sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 08 - Phần 1-2-3-4

NƯỚC ĐỌC SUY NGHĨ

- Con sẽ không bao giờ ăn thịt nữa. - Tôi hét lên với bố.

Bố chỉ cười như thể tôi là thằng điên ấy.

Có thể cả bạn cũng nghĩ là tôi điên nữa. Ý tôi là hầu hết mọi người sống ở trang trại đều ăn thịt. Vì vậy, tôi sẽ kể cho bạn nghe đó là chuyện gì. Hãy thử là tôi một lúc xem để rồi cuối cùng bạn sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này.

1

Mọi chuyện bắt đầu từ khi có con bê đực mới. Chúng tôi có một con bò gọi là Đẻ-trong-bùn và nó vừa sinh ra một con bê ở cuối bãi chăn thả. Đó là con bê xinh xắn nhất mà bạn có thể thấy.

Con bê này có một vệt trắng rất đáng yêu trên mặt. Nó giật miệng ra khỏi vú mẹ và có một lớp bọt trắng quanh miệng.

Và nó cũng rất thích bạn. Nó hít hít cái mõm để chờ được vỗ về. Ôi, thật tuyệt vời. Nó kêu rất nhẹ nhàng chứ không rống lên như những con khác. Ôi, nó ngước nhìn bạn bằng đôi mắt to, nâu ấy. Ngay lập tức bạn sẽ gọi nó là Ánh Trăng.

Bạn sẽ thấy chưa bao giờ mình yêu cái gì nhiều như yêu con bê này.

- Bố. - Bạn nói. - Bố có thể cho con con Ánh Trăng được không? Để con có thể giữ nó lại mãi mãi. Chỉ là của riêng con thôi ấy. Đi bố.

Bố tôi buồn bã lắc đầu:

- Bố rất tiếc, Bomber ạ.

- Chúng ta không dư dả đến mức chỉ nuôi nó ăn cỏ mà không kiếm được chút tiền nào từ nó cả. Khi nào nó thôi bú, chúng ta sẽ phải bán nó thôi.

- Nhưng quanh đây nhiều cỏ lắm mà. - Bạn hét lên.

- Không, không nhiều đâu. - Bố nói. - Chúng ta cần phải tiết kiệm từng nhánh cỏ để dành cho bò cái, những con vật sẽ mang lại sữa cho chúng ta. Những con bê đực sẽ không lớn thành bò sữa mà sẽ thành bò đực. Mà chúng thì ăn nhiều lắm con ạ.

Nước mắt dâng đầy trong mắt bạn. Bạn không thể chịu nổi điều đó.

- Con sẽ không để nó bị bán đi đâu. - Bạn hét lên. Nhưng tận sâu thẳm trái tim mình bạn biết rõ mình chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Bạn chẳng có quyền quyết định điều gì cả. Bạn chẳng thể làm gì để họ không bán con Ánh Trăng đi. Bạn chạy về phòng mình và đóng sập cửa lại. Bạn tức giận đến nỗi mà bạn không chịu ra ngoài ít nhất là năm phút.

Ngày hôm sau là ngày mà một loạt chuyện kỳ lạ xảy ra. Bạn tỉnh dậy khi thấy trong phòng có một mùi gì đó thật kinh khủng. Chính xác hơn là mùi đó phát ra từ trên giường của bạn. Bạn nhìn vào hai bàn tay mình và hét lên. Chúng bị phủ đầy bởi một thứ chất lỏng nhơn nhớt, sền sệt, xanh lè.

Nó bốc lên một mùi thật khó chịu. Làm sao nó lại dính lên tay bạn được nhỉ? Có ai đó chơi xỏ bạn chăng? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cái thứ chất lỏng chết tiệt này có từ đâu ra chứ? Trông nó cứ như là chất nhờn nhờn vẫn nổi bong bóng lên trong vũng lầy ở cổng trước vậy.

Bạn nghĩ một lúc và quyết định không nói cho bố mẹ biết chuyện này. Nhưng quá muộn rồi. Mẹ đã vào phòng bạn chỉ có điều mẹ không chú ý lắm đến những gì nhìn thấy.

- Tối hôm qua mẹ đã bảo con đi tắm cơ mà. - Mẹ tức giận nói. - Nhìn này, khăn trải giường bẩn hết rồi. Chúng đầy những chất nhờn màu xanh.

- Con tắm rồi đấy chứ. - Bạn nói. - Con nói thật đấy.

Bạn thấy rõ là mẹ chẳng có vẻ gì là tin bạn cả. Đến chính bạn còn cảm thấy khó tin nữa là. Làm sao mà hai tay bạn lại bẩn đến vậy khi mà bạn ngủ cả đêm trên giường chứ?

Dẫu vậy, bạn cũng không lo lắng nhiều về chuyện ấy vì bây giờ mối quan tâm chính của bạn là Ánh Trăng. Bạn đi xuống chỗ thả nó để thăm nó một lát. Nó là người bạn tốt nhất mà bạn từng có. Mỗi khi nó liếm tay bạn thì cứ như tay bạn đang được đánh bằng một thứ giấy nháp mềm nhất ấy. Bạn vòng tay ôm lấy cổ nó.

- Tao sẽ không bao giờ để họ bán mày đâu. - Bạn nói.

Đột nhiên, bạn nhìn thấy bố đang đứng phía sau bạn.

- Đừng có tiếp tục như vậy nữa, Bomber. - Bố nói. - Tất cả vật nuôi trong trang trại đều nhằm mục đích kiếm tiền. Ánh Trăng cũng phải như vậy thôi. Giai đoạn này chúng ta gặp rất nhiều khó khăn nên chúng ta cần đến từng xu nhỏ.

Con Ánh Trăng mút mút những ngón tay bạn. Nó mới chỉ là một con bê mới sinh thôi. Đâu phải lỗi của nó khi nó sinh ra đời là một con bê đực. Tim bạn như đang vỡ ra ngàn mảnh vì Ánh Trăng sắp bị bán đi.

Bạn lo lắng về điều đó cả ngày và cả tối hôm đó nữa. Thật tồi tệ khi đêm hôm đó bạn thấy mình thật khó ngủ. Bạn trằn trọc trên giường và cố lập kế hoạch để cứu con bê yêu quý ấy. Cuối cùng thì bạn cũng chìm vào giấc ngủ say.

2

Đúng bảy giờ sáng bạn lại bị đánh thức bởi một thứ mùi. Nó không phải mùi trứng hay mùi thịt xông khói kêu lèo xèo trong bếp. Đó cũng không phải là mùi chiên xào. Đó không phải mùi ấm áp của buổi sáng mùa hạ. Đó là mùi hôi thối của một thứ bùn nhớt. Bạn nhìn vào trong chăn. Cả người bạn ướt sũng vì thứ đó. Cả cái quần pyjama và áo trên. Cả chân lẫn tay bạn. Một thứ bùn xanh hôi thối thật khủng khiếp. Cả khăn trải giường cũng ướt sũng.

Đầu óc bạn đông cứng lại. Chắc chắn ai đó đã lẻn vào phòng bạn và đổ thứ bùn nhớp nháp đó lên người bạn. Nhưng mà là ai mới được chứ? Bố mẹ thì chẳng đời nào làm chuyện này rồi.

Bạn chộp lấy cái khăn trải giường và cố lủi thật nhanh xuống phòng giặt trước khi mẹ nhìn thấy đống hổ lốn này.

Nhưng bạn muộn mất rồi.

Mẹ bắt gặp bạn. Thoạt tiên mà không nói gì cả. Mẹ chỉ chằm chằm nhìn bạn bằng một ánh mắt mà bạn hiểu rằng nó có nghĩa là: Làm sao con lại thế này, Bomber?

Mẹ triệu tập một cuộc họp gia đình.

Đó chính là điều tồi tệ nhất. Những cuộc họp gia đình chính là lúc mà ba người trong gia đình cùng ngồi lại để cùng giải quyết vấn đề. - Đó là giao tiếp. - Mẹ vẫn nói thế.

Nhưng thực tế thì bạn nhận được một bài giáo huấn nghiêm khắc, dài lê thê.

- Mẹ làm việc như một nô lệ để giặt giũ mọi thứ. - Me nói. - Bố thì là chúng. Còn con đã làm gì thế này, Bomber. Con chạy chân trần ra ngoài và làm khăn trải giường bẩn thỉu, dơ dáy thế này đây. Mẹ hỏi con, như thế có công bằng không?

Bạn bắt đầu kể câu chuyện của mình.

- Nhưng con không ra ngoài. Con thậm chí còn không nhớ...

Bố chẳng thèm đợi cho đến lúc bạn nói xong.

- Đó là do con bê ngớ ngẩn ấy. - Bố nói. - Nó đã đi ra khu chăn thả để nói chuyện với con bê khi trời tối. Như thế không hay đâu, Bomber. Ngay khi con bê thôi bú, bố sẽ mang nó ra chợ.

- Nhưng... - Bạn định nói.

- Không nhưng với nhị gì cả. - Bố nói. - Con bê sẽ bị bán đi.

Không gì có thể thay đổi được quyết định của bố. Bố thường rất biết lẽ phải. Bố là một người cha tuyệt vời. Nhưng chẳng gì có thể khiến bố tin rằng bạn đã không ra chơi với Ánh Trăng ở ngoài khu chăn thả khi trời tối.

Điều đó phá hoại đời bạn. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Làm sao mà bạn lại bẩn thỉu đến thế này trong khi vẫn nằm yên trên giường chứ? Cần phải làm một việc. Và phải làm thật nhanh.

Tối hôm đó, bạn vẫn đi ngủ như bình thường. À mà, không như bình thường. Bạn lấy đồng hồ báo thức và đeo nó quanh cổ bạn. Rồi bạn đặt chuông lúc một giờ sáng. Nếu có ai đó đổ bùn vào giường bạn, bạn sẽ thức dậy đúng lúc để bắt quả tang.

Cuối cùng, bạn ngủ thiếp đi.

3

Chẳng bao lâu sau khi bạn nhắm mắt ngủ, “reng, reng, reng, reng”. Ầm ĩ quá. Cái đồng hồ phát ra một loạt tiếng kêu inh tai. Ngay lập tức, bạn tỉnh dậy và nhận ra rằng lúc đó là một giờ.

Nhưng bạn đang ở đâu thế này? Mọi thứ xung quanh bạn tối thui. Trên đầu bạn có những ánh sáng nhấp nháy. Sao chúng lại sáng trên trần nhà nhỉ? Bạn nhìn kĩ lại. Không có trần nào cả. Đó là ánh sáng của những ngôi sao. Bạn đang ở ngoài trời, giữa đêm tĩnh lặng.

Gió đang mơn man lên hai má bạn. Tay và chân bạn toàn nước.

Nước ư?

Đây có phải là một giấc mơ kinh khủng không? Không. Không phải. Thật là một sự may mắn tồi tệ. Tim bạn như chìm xuống. Giờ bạn đã biết mình đang ở đâu.

Bạn đang chống tay, quỳ gối cào cào vũng lầy ngay ở cửa trước. Người bạn phủ đầy bùn màu xanh.

Ôi, không? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bạn lại ở ngoài trời thế này? Hẳn là bạn bị mộng du rồi. Lại còn đào bới trong giấc ngủ nữa chứ. Thật tồi tệ. Thật khủng khiếp.

Bạn nhanh chóng đứng dậy đi về nhà. Nhưng bạn thấy không dễ dàng một chút nào. Bạn cứ quay nhìn về phía vũng lầy. Dường như nó đang mời gọi bạn. Chân bạn lại muốn quay trở lại để giẫm vào vũng bùn xanh nhớp nháp ấy. Gần như là có một cái nam châm đang kéo ngược bạn lại. Bạn có một thôi thúc khủng khiếp là quay trở lại và thọc sâu vào vũng bùn đó.

Nhưng bạn rất khỏe. Bạn không quay lại. Cảm giác đó yếu dần khi bạn rời xa dần vũng bùn đó. Nhưng nó vẫn còn đó, trong tâm trí bạn. Hệt như có một tiếng nói nào đó đang vang lên trong đầu thôi thúc bạn.

Đúng lúc bạn về đến cửa trước, bạn nghe thấy một tiếng gì đó phát ra từ chuồng bò. Một tiếng kêu. Con Ánh Trăng.

- Chết tiệt. - Bạn nói. - Nhân tiện đang ở ngoài, mình có thể ra đó và kiểm tra xem nó thế nào.

Bạn lên đến chỗ chuồng bò và thấy Ánh Trăng đang thu mình trong đám cỏ khô. Ôi, nó mới đẹp làm sao. Bạn bắt đầu vuốt ve bộ lông vàng, mịn của nó. Bạn không còn nghĩ đến bất cứ một thứ gì ngoại trừ con Ánh Trăng tuyệt vời này. Bạn không nhận ra rằng có một người khác cũng đang ở đó.

Một bàn tay đặt lên vai bạn khiến bạn giật bắn người lên.

- Bomber, con đang làm gì ở đây vậy?

Đó là bố.

Đầu óc bạn bắt đầu quay cuồng. Biết nói gì với bố bây giờ? Mọi chuyện có vẻ tệ quá.

- Con bị mộng du. - Bạn nói. - Và con đã đào bới ở vũng lầy khi bị mộng du. Do đó con đã bị bùn xanh bám vào.

Bố không tin bạn. Rõ ràng là thế.

- Bomber. - Bố nói. - Đừng nói dối như thế. Con đã lén ra thăm con Ánh Trăng. Con đã dùng hết cơ hội cuối cùng rồi đấy. Nhất định bố sẽ mang nó ra chợ vào thứ bảy tuần này. Mọi chuyện phải chấm dứt ngay. Giờ thì hãy quay về giường ngủ đi.

- Nhưng, nhưng...

Không có tác dụng gì cả. Bạn có thể thấy điều đó qua khóe mắt bố, như thường lệ, không nhưng nhị gì cả.

Bạn đi tắm và quay về giường ngủ tiếp. Bạn nằm im trên giường và suy nghĩ. Bố sắp mang con Ánh Trăng ra chợ bán mất rồi. Nhưng con Ánh Trăng chưa cai sữa cơ mà. Nếu không có Đẻ-trong-bùn thì nó lấy đâu ra sữa mà bú đây.

4

Bố không muốn có Ánh Trăng vì nó không mang lại sữa. Thế tại sao lại có người muốn mua nó nhỉ? Có một ý nghĩ khó chịu cứ lởn vởn trong đầu óc bạn nhưng bạn không tìm được ra đó là gì.

Bởi vì.

Cái vũng lầy đó lại đang gọi bạn.

Tay bạn lật chăn ra. Chân bạn chạm xuống sàn. Hai chân đưa bạn băng qua phòng. Bạn không muốn đi nhưng không thể bắt mình dừng lại được. Vũng lầy. Vũng lầy. Vũng lầy.

Ra ngoài trời đêm. Qua khu vắt sữa. Đi dọc con đường dẫn ra cổng trước.

Bạn thấy mình nhìn chằm chằm vào vũng bùn. Lũ ếch kêu ộp oạp. Những bong bóng xanh đang nổi lên trên bề mặt. Mùi thối nồng nặc.

Bạn hét lên trong đầu: “Không. Không. Không”.

Bạn cố lùi lại. Bạn cố không tiến lên. Đầu óc bạn có cảm giác như đang chứa đầy nước và sắp nổ tung đến nơi. Áp lực đó thật không chịu nổi.

Đột nhiên, bạn nhảy lên phía trước. Bạn không muốn nhưng bạn không tài nào dừng lại được. Bạn đập mạnh xuống nước làm nước bắn vọt lên. Bạn chống hai tay, quỳ đầu gối xuống và bắt đầu đào bới bằng những ngón tay. Bạn điên mất rồi. Nước xanh lè bắn lên khắp nơi. Người bạn ướt sũng. Bạn đang tìm cái gì vậy? Bạn không biết. Bạn không quan tâm. Đào, đào, đào, đào. Đó là tất cả bạn có thể làm.

Các ngón tay của bạn chạm vào một thứ rất mát. Bạn tóm lấy nó. Và rồi chuyện đó xảy ra.

Tất cả cảm giác điên rồ biến đâu mất. Giờ đây trong bạn tràn ngập cảm giác yên bình. Bạn thấy thật vui. Một cảm giác thật tuyệt vời phủ khắp không gian. Bạn đã tìm thấy nó.

Một cái chai. Một cái chai nhỏ phủ đầy bùn.

Bạn rửa sạch cái chai và gạt nước ở vũng lầy đi. Trời quá tối nên bạn không nhìn rõ được nó. Liệu có phải tất cả chỉ có thế? Mộng du. Đào bới. Chỉ để tìm một cái chai thôi sao?

Trời bắt đầu đổ mưa nên bạn quay về nhà.

Nơi mà bố đang đứng đợi ở thềm trước.

Bố không nói một lời. Bố chỉ chằm chằm nhìn bạn. Bố đang rất tức giận. Con trai bố, không biết nó có điên không? Bố nhìn xuống bộ pyjama ướt sũng của bạn. Bố nghĩ bạn lại trốn ra ngoài để gặp con Ánh Trăng.

Bạn giơ cái chai lên và cố giải thích:

- Ơ, con đào bới trong lúc mộng du. Cái vũng đó cứ gọi con. Con tìm thấy cái này.

Bố chỉ tay lên gác. Bố chỉ nói đúng hai từ:

- Về giường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx