sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 13

BỀ NGOÀI CỦA SỰ VIỆC

1

Cái que cho chim đậu đang lắc đi lắc lại và đập vào mũi tôi. Tôi có thể nhìn thấy mắt mình qua cái gương nhỏ trong lồng chim. Cái đĩa cho chim uống nước cứ trượt quanh, ngay gần cằm tôi. Mùi phân chim cũ thật kinh khủng. Thế giới trông có vẻ khác biệt hơn khi bạn quan sát nó từ qua những chiếc nan lồng chim.

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

Tôi đang làm trò gì khi đi bộ tới trường với cái đầu nhét trong lồng chim thế này?

Ôi không. Cổng trường đây rồi. Học sinh các lớp đua chen nhau nhìn tôi. Chúng chỉ trỏ. Cười cượt. Mặt chúng làm tôi nhớ đến những con sóng tạt vào và tràn qua đứa bé chết đuối.

Tấn công. Philip Noonan xấu xa đang đi đến. Nó đang cười nhăn nhở. Nó nhét một ít bánh mì qua những cái nan lồng.

- Polly xinh xắn. - Nó nói. - Polly có muốn ăn bánh bích quy không?

Tôi ước gì mình có thể bé tí như kiến để có thể trốn vào một lỗ nẻ nào đó. Khi đó thì không ai có thể nhìn thấy tôi cả.

Các thầy cô giáo đang nhìn ra từ cửa sổ phòng giáo viên. Tôi thấy thầy Gristle đang nhìn ra. Tôi thấy thầy Marsden đang nhìn ra. Họ lắc đầu.

Tôi mong thầy Gristle sẽ không đi đến chỗ tôi.

- Bỏ thứ đó ra khỏi đầu ngay. - Thầy ấy sẽ quát. - Đồ ngu ngốc. Đồ ngớ ngẩn. Trò nghĩ mình là ai chứ? Một con vẹt à? - Rồi thầy ấy sẽ xé toạc cái lồng ra khỏi đầu tôi và trong lúc làm như thế rất có thể thầy ấy cũng sẽ xé toạc cả tai tôi ra khỏi đầu nữa.

Thầy Marsden đang đi đến. Ơn chúa. Thầy ấy là giáo viên tốt nhất trong trường. Tôi tin là thầy ấy sẽ không quát mắng. Dẫu vậy, ai mà biết được các thầy thế nào. Thầy ấy đã bao giờ nhìn thấy một học sinh đi đến lớp với cái đầu nhét trong tổ chim bao giờ đâu.

- Gary. - Thầy ấy nói một cách thân ái. - Thầy nghĩ là em sẽ có gì đó để nói với thầy.

Tôi lắc đầu. Chẳng có gì để nói cả, đã quá muộn rồi. Tôi đã trở thành kẻ sát nhân rồi. Không gì có thể thay đổi được điều đó.

Thầy Marsden dẫn tôi vào trong. Chúng tôi đi xuống bệnh xá và ngồi xuống giường. Thầy ấy nhìn tôi qua những cái nan chuồng chim nhưng thầy ấy không nói gì cả. Thầy ấy chỉ đợi. Thầy ấy đợi tôi kể chuyện của mình.

Một lát sau, tôi nói:

- Thôi được. Em sẽ nói với thầy mọi chuyện. Nhưng chỉ với một điều kiện, thầy hứa sẽ giữ bí mật.

Thầy Marsden suy nghĩ một lát. Rồi thầy ấy mỉm cười và gật đầu đồng ý. Tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình.

2

Vào ngày thứ sáu, em đi bộ qua nhà Kim Huntingdale. Cô ấy là hàng xóm nhà em. Em đang rất thích cô ấy. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới. Mỗi khi cô ấy cười là em lập tức nghĩ ngay đến những quả dâu chín mọng khi mùa xuân về. Cô ấy luôn khiến em ôm bụng cười. Cô ấy tốt như vậy đấy.

Em cho Skip đi cùng. Skip là một con chó nhút nhát. Nó cứ cuống lên chạy vòng quanh mỗi khi có ai đó tới thăm. Nó thường lăn ngửa người để xin được gãi. Nó từng liếm tay kẻ trộm khi nhà em bị đột nhập. Nó không cắn hay sủa gì cả. Nó chuồn thẳng mỗi khi mẹ càu nhàu. Nói tóm lại là Skip cực kỳ nhút nhát.

Em cũng thú thật với thầy là em cũng thường chuồn mất mỗi khi mẹ càu nhàu. Khi mẹ tức điên lên thì trông mẹ giống hệt chai nước gừng nổ tung trong tủ lạnh.

Khi em đến nhà Kim thì cô ấy đang cho Beethoven ăn. Beethoven là con chim cảnh của cô ấy. Cô ấy nuôi nó trong một cái lồng để ở sân sau. Cô ấy rất yêu Beethoven. Beethoven mới may mắn làm sao.

Beethoven không bay được vì nó chỉ có một cánh. Kim tìm thấy nó trong rừng. Con chó to tướng, hung dữ ấy đang ngậm chú chim tội nghiệp trong miệng. Kim tóm lấy con chó mà không hề nghĩ gì đến bản thân mình và cứu sống được Beethoven. Nhưng nó chỉ có một cánh và nó chẳng thể nào bay được, dù chỉ là một đoạn ngắn.

Giờ thì Kim yêu Beethoven hơn mọi thứ trên đời.

Em cũng rất yêu Skip mặc dù nó rất nhút nhát.

Kim nhìn Skip.

- Cậu không nên mang nó sang đây. Beethoven rất sợ chó. - Cô ấy nói.

Skip lăn ngửa người và giơ bốn chân bé tí lên xin gãi.

- Nhìn nó mà xem. Nó sẽ không làm đau Beethoven đâu. - Em nói.

Nhìn Skip lăn ngửa người ra, sao em thấy giống hệt con bọ cánh cứng đã chết rồi ấy.

Kim đi đến chỗ lồng chim của Beethoven, cô ấy cho em vào nhưng bắt Skip ở ngoài bằng việc đặt một viên gạch chặn cửa. Kim nhấc Beethoven lên và cho con chim nhỏ đậu trên ngón tay cô ấy. Nó bắt đầu hót. Ôi con chim ấy biết hót. Điều đó thật tuyệt vời. Thật kỳ diệu. Một luồng run rẩy chạy dọc cột sống em. Nó làm em nhớ đến cái cảm giác khi mà bọt nước chanh mạnh có ga xông lên mũi.

Kim đặt con chim xuống đất. Nó luôn đứng trên đất vì nó đâu có bay được.

- Xích Skip lại. Tớ sẽ cho Beethoven ra ngoài đi dạo. - Kim nói.

Em làm như cô ấy bảo. Em sẵn sàng làm mọi thứ vì Kim. Em thậm chí còn có thể lăn ngửa và giơ chân lên như Skip ấy chứ. Chỉ để nhìn thấy cô ấy cười thôi. Nhưng dường như Kim không biết em có mặt ở đây hay sao ấy. Em xích Skip lại và Kim cho Beethoven ra ngoài đi dạo. Nó hót, nó líu lo và đi loanh quanh trong sân sau. Nó làm em liên tưởng đến hình ảnh một con chim cánh cụt màu vàng đang đi trên tuyết xanh.

Skip đã bị xích lại vì vậy nó đành chỉ ngồi nhìn Beethoven và liếm mép.

3

Một lúc sau, Kim đưa Beethoven trở lại lồng và chặn một viên gạch trước cửa. Skip nghếch một tai lên nghe ngóng trong không khí (còn tai kia vẫn giữ nguyên). Trông nó thật dễ thương. Kim vỗ vỗ và vuốt ve nó.

- Nó đúng là một con chó dễ thương. Nhưng cậu vẫn phải giữ nó tránh xa Beethoven. - Cô ấy nói.

- Đừng lo. Tớ hứa đấy. - Em nói.

Kim lại cười với em. Rồi cô ấy nói một câu khiến tim em như nhảy ra khỏi lồng ngực:

- Sau Beethoven, cậu là người bạn tốt nhất của tớ.

Thật khó mà tả chính xác được cảm giác của em khi nghe cô ấy nói điều đó. Ruột gan em như bị đảo hết cả lên. Giống như một lũ ếch thi nhau nhảy vào trong túi ấy.

Em trở về nhà, lòng vui phơi phới. Thật tuyệt vời. Mẹ không có nhà nên em để Skip vào trong. Mẹ không thích cho Skip vào nhà.

Skip là một con chó thông minh. Nó có thể dùng chân mở cửa nếu cửa chỉ khép hờ.

Mẹ không cho Skip vào nhà vì đã có lần nó ị ra gầm chạn bát. Mùi nó để lại thật chẳng dễ chịu gì và em đã phải cọ rửa nó rất lâu. Mùi phân của Skip khiến em nhớ đến...

- Tôi nghĩ chúng ta có thể bỏ qua đoạn này. - Thầy Marsden, người đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi và nhìn tôi qua những chiếc nan lồng chim, nói.

- Thôi được. Em sẽ chuyển luôn đến đoạn tồi tệ đây. - Tôi nói.

4

Em không gặp Kim trong hai ngày vì em phải cùng mẹ đi thăm bà. Nhà em để Skip lại ở khu trông chó cả ngày thứ sáu và thứ bảy. Khi quay về, nhà em đón nó ở khu chuồng về. Tội nghiệp Skip. Nó thậm chí còn không thể vểnh nổi một tai lên nữa. Nó rất ghét phải ở chuồng chó. Nó luôn khóc và thút thít mỗi khi phải ở ngoài đó. Nó rất sợ nghe những con chó khác sủa.

Mẹ con em lái xe về nhà với Skip ngồi trên đùi em. Nó nhìn em bằng cặp mắt to, nâu của mình. Chúng khiến em nhớ đến hai vết nước xốt bị đổ ra trên khăn trải bàn.

- Tối nay cho Skip ngủ lại trong nhà mẹ nhé. - Em nói với mẹ.

- Không. Con hãy xích nó trong nhà kho như mọi khi. - Mẹ nói.

Tội nghiệp Skip. Tối hôm đó em đã không xích nó lại. Em lén đưa nó vào phòng ngủ và cho nó ngủ chung giường với em. Nó rất sạch sẽ, nó luôn liếm và gặm gặm người nó.

Tuy nhiên mẹ em lại có cái mũi rất tốt. Mẹ luôn biết mỗi khi Skip ở trong nhà. Ngay cả khi có đốt hương trầm trong phòng thì mẹ em vẫn nhận ra mùi của Skip. Em phải mở cửa sổ cho thoáng khí. Rồi em ngủ thiếp đi và có một giấc mơ rất ngọt ngào. Trong giấc mơ đó, em và Kim, Beethoven và Skip cưới nhau và cùng sống trên một hòn đảo nhiệt đới. Giấc mơ đó nhắc em nhớ tới những câu chuyện không có thật mà em vẫn rất thích những kết thúc có hậu. Em ước gì cuộc đời thực cũng như thế.

Hôm sau là Chủ nhật nên em ngủ đến tận khi có ánh nắng chiếu vào mặt mới tỉnh dậy. Một làn gió nhẹ đang tràn khắp phòng. Em ra khỏi giường và đóng cửa sổ lại. Skip đã đi đâu mất.

5

Em ngó ra ngoài cửa sổ và thấy Skip đang chạy chơi, miệng ngậm quả bóng tennis màu vàng.

Em nghĩ ngay đến việc mẹ rất ghét chó nhỏ nước dãi lên bóng tennis. Nó thường để lại những vệt màu xanh xanh trên tay mẹ.

Những vệt màu xanh. Đúng rồi, bóng tennis nhà em có màu xanh.

Vậy thì cái vật màu vàng trong miệng Skip là cái gì? Em nhảy vọt qua cửa sổ và chạy xuống sân chơi. Skip nhìn thấy em chạy lại. Trò chơi đuổi bắt. Nó rất thích chơi trò đuổi bắt. Thế là nó bỏ chạy thật nhanh. Nó làm em nghĩ đến hình ảnh một con thỏ nhô lên thụp xuống khi cố chạy thoát khỏi người thợ săn.

Tim em đập thình thịch.

- Làm ơn. - Em lẩm bẩm. - Lạy trời đó là một quả bóng. Lạy trời đó là cái găng tay đẹp nhất của mẹ. Lạy trời đó là cái đài bán dẫn của em. Nhưng nó đừng là... - Thật quá khủng khiếp để nói từ đó ra.

Em chạy theo Skip. Nó rất thích trò này, nó chạy lên tầng áp mái.

- Ra ngay. - Em hét lên. - Ra ngay con chó xấu xa kia.

Skip vẫn không chịu ra.

- Tao sẽ giết mày. - Em hét to.

Em quát to. Mắt em chảy đầy nước.

Skip biết rằng em đang tức giận. Nó lại lăn ngửa người lên và ư ử xin lỗi. Nó chui vào chỗ sát mái nơi em không thể với tới chỗ nó được. Nó ngả cái vật màu vàng ra và lủi mất.

Ôi không. Không thể chịu đựng được nữa. Em bò trên sàn mái, bụng dán chặt xuống sàn. Trong này toàn bụi và bẩn nhưng em không bận tâm.

Em giơ tay ra và tóm lấy cái nhúm toàn lông ấy. Đó là Beethoven. Nó chết rồi. Mình mẩy nó đầy máu, đất bẩn và dãi chó. Mắt nó trắng dã và cứng đờ. Hai chân nó lạnh cứng. Chúng khiến em nhớ đến những cành khô của một cái cây trụi lá. Beethoven đang trợn mắt nhìn em mà có thấy gì đâu. Nó đã hót hết bài ca cuối cùng rồi.

Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt em. Chảy cả vào miệng làm em thấy mằn mặn.

Mọi thứ thế là hỏng hết rồi. Cuộc đời em thế là hết rồi. Con chó của em đã giết chết Beethoven. Đó là lỗi của em. Nếu em xích Skip lại thì chuyện này đã không xảy ra. Đầu em nặng trĩu. Khi biết điều này chắc chắn Kim sẽ khóc. Cô ấy sẽ ghét em. Cô ấy sẽ ghét Skip.

Mẹ cô ấy sẽ kể với mẹ em. Họ sẽ làm gì với Skip đây?

6

Em bò ngược ra sân sau. Skip đang vẫy đuôi chầm chậm. Nó biết có cái gì đó không ổn. Em chợt thấy buồn cười. Trong một thoáng em muốn đá cho nó một cái thật đau. Em muốn đá cho nó một cái thật đau để nó bay vọt qua hàng rào kia.

Rồi em nhìn vào cặp mắt sâu màu nước sốt của nó và biết rằng nó chỉ là một con chó.

- Ôi Skip. - Em rên lên. - Ôi Skip, Skip, Skip. Mày đã làm gì thế này? - Rồi em rên lên. - Gary, Gary, Gary, mày đã làm gì thế này.

Em xích Skip lại. Rồi em mang Beethoven vào phòng em. Nó bé tí, lạnh cứng và quắt lại. Nó khiến em liên tưởng đến trái tim mình.

Em nghĩ đến Kim. Hẳn là cô ấy chưa biết. Sẽ thế nào nếu em đi mua một con chim cảnh màu vàng khác? Một con giống hệt. Cô ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra. Xe của Kim không có ở nhà. Cả nhà cô ấy đã đi ra ngoài rồi.

Em xuống gara và tìm thấy cái lồng vàng, cũ, phủ đầy bụi này. Khi còn bé em cứ tưởng là nó làm bằng vàng thật cơ.

- Không. Nó chỉ được mạ vàng thôi. - Mẹ em nói.

Em gói Beethoven trong khăn tay của mình và cẩn thận cho vào túi. Rồi em kiểm tra ví tiền. Bảy đô. Vừa đủ. Em nhảy lên xe đạp với cái chuồng chim màu vàng buộc chặt phía sau. Họ bán chim cảnh ở đâu nhỉ. Ở chợ. Nhưng muộn rồi. Chợ sắp đóng cửa rồi.

Em đạp xe nhanh chưa từng thấy. Gió quất vào mũ của em. Em thở phù phù. Em thở hổn hển. Mồ hôi chảy cả vào mắt em. Em đạp xe thẳng lên Wheeler’s Hill. Chưa ai từng đạp xe thẳng lên Wheeler’s Hill cả. Tim em đau nhói. Chân em nhức buốt. Em nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều. Chợ sắp đóng cửa.

Đây rồi. Những chiếc xe tải đang chuẩn bị đi. Những người bán hàng đã về hết. Mặt đất đầy giấy gói xúc xích và lá cải bắp. Tất cả các gian hàng đều trống không.

Em nhìn những chiếc xe tải. Một, hai người vẫn đang chất hàng lên. Em thả xe đấy và chạy hết từ xe này sang xe khác. Dụng cụ ô tô - không. Cây cối - không. Đồng hồ - không. Sô cô la - không. Quần áo vũ hội - không. Em nhòm vào từng chiếc xe tải. Không xe nào có vật cưng cả.

Em xong rồi. Em ôm lấy đầu. Beethoven chết rồi. Kim sẽ ghét em. Kim sẽ ghét Skip. Chuyện gì sẽ xảy ra?

Em bước chầm chậm quay lại. Mọi người đang cười. Bọn trẻ con đang gọi nhau. Lũ mèo đang kêu meo meo.

Mèo đang kêu meo meo? Vật cưng.

Có một người phụ nữ với một cái xe tải nhỏ và đằng sau nó là mèo, chó, chuột lang và chim. Có một cái lồng lớn, trong đó đầy chim.

- Làm ơn. - Em hét to. - Làm ơn, bác có con chim cảnh nào không ạ?

- Chúng được xếp vào sau xe tải rồi. - Bác ấy nói. - Ta không thể lôi chúng ra bây giờ được. Tuần sau cháu quay lại đi.

- Cháu không thể. - Em nức nở. - Cháu cần nó ngay bây giờ.

Bác ấy lắc đầu và nổ máy xe tải. Em lôi Beethoven ra khỏi túi và mở nó ra. Bác ấy nhìn vào thân hình be bét máu của nó. Rồi bác ấy tắt máy đi và bắt đầu dỡ hàng xuống.

Cuối cùng, cái lồng chim cũng được mang xuống. Có chim hoàng yến và chim sẻ. Cả một lồng đầy chim. Có khoảng hai mươi con chim cảnh. Chúng toàn màu xanh lục và xanh da trời.

Và có một con màu vàng. Trông nó giống Beethoven như đúc. Em sẽ cho con chim này vào lồng của Kim và cô ấy sẽ không bao giờ nhận ra sự khác biệt.

- Mười đô la. - Bác bán hàng nói. - Những con vàng khó bắt lắm.

Tôi lộn trái ví ra và nói:

- Cháu chỉ có bảy đô la thôi.

Bác ấy cầm tiền và nhẹ nhàng đưa con chim cho em.

- Trước đây ta cũng từng là trẻ con. - Bác ấy nói.

Em cho con chim vào lồng và đap xe như điên. Chuyến đạp xe về nhà của em làm em liên tưởng đến hình ảnh một con tàu đang mở hết tốc lực chạy về bờ tránh bão. Em hy vọng mình có thể trở về nhà trước khi Kim quay về. Em cần phải đặt con chim mới vào lồng trước khi Kim phát hiện ra Beethoven đã chết.

7

Cuối cùng, em cũng về đến nhà. Không có chiếc xe nào ở nhà Kim cả. Họ vẫn chưa về. Em phóng một mạch vào sân sau xuống chỗ lồng chim nơi cái cửa lưới đang bị gió đập mạnh. Con chim mới đang đậu trên thanh ngang trong chiếc lồng vàng của em. Nó đang vỗ cánh.

Vỗ cánh.

Beethoven chỉ có một cánh. Beethoven không thể bay. Ôi không. Kim sẽ biết ngay lập tức rằng con chim mới này không phải là Beethoven.

Kế hoạch của em đã thất bại thảm hại. Em bắt con chim mới ra và kéo rộng cánh nó ra. Nó thừa một cánh.

- Chim nhỏ, chim nhỏ. - Em nói. - Mày thế này chả tốt với tao chút nào. Tao sẽ làm gì với mày bây giờ?

Chỉ có một việc duy nhất để làm. Em ném con chim nhỏ lên trời.

- Tạm biệt chim nhỏ. - Em nói. Nó bay đi trong hình dáng một dúm lông nhỏ và biến mất mãi mãi.

Em đi về nhà.

Tất cả đã hết rồi. Kim sẽ biết Skip đã làm gì. Em đã để Skip chạy rông. Em đã không xích nó lại như mẹ bảo. Tất cả là do lỗi của em. Em là kẻ sát nhân. Em cần phải chịu trách nhiệm về cái chết của Beethoven.

Em sẽ không bao giờ có thể nhìn Kim nữa. Cô ấy sẽ không bao giờ muốn thấy mặt em nữa. Rồi em nảy ra một ý. Em sẽ chôn Beethoven đi và Kim sẽ nghĩ rằng nó đã trốn ra và đi mất.

Không. Thế vẫn không tốt. Kim sẽ vẫn nghĩ rằng Skip đã mở lồng ra. Và cô ấy sẽ nhờ em đi tìm Beethoven giúp. Em sẽ phải giả vờ đi tìm con chim trong khi biết rõ nó đã chết.

Em lại nảy ra một ý khác. Ý này tốt hơn. Nhưng nó cũng kinh khủng hơn. Em sẽ lẻn vào chỗ để lồng của Beethoven và để nó lại vào đó. Em sẽ chặn cái chuồng đó bằng một viên gạch. Kim sẽ nghĩ rằng Beethoven chết vì già mà thôi.

Nhưng mà mình mẩy Beethoven đầy máu, đất bẩn và nước dãi chó.

Em sẽ phải tắm cho nó. Em mang Beethoven vào phòng giặt và nhẹ nhàng tắm cho nó. Sao lúc ấy em ghét bản thân mình đến thế. Máu đã bắt đầu sạch đi. Nhưng không phải mọi chỗ đều sạch. Em phải tắm cho nó một lúc. Em dùng bột giặt. Em dùng xà phòng. Cuối cùng thì nó cũng sạch sẽ.

Nó đã sạch sẽ. Nó đã chết. Và người nó ướt nhèm.

8

Em đi tìm cái máy sấy tóc của mẹ và sấy lông cho Beethoven cho đến khi lông nó khô và bông lên như mới. Em nhẹ nhàng vuốt mắt nó khép lại. Rồi em lẻn vào sân sau nhà Kim. Em thấy mình như tên cướp đang lẩn lút ở tiệm kim hoàn vậy.

Em đi vào, mở cửa lồng chim và đặt Beethoven lên chỗ mùn cưa. Sẽ không ai có thể biết bí mật khủng khiếp của em. Em sẽ yên ổn. Kim sẽ vẫn thích bọn em. Em đóng cửa lại, để viên gạch lại chỗ cũ và đi về nhà. Đêm hôm đó em không ngủ được. Em thấy khuôn mặt buồn rầu của Kim. Em mơ thấy mình bị đi tù. Không ai thích em cả. Không ai muốn em cả. Em đã gây ra nỗi buồn và sự đau khổ.

Sáng hôm sau, em nhìn qua cửa sổ. Em thấy Kim và bố mẹ cô ấy. Họ đang đứng quanh cái lồng. Em không thể nghe thấy họ đang nói gì. Mà em cũng không muốn biết họ đang nói gì nữa. Kim sẽ khóc. Nước mắt cô ấy sẽ trào ra. Nếu nhìn thấy nó em sẽ nghĩ ngay đến một thác nước muối đang đổ.

Em thấy bố Kim vòng một tay ôm vai cô ấy. Em ước gì đó là tay em. Em thấy mẹ cô ấy nhẹ nhàng nhấc Beethoven lên.

Em không thể nhìn họ lâu thêm được nữa. Tất cả là do lỗi của em. Skip tội nghiệp chỉ là một con chó mà thôi. Đáng lẽ ra em phải xích nó lại. Sát nhân. Em là một kẻ sát nhân. Sẽ không ai biết điều đó. Bí mật khủng khiếp đó của em sẽ theo em mãi mãi.

Em vớ lấy cái chuồng chim vàng và chạy ra khỏi gara. Em khoét một lỗ ở dưới đáy bằng một cái kéo cắt tôn. Em nhét đầu qua cái lỗ đó. Em sẽ phải đội cái lồng này trên đầu suốt đời. Đó là sự trừng phạt cho tội lỗi của em. Đó là cái mà em xứng đáng nhận được cho những gì mình đã làm. Em sẽ không bao giờ bỏ nó ra đâu.

9

Thầy Marsden buồn bã nhìn tôi.

- Em đã sai lầm. - Thầy ấy nói. - Chỉ một sai lầm nhỏ đã gây ra cả một chuyện lớn. Nhưng đó không phải là lỗi của em. Và thậm chí nếu đó là lỗi của em thì em cũng không thể đeo cái gánh nặng này suốt đời được. Nó như một tảng đá trên vai em. Một cái lồng chim trên đầu. Em cần phải đối mặt với chuyện này. Hãy nói với Kim. Và hãy tiếp tục sống.

Chúng tôi vẫn đang ngồi trên giường trong bệnh xá, nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài. Một cô gái đang bước chầm chậm vào sân trường. Cô ấy đi học muộn. Cô ấy làm tôi nghĩ ngay đến hình ảnh một con ma cô đơn.

Đó là Kim.

Thầy Marsden đi ra và dẫn cô ấy vào phòng bệnh. Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nhưng vẫn rất đáng yêu. Mặt cô ấy rất buồn. Nó khiến tôi nghĩ ngay đến bức tượng một công chúa xinh đẹp đã qua đời. Tôi không thể nhìn cô ấy. Tôi thu mình lại trong cái lồng.

- Em xin lỗi vì đi học muộn. - Cô ấy nói với thầy Marsden. - Nhưng có chuyện xảy ra ở nhà em. Con chim cảnh Beethoven của em chết hôm thứ sáu. Bố em nói nó chết vì già.

Tôi cúi đầu xấu hổ. Tôi không thể nói cho cô ấy sự thật. Tôi không thể.

Thứ sáu?

- Không phải thứ sáu? - Tôi nói.

- Hôm qua chứ.

- Không. - Kim nói.

- Nó chết hôm thứ sáu. Nhà tớ đã chôn nó ở sân sau. Nhưng ai đó đã đào nó lên và đặt nó lại vào lồng.

Tôi tháo cái lồng ra khỏi đầu và quẳng nó vào thùng rác. Sau giờ học, tôi cùng Kim đi bộ về nhà. Cô ấy nắm lấy tay tôi, điều đó khiến tôi liên tưởng đến, kiểu như là, bay tự do, giống như là chúng tôi đang bay trên đó, giữa những đám mây, cùng với Beethoven.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx