thở phì phò đi vào giấc ngủ.
Đêm yên tĩnh vang lên tiếng quát giận dữ.
- Tô! Xán! Xán! Em đáng chết!
Sau đó…
Các bạn hỏi tôi sau đó thế nào?
Sau đó mọi người tự nghĩ đi!
Nhưng tôi bảo với mọi người một việc, trên đời này, xu hướng giới tính thì có ít, nhưng tình yêu thì có vô số khả năng. Cứ hối hả đi tìm, rốt cuộc quay đầu lại… cô ấy chính là người vừa vặn với bạn nhất.
@by txiuqw4