sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7 - Chú Chuột Nhắt Đáng Yêu

VÀ THÀNH VIÊN ĐƯỢC CHÚNG TA yêu thích nhất trong cộng đồng chuột nhắt đang làm gì trong lúc tiếng trống của Hội Đồng Chuột vang vọng khắp những bức tường của lâu đài?

Hỡi độc giả, tôi phải nói ngay rằng Furlough đã không trông thấy điều tệ nhất. Despereaux ngồi với công chúa và nhà vua lắng nghe hết bài hát này đến bài hát khác. Tới một lúc nọ, thật nhẹ nhàng, ôi thật êm ái, Hạt Đậu nâng chú chuột lên trong tay mình. Nàng khép chú lại trong lòng bàn tay và gãi gãi đôi tai to tướng của chú.

“Cậu có đôi tai thật dễ thương,” Hạt Đậu nói với chú. “Như là những mẩu nhung nhỏ ấy.”

Despereaux nghĩ chú có thể ngất đi vì sung sướng khi được ai bảo đôi tai chú thật nhỏ bé và dễ thương. Chú tựa đuôi mình lên cổ tay Hạt Đậu cho vững và cảm nhận được mạch của công chúa, nhịp đập của trái tim nàng, và trái tim chú ngay lập tức bắt đúng nhịp tim nàng.

“Cha,” Hạt Đậu lên tiếng khi nhạc vừa dứt, “con sẽ giữ chú chuột này. Bọn con sẽ là những người bạn tốt.”

Nhà vua nhìn xuống Despereaux đang nằm gọn trong đôi tay con gái. Ông nheo mắt lại. “Một con chuột nhắt,” ông lẩm bẩm. “Đồ gặm nhấm.”

“Gì ạ?” Hạt Đậu nói.

“Bỏ nó xuống,” nhà vua ra lệnh.

“Không,” Hạt Đậu nói, nàng hoàn toàn không quen với việc bị sai bảo phải làm gì. “Ý con là, tại sao chứ?”

“Vì ta bảo con làm vậy.”

“Nhưng tại sao?” Hạt Đậu phản kháng.

“Vì đó là một con chuột nhắt.”

“Con biết. Chính con nói với cha nó là chuột nhắt mà.”

“Ta đã không suy nghĩ,” nhà vua nói.

“Nghĩ gì cơ?”

“Về mẹ con. Hoàng hậu.”

“Mẹ của con,” Hạt Đậu buồn rầu nói.

“Chuột nhắt là lũ gặm nhấm,” nhà vua nói. Ông chỉnh lại vương miện. “Chúng có họ với... chuột cống. Con biết là chúng ta nghĩ về chuột cống thế nào rồi đấy. Con biết quá khứ tối tăm của chúng ta với lũ chuột cống ra sao rồi đấy.”

Hạt Đậu rùng mình.

“Nhưng cha,” nàng nói, “nó không phải chuột cống. Mà là chuột nhắt. Chúng khác nhau.”

“Hoàng gia,” nhà vua nói, “có rất nhiều bổn phận. Và một trong số đó là không liên hệ mật thiết với dù là họ hàng xa xôi của kẻ thù. Bỏ nó xuống, Hạt Đậu.”

Công chúa đặt Despereaux xuống.

“Con là cô bé ngoan,” nhà vua nói. Và rồi ông nhìn Despereaux. “Đi đi,” ông nói.

Tuy nhiên, Despereaux không chịu đi. Chú ngồi nhìn lên công chúa.

Nhà vua giậm chân. “Đi!” ông quát lên.

“Cha,” công chúa nói, “đừng mà, đừng ghét bỏ nó.” Và nàng bắt đầu khóc thút thít.

Despereaux, khi trông thấy nước mắt của nàng, liền phá bỏ cái quy tắc lớn lao và kinh điển cuối cùng của loài chuột. Chú cất tiếng nói. Với một con người.

“Đừng,” Despereaux nói, “đừng khóc.” Chú đưa chiếc khăn tay của mình về phía công chúa.

Hạt Đậu sụt sịt và nghiêng người xuống gần chú.

“Không được nói chuyện với con bé!” nhà vua gầm lên.

Despereaux đánh rơi chiếc khăn. Chú lùi xa khỏi nhà vua.

“Lũ gặm nhấm không nói chuyện với các công chúa. Chúng ta sẽ không để thế giới này trở nên sai trái, hỗn loạn. Phải có quy tắc. Đi. Biến đi, trước khi đầu óc ta trở lại bình thường và ta cho người giết ngươi.”

Nhà vua giậm chân lần nữa. Despereaux thấy đã đến lúc báo động khi có hẳn một bàn chân to đến thế, đập xuống với một sức mạnh và sự tức giận lớn đến thế, lại đang ở rất gần cái đầu bé nhỏ của mình đến thế. Chú chạy nhanh về phía cái lỗ trên tường.

Nhưng chú quay lại trước khi chui hẳn vào trong đó. Chú quay lại và hét lên với công chúa. “Tên tôi là Despereaux!”

“Despereaux ư?” nàng nói.

“Tôi tôn kính nàng!” Despereaux hét lên.

“Tôi tôn kính nàng” là câu mà chàng hiệp sĩ đã nói với công chúa xinh đẹp trong câu chuyện Despereaux đọc mỗi ngày ở cuốn sách thư viện. Despereaux thường xuyên lẩm nhẩm câu nói ấy một mình, nhưng trước buổi tối nay, chú chưa bao giờ có cơ hội dùng đến nó khi nói chuyện với bất kỳ ai khác.

“Biến ngay khỏi đây!” nhà vua hét lên, giậm chân mạnh hơn và rồi mạnh hơn nữa đến nỗi như thể cả lâu đài này, cái thế giới này, đang rung lên. “Lũ gặm nhấm thì biết gì về sự tôn kính.”

Despereaux chạy vào cái lỗ và từ đó chú ngó ra nhìn công chúa. Nàng đã nhặt chiếc khăn tay của chú lên và nàng đang nhìn thẳng vào chú... nhìn thẳng, vào tâm hồn chú.

“Despereaux,” nàng nói. Chú thấy tên mình trên môi nàng.

“Tôi tôn kính nàng,” Despereaux thì thầm. “Tôi tôn kính nàng.” Chú đặt một chân trước lên trái tim mình. Chú hạ mình thật thấp, đến mức những sợi râu của chú chạm xuống sàn.

Chú, chao ôi, là một con chuột nhắt đang say đắm trong tình yêu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx