sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 26 - Phần 1-2-3-4-5

KẺ CHIẾN THẮNG

Li Foo lội bì bõm và khom lưng đẩy cái bè nhỏ. Cậu gạt nước mắt, buồn bã buộc cái chai lên cột buồm. Sau đó cậu đẩy mạnh cái bè ra biển rồi quay trở lại trèo lên bờ biển đầy những mỏm đá lởm chởm. Bè trôi chầm chậm ra biển Ấn Độ Dương mênh mông xa tít mù khơi. Li Foo biết rằng cậu sẽ không bao giờ gặp lại cái bè đó nữa.

1

Sean hồi hộp vỗ đôi cánh của nó. Tới bờ biển còn phải cả một đoạn dài. Mọi chuyện đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Những cái lông chim được dán rất cẩn thận. Bộ khung gỗ vững vàng, chắc chắn.

- Nhưng liệu nó có bay được không nhỉ?

Spider bảo bạn:

- Thôi làm đi. Chúng ta đều biết, chỉ có một khả năng duy nhất thôi mà.

Con chó Deefa có vẻ vô cùng thích thú, nó cất tiếng sủa vang. Nó luẩn quẩn chạy theo chân hai cậu bé.

Sean bảo:

- Nói thì dễ, vì cậu có thi đâu.

Bất chợt cậu ta chạy tới đụn cát và nhảy xuống. Cậu ngã lăn kềnh ra, tay chân khua lảo đảo. Cậu hét tướng lên: “Không!” và rơi bịch xuống đụn cát, nằm bất động.

Spider chạy vội tới, hỏi rất to:

- Cậu không việc gì chứ?

Sean nghển cổ, mặt dính đầy cát, gật đầu. Nó tháo đôi cánh, vứt trên bãi cát.

Spider nói với bạn:

- Không được rồi. Kiểu này thì cậu không thể giật giải cuộc thi bay này. Cậu làm sao có thể bay lượn với cái của nợ này kia chứ?

Sean nói:

- Kệ, chiều này mình sẽ đi lấy cái tàu lượn của bác Jeremy vậy. Cái tàu lượn ấy tuyệt lắm. Rồi cậu sẽ thấy tớ lướt trên sóng như thế nào. Năm nay thì thằng Buggins đừng hòng được giải!

Hai đứa đi thất thểu ven bờ biển. Lúc này cả hai chưa trông thấy cái bè.

Bỗng Sean lộn luôn sáu vòng liền trên cát. Nó bảo bạn:

- Hãy làm thử đi xem nào!

Spider đáp:

- Thế chưa là cái gì cả. Trông đây này.

Cậu ta tìm cách đứng bằng hai tay nhưng lại khuỵu ngay xuống, mặt đập xuống đất. Cậu ra loàng quàng đứng dậy, nhổ cát ở trong mồm ra, cười ngượng và nói:

- Cái đó không tính.

Xong cậu ta lại thử một lần nữa nhưng kết quả vẫn như lần đầu. Mặt cậu ta đầy cát. Tuy thử hàng chục lần, cuối cùng cậu ta cũng chẳng lộn được lấy một vòng.

Có tiếng nói rất to:

- Kém lắm!

Hai đứa ngẩng mặt lên và nhìn thấy Buggins. Thằng Buggins to cao ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa có tên là Devil. Nó để con ngựa đi qua chỗ Sean và Spider đang đứng. Sau đó nó điều khiển ngựa đi lùi, chen vào giữa hai đứa. Con ngựa trượt chân và móng hất tung cát. Sean và Spider ngã ngửa người trên sóng biển.

Buggins cười nham hiểm và liếc mắt nhìn hai đứa ở dưới nước. Sau đó nó gật đầu nhìn về phía cái tàu lượn của Sean trên bãi cát. Nó dài mồm:

- Với cái của nợ này thì mày sẽ không bao giờ thắng được đâu. Ngày mai mày hãy nhìn tao, tao sẽ lại thắng cho mà xem. Đấy là điều chắc chắn!

Nó đạp vào hông con ngựa và đi ra phía bãi biển. Sean hét rất to:

- Ôi, mày là một thằng đểu!

Buggins cho ngựa phi thẳng lên chỗ có cái tàu lượn của Sean. Móng con Devil đạp lên tàu lượn làm cho những cái lông và các bộ phận làm bằng nhựa gãy tan tành. Sean và Spider hằn học nhìn nó, tức đến nghẹn cả họng. Cái tàu lượn hỏng hoàn toàn. Con Devil lại còn bĩnh ra một bãi tướng, hơi bốc lên nồng nặc.

Con chó Deefa rất thích món phân ngựa, nó sủa hoắng, rít lên vài cái rồi gí mõm vào cái của bẩn thỉu đó hít khìn khịt. Nó lại còn chùi tai rất cẩn thận. Đúng là một bữa thịnh soạn của loài chó.

Đi được một đoạn thì thằng Buggins dừng lại, nó thấy yên tâm khi ngồi trên mình ngựa.

Sean thét lên:

- Mày hãy giờ hồn, chúng tao sẽ cho mày biết tay.

Tất nhiên nó cũng thừa biết đấy chỉ là những lời dọa suông. Nhưng vì cáu quá nên không biết phải làm gì hơn. Buggins cười rất đểu rồi phóng ngựa như bay trên bãi biển. Sean buồn bã nhìn bóng nó xa dần.

Spider bảo bạn:

- Yên tâm đi, cậu còn cái tàu lượn của ông bác nữa cơ mà. Dù sao thì đôi cánh này cũng không thể hoạt động được đâu.

Bỗng Sean trông thấy một vật gì đó, nó reo lên:

- Trông kìa! - Cậu ta chỉ tay về chỗ một đoạn của cái bè nhỏ trồi lên trên doi cát.

2

Spider vội vàng bới cát. Sean cũng nhào tới giúp bạn.

- Chà, không biết ở đâu ra thế này.

- Thủy triều đã đẩy nó đến đây đấy.

Sau một hồi đào bới và lay đi lay lại hai đứa cũng lôi được cái bè ra khỏi đụn cát. Chúng nhìn đi nhìn lại cái chai trông rất lạ buộc ngay cạnh cây cột.

Spider nói:

- Chắc trong chai có cái gì đó. Sean, cậu mở ra xem nào.

Sean lau sạch cái vỏ chai, những dòng chữ lạ hiện lên, cạnh đó là cái đầu lâu với hai cái xương bắt chéo.

Hai đứa ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cũng Sean vặn nút chai. Cái nút bật ra. Một làn khói xám thoát ra ngoài. Spider thận trọng lùi lại. Sean lắc đầu nhìn thằng bạn thân. Spider quả là một đứa bạn tốt nhưng đôi khi lại rất nhát gan.

Sean cẩn thận tháo cái dây buộc và dốc cái chai xuống. Một con vật rơi tuột ra. Nó cứng đờ, giống như là một con mèo.

Hai đứa nhìn chằm chằm vào con vật không động cựa. Hai mắt nó nhắm nghiền, lông xơ xác. Chân nó duỗi ra trông như những cánh tay dang rộng.

Sean huýt sáo rõ dài:

- Chà, tớ chưa thấy như thế này bao giờ.

Cậu ta lật cái đầu lên, phía trong rỗng không.

Spider nói:

- Đây là một cái mũ. Một cái mũ mèo. Để tớ đội thử xem nhé.

Nó giật lấy cái mũ từ tay Sean.

Sean nhắc bạn:

- Cẩn thận, kẻo cậu làm hỏng cái mũ đấy. Có thể nó là một vật có giá trị cũng nên.

Spider trùm mũ lên đầu. Chân con vật đưa đi đưa lại chỗ cằm cậu trông như con mèo muốn ôm chặt lấy khuôn mặt cậu ta. Cái mũ ở trên đầu Spider trông thật buồn cười.

Sean bảo bạn:

- Đưa tớ đội thử một cái xem nào!

Spider lúc lắc đầu, cậu có vẻ rất thích cái mũ mèo.

Sean cười khoái trí:

- Thôi được, cậu đội đi.

Cậu ta bước từng bước tới chỗ để tàu lượn, làm ra vẻ không để ý tới cái mũ. Sau đó cậu ta nhào lộn luôn năm vòng liền tới sát chỗ Spider.

Đôi mắt mèo mở ra

Thấy cậu con trai lộn vòng trên bãi cát

Đôi mắt nhắm lại.

Spider vẫn đội cái mũ ở trên đầu, nhìn Sean với con mắt ngơ ngác, lạ lùng. Sau đó Spider lộn luôn năm vòng. Cả năm vòng đều tung lên rất đẹp. Sean reo lên:

- Spider, giỏi lắm, tuyệt, tuyệt!

Sean phục lắm. Tự nhiên Spider có thể nhào liền mấy vòng một cách thành thạo. Mới lúc nãy cậu ta còn không đứng nổi bằng hai tay kia mà!

Bản thân Spider cũng rất lấy làm ngạc nhiên. Cậu ta lắc đầu ra vẻ rất thạo đời:

- Sean này, cậu có thể học ở tớ khối chuyện đấy!

Sau đó nó lấy tay xoa cái mũ mèo đội trên đầu. Sean nói:

- Có thể cái mũ đã đem lại sự may mắn chăng?

Spider reo lên:

- Đúng thế, như chân thỏ ấy mà.

Hai đứa đi ngược đường mòn về nhà. Một người đàn ông to béo đứng bên chân núi đang mải mê nhìn ra biển. Ông ta bỗng há mồm ợ một cái rõ to.

Đôi mắt mèo mở ra

Thấy người đàn ông há mồm ợ

Đôi mắt nhắm lại.

Bỗng nhiên Spider thấy nôn nao trong người. Cậu có cảm giác đã ngốn năm mươi lát bánh mì phết đầy pa tê. Cậu muốn nuốt ực xuống mà không được. Cậu tìm mọi cách để kìm lại nhưng không nổi. Spider há to mồm và ợ một cái rõ to.

Sean reo tướng lên tỏ vẻ vô cùng thán phục:

- Ôi, cậu ợ thật đấy.

Spider lấy làm mãn nguyện. Thông thường không khi nào cậu lại ợ to đến như vậy.

3

Buổi chiều hôm đó Spider và Sean đi ra nhà ga để lấy cái tàu lượn của bác Jeremy. Spider vẫn đội hùm hụp cái mũ mèo ở trên đầu.

Lão nhân viên nhà ga làm như Spider và Sean không hề có trên đời - đây là điều không hiếm với các nhân viên đường sắt. Sean nói:

- Xin lỗi bác, chúng cháu đến để nhận cái tàu lượn.

Lão ta làm bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn chúi mũi đọc báo. Sean lấy cái mũ đập vào thành cửa sổ. Lão nhân viên nhà ga trừng mắt nhìn cậu. Lão nói giọng rất trầm:

- Mày không thấy tao đang bận à? Hãy xếp hàng chờ đến lượt đã.

Sean và Spider đảo mắt nhìn quanh. Ngoài hai đứa, chúng không thấy có ai cả.

Phải rất lâu sau đó, lão nhân viên nhà ga mới mở cửa kho, lão hỏi:

- Giấy báo hàng của các cậu đâu?

Sean nói:

- Cháu đánh mất rồi. Nhưng tên người nhận đề trên cái tàu lượn là Sean Tuttle.

Và Sean đã nhận được một cái tin kinh khủng. Cái tàu lượn đó không còn ở đây, trưa hôm nay cậu Sean Tuttle đã đến nhận rồi. Cậu ta cùng đi với hai người bạn trai.

Sean hét lên:

- Sao lại có thể như thế được, hai người bạn trai nào?

- Làm sao tôi biết được. Chỉ biết đó là con trai.

Sean nói to:

- Đúng là thằng Buggins rồi.

Spider bổ sung:

- Thằng Thistle với thằng Wolf, chúng nó đã ăn cắp cái tàu lượn rồi.

Sean nói với nhân viên nhà ga:

- Ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nhà ga phải trả lại cho tôi cái tàu lượn ấy. Thằng Buggins làm gì có giấy báo hàng kia chứ?

Nhân viên nhà ga nhìn xoáy vào mặt cậu:

- Thế chúng mày có giấy báo không? Thôi biến đi và đừng có lên giọng dạy tao phải làm gì.

Lão có vẻ cáu lắm.

Đôi mắt mèo mở ra

Thấy nhân viên nhà ga đang nói

Đôi mắt nhắm lại.

Bỗng Spider nói với giọng đàn ông rất trầm. Giọng nó y như giọng lão nhân viên nhà ga. Một giọng nói trầm trầm, nặng nề, nạt nộ phát ra từ miệng một cậu bé. Nó nói:

- Thôi biến đi và đừng có lên giọng dạy tao phải làm gì.

Lão nhân viên nhà ga gầm lên:

- Tao nói đấy!

Lão ta lao ra, phải đến 80km/giờ, thoắt cái đã ra đến cửa. Hai đứa ù té chạy.

Khi đã chạy được một đoạn dài, Sean bảo Spider:

- Lẽ ra cậu không nên nói như vậy.

Spider thanh minh:

- Tại cái mũ. Nó bắt tớ phải nói. Hai con mắt mèo lúc nhắm lúc mở. Tớ tin chắc như vậy đấy. Lúc nãy, khi ợ tớ thấy rõ mắt nó mở rồi nhắm. - Cậu ta lấy cái mũ trên đầu quẳng cho bạn. - Đây, cậu cầm lấy.

4

Bố Sean trông có vẻ lúng túng, ngượng ngập khi bà vợ về nhà. Sean hỏi bố:

- Mẹ đã nói chuyện với bố chưa?

Bố cậu lắc đầu. Tội nghiệp bố. Ông bị kẹt. Chuyện là thế này, bố đã đồng ý cho Sean tham dự cuộc thi bay mà không hỏi ý kiến mẹ. Giờ thì mẹ giận bố. Mẹ cho rằng cuộc thi rất nguy hiểm. Bố tìm cách xoa dịu, kể chuyện hài hước nhưng mẹ vẫn khó đăm đăm.

Sean nói với bố:

- Thằng Buggins đã lấy cắp cái tàu lượn rồi bố ạ.

Ông Tuttle không chú ý nghe, ông đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Bà vợ ông đã về gần đến cửa. Ông để tay lên môi ra hiệu im lặng. Ông nói:

- Suỵt. Con không được nói về những chuyện đó trước mặt mẹ.

Bỗng ông trông thấy cái mũ. Ông hỏi:

- Cái của nợ gì thế này?

Sean giảng giải?

- Cái mũ mèo, nó mang lại may mắn cho người đội nó đấy bố ạ.

Ông Tuttle trùm cái mũ đội lên đầu. Ông vừa nói, vừa cười:

- Hôm nay thì ta cũng mong có chút ít may mắn đây, biết đâu nó sẽ làm cho mẹ con vui vẻ hơn.

Sau đó, một loạt sự việc đã xảy ra cùng một lúc.

Cửa mở, mẹ bước vào nhà. Mẹ hỏi đúng cái câu mà lúc nãy bố đã hỏi:

- Cái của nợ gì thế này?

Ông Tuttle đội một con mèo chết ở trên đầu quả cũng buồn cười thật.

Không phải chỉ có mẹ Sean bước vào nhà, lon ton sau bà là chú cún Deefa. Nó có vẻ đói dữ. Nó sủa hai tiếng rồi chạy thẳng tới chậu thức ăn của nó ở trên sàn. Chậu đầy ắp món đồ hộp làm thức ăn cho chó trông rất kinh nhưng bọn cẩu lại rất khoái. Đó là loại thức ăn đặc quánh, màu nâu trông như thạch. Con Deefa chạy tót đến chậu thức ăn tớp lấy tớp để

Đôi mắt mèo mở ra

Thấy con chó đớp thức ăn trong chậu

Đôi mắt nhắm lại.

Mắt ông Tuttle trông thật khác thường. Ông quỳ đầu gối, hai tay chống xuống đất. “Gâu, gâu.” Ông sủa ầm ĩ. Ông chạy tọt ra chậu thức ăn và cùng con Deefa tớp lấy tớp để. Con Deefa gầm gừ, ông cũng nhe nanh sủa lại, cả hai tranh nhau chậu thức ăn chó! Bỗng ông Tuttle đứng dậy, nhìn quanh vẻ rất ngượng ngập. Ông không hiểu nổi chuyện vừa diễn ra. Mặt ông dính đầy thức ăn chó. Ông nói thật thiểu não:

- Mẹ nó ạ, tôi thật tình không muốn làm như vậy. Tôi chỉ muốn...

Ông nín bặt không nói nên lời. Ông cũng không biết nên nói gì bây giờ. Sau đó ông phì cười.

Bà Tuttle cố ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng rồi bà không thể kìm lại được nữa. Bà phì cười và hỏi:

- Thế nào, bây giờ ông ăn tráng miệng nữa chứ?

Thế là cuộc cãi lộn giữa hai người chấm dứt. Hai ông bà không còn giận nhau nữa. Họ đã làm lành với nhau.

Song dù sao Sean cũng thấy không nên nói tới chuyện cái tàu lượn bị mất cắp với mẹ. Đấy là chuyện mà cậu và Spider phải tự giải quyết lấy.

Sean liếc nhìn cái mũ, tự nhiên nảy ra một ý nghĩ nhưng rồi cậu cố xua tan cái ý nghĩ đó. Cái tàu lượn của cậu bị Buggins và mấy đứa bạn của nó lấy cắp. Cuộc đời đôi khi thật không công bằng chút nào.

5

Sean nói với Spider:

- Cũng như những người khác, chúng ta phải dùng cái tàu lượn của mình.

Hai đứa lững thững đi dọc triền núi, mắt dõi về hướng thằng Buggins.

Spider hỏi bạn:

- Cái mũ mèo đâu rồi? Mình phát hiện thấy cái mũ biết bắt chước. Nó mở mắt và làm theo những điều mà nó trông thấy.

Sean có vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Kể ra thì cũng nguy hiểm. Ai mà biết được nó nhìn thấy cái gì. Mình đã thấy điều gì xảy ra với bố rồi đấy.”

Spider chậm rãi:

- Chúng mình có thể lên một kế hoạch. Hay là cậu đội cái mũ, nó sẽ mở mắt và có thể nhìn thấy cái gì đó...

Có tiếng ầm ầm như tiếng sấm rền. Cả hai ngước mắt nhìn lên trời thì thấy một máy bay phản lực lướt trên không trung.

Chưa kịp suy nghĩ kĩ về kế hoạch thì Sean trông thấy những kẻ mà cậu đang có ý tìm đó là Buggins và tụi bạn của nó.

Buggins chạy lấy đà trên đụn cát và tung người bay lên. Nó bám chặt vào cái tàu lượn rất đẹp màu đỏ - xanh. Đó là cái tàu lượn của Sean. Buggins lướt được khoảng ba mét trên đụn cát rồi lảo đảo rơi xuống. Wolf và Thistle chạy như bay đến chỗ nó, chúng la hét ầm ĩ:

- Tuyệt quá, nhất định chúng ta sẽ thắng.

Sean nói chắc nịch:

- Tao sẽ thắng, chúng mày đã ăn cắp cái tàu lượn của tao!

Buggins trừng mắt mỉa mai:

- Vậy à, tao đã dành dụm tiết kiệm cả tháng trời, nếu mày muốn thì cứ đi mà hỏi bố tao ấy. - Buggins nắm chặt tay, nghiến răng dằn giọng. - Mày cứ đến mà lấy!

Nó lững thững đi tới chỗ Sean, hai thằng bạn đi kèm bên cạnh.

Spider quát:

- Bọn tao không sợ chúng mày đâu. Sean, quại cho nó một trận.

Buggins tiến thêm vài bước. Lúc này thì chỉ còn đúng một cách, và Sean đã chọn cách đó, tức là đánh bài chuồn. Cậu ta quay ngoắt đầu và ba chân bốn cẳng chạy. Spider cũng vọt theo nó. Thật là nhục nhã! Khi chạy Sean còn nghe rõ thằng Buggins, Wolf và Thistle nhạo báng nó.

Ngày hôm đó Sean mê mải sửa lại cái tàu lượn. Nó chọn những loại vật tư hoàn toàn mới, chủ yếu là chất dẻo, gỗ, dây thép và lông chim. Sau mấy tiếng đồng hồ nó gạt tất cả sang một bên, nó không tin là sẽ làm kịp. Chỉ còn độc một ngày nữa, mà lại còn phải tới trường.

Spider nói:

- Nó không thể bay nổi đâu. Cái của làm lấy thế nào cũng hỏng. Chúng ta cần một cái khác. Cần phải có sự hỗ trợ.

Nó chìa cái mũ lên và nháy mắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx