sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 08 - Phần 5-6-7

5

Bạn chạy vụt vào nhanh hết sức có thể. Bạn tắm một lần nữa và trong khi tắm bạn rửa sạch cái chai.

Nó cũng được làm bằng thủy tinh nhưng rõ ràng là trông nó rất khác thường. Dưới đáy nó viết cái gì đó rất lạ. Quanh chai là trăng, sao và những chùm nho. Cổ chai phồng ra và có hình thù hệt một cái đầu phù thủy.

Trước đây, bạn đã từng nhìn thấy một cái chai như thế này. Đó là một cái chai sữa dành cho em bé. Không có ti cao su. Nhưng đó không phải là một cái chai sữa bình thường. Không bình thường chút nào.

Bạn đổ đầy nước vào.

Giờ thì nó cần một cái nắp. Một cái ti cao su. Bạn lẻn xuống chạn bát và tìm một cái chai mà trước đây mẹ thường dùng nó cho bạn uống khi bạn còn nhỏ. Bạn lấy cái ti cao su ra và lắp nó vào cái bình phù thủy. Giờ thì đủ bộ rồi. Cái ti cao su trông như cái mũ đội lên cái đầu phù thủy.

Bạn cười thật tươi và nhét nó xuống dưới gối. Mười giây sau, bạn đã ngáy khò khò.

Sáng hôm sau, bố mẹ không nói gì về việc mộng du, đào bới cả. Họ chỉ nhìn bạn mà không nói gì cả. Họ chỉ lắc đầu và nhìn nhau buồn bã. Họ đang trừng phạt bạn bằng sự im lặng của họ. Họ đang cố làm cho bạn cảm thấy mình có lỗi. Và rõ là những gì họ làm đang có tác dụng.

Bạn quyết định là sẽ không đề cập đến chuyện cái chai. Không nói trong tình trạng này. Bạn nhảy vào xe và đợi bố đưa tới trường.

Bố vẫn còn đang bận rộn vì mấy việc nên bạn quyết định uống một chút nước từ cái chai phù thủy. Chỉ một ngụm nhỏ thôi. Chả hại gì cả. Sau rốt, đó chỉ là nước thôi mà.

Bạn ngậm cái chai hệt như một đứa bé. Nước ở đó có vị hơi lạ. Vừa đăng đắng lại vừa ngòn ngọt. Đột nhiên, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Đồng quê dường như khác đi. Màu sắc tươi sáng hơn. Gió trong lành hơn. Chim hót ngọt ngào hơn.

Nhưng không phải tất cả mọi việc đều tốt hơn. Mùi của khu vắt sữa tệ hơn. Và cái vũng lầy dường như nhiều bong bóng hơn và sôi lên sùng sục như chưa bao giờ sôi thế. Thế giới dường như rộng hơn và tối. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống bạn.

Bố bước vào xe và khởi động. Bố đang nghĩ về Ánh Trăng.

Bố đang nghĩ về Ánh Trăng ư?

Sao mà bạn biết được nhỉ? Bởi vì bạn có thể đọc được suy nghĩ của bố. Thế đấy.

Bạn lắc mạnh đầu. Bạn lấy lòng bàn tay vỗ mạnh vào đầu. Bạn đang bị điên hay có chuyện gì đó đã xảy ra? Khi bạn uống nước từ cái chai đó bạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Bạn biết từng ý nghĩ nhỏ nhất của bố. Bố đang có kế hoạch bán con Ánh Trăng vào buổi đấu giá thứ bảy tuần này.

- Bố ơi, làm ơn đừng bán con Ánh Trăng vào thứ bảy này. - Bạn nói.

Bố nhìn bạn ngạc nhiên:

- Làm sao mà con...? - Nhưng bố không nói hết câu. - Chúng ta phải làm thế, Bomber ạ. - Bố nói.

- Ai sẽ mua nó? - Bạn nói. - Sẽ thế nào nếu đó là một người không tốt? Sẽ thế nào nếu họ không yêu nó như con?

Bố không nói gì. Nhưng bố nghĩ đến một từ trong đầu. Từ đó là “veal”.

- “Veal” nghĩa là gì ạ? - Bạn hỏi.

Bố lại ngạc nhiên nhìn bạn.

- Nghĩa là thịt. - Bố trả lời.

- Loại thịt nào ạ? - Bạn hỏi.

Bố không nói gì. Bố không cần phải nói. Bạn đã biết hết trong đầu bố nghĩ gì. “Veal” là thịt của những con bò non. Tim bạn như ngừng đập. Giờ thì bạn hiểu tại sao bố không cần đợi đến lúc Ánh Trăng thôi bú.

- Không. - Bạn hét lên. - Không, không, không. Bố không thể để con Ánh Trăng bị giết thịt được.

- Nghe này, Bomber. - Bố nói. - Con vẫn ăn thịt xông khói trong bữa ăn sáng. Thế con nghĩ là nó từ đâu chứ?

- Điều đó khác. - Tôi hét to. - Ánh Trăng gần như con người vậy. Nó có tên. Ánh Trăng yêu con.

Bố thở dài.

- Hầu hết những con vật nuôi lấy thịt đều kết thúc số phận của chúng trên bàn ăn. - Bố nói.

Bạn thấy nghẹn nơi cổ. Ai đó sẽ ăn thịt con Ánh Trăng. Bạn không thể chịu được ý nghĩ ấy.

- Con sẽ không bao giờ ăn thịt nữa. - Bạn lại hét lên.

Bố không nói thêm một lời nào nữa. Nhưng bố vẫn tiếp tục nghĩ. Bạn biết bố đang nghĩ gì vì bạn đã uống nước trong cái chai và bạn có thể đọc được suy nghĩ của bố. Bố đang cảm thấy thương cho bạn. Nhưng bố cũng nghĩ rằng cuộc sống ở trang trại là khắc nghiệt. Và rằng bạn phải quen với điều đó. Bố nghĩ rằng tối nay khi bạn ngủ bố sẽ mang con Ánh Trăng đến gửi tạm ở trang trại bên cạnh. Và rồi bố sẽ mang nó từ đấy đến thẳng chợ.

Nhưng tất nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi vì bạn đã biết rõ kế hoạch của bố. Bạn sẽ tiếp tục uống nước từ cái chai và sẽ tiếp tục biết bố dự định những gì. Bạn sẽ biết được bố sẽ làm gì trước khi bố làm điều đó. Bạn sẽ biết rõ tất cả mọi suy nghĩ của bố. Bạn sẽ luôn có thể cứu được con Ánh Trăng từ ông bố luôn luôn đúng của bạn.

6

Bố thả bạn xuống trước cổng trường. Lúc này bạn có một kế hoạch và bắt đầu thực hiện nó.

Vậy đấy. Bạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Mọi chuyện sắp sửa hay đây.

Người đầu tiên bạn gặp là “Không-bao-giờ-mua(1). Tên thật của cậu ta là James Blessing nhưng mọi người gọi cậu ta là Không-bao-giờ-mua vì cậu ta luôn vay mượn mọi thứ nhưng chẳng bao giờ chịu trả lại.

(1) Nguyên tác: The Bot. Chỗ này tác giả chơi chữ. Từ “bot” được phát âm giống từ “bought” nghĩa là “mua”. (N.D)

Ngay lập tức, bạn biết cậu ta đang nghĩ gì. Thật đáng ngạc nhiên. Bạn biết rõ chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu ta. Cậu ta có hai cây kẹo mút to đùng trong túi và cậu ta đang chuẩn bị lẻn ra đằng sau nhà để xe và ăn một cái khi không ai nhìn thấy.

- Này, Không-bao-giờ-mua. - Tôi gọi to. - Cho một cây kẹo mút được không?

Mặt cậu ta đỏ bừng. Một vài đứa xúm quanh lại.

- Tớ làm gì có cái nào. - Cậu ta nói dối.

- Trong túi cậu đấy thôi. - Bạn nói. - Túi bên trái ấy.

Mấy đứa khác túm lấy cậu ta và lộn túi ra. Tất nhiên là chúng thấy hai cây kẹo mút to đùng. Không-bao-giờ-mua đỏ bừng mặt và đưa cho bạn một cái.

Tuyệt cú mèo. Biết rõ người khác nghĩ gì thật thú vị. Bạn bắt đầu liếm cây kẹo. Bạn rất hài lòng với chính mình.

Cho đến khi bạn nhận ra Không-bao-giờ-mua đang nghĩ gì. Cậu ấy nghĩ đến việc cha cậu ấy đang thất nghiệp. Cậu ấy nghĩ đến việc gia đình cậu ấy sẽ không có nhiều tiền. Cậu ấy nghĩ đến việc mình không bao giờ được mua kẹo mút như những đứa trẻ khác. Cậu ấy nghĩ đến việc tặng một cây kẹo mút cho em gái cậu ấy.

Đột nhiên, bạn cảm thấy mình thật xấu tính. Và mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn khi bạn biết cậu ấy đang nghĩ về việc cậu ấy ghét bị gọi là Không-bao-giờ-mua như thế nào.

Cậu ấy không thích mọi người nghĩ rằng cậu ấy keo kiệt. Cậu ấy rất xấu hổ vì bố mẹ cậu ấy không thể mua cho cậu ấy mọi thứ.

Bạn ước gì mình chưa lấy cây kẹo mút.

- Này James, cậu lấy lại nó đi. - Bạn nói.

Nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu buồn bã. Quá muộn rồi vì bạn liếm vào cây kẹo to đùng ấy và màu của cây kẹo đang chảy ra.

Chuông vào lớp reo lên và mọi người đi vào trường.

Thầy Richards đang ở trong một tâm trạng rất tệ. Bạn biết điều đó vì bạn có thể đọc được suy nghĩ của thầy ấy. Thầy ấy đang nghĩ là làm sao cái xe của thầy ấy lại bị xịt lốp vào sáng nay. Thầy ấy đang nghĩ rằng nếu hôm nay ai không làm bài tập về nhà sẽ gặp rắc rối lớn đây.

Tim bạn như ngừng đập. Bạn chưa làm bài tập về nhà. Vấn đề về con Ánh Trăng đã khiến bạn quên khuấy mất điều đó.

Ở phía bên kia lớp học, Alan Chan đang kiểm tra những câu trả lời của bạn ấy. Bài tập về nhà là một trong những thứ tồi tệ nơi mà bạn đọc một tờ giấy và đánh dấu kiếm vào những câu trả lời đúng.

Bạn nhìn tờ giấy trống không của mình. Bạn có thể nói chính xác Alan đang nghĩ gì. Bạn ấy rất thông minh. Bạn ấy sẽ làm đúng hết mọi câu. Bạn bắt đầu đánh dấu theo suy nghĩ của bạn ấy. Câu một A. Câu hai C. Và cứ tiếp tục như thế. Hơi khó để theo được toàn bộ suy nghĩ của bạn ấy vì có những người khác cùng đang nghĩ về những điều khác nữa.

Sue Ellen đang nghĩ về việc bạn ấy yêu Peter Elliot đến mức nào.

Peter Elliot thì đang nghĩ đến cái mụn trên mũi bạn ấy. Bạn ấy đang hy vọng rằng sẽ không ai để ý đến nó.

Janice Robert cũng đang nghĩ đến cái mụn. Bạn ấy thương cho Peter Elliot vì bạn ấy cũng yêu Peter.

Rhonda Jefferson thì đang nghĩ về người bà đã khuất của bạn ấy. Bạn ấy rất buồn. Bạn ấy đang chớp mắt để ngăn nước mắt chảy ra. Bạn cũng bắt đầu cảm thấy buồn và cố ngăn nước mắt chảy ra.

Tất cả những suy nghĩ đó như sóng vô tuyến. Chúng làm bạn khó mà tập trung vào suy nghĩ của Alan Chan được. Nhưng cuối cùng bạn cũng đánh dấu được tất cả các câu trả lời hiện lên trong suy nghĩ của Alan Chan.

7

Thầy Richards chữa bài tập về nhà. Thầy ấy nhìn xuống lớp học.

- Đứng dậy, Bomber. - Thầy ấy nói.

Tim bạn như chìm xuống nhưng dẫu sao bạn vẫn đứng dậy.

- Và Alan Chan. - Thầy Richards nói.

Alan cũng đứng dậy.

- Hai trò này, - thầy Richards nói, - đã làm đúng tất cả các câu. Tốt lắm. Hai trò.

Bạn cười thật tươi. Thường thì bạn phải đứng lên vì không làm đúng câu nào cả. Bốn bạn khác phải ở lại trường sau giờ học vì tội không làm bài tập về nhà.

Bạn tự hỏi không biết cảm giác của Alan như thế nào. Cũng không cần phải chờ lâu lắm. Rốt cuộc, bạn là người có thể đọc được suy nghĩ của người khác mà.

Alan đang cảm thấy rất mệt mỏi. Bạn ấy đang nghĩ rằng mình không thông minh như người khác nói. Bạn ấy nhớ lại hôm trước đã thức cả đêm để làm bài tập. Bạn ấy ước gì mình đúng là một bộ óc như mọi người nói.

Tôi bắt đầu cảm thấy mình xấu tính thêm một chút.

Đọc được suy nghĩ của người khác có thể không thú vị như bạn vẫn nghĩ. Và còn một vấn đề khác nữa. Mọi người đều đang suy nghĩ. Tất cả mọi người.

Suy nghĩ của tất cả mọi người trong lớp đang bắt đầu đổ lên người bạn. Mọi người đang nghĩ về những cái chân đau, về bánh xăng uých bơ lạc, về con ruồi trên trần, về bể bơi, về những thứ họ đã ăn trong bữa sáng, về việc để thùng rác ra ngoài cửa, về việc họ cần đi vệ sinh.

Hầu hết mọi suy nghĩ đều rất tẻ nhạt. Có những suy nghĩ mà bạn biết là mình không nên biết. Bạn bịt chặt tai lại, nhưng điều đó không ăn thua. Mọi suy nghĩ vẫn cứ ào ào đổ về. Điều đó đau lắm. Bạn cần những giây phút bình yên thoát khỏi những suy nghĩ đó. Quá nhiều tiếng rì rầm khiến bạn như muốn phát điên lên.

Những mơ mộng của mọi người lại tiếp tục đổ về. Hầu hết chúng đều không quan trọng. Những đôi giày bóng loáng. Mây. Cống rãnh. Kẹo mút. Bọ chét. Bãi biển. Đau dạ dày. Chả có mấy người nghĩ đến bài học. Thầy Richards đang ước gì chuông reo để thầy ấy có thể ra uống một tách cà phê.

Nghĩ. Nghĩ. Nghĩ. Ồn ào, vui vẻ, bẩn thỉu, riêng tư và đau đớn. Bạn không thể dừng những suy nghĩ đó lại. Cả lớp học đang yên tĩnh nhưng đầu óc bạn như đang nổ tung ra. Bạn vỗ hai tay vào tai nhưng những suy nghĩ đó vẫn vo vo trong đầu bạn giống như hàng tỉ con ruồi đang bay trên bát mật vậy.

Bạn không thể chịu đựng thêm được nữa.

- Im đi. - Bạn hét lên bằng một giọng cao chói vói.

Mọi người ngẩng lên.

- Đừng suy nghĩ nữa. - Bạn lại hét lên.

Căn phòng lúc nãy đã rất trật tự. Nhưng bây giờ nó hết sức yên lặng.

Cả lớp đều cho rằng bạn đã hóa điên mất rồi.

Thầy Richards dành ngay cho bạn một bài thuyết giáo.

- Suy nghĩ, - thầy ấy nói, - là điều mà em phải làm khi đến trường. Em nên làm việc đó thường xuyên hơn, Bomber.

Bạn bị bắt đi nhặt giấy ở sân trường cho đến khi bạn học được một vài phép tắc cần thiết.

Ít nhất thì cũng không có ai ở đây để suy nghĩ. Ngoại trừ bạn.

Bạn nghĩ về tất cả những điều riêng tư mà bạn đã biết được. Nó giống như gián điệp vậy. Thật nguy hiểm. Bạn biết được những thứ mà bạn không muốn biết. Nó giống như bạn đang nhìn qua lỗ khóa vậy. Nó giống như là gian lậy trong kì thi vậy.

Chỉ có một việc phải làm. Không nên tin vào cái chai phù thủy. Nó có thể gây ra việc đánh nhau. Có thể là chiến tranh nữa ấy chứ.

Không được đưa cái chai này cho một ai khác. Tất nhiên là bạn sẽ không uống nước ở đó và cả người khác cũng vậy. Có lẽ bạn nên đập vỡ nó đi.

Bạn cầm cái chai đó trong tay phải. Bạn tự thề với mình:

- Tôi sẽ không uống nước ở cái chai này nữa. - Bạn nói. - Nếu không tôi sẽ chết.

Bạn được gọi trở vào lớp học. Những suy nghĩ cứ mờ dần, mờ dần đi. Khi về đến nhà bạn không đọc được suy nghĩ của ai nữa. Bạn rất vui vì đã rũ bỏ được nó. Sẽ không có gì khiến bạn phá bỏ lời thề của mình.

Bố đón bạn ở cổng trường.

Bạn tự hỏi không biết bố dự định như thế nào. Có thể là bố đang nghĩ đến chuyện bán con bê.

Khi về đến nhà, bạn đi ra chuồng bò và thăm con Ánh Trăng. Ôi, nó thật đáng yêu. Con Đẻ-trong-bùn đang liếm lông nó.

Bạn cố nghĩ cách cứu con Ánh Trăng. Liệu bạn có nên uống nước trong chai và xem xem bố định làm gì không?

Không, không bao giờ. Vì dẫu sao đó cũng là một lời thề thiêng liêng.

Nhưng bố sẽ bắt nó. Và bán nó. Cho lò mổ. Bạn nghĩ đến thịt bê. Thật kinh khủng. Nếu uống chai nước đó bạn sẽ biết bố định làm gì. Bạn có thể cứu được con bê của bạn. Nhưng bạn không thể làm thế. Nước mắt trào ra trên mắt bạn.

Bạn đi xuống chuồng bò để nói lời vĩnh biệt với con Ánh Trăng. Sau giờ uống trà, bố đi bắt con Ánh Trăng.

Bố đã dồn được nó vào góc chuồng bò. Bố cầm sợi dây thừng tiến lại gần. Bố quăng thong lọng ra.

Nhưng con Ánh Trăng chạy qua chỗ bố và chạy thẳng vào bãi chăn thả tối om. Bạn cười một mình. Chính xác là bạn đã cười suốt buổi tối. Và cả ngày hôm sau nữa. Cho dù có cố gắng đến mấy thì bố cũng không bắt được con Ánh Trăng.

Cuối cùng, sau cả tuần cố gắng, bố đi rầm rập vào bếp và quẳng sợi dây thừng xuống sàn. Bố đang rất nóng, người đầy mồ hôi. Bố đang rất bối rối. Bố đã đuổi theo con Ánh Trăng suốt ba giờ liền.

- Chúng ta đành phải giữ con bê ngớ ngẩn đó lại vậy. - Bố nói. - Bố không bao giờ bắt được nó. Lúc nào nó cũng chạy thoát được. Cứ như là nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác ấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx