sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúng ta là những Kẻ dối trá - Phần III - Chương 55 - 56 - 57

55

ĐÊM ĐÓ tôi thức dậy, lạnh lẽo. Tôi đã đá chăn ra và cửa sổ đang mở. Tôi bật dậy quá nhanh khiến đầu tôi choáng váng.

Một ký ức.

Dì Carrie, đang khóc. Dì gập mình với nước mũi chảy dài trên mặt, thậm chí không buồn lau đi.

Dì đang gập đôi người, dì đang run rẩy, có thể dì sẽ nôn mửa ra. Trời tối đen, và dì đang mặc chiếc áo cánh trắng bằng vải cotton với một chiếc áo gió — chiếc áo sọc ca rô xanh của anh Johnny.

Tại sao dì lại mặc áo gió của Johnny?

Tại sao dì lại buồn đến thế?

Tôi đứng dậy và tìm một chiếc áo nỉ cùng đôi giày. Tôi túm lấy chiếc đèn chớp và hướng về Cuddledown. Phòng lớn trống không và rọi ánh trăng chiếu sáng. Chai lọ ngổn ngang trên quầy bếp. Ai đó đã để lại một quả táo gọt dở và nó đang chuyển nâu. Tôi có thể ngửi thấy.

Mirren cũng ở đây. Trước đó tôi không nhìn thấy cô bạn. Cô bạn rúc mình dưới chiếc khăn phủ giường bằng len đan sọc, lưng dựa vào đi văng.

“Cậu dậy rồi đấy à,” cô bạn thì thầm.

“Tớ đến đây tìm cậu.”

“Sao thế?”

“Tớ có hồi ức này. Dì Carrie đang khóc. Dì mặc áo gió của anh Johnny. Cậu có nhớ là dì Carrie có khóc không?”

“Thi thoảng.”

“Nhưng vào mùa hè thứ mười lăm, khi dì cắt tóc ngắn ấy?”

“Không,” Mirren nói.

“Sao cậu không ngủ?” tôi hỏi.

Mirren lắc đầu. “Tớ không biết.”

Tôi ngồi xuống. “Tớ có thể hỏi cậu một câu này không?”

“Chắc rồi.”

“Tớ cần cậu nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra trước tai nạn của tớ. Cậu luôn nói rằng chẳng có gì quan trọng — nhưng hẳn là có chuyện gì đó đã xảy ra với tớ ngoài việc bị đụng đầu khi đang bơi đêm.”

“Ừ hử.”

“Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không vậy?”

“Dì Penny nói rằng các bác sĩ muốn để cho chuyện đó yên. Cậu sẽ tự nhớ lấy trong khoảng thời gian của riêng cậu và đừng ai nên nói với cậu chuyện đó.”

“Nhưng tớ đang hỏi cậu, Mirren à. Tớ cần phải biết.”

Cô bạn gục đầu xuống đầu gối. Nghĩ ngợi. “Thế dự đoán mà cậu cho là đúng nhất là gì nào?” Cuối cùng cô bạn nói.

“Tớ… tớ cho là mình đã là nạn nhân của cái gì đó.” Thật khó để nói ra những từ này. “Tớ cho là tớ đã bị cưỡng hiếp hoặc bị tấn công hay cái chuyện khốn nạn nào đó. Đó là loại chuyện khiến người ta mắc chứng quên, phải không?”

Mirren chà môi. “Tớ không biết phải nói gì với cậu nữa,” cô bạn bảo.

“Nói tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi,” tôi nói.

“Đó là một mùa hè đầy hỗn độn.”

“Vì sao thế?”

“Đó là tất cả những gì tớ có thể nói, Cady yêu quý à.”

“Tại sao cậu sẽ không bao giờ rời Cuddledown nữa?” Đột nhiên tôi hỏi. “Cậu hiếm khi rời khỏi đây trừ những lúc đến bãi biển nhỏ.”

“Hôm nay tớ đã đi trèo kayak rồi còn gì,” cô bạn nói.

“Nhưng cậu bị bệnh. Cậu có mắc chứng sợ đó không?” tôi hỏi. “Chứng sợ ra ngoài? Chứng sợ khoảng không gian rộng?”

“Tớ không khỏe, Cady ạ,” Mirren nói vẻ phòng vệ. “Lúc nào tớ cũng thấy cảm lạnh, tớ không thể ngừng run rẩy. Cổ họng tớ đau buốt. Nếu cậu cũng cảm thấy vậy, cậu cũng sẽ không ra khỏi nhà thôi.”

Lúc nào tôi cũng cảm thấy tệ hơn thế, nhưng tôi chưa từng một lần đề cập đến cơn đau đầu của mình. “Thế thì ta nên kể cho dì Bess. Đưa cậu đến bác sĩ.”

Mirren lắc đầu. “Nó chỉ là một cơn cảm lạnh ngu ngốc tớ không thể khỏi. Tớ đang hành xử như một đứa con nít về nó. Cậu lấy cho tớ ly bia gừng nhé?”

Tôi chẳng thể tranh cãi thêm nữa. Tôi lấy cho cậu ấy một ly bia gừng và chúng tôi bật tivi lên xem.

56

SÁNG DẬY, có một lốp xe đu được treo lủng lẳng trên chiếc cây ở bãi cỏ Windemere. Cùng cách mà chiếc lốp cũ đã từng treo trên cây mộc lan khổng lồ già cỗi mọc ở trước Clairmont.

Nó thật hoàn hảo.

Y như cái mà Ngoại Tipper dùng để đu tôi.

Ba.

Ông ngoại.

Mẹ.

Như cái mà trên ấy Gat và tôi ngồi hôn nhau giữa đêm khuya vắng.

Giờ thì tôi nhớ rồi, mùa hè thứ mười lăm, Johnny, Mirren, Gat, và tôi chen nhau ngồi chiếc lốp xe đu ở Clairmont ấy. Chúng tôi quá lớn để vừa nó. Bốn đứa thúc cùi chỏ vào nhau và tự sắp chỗ cho mình. Chúng tôi khúc khích cười và kêu ca phàn nàn. Đứa này buộc tội đứa kia có cặp mông bự. Buộc tội đứa nọ bốc mùi và lại tự sắp chỗ.

Cuối cùng chúng tôi cũng ổn định. Rồi chúng tôi không thể đu. Cả đám nhét chặt cứng trong chiếc lốp xe đến nỗi không có cách nào nhúc nhích được. Chúng tôi la hét rồi lại hét la kêu đẩy. Hai đứa sinh đôi bước ngang qua và không chịu giúp.

Cuối cùng, Taft và Will bước ra khỏi Clairmont và làm theo chỉ thị của chúng tôi. Cắn cảu càu nhàu, chúng đẩy chúng tôi theo một vòng tròn lớn. Bốn đứa nặng đến nỗi sau khi hai thằng nhóc thả tay ra, chúng tôi càng lúc càng quay nhanh hơn nữa, cười đùa nhiều đến nỗi chúng tôi thấy choáng váng và phát bệnh.

Cả lũ bốn Kẻ dối trá chúng tôi. Giờ thì tôi nhớ ra rồi.

CHIẾC LỐP XE MỚI NÀY nom có vẻ chắc chắn. Các nút thắt được buộc cẩn thận.

Bên trong nó là một bức thư.

Chữ của Gat: Tặng Cady.

Tôi mở phong bì.

Hơn một tá hồng nhật khô rớt ra.

57

NGÀY XỬA ngày xưa có một vì vua và ba người con gái xinh đẹp. Vì vua trao cho họ bất cứ thứ gì trái tim họ khao khát, và khi những người con gái trưởng thành, đám cưới của họ được tưng bừng tổ chức. Khi người con gái út sinh được một bé gái, nhà vua và hoàng hậu vui mừng khôn xiết. Không lâu sau đó, người con gái thứ cũng sinh được cho mình một bé gái, và những lễ mừng kỷ niệm lại được tổ chức.

Cuối cùng, người con gái cả sinh được một cặp sinh đôi nam — nhưng than ôi, cả hai đứa bé không được như người ta kỳ vọng. Một trong hai đứa sinh đôi là con người, một bé trai bụ bẫm; đứa con lại thì chẳng hơn gì một con chuột nhắt cả.

Không một lễ mừng. Không một thông báo.

Người con gái cả héo hon vì nhục nhã. Một trong hai đứa con của cô lại chỉ là một con vật.

Nó sẽ chẳng bao giờ lanh lợi, rám nắng và được ban phước lành, cái cách mà những thành viên khác trong gia đình hoàng gia được trông đợi là sẽ.

Những đứa trẻ lớn lên, và chú chuột nhắt cũng vậy. Chú thông minh và luôn giữ râu mình sạch sẽ. Chú còn thông minh và ham hiểu biết hơn cả anh trai hay em họ của mình nữa.

Tuy thế, chú khiến nhà vua và hoàng hậu thấy ghê tởm. Ngay khi có thể, mẹ chú liền để chú chuột nhắt tự lập, đưa cho chú một chiếc túi khoác trong đó cô đã để sẵn một quả việt quất và vài quả hạch, và đuổi chú ra đi ngắm nhìn thế giới.

Thế là chú lên đường, bởi lẽ chú chuột nhắt đã thấy đủ về cuộc sống hoàng gia để biết rằng nếu chú ở lại nhà chú sẽ luôn là một bí mật bẩn thỉu, nguồn gốc của sự nhục nhã với mẹ chú và bất cứ ai biết về chú.

Chú thậm chí không buồn quay đầu nhìn lại tòa lâu đài đã từng là nhà của mình.

Ở đó, chú thậm chí chưa từng có một cái tên. Sự tồn tại của chú là một bí mật đáng hổ thẹn.

Giờ thì chú được tự do ra ngoài và tự lấy cho mình một cái tên trong thế giới bao la rộng lớn.

Và có lẽ,

chỉ là có lẽ thôi,

một ngày nào đó chú sẽ quay lại,

và đốt trụi

cái lâu đài

chết tiệt đó

ra tro.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx