HÃY TƯỞNG TƯỢNG, nếu như người muốn, rằng phải sống cả cuộc đời mình trong một ngục tối. Hãy tưởng tượng rằng cuối một ngày mùa xuân, người bước ra khỏi bóng tối và bước vào một thế giới với những cửa sổ tươi sáng và những sàn nhà trơn nhẵn, những nồi niêu xoong chậu bằng đồng lấp lánh, những bộ áo giáp sáng chói và những thảm thêu bằng vàng.
Hãy tưởng tượng đi. Và trong lúc người đang tưởng tượng mọi thứ, hãy tưởng tượng thêm điều này nữa. Tưởng tượng rằng cùng lúc con chuột cống nọ bước ra khỏi ngục tối vào trong lâu đài, thì một con chuột nhắt được sinh ra trên tầng trên, một con chuột nhắt, thưa độc giả, được định mệnh sắp đặt sẽ gặp gỡ con chuột cống bị ánh sáng ám ảnh.
Nhưng cuộc gặp gỡ đó sẽ xảy ra mãi về sau này, còn bây giờ, con chuột cống chưa thấy gì khác ngoài hạnh phúc, sung sướng, kinh ngạc khi thấy mình đang đứng giữa biết bao nhiêu ánh sáng.
“Mình,” Roscuro nói, quay tròn đến chóng mặt từ thứ tỏa sáng này đến thứ tỏa sáng khác, “mình sẽ không bao giờ rời nơi đây. Không, không bao giờ, mình sẽ không bao giờ trở lại ngục tối. Tại sao phải thế chứ? Mình sẽ không bao giờ giày vò một tù nhân nào nữa. Đây chính là nơi mình thuộc về.”
Con chuột cống nhảy một điệu van đầy hạnh phúc từ phòng này sang phòng khác cho tới khi cậu thấy mình đang đứng trước cánh cửa phòng tiệc lớn. Cậu nhìn vào trong và thấy quây quần ở đó là vua Phillip, hoàng hậu Rosemary, nàng công chúa Hạt Đậu, hai mươi nhà quý tộc, một nghệ sĩ xiếc tung hứng, bốn nghệ sĩ hát rong và tất cả quân lính của nhà vua. Bữa tiệc này, thưa độc giả, thật là một cảnh tượng cực kỳ trước đôi mắt chuột cống. Roscuro chưa bao giờ trông thấy những con người hạnh phúc. Cậu mới chỉ biết đến những kẻ đau khổ mà thôi. Gregory lão cai ngục và những kẻ bị quẳng cho lão cai quản chẳng hề cười lớn hay cười mỉm hay cụng ly với người ngồi cạnh gì cả.
Roscuro thấy say mê. Tất cả mọi thứ đều lấp lánh. Tất cả mọi thứ. Những chiếc thìa bằng vàng trên bàn và những quả chuông nhỏ leng keng trên mũ của nghệ sĩ tung hứng, những sợi dây trên các cây đàn ghi ta của các nghệ sĩ hát rong và vương miện trên đầu nhà vua và hoàng hậu.
Và nàng công chúa nhỏ! Nàng mới đáng yêu làm sao! Trông mới giống ánh sáng làm sao. Chiếc đầm dài của nàng phủ đầy hạt xêquin cứ lóng lánh lấp lóa trước mắt chuột cống. Và khi nàng cười phá lên, mà nàng rất hay cười như thế, thì tất cả mọi thứ quanh nàng dường như sáng bừng lên hơn nữa.
“Ôi, thật sự,” Roscuro nói, “điều này thật quá phi thường. Điều này thật quá tuyệt vời. Mình phải nói với Botticelli rằng bác ấy đã sai. Đau khổ không phải là lời giải đáp. Ánh sáng mới là câu trả lời đúng.”
Và cậu bắt đầu tiến vào phòng tiệc lớn. Cậu cong đuôi lên khỏi mặt đất, giữ cho nó thẳng theo một góc và bước chân theo điệu nhạc mà các nghệ sĩ hát rong đang chơi bằng đàn ghi ta.
Con chuột cống ấy, thưa độc giả, đã tự mời mình tới buổi tiệc.
@by txiuqw4