HỘI ĐỒNG CHUỘT, gồm mười ba ngài chuột cao quý và một ngài Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý, nhận lời kêu gọi từ chiếc trống của Lester và tụ họp trong một cái lỗ nhỏ bí mật dưới phòng ngự của vua Phillip. Mười bốn ngài chuột ngồi vòng quanh một mẩu gỗ đặt thăng bằng trên những ống chỉ và lắng nghe trong kinh sợ khi cha của Despereaux kể lại chuyện Furlough đã nhìn thấy những gì.
“Ngay dưới chân nhà vua,” Lester nói.
“Ngón tay cô ta đặt trên đầu nó,” Lester nói.
“Nó nhìn lên cô ta, và... không hề sợ hãi.”
Những thành viên của Hội Đồng Chuột lắng nghe, mõm há hốc. Họ lắng nghe, những sợi râu rũ xuống và những đôi tai dựng thẳng đứng trên đầu. Họ lắng nghe trong nỗi choáng váng và giận dữ và hãi sợ.
Khi Lester kết thúc, một sự im lặng nối theo, u ám và sâu thăm thẳm.
“Có điều gì đó,” ngài Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý chậm rãi, “không ổn với con trai ông. Nó không được bình thường. Chuyện này đã vượt quá giới hạn những cơn sốt, đôi tai to và sự còi cọc của nó. Nó thật đáng lo ngại. Hành xử của nó đang đe dọa tất cả chúng ta. Không thể tin tưởng loài người được. Chúng ta đã biết đây là một thực tế không thể nào chối cãi. Một con chuột đi kết giao với loài người, một con chuột ngồi ngay dưới chân một con người, một con chuột để cho một con người chạm vào mình” - tới đây, toàn bộ Hội Đồng Chuột chìm đi trong một cơn rùng mình kinh sợ tập thể - “thì không thể nào tin tưởng được. Đó là quy tắc của thế giới, thế giới của chúng ta.
“Hỡi các bạn chuột, niềm mong mỏi cồn cào nhất của ta là Despereaux chưa lên tiếng với những người này. Nhưng rõ ràng là chúng ta chẳng thể kỳ vọng điều đó. Và đây là lúc để hành động, không phải để suy đoán.”
Lester gật đầu đồng tình. Và mười hai thành viên còn lại của Hội Đồng Chuột cũng gật đầu.
“Chúng ta không có lựa chọn nào cả,” ngài Chuột Đứng Đầu nói. “Nó phải bị tống xuống ngục tối.” Ông ta giáng một nắm đấm xuống bàn. “Nó phải bị tống cho bọn chuột cống. Ngay lập tức. Hỡi các thành viên hội đồng, ta sẽ hỏi lá phiếu của các ngài. Ai thuận ý tống Despereaux xuống ngục tối hãy nói ‘ay.’”
Một dàn đồng ca kêu “ay” buồn bã.
“Ai phản đối hãy nói ‘nay.’”
Im lặng bao phủ căn phòng.
Tiếng động duy nhất là từ Lester. Ông đang khóc.
Và mười ba ngài chuột kia, cảm thấy xấu hổ thay cho Lester, quay nhìn chỗ khác.
Hỡi độc giả, người có tưởng tượng nổi chính cha mình lại không bỏ phiếu phản đối khi mình bị tống xuống ngục tối đầy những chuột cống hay không? Người có thể tưởng tượng nổi ông ấy không hề nói một lời nào để bảo vệ người?
Cha Despereaux khóc than và ngài Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý lại giáng một nắm đấm xuống bàn rồi nói, “Despereaux Tilling sẽ xuất hiện trước cộng đồng chuột. Nó sẽ phải lắng nghe về tội lỗi của mình; nó sẽ có một cơ hội để phủ nhận. Nếu không phủ nhận, nó sẽ được phép từ bỏ những tội lỗi đó để được đi xuống ngục tối với trái tim trong sạch. Despereaux Tilling sau đây bị gọi tới nói chuyện với Hội Đồng Chuột.”
Ít nhất Lester cũng còn biết điều mà nhỏ nước mắt trước hành động bội bạc của mình. Độc giả, người có biết “bội bạc” nghĩa là gì không? Tôi có cảm giác là người hiểu, dựa trên cái cảnh tượng nho nhỏ vừa mới diễn ra đây. Nhưng người vẫn nên tra trong từ điển, để cho chắc ấy mà.
@by txiuqw4