sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 14 - Phần 2

Tôi cắm đầu chạy. Tôi lôi con bò đi phăm phăm qua đám đông. Một chuyến tàu sắp rời ga. Tôi vội vàng lôi con Bell nhảy phốc lên tàu. Các toa tàu đều chật ních người đi làm, họ ăn mặc sạch sẽ ngồi trên các hàng ghế hoặc đứng dọc toa tàu. Mọi người dạt ra nhường chỗ cho tôi và Jingle Bell. Phần lớn những người ngồi đều bình thản tiếp tục đọc báo, còn những người đứng cố tránh không nhìn mặt nhau - họ xử sự đúng như những người khách đi tàu, không ai tỏ ra ngỡ ngàng vì có một con bò cùng trong toa.

Tàu lăn bánh rời nhà ga.

Một cậu học sinh mặc đồng phục ngồi ở góc toa. Bỗng có một lão ngồi cạnh huých tay vào mạng sườn nó và chỉ vào bầu vú con bò cái:

- Mày không đứng dậy và nhường chỗ cho quý bà kia à?

Mọi người đổ xô lại, và cười vang thích thú, trừ tôi. Tôi ngượng, mặt đỏ bừng.

Một bà mặc bộ đồ trắng nói đầy vẻ bực tức:

- Tôi cảm thấy ghê tởm, ai lại cho bò lên toa hạng nhất thế này bao giờ kia chứ?

Bà ta đứng ngay gần con Jingle Bell và lấy mũi ô gí vào hông nó. Con Jingle Bell đã làm cái điều mà mọi con bò khác đều làm mỗi khi sợ hãi, nó cong đuôi lên và thả ra một bãi to đùng làm bắn tung tóe sang cả bộ y phục trắng toát của bà ta. Bà này la toáng và lồng lên như điên.

Con tàu chạy chậm dần. Phố Spencer. Phố này ở không xa cầu West Gate lắm.

- Nào, xuống thôi! - Tôi khẽ khàng bảo nó.

Mọi người hoàn toàn bất ngờ khi trông thấy một con bò ở trong nhà ga, chân tay họ hoàn toàn bất động. Bọn tôi lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà ga và đi ra đường.

***

Tôi dắt con Jingle Bell đi dọc theo xa lộ. Bọn tôi đi sát mép đường, giữ một khoảng cách khá xa với những xe tải, xe buýt đang ầm ầm phóng qua. Phải đi một hồi khá lâu tôi mới nhìn thấy xa xa bóng cây cầu West Gate uốn cong trước một khu công nghiệp sầm uất.

Con đường lên dốc từ từ, bọn tôi theo con đường dẫn lên cầu. Đi một lúc thì có tấm bảng màu xanh với dòng chữ “Cấm xe đạp và ngựa”.

Thấy thế tôi dỗ dành con bò:

- Ổn rồi, mày không phải là ngựa, càng không phải là xe đạp.

Mặt trời lên cao, và bắt đầu nóng. Có hai chúng tôi đi lên cầu. Xe tải, xe du lịch bóp còi inh ỏi, nhiều lái xe giơ tay dọa chúng tôi. Chưa ai thấy một thằng bé dắt bò đi qua cầu West Gate như thế này bao giờ. Tại đây không có đường dành cho người đi bộ vì thế chúng tôi đi sát mép đường.

Vùng cổ con Jingle Bell vã mồ hôi. Mỗi khi có chiếc xe tải cỡ lớn ầm ầm chạy qua nó lại giật mình thon thót. Nó thèm muốn những cánh đồng cỏ tươi tốt nhưng suốt từ sáng đến giờ chỉ thấy những con đường dài dằng dặc trải nhựa màu đen.

- Cô bạn già ơi, đừng sợ, sang bên kia cầu sẽ khá hơn, chỉ vài giờ nữa thôi mày sẽ thấy những bãi cỏ non xanh rờn trải rộng tới chân trời.

Nghe thì hay, nhưng quả thật tôi cảm thấy rất lo lắng vì bò không quen đi đường trường và càng không quen phải đi trên những con đường có nền đá cứng. Jingle Bell chưa bao giờ đi xa, nếu nó không thể đi được nữa, nếu nó quỵ xuống ở đây thì biết làm sao?

Tôi lôi nó vào một công viên để cả hai có thể xả hơi chốc lát. Bỗng tim tôi rộn lên vui sướng vì tít nơi xa, sau biển đỏ chỉ đường tận bên kia công viên tôi trông thấy một chiếc xe tải nhỏ có cần cẩu. Nhất định đó là xe của bác Jack Thaw.

Nhưng ngay lập tức điều đau buồn cũng ập xuống.

Gã Gravel ngồi trong chiếc xe Volvo đang lao nhanh bất chấp đèn đỏ. Tuy gã còn cách xa nhưng rõ ràng gã đang đuổi theo chúng tôi.

- Đúng là Gravel rồi! - Tôi thở dài thốt lên, Jingle Bell hiểu ngay lập tức. Các bạn đừng có hỏi tôi tại sao. Nhưng quả thật nó biết. Nó gầm lên vì sợ hãi, và hốt hoảng bỏ chạy. Tôi cảm thấy không thể đuổi kịp nó. Tôi sợ nó bị lạc vì thế tôi nhảy phốc lên lưng nó.

Jingle Bell chạy sát bên lề đường còn tôi thì nằm rạp xuống nắm chặt hai cái sừng của nó. Xung quanh tôi vang lên tiếng còi xe ô tô ầm ĩ, những người lái xe reo hò vang dội... Đường bị tắc nghẽn. Ai cũng muốn trông thấy bằng được chú bé chăn bò.

Chao ôi, tôi thấy sợ. Con bò phi men theo thành cầu, dưới sông thuyền bè và người ngồi trong đó bé tí xíu như những con côn trùng. Tôi đã thấy xa xa những chiếc tàu thủy đi biển đỗ ở các cửa sông. Chúng tôi đang đứng ở trên đỉnh cao chót vót hoặc nói khác đi, dòng sông đang tít tận nơi sâu thẳm.

Cưỡi bò quả thật không phải là chuyện dễ. Tôi bị tung lên rồi lại dập xuống, hết nghiêng sang bên này lại ngả sang bên kia. Mông tôi đau nhói vì những cái xương bò nhọn chọc vào. Jingle Bell mỗi lúc một tăng tốc, nỗi lo sợ bị ngã nhào của tôi mỗi lúc một lớn hơn. Khi lên đến chỗ cao nhất của cây cầu, tuy không dám nhìn ra đằng sau, tôi cảm thấy Gravel đã ở sát nút phía sau.

Bỗng nhiên chiếc xe vọt lên trước rồi quay ngang chặn đứng chúng tôi lại. Đó là xe của Gravel. Con Jingle Bell bị đột ngột đứng sững lại làm tôi bổ nhào ra phía trước lăn kềnh trên mặt đường. Mặt, chân và tay tôi đầy những vết xước. Đầu óc tôi sôi lên.

Gravel hét lên điên loạn:

- Tao đã tóm được chúng mày. Con bò này tao sẽ tống vào nhà máy để làm keo dán, còn thằng ôn kia, tao sẽ cho mày vào đồn cảnh sát.

***

Con Jingle Bell nhìn chúng tôi với con mắt nâu hiền từ, buồn bã. Nó như muốn cầu khẩn tôi giúp đỡ nó. Nhưng tận đáy lòng sâu thẳm tôi biết rằng tôi không thể làm gì được cho nó nữa vì xét cho cùng tôi cũng chỉ là một đứa bé. Con bò tội nghiệp rống lên những tiếng thống thiết, chân nó bước lên thành cầu như muốn lao xuống sông. Tôi hét lên:

- Đừng, đừng!

Tôi nhào ra túm lấy đuôi nó và muốn kéo nó trở lại, nhưng không được vì nặng quá, nó đã lộn một vòng lao xuống, lao xuống, lao xuống mãi. Tay tôi vẫn túm chặt đuôi nó và cùng rơi, trước khi xuống tới mặt nước đen sì tôi còn nghe thấy tiếng cười ghê rợn, độc ác ở sau lưng.

Tôi có cảm giác bị treo lơ lửng trong không khí. Một con bò với một thằng bé bám chặt cái đuôi trôi trong một bầu không khí ô nhiễm. Cả người tôi co rúm lại vì sợ hãi, tuy vậy có một cái gì đó làm tôi thấy bình thản. Tôi nhìn mảnh trời, nhìn khúc sông với dòng nước đen ngòm, tôi nhìn một khúc của con bò đang rơi. Chúng tôi bay lơ lửng, lộn nhào và càng ngày càng sà xuống.

Ùm...

Cả người tôi vỗ lên mặt nước. Chưa bao giờ có tiếng vỗ to đến như thế và chưa bao giờ tôi bị đau rát đến như thế. Tôi cảm thấy xương như vụn ra, da thịt nát nhừ, đầu óc mù mịt. Hình như tôi còn hơi tỉnh đôi chút và còn nghe thấy tiếng uống nước ừng ực và càng ngày càng chìm xuống đáy dòng sông. Tôi còn cảm nhận dòng sông đang cuốn mình đi và tôi vẫn cố níu kéo đuôi con Jingle Bell.

Con Jingle Bell đã cứu sống tôi, không có nó chắc chắn tôi đã bị chìm nghỉm và chết đuối rồi. Có đến hàng chục lần đầu nó đã chìm xuống nhưng rồi nó lại gắng ngoi lên. Cuối cùng nó cũng cố vào được tới bờ. Nó lảo đảo chệnh choạng lôi tôi qua một dẻo đất đầy bùn đến gần những bụi cỏ ở ven bờ. Nó quay mình giương đôi mắt nâu nhìn tôi rồi gục xuống.

Con Jingle Bell đã chết.

- Jingle Bell, mày không được chết, mày đừng để tao phải đơn độc một mình!

Nhưng mắt nó không còn nhấp nháy mà đờ đẫn nhìn vào cõi xa xăm. Nước mắt tôi trào ra.

Thế là con Jingle Bell không còn bao giờ được nhìn thấy bãi cỏ non xanh biếc, không bao giờ được ăn những ngọn cỏ xanh rờn dịu ngọt sau khi nó đã chịu biết bao nỗi đắng cay.

Tôi lết đến chỗ nó, quay đầu nó về phía mình. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi chợt nhớ tới bài học cấp cứu và vội vàng hô hấp nhân tạo cho nó, tôi kề mồm tôi vào mõm nó và hà hơi phì phì. Nhưng không ăn thua, mõm nó to quá, không khí bị tuồn ra hai bên mép đầy dớt dãi qua những cái răng trắng như sữa. Tôi không đủ hơi để có thể thổi đầy lá phổi của nó.

Tôi nghe thấy tiếng cửa ô tô đóng đánh sầm. Bác Jack Thaw trông thấy con Jingle Bell nằm bất động, chạy vội về chỗ chiếc xe ô tô và tháo chiếc gương phản chiếu. Bác để cái gương sát vào mõm nó.

Tôi nghẹn ngào:

- Bác làm cái gì thế?

- Bác thử xem nó có còn thở hay không. Nếu trên mặt gương có bám hơi nước chứng tỏ nó còn sống, nhưng nó chết mất rồi!

Cả hai chúng tôi nhìn vào mặt gương, nó vẫn hoàn toàn trong suốt. Bác bảo tôi:

- Đi thôi, chúng ta không thể làm gì được nữa đâu.

- Thế còn con Jingle Bell, chúng ta phải làm gì với nó?

- Nước thủy triều lên sẽ cuốn nó ra vịnh, cũng coi như đấy là một kiểu thủy táng cháu ạ.

Nước mắt tôi vẫn chảy giàn giụa, tôi thét lên:

- Không, cháu không muốn để cá mập rỉa thịt nó đâu. Chúng ta hãy mang nó theo, bác nhé!

- Nhưng mang bằng cách gì?

Tôi chỉ vào chiếc cần cẩu trên xe ô tô của bác và nói:

- Chúng ta ròng dây qua mình nó và cẩu nó lên xe ô tô của bác.

- Rồi đưa nó đi đâu?

- Về chỗ bác! - Rồi chúng tôi cùng nhau cẩu nó lên xe và đưa về nhà máy nước đá.

***

Về đến nơi tôi đi ngay ra chỗ thùng nước bằng thép mà bác Jack vẫn dùng để ướp đá. Thùng đặt trên bệ có bốn bánh. Tôi đẩy, nhưng xe không nhúc nhích. Tôi bắc thang leo lên và thấy nước đầy tới sát miệng thùng.

- Cháu định làm gì thế?

- Chúng ta cho xác con Jingle Bell vào bể nước này, làm đông lạnh nó và cho vào kho lưu trữ của bác.

Bác trố mắt nhìn tôi rồi nói:

- Thôi được. Ngoài nó ra bác không làm cho bất kỳ ai trên thế giới này đâu!

Bác vòng chiếc cẩu và đặt con Jingle Bell vào cái bể nước to tướng. Xong xuôi tôi nói:

- Bây giờ chúng ta cùng đẩy cái thùng vào trong hầm đông.

Tôi mở cửa hầm đông. Bác Jack để nguyên cái dây cẩu bao quanh thùng để sau này lấy ra cho dễ.

Chúng tôi đóng cửa lại. Tôi hỏi:

- Độ lúc nào thì xong hả bác?

- Cũng phải đến trưa ngày mai mới già đá cháu ạ.

Cả hai chúng tôi cùng cảm thấy dễ chịu, dù sao như thế này cũng còn hơn là để nó trôi ra biển.

Đúng lúc đó chúng tôi nghe tiếng cửa đập thình thịch. Bác Jack đi ra mở cửa. Thằng Gravel, mặt gã đầy vẻ hằn học trông không khác gì một con rắn độc. Gã gào tướng lên:

- Con bò đâu rồi? Trả nó đây cho tao.

- Nó chết rồi, thế nào, mày hài lòng chứ? - Bác Jack trả lời đầy giận dữ.

- Một con bò chết cũng có thể bán được với giá tám mươi đô la để làm thức ăn gia súc, trả nó đây cho ta!

Bác Jack nắm chặt hai bàn tay. Tôi đã tưởng bác sẽ cho gã một trận, nhưng bác không làm điều đó. Bác đóng sầm cửa lại và nói:

- Cút đi, con bò đó ở lại đây.

Gravel gào lên:

- Tao sẽ quay lại, được, tao sẽ quay lại. Các người sẽ biết tay tao.

- Thằng khốn nạn.

Tôi đi về nhà ngủ một giấc. Bác Jack ngủ ngay trong nhà máy, bác đề phòng trường hợp Gravel quay trở lại.

Trưa ngày hôm sau chúng tôi mở phòng lạnh. Bác Jack lại cho xe vào và nối dây với chiếc cẩu. Cái cần cẩu rung lên, nhưng cả khối đá nằm yên bất động. Chưa bao giờ cái cần cẩu phải nhấc một vật nặng như thế này.

- Bác thử lại một lần nữa xem nào!

Lần này tảng đá từ từ được nhấc lên và rồi nó như bật ra khỏi cái thùng. Bác Jack hạ nó từ từ xuống đất.

Con Jingle Bell đứng trong lòng khối đá to tướng. Nó giương mắt nhìn chúng tôi.

Bác Jack hỏi:

- Bây giờ để nó ở đâu?

- Con Jingle Bell có chữ cái đầu tiên là J. Mà chữ Jack đứng giữa chữ I và chữ K, bác ạ. Vì thế ta phải xếp nó đứng sau con Ibi và trước loài chim Kokabura.

Bác Jack đưa khối đá vào đúng vị trí của nó sau đó bác đưa chiếc thùng ra ngoài và cho nước chảy vào.

- Bác cứ ròng dây để nước tự chảy vào thùng. Bác ra đây, cháu có chuyện muốn nói với bác!

Chúng tôi bước ra khỏi hầm đông và đóng cửa lại.

- Bác ạ, cháu nghĩ ra chúng ta để con Jingle Bell tội nghiệp nằm trong căn buồng tối tăm này là không đúng. Như thế thì coi như nó vẫn bị giam hãm cầm tù. Căn buồng này không có cửa sổ, nó chẳng khác gì cái chuồng trước đây. Cháu muốn để con Jingle Bell được đứng giữa trời xanh trên một bãi cỏ, vả lại để nó ở đây có thể gã Gravel quấy phá mất. Chúng ta nên đưa nó về nông thôn?

Bác Jack gãi đầu nói:

- Cháu nói đúng đấy, chúng ta khẩn trương làm ngay đi.

***

Chúng tôi vần phiến đá với xác con Jingle Bell lên xe ô tô và đi tiếp. Chúng tôi đi cùng với con Jingle Bell đứng sừng sững trong khối đá trong suốt qua cầu West Gate. Một đoàn xe ô tô rất dài chạy theo xe chúng tôi. Ai cũng muốn nhìn thấy con Jingle Bell đứng trong khối băng.

Sau khoảng vài tiếng đồng hồ chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ và cho xe chạy lên núi. Tôi hi vọng ở đây sẽ không có ai đi theo chúng tôi.

Xe chạy qua những dòng suối nhỏ, các ngôi nhà xinh xắn của nông dân, qua rừng bạch đàn và qua những con đường mà hai bên toàn cây xanh làm thành một hàng rào cây mát mẻ.

- Đây, đây mới là chỗ của Jingle Bell. Cháu nghĩ đây là vị trí mà chúng ta đang tìm.

Xe chạy vào một đồng cỏ và dừng lại. Tảng băng đã teo đi nhiều, sừng con Jingle Bell đã thòi ra ngoài một đoạn. Tôi lấy chiếc xẻng ở trên xe.

- Cháu làm gì thế?

- Khi băng tan hết chúng ta sẽ chôn nó ở đây.

- Khoan, đừng đào bới gì vội. Hãy thư thả một tí đã.

Bác Jack và tôi ngồi xuống và ngắm con Jingle Bell đông cứng tội nghiệp đang đứng trên một cánh đồng cỏ tươi xanh. Mồ hôi thấm áo, chúng tôi thấm mệt. Ong bay vo ve và chim hót líu lo, một làn gió nóng từ hướng bắc đổ về. Chúng tôi ngồi và ngắm con bò đóng băng bất động và thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi tỉnh dậy, thấy trên mặt ươn ướt. Tôi ngồi chồm dậy. Lúc đó đã là ban đêm. Ánh trăng lờ mờ, tôi vội gọi bác Jack dậy. Trời tối tôi chẳng trông thấy cái gì cả nhưng không khí thật ấm áp.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trong bụi cây xa xa.

Bác Jack hốt hoảng:

- Cái gì vậy? Cháu đang ở chỗ nào thế?

Bống nhiên ánh trăng hiện lên và chúng tôi nhìn thấy nhau trong ánh trăng mờ ảo. Bác Jack và tôi đều đổ dồn ánh mắt về phía tảng băng, nhưng nó không còn nữa, băng đã tan và con Jingle Bell cũng biến đi đằng nào. Bác Jack chạy vội đến chỗ tảng băng lúc nãy, rờ vào những đám cỏ còn đẫm nước. Bác chỉ tay vào một bãi phân bò và dấu chân, không phải là dấu chân người, mà là dấu chân bò. Vết chân đi về phía rừng cây.

Tôi reo lên:

- Bác Jack, chúng ta đi tìm đi!

Bác Jack cầm tay tôi và nói:

- Không, chúng ta đã làm xong phần việc của mình, bây giờ chúng ta đi về thôi.

Tôi nhìn bác rất lâu và không nói một lời. Tôi cảm thấy bác nói có lí và tôi từ từ gật đầu. Cả hai chúng tôi lên chiếc xe tải. Trước khi cho máy nổ tôi chứng kiến một sự kiện tuyệt vời. Đó là tiếng rống hạnh phúc của con Jingle Bell, nó rống sáu tiếng liền. Nghe như những nốt nhạc mở đầu của bài hát về lễ Noel.

Jingle Bell.

Cả hai chúng tôi mỉm cười và cho xe chạy, không ai nói với ai một lời. Một lúc lâu sau tôi hỏi bác Jack:

- Bác có biết trước mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này không?

Bác Jack gật đầu.

- Thế tại sao bác không cho tất cả các tảng băng tan ra và để cho các con vật được sống lại?

Bác Jack trầm ngâm nói:

- Bởi vì nước trong cái thùng đó là một loại nước khác. Giờ không còn nữa rồi. Bác đã dành dụm loại nước đó để dùng trong trường hợp đặc biệt. - Bác chỉ nói có thế, sau này bác cũng không nói gì hơn nữa.

***

Khi chúng tôi về đến nhà máy nước đá bác Jack đi ngay vào hầm đông để xem kho mẫu vật ở trong đó. Bỗng bác hét lên:

- Cháu trông này, có kẻ nào đó đã đột nhập vào đây và phá phách bộ sưu tập rồi!

Trên mái hầm đông có một lỗ thủng nhỏ, một sợi dây thừng còn treo vắt vẻo ở đó. Bốn bề không một bóng người.

Ngay bên dưới cái lỗ thủng đó là một chiếc thùng nước lớn. Tôi trèo lên và nhìn vào trong thùng. Tôi nói to với bác Jack:

- Bác ơi, có cái gì đó rơi vào trong thùng không ra được và đã bị đóng thành băng.

Bác Jack đánh chiếc xe tải tới, dùng cẩu để nâng cái thùng và đổ nghiêng sang một bên. Một khối băng to tướng rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh. Chúng tôi ngẩn cả người khi thấy Gravel đã bị đóng cứng từ lúc nào. Có lẽ gã đi tìm con Jingle Bell, chui vào kho nhà lạnh và bị rơi xuống thùng nước và bị đóng cứng lại. Những ngón tay của gã co quắp, mồm há hốc như muốn kêu la nhưng không phát ra tiếng. Hai con mắt thô lố nhìn về nơi xa xăm.

Bác Jack thẫn thờ hỏi:

- Trời ơi, chúng ta biết làm gì với nó đây?

Tôi nói với bác:

- Gravel bắt đầu bằng chữ G, đứng sau D và trước chữ H, vậy ta xếp nó sau con diều hâu và trước con hải cẩu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx