sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần III - Chương 31 - 32 - 33 - 34

31

CHO ĐI: NHỮNG BỨC HỌA THỜI THƠ ẤU, tranh in hình hoa lá.

Tôi lấy sọt đồ giặt khô từ Windemere và hướng về phía Cuddledown. Mirren – lúc này đang nhảy nhót lung quanh - gặp tôi ở cầu cảng. “Ở trên đảo thật tuyệt!” cô bạn nói. “Tớ không thể tin được là tớ lại một lần nữa ở đây!”

“Hè năm ngoái cậu ở đây còn gì.”

“Nó không giống nhau. Không mùa hè nào hạnh phúc và bình yên như mùa hè ta từng có. Họ cứ xây ở Clairmont Mới. Mọi người đều giả vờ khốn khổ và tớ thì cứ trông mong cậu như cậu lại chẳng bao giờ đến.”

“Tớ đã bảo cậu là tớ đi Châu Âu mà.”

“Ồ, tớ biết chứ.”

“Tớ viết thư cho cậu rất nhiều,” tôi nói giọng quở trách.

“Tớ ghét email!” Mirren nói. “Tớ đã đọc hết đấy, nhưng cậu không thể nổi điên với tớ vì đã không trả lời được. Nó giống như làm bài tập về nhà vậy, đánh máy và nhìn chằm chằm vào cái điện thoại hay máy tính ngu ngốc.”

“Cậu có nhận được con búp bê tớ gửi không?”

Mirren vòng tay ôm tôi. “Tớ rất nhớ cậu. Thậm chí cậu chẳng thể tin nổi là tớ nhớ cậu nhiều đến mức nào đâu.”

“Tớ đã gửi cho cậu con Barbie đó. Con búp bê với mái tóc dài mà chúng ta từng đánh nhau tranh giành nó ấy.”

“Công chúa Butterscotch?”

“Phải.”

“Tớ đã từng phát cuồng với Công chúa Butterscotch.”

“Cậu từng một lần dùng nó đánh tớ đấy.”

“Đáng đời cậu mà!” Mirren nhảy lung quanh đầy hạnh phúc. “Cô ấy ở Windemere à?”

“Hả? Không. Tớ gửi cô ấy trong một kiện thư,” tôi nói. “Hồi cuối mùa đông ấy.”

Mirren nhìn tôi, hàng lông mày nhăn lại. “Tớ chưa từng nhận được cô ấy, Cadence ạ.”

“Ai đó đã kí nhận bưu phẩm. Mẹ cậu đã làm gì thế, tống nó vào một chiếc tủ mà không buồn mở ra à?”

Tôi nói đùa, nhưng Mirren gật đầu. “Có thể lắm. Mẹ tớ có xu hướng không kiểm soát được hành vi. Kiểu như, mẹ cứ chùi tay suốt. Khiến Taft và hai đứa sinh đôi cũng bắt chước theo. Lau dọn như thể có một chỗ đặc biệt trên thiên đàng cho những ai sở hữu những sàn bếp không chút bụi. Và mẹ cũng uống rượu quá nhiều.”

“Mẹ tớ cũng thế.”

Mirren gật đầu. “Tớ chẳng thể đứng nhìn được.”

“Tớ có bỏ lỡ mất điều gì trong bữa tối hôm qua không?”

“Tớ không dự.” Mirren tiến lên lối đi bằng gỗ dẫn từ Cuddledown đến bãi biển nhỏ. Tôi bước theo. “Tớ đã bảo cậu là hè này tớ sẽ không dự bữa tối. Mà sao cậu không tới đây?”

“Tớ bị bệnh.”

“Tất cả chúng ta đều biết về chứng đau nửa đầu của cậu,” Mirren bảo. “Mấy dì cứ nói suốt về nói.”

Tôi do dự. “Đừng có mà thấy tôi nghiệp cho tớ, được chứ? Đừng bao giờ. Nó khiến tớ thấy sởn da gà.”

“Tối qua cậu không uống thuốc à?”

“Chúng khiến tớ bất tỉnh.”

Chúng tôi đã tới được bãi biển nhỏ. Cả hai đi chân trần băng qua nền cát ẩm. Mirren chạm vào vỏ một con cua chết đã lâu.

Tôi muốn nói cho cô bạn biết rằng ký ức của tôi bị mất, rằng tôi bị chấn thương não bộ. Tôi muốn hỏi cô bạn về mọi việc đã xảy ra vào mùa hè thứ mười lăm, khiến cô bạn phải kể tôi nghe mọi chuyện mà Mẹ không muốn nói tới hoặc không được biết. Nhưng Mirren ở đó, trong sáng làm sao. Tôi không muốn cô bạn thấy thương hại tôi thêm nữa như hiện giờ.

Hơn nữa, tôi vẫn còn bực bội về những bức email cô bạn không trả lời — và về việc đánh mất con búp bê Barbie ngu ngốc, dẫu tôi chắc rằng đó không phải là lỗi của Mirren.

“Johnny và Gat đang ở Red Gate hay họ ngủ tại Cuddledown vậy?” tôi hỏi.

“Cuddledown. Chúa ơi, họ lười biếng và luộm thuộm thật đấy. Cứ như là sống với yêu tinh vậy.”

“Thế thì cậu bắt họ chuyển lại về Red Gate đi.”

“Không đời nào,” Mirren cười tươi. “Còn cậu — không còn Windemere nữa, nhé? Cậu chuyển về sống với tụi này hen?”

Tôi lắc đầu. “Mẹ tớ không cho phép. Sáng nay tớ mới hỏi xong.”

“Thôi nào, cô ấy phải cho phép cậu chứ!”

“Mẹ cứ bám riết lấy tớ từ khi tớ bị bệnh.”

“Nhưng mà cũng gần hai năm rồi còn gì.”

“Thì đó. Mẹ trông chừng tớ ngủ. Cộng thêm việc lên lớp tớ về việc kết thân Ông ngoại và đám nhóc. Tớ phải thân thiết với gia đình. Trưng lên nụ cười.”

“Vớ vẩn thật đấy.” Mirren cho tôi xem một nắm những viên đá nhỏ màu tím mà cô bạn thu lượm được. “Nè.”

“Thôi, cám ơn cậu.” Tôi không muốn bất cứ thứ gì mình không cần tới.

“Nhận lấy đi mà,” Mirren nói. “Tớ nhớ hồi nhỏ cậu từng luôn tìm kiếm những viên đá tím mà.” Cô bạn chìa bàn tay về phía tôi. “Tớ muốn đền bù cho Công chúa Butterscotch.” Mắt Mirren ngấn nước. “Và những bức email,” cô bạn nói thêm. “Tớ muốn tặng cậu thứ gì đó, Cady à.”

“Vậy được thôi,” tôi nói. Tôi khum lòng bàn tay lại và để Mirren đổ mấy viên đá vào. Rồi tôi cất chúng vào túi trước của chiếc áo khoác.

“Tớ yêu cậu!” cô bạn hét lên. Rồi cô bạn quay ra và thét to với biển. “Tớ yêu người chị họ Cadence Sinclair Eastman của mình!”

“Làm quá rồi ấy nhỉ?” Là Johnny, anh đang cuốc bộ xuống những bậc thang trên đôi chân trần, khoác lên người bộ pyjama sọc bằng vải flannel. Anh đeo chiếc kính râm bản lớn và bôi đầy kem chống nắng màu trắng lên mũi như một người cứu hộ.

Mirren sầm mặt, nhưng chỉ trong chốc lát. “Em đang bộc lộ cảm xúc của mình, Johnny à. Này nhá, một con người đang sống và hít thở là thế đó.”

“Được rồi, một con người đang sống và hít thở,” anh nói và đấm nhẹ vào vai cô bạn. “Nhưng cũng chẳng cần phải làm ầm lên lúc bình minh thế này đâu. Ta còn cả một mùa hè phía trước cơ mà.”

Mirren trề môi. “Cady chỉ ở đây có bốn tuần thôi đấy.”

“Anh không thể gây sự với em vào sáng sớm thế này được,” Johnny nói.“Anh mày còn chưa làm bộ uống trà nữa là.”Anh cúi xuống và dòm vào chiếc giỏ đựng đồ dưới chân tôi. “Cái gì trong đó vậy?”

“Tranh hoa cỏ. Và vài bức họa cũ của em.”

“Sao thế?” Johnny ngồi lên một tảng đá và tôi an tọa xuống kế anh.

“Em đang cho đi đồ của mình,” tôi nói. “Từ tháng Chín kìa. Có nhớ chiếc khăn quàng sọc em gửi cho anh không?”

“Ồ, có chớ.”

Tôi kể về việc cho đi những món đồ cho những ai có thể dùng chúng, tìm cho chúng ngôi nhà thích hợp. Tôi kể về việc từ thiện và chất vấn chủ nghĩa duy vật của Mẹ.

Tôi muốn Johnny và Mirren hiểu tôi. Tôi không phải là kẻ đáng thương hại, với tâm trí bất ổn và những cơn đau bất thường. Tôi đang làm chủ cuộc đời mình. Tôi sống đúng với nguyên tắc của mình. Tôi hành động và hy sinh.

“Em không, anh hổng biết nữa, muốn sở hữu những món đồ hả?” Johnny hỏi tôi.

“Như gì?”

“Ồ, lúc nào anh cũng muốn thứ gì đó,” Johnny vươn tay nói. “Một chiếc xe hơi. Trò chơi điện tử. Chiếc áo khoác lông cừu đắt tiền. Anh thích đồng hồ, chúng thiệt là lạc hậu. Anh muốn những bức tranh thật để treo tường, những bức họa của những người nổi tiếng mà cho dù cả triệu năm nữa anh cũng không đời nào có thể sở hữu. Những chiếc gatô trang trí anh thấy qua cửa kính tiệm bánh. Áo len, khăn quàng cổ. Nói chung là đồ len có sọc.”

“Hoặc cậu có thể muốn những bức họa đẹp đẽ lúc nhỏ cậu vẽ,” Mirren nói, quỳ gối xuống cạnh chiếc giỏ đựng đồ. “Những món đồ chứa chan tình cảm.” Cô bạn cầm lên bức tranh chì màu vẽ Bà ngoại và những chú chó.

“Nhìn xem, con này là Fatima và con này là Prince Philip nè.”

“Cậu xác định được hả?”

“Dĩ nhiên. Fatima có cái mũi phính phính và cái mặt bự.”

“Chúa ơi, Mirren. Em đa cảm thật đấy,” Johnny nói.

32

GAT GỌI TÊN tôi khi tôi đang bước trên lối đi đến New Clairmont. Tôi quay người và cậu chạy về phía tôi, khoác trên mình chiếc quần pyjama xanh biển và cởi trần.

Gat. Gat của tôi.

Cậu sẽ là Gat của tôi chứ?

Cậu dừng trước mặt tôi, thở hồng hộc. Tóc cậu dựng lên, rối bù. Cơ bụng cậu phập phồng và trông cậu dường như còn trần trụi hơn cả khi mặc đồ bơi nữa. “Johnny nói là cậu ở dưới bãi biển nhỏ,” cậu hổn hển. “Tớ tìm cậu ở đấy trước.”

“Cậu mới vừa ngủ dậy à?”

Cậu chà tay phía sau cổ. Nhìn xuống thứ mình đang mặc trên người. “Đại loại thế. Tớ muốn bắt kịp cậu.”

“Sao thế?”

“Ta tới vành ngoài đi.”

Chúng tôi tiến về đó và dạo bước như khi chúng tôi còn là những đứa trẻ, Gat đi trước và tôi theo sau. Hai đứa trèo lên một ngọn đồi thấp, rồi vòng ra sau tòa nhà ở của nhân viên để tới nơi cảng Vineyard hiện ra trong tầm mắt gần nhà thuyền.

Gat quay lại đột ngột đến nỗi suýt thì tôi đã tông vào cậu, và trước khi tôi có thể bước lùi lại cậu đã vòng cánh tay quanh người tôi. Cậu kéo tôi vào lòng và vùi mặt vào cổ tôi. Tôi dùng đôi tay trần ôm lấy thân trên của cậu, cổ tay áp vào sống lưng. Người cậu thật ấm áp.

“Hôm qua tớ không được ôm cậu,” Gat thầm thì. “Ai cũng đã ôm cậu trừ tớ.”

Chạm vào cậu thật thân quen và xa lạ.

Trước kia chúng tôi đã từng đến đây.

Và trước kia chúng tôi chưa từng rơi vào tình huống như bây giờ.

Trong một khắc, hoặc có thể là hàng phút, hàng giờ,

Đơn giản là tôi thấy hạnh phúc, được ở đây với cơ thể Gat bên dưới bàn tay tôi. Âm thanh của tiếng sóng biển và hơi thở của cậu phả bên tai. Lòng mừng rằng cậu muốn gần bên tôi.

“Cậu có nhớ khi ta xuống đây cùng nhau không?” cậu vùi trong cổ tôi hỏi. “Cái quãng thời gian mà ta hẹn hò trên tảng đá phẳng ấy?”

Tôi bước lui ra. Vì tôi không nhớ.

Tôi ghét cái đầu óc bị mất trí nhớ chết tiệt của mình, việc mình lúc nào cũng ốm yếu, việc mình đã trở nên thương tổn như thế nào. Tôi ghét việc mình đã mất đi diện mạo của mình và thi rớt và bỏ thể thao và cư xử tệ bạc với mẹ. Tôi ghét việc mình vẫn muốn cậu ấy sau hai năm ròng.

Có lẽ Gat muốn ở bên tôi. Có lẽ vậy. Nhưng cậu giống như chỉ đang trông chờ tôi nói rằng cậu chẳng làm gì sai cả khi cậu rời bỏ tôi hai mùa hè trước thì hơn. Cậu muốn tôi nói rằng tôi không giận cậu. Rằng cậu là một chàng trai tuyệt vời.

Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu được, khi tôi thậm chí còn không biết chính xác thì cậu đã làm gì với tôi?

“Không,” tôi đáp. “Hẳn là nó đã vuột khỏi tâm trí tớ rồi.”

“Chúng ta đã... Cậu và tớ, chúng ta... Đó là một khoảnh khắc quan trọng.”

“Sao cũng được,” tôi nói. “Tớ không nhớ. Và rõ ràng là cuối cùng thì cũng chẳng có gì giữa chúng ta là đặc biệt quan trọng, phải không?”

Cậu nhìn vào tay mình. “Được rồi. Xin lỗi. Ngay giờ tớ thật là 'kém chuẩn'. Cậu giận à?”

“Dĩ nhiên là tớ giận rồi,” tôi nói. “Hai năm trời mất tăm mất tích. Không một cuộc gọi và cũng chẳng thèm viết thư hồi âm và khiến mọi chuyện tệ đi bằng việc không buồn giải quyết. Giờ thì cậu kiểu, Ooh, Tớ nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ được gặp lại cậu nữa, và nắm tay tớ và Ai cũng ôm cậu trừ tớ và cởi trần tản bộ ở vòng ngoài. Nó cực kỳ kém chuẩn đấy, Gat à. Nếu đó là từ cậu muốn dùng.”

Cậu sầm mặt. “Chết tiệt. Cậu nói vậy nghe tệ thật.”

“Chà, đó là cách tớ nhìn nhận đấy.”

Cậu đưa tay vò đầu. “Tớ đang giải quyết mọi việc thật tệ,” cậu nói. “Cậu nói sao nếu tớ hỏi cậu bắt đầu lại từ đầu nào?”

“Chúa ơi, Gat.”

“Sao?”

“Cứ hỏi thôi. Đừng có hỏi tớ sẽ nói gì nếu cậu có hỏi chứ.”

“Được rồi, tớ hỏi đây. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé? Được không, Cady? Hãy bắt đầu lại sau bữa trưa. Nó sẽ thật tuyệt. Tớ sẽ đưa ra những nhận xét thú vị và cậu sẽ cười. Chúng ta sẽ đi săn khổng lồ. Chúng ta sẽ hạnh phúc khi được gặp nhau. Cậu sẽ nghĩ tớ thật tuyệt vời, tớ hứa đó.”

“Đó là một lời hứa lớn lao đấy.”

“Được rồi, có thể là không tuyệt vời, nhưng chí ít thì tớ sẽ không kém chuẩn.”

“Sao lại nói là kém chuẩn? Sao không nói cậu thật sự là gì? Vô tâm và khó hiểu và thích điều khiển người khác?”

“Chúa ơi.” Gat nhảy chồm chồm đầy kích động. “Cadence! Tớ thật sự chỉ cần bắt đầu lại thôi. Chuyện này đang tiến từ ‘kém chuẩn’ xuống ‘hoàn toàn là thứ vớ vẩn’ đấy.” Cậu nhảy lên và đá chân như một đứa nhóc đang giận dữ.

Cú nhảy khiến tôi mỉm cười. “Được rồi,” tôi bảo cậu. “Bắt đầu lại. Sau bữa trưa.”

“Được,” cậu nói và ngưng nhảy. “Sau bữa trưa.”

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát.

“Giờ tớ sẽ chạy đi đây,” Gat nói. “Đừng có để bụng nhé.”

“Ừ.”

“Sẽ tốt hơn cho việc bắt đầu lại nếu tớ chạy đi. Bởi vì việc đi bộ thiệt khó xử.”

“Tớ nói ừ.”

“Ờ thế thì được.”

Và cậu chạy đi.

33

TÔI ĐẾN Clairmont Mới ăn trưa một giờ sau đó. Tôi biết Mẹ sẽ chẳng buông tha cho sự vắng mặt của mình sau khi tôi bỏ bữa tối qua. Ông ngoại dẫn tôi đi một vòng xem nhà trong khi đầu bếp chuẩn bị thức ăn còn các dì vây lấy đám nhóc.

Đó là một nơi rất ‘bảnh’. Sàn gỗ láng bóng, cửa sổ rộng lớn, mọi thứ đều sát mặt đất. Đại sảnh Clairmont từng được trang hoàng khắp từ sàn đến trần với những bức ảnh gia đình đen trắng, tranh vẽ chó, những kệ sách, và bộ sưu tập tranh biếm họa New Yorker của Ông ngoại. Đại sảnh Clairmont Mới thì chỉ lắp kính ở một bên và bên kia thì để trống.

Ông ngoại mở những cánh cửa dẫn đến bốn phòng ngủ cho khách ở trên lầu. Tất cả đều được bài trí với độc những chiếc giường và tủ ngăn kéo thấp, rộng. Cửa sổ có những tấm mành rèm trắng để ánh sáng chiếu vào. Khăn trải giường không hề có hoa văn; chúng mang sắc xanh hay nâu giản đơn, trang nhã.

Phòng của đám nhóc thì còn có chút sức sống. Taft có một Trường đấu Bakugan vất trên sàn, một trái banh, những cuốn sách về phù thủy và trẻ mồ côi. Liberty và Bonnie mang tới những cuốn tạp chí và một máy nghe nhạc MP3. Chúng có hàng chồng những cuốn sách của Bonnie viết về thợ săn ma, tâm linh, và những thiên thần nham hiểm. Tủ áo của chúng thì bừa bãi những đồ trang điểm và lọ nước hoa. Những chiếc vợt tennis nằm gọn một góc.

Phòng ngủ của Ông ngoại thì lớn hơn mọi người và có cảnh quan bên ngoài tuyệt nhất. Ông dẫn tôi vào và chỉ cho tôi xem nhà tắm, với những chiếc tay vịn trong buồng tắm. Tay vịn cho người già, để ông không bị ngã.

“Tranh biếm họa tờ New Yorker của ông đâu rồi ạ?” tôi thắc mắc.

“Người trang trí nhà ra quyết định.”

“Thế còn những cái gối?”

“Cái gì cơ?”

“Ông có mấy cái gối đó mà. Thêu hình chó.”

Ông lắc đầu. “Ông có giữ lại con cá không?”

“Hả, con cá kiếm và vân vân?” Chúng tôi bước lên cầu thang xuống tầng trên. Ông ngoại đi chậm rãi và tôi theo sau. “Ông đã bắt đầu lại với căn nhà này,” ông nói đơn giản. “Cuộc sống cũ đã không còn nữa rồi.”

Ông mở cửa dẫn đến phòng làm việc. Nó cũng giản dị như phần còn lại của căn nhà. Một chiếc laptop đặt ở giữa chiếc bàn lớn. Một khung cửa sổ rộng trông ra khu vườn Nhật Bản. Một chiếc ghế. Một tường đầy kệ sách, hoàn toàn trống không.

Căn phòng thật sạch sẽ và thoáng đãng, nhưng nó không giản dị, bởi mọi thứ đều xa hoa.

Ông ngoại giống Mẹ hơn là giống tôi. Ông xóa bỏ cuộc sống cũ của mình bằng việc chi tiền cho thứ đồ thay thế.

“Chàng trai trẻ đâu rồi?” đột nhiên ông hỏi. Trên mặt ông là cái nhìn lơ đãng.

“Johnny ấy ạ?”

Ông lắc đầu. “Không, không.”

“Gat ạ?”

“Ừ, chàng trai trẻ.” Ông giữ chặt lấy chiếc bàn trong một chốc như thể đang chịu một cơn chóng mặt.

“Ông ngoại, ông ổn chứ?”

“Ồ, ổn.”

“Gat đang ở Cuddledown với Mirren và Johnny,” tôi nói với ông.

“Có một cuốn sách ông hứa cho nó.”

“Hầu hết những cuốn sách của ông đều không có ở đây mà.”

“Ngừng nói với ông cái gì không có ở đây đi!” Ông ngoại đột nhiên hét lên.

“Ba ổn chứ?” Là dì Carrie. Dì đang đứng ở cửa phòng làm việc.

“Ba ổn,” ông ngoại nói.

Dì Carrie nhìn tôi rồi nắm lấy cánh tay Ông ngoại. “Nào ba. Bữa trưa sẵn sàng rồi.”

“Dì đã quay lại ngủ?” tôi hỏi gì khi chúng tôi tiến về phòng bếp. “Tối qua, Johnny có dậy không ạ?”

“Dì không hiểu con đang nói cái gì,” dì đáp.

34

ĐẦU BẾP CỦA ÔNG NGOẠI đảm nhiệm việc mua sắm và chuẩn bị bữa ăn, nhưng người lên kế hoạch cho thực đơn là các dì. Hôm nay chúng tôi ăn gà quay để nguội, salad cà chua - húng quế, pho mát Camembert, Bánh mì Baguette, và nước chanh dâu tây trong phòng ăn. Liberty cho tôi xem ảnh những cậu chàng dễ thương trong một cuốn tạp chí. Rồi nó cho tôi xem ảnh áo quần trong một cuốn tạp chí khác. Bonnie thì đọc một cuốn sách có tên Tuyển tập Ma quỷ hiện hình: Sự thật và hư cấu. Taft và Will muốn tôi dẫn chúng đi trượt phao — tôi sẽ lái chiếc thuyền máy nhỏ trong khi chúng ngồi đằng sau trong một chiếc phao mà lướt.

Mẹ nói rằng theo đơn thì tôi không được phép lái thuyền.

Dì Carrie nói rằng chẳng vấn đề gì, vì không đời nào mà Will chịu đi trượt phao.

Dì Bess tán đồng, thế nên tốt hơn là Taft đừng có mà nghĩ đến việc hỏi xin dì. Liberty và Bonnie hỏi xem liệu chúng có thể đi trượt phao. “Mẹ luôn cho chị Mirren đi,” Liberty nói. “Mẹ biết đó là sự thật mà.”

Will phun nước chanh và khiến một ổ baguette sũng nước.

Lòng Ông ngoại thấm nước.

Taft cầm lấy chiếc baguette dính nước và dùng nó đập Will.

Mẹ lau chùi mớ hỗn độn trong khi dì Bess chạy lên lầu để đem cho Ông ngoại chiếc quần sạch khác.

Dì Carrie mắng mấy thằng nhóc.

Khi bữa ăn kết thúc, Taft và Will liền lỉnh ngay vào phòng khách để khỏi phải phụ dọn dẹp lau chùi.

Chúng nhảy chồm chồm như mấy đứa điên trên chiếc đi văng da mới của Ông ngoại. Tôi theo sau.

Người Will còi cọc và hồng hào như anh Johnny. Tóc gần như màu trắng. Taft thì cao hơn và rất gầy, tóc vàng và mặt đầy tàn nhang, với lông mi đen dài và miệng đeo niềng răng. “Thế, hai đứa,” tôi nói. “Hè qua thế nào?”

“Chị biết cách lấy được con rồng tro trong Thung lũng Rồng không?” Will hỏi.

“Em biết cách lấy được con rồng lửa đấy,” Taft nói.

“Em có thể dùng con rồng lửa để lấy con rồng tro,” Will bảo.

Ugh. Mấy đứa lên mười. “Thôi nào. Mùa hè trước,” tôi nói. “Kể chị nghe coi. Mấy đứa có chơi tennis chứ?”

“Chắc rồi,” Will đáp.

“Có đi bơi không?”

“Có,” Taft nói.

“Thế có đi bơi thuyền với Gat và Johnny chứ?”

Cả hai ngừng nhảy. “Không.”

“Anh Gat có nói gì về chị không?”

“Em phải không được nói về việc kết cục chị ở trong nước và mọi thứ,” Will nói. “Em đã hứa với dì Penny là sẽ không làm thế rồi.”

“Sao không?” tôi thắc mắc.

“Nó khiến chứng đau đầu của chị trở nên tệ hơn và tụi em phải để yên cho chủ đề đó.”

Taft gật đầu. “Dì nói rằng nếu tụi em khiến chứng đau đầu của chị trở nên tệ hơn thì dì sẽ túm lấy ngón cái của tụi em mà treo ngược lên và lấy mất chiếc iPad. Tụi em phải hành xử vui tươi lên và đừng có là mấy thằng ngốc.”

“Đây không phải là về tai nạn của chị,” tôi nói. “Đây là về mùa hè chị đi Châu Âu kìa.”

“Cady?” Taft chạm vào vai tôi. “Nhỏ Bonnie thấy mấy viên thuốc trong phòng ngủ của chị.”

Will thối lui và ngồi xuống tút đầu bên kia chiếc sofa.

“Nhỏ Bonnie lục đồ của chị á?”

“Và Liberty nữa.”

“Chúa ơi.”

“Chị nói em là chị không nghiện thuốc, nhưng tủ áo chị lại có thuốc.” Taft hờn dỗi.

“Bảo chúng tránh xa phòng chị ra,” tôi nói.

“Nếu chị nghiện thuốc,” Taft nói, “có một chuyện chị cần phải biết.”

“Chuyện gì?”

“Thuốc không phải là bạn chị đâu.” Taft trông có vẻ nghiêm trọng. “Thuốc không phải là bạn chị và hơn nữa chị nên kết bạn với con người.”

“Ôi chúa ơi. Tụi bay chỉ cần kể chị nghe hè trước tụi bay làm gì có được không, mấy thằng oắt này?”

Will nói, “Taft và em muốn chơi Angry Birds. Tụi em chẳng muốn nói chuyện với chị nữa.”

“Sao cũng được,” tôi nói. “Đi làm gì thì làm đi.”

Tôi bước lên hiên nhà và nhìn mấy thằng nhóc khi chúng chạy xuống con đường dẫn đến Red Gate.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx