TẤT NHIÊN, CÓ NHỮNG HẬU QUẢ ghê gớm từ hành xử của Roscuro. Mỗi hành động, thưa độc giả, dù nhỏ đến đâu, cũng đều có hậu quả. Ví dụ như, Roscuro khi bé đã gặm vào dây thừng của Gregory lão cai ngục, và vì nó gặm cái dây thừng ấy, một que diêm đã soi thẳng vào mặt nó, và vì một que diêm được soi thẳng vào mặt nó, tâm hồn nó đã được nhóm lửa.
Tâm hồn của con chuột cống được nhóm lửa, và vì thế, nó làm một cuộc hành trình lên tầng trên, tìm kiếm ánh sáng. Trên tầng trên, trong phòng tiệc lớn, nàng công chúa Hạt Đậu phát hiện ra nó và kêu lên cái từ “chuột cống,” và vì chuyện này Roscuro đã rơi xuống bát xúp của hoàng hậu. Và vì con chuột cống rơi vào bát xúp của hoàng hậu, bà đã chết. Người có thể thấy rằng mỗi sự đều liên quan đến mọi sự khác, phải không nào? Người có thể thấy, rất rõ ràng, rằng mọi hành động đều có hậu quả.
Chẳng hạn (nếu như, thưa độc giả, người chiều lòng tôi mà cho phép tôi được tiếp tục ngẫm nghĩ về hậu quả), bởi vì hoàng hậu chết trong lúc ăn xúp, ông vua với trái tim tan vỡ đã cấm tiệt món xúp; và vì món xúp bị cấm, tất cả những dụng cụ liên quan đến việc chế biến và thưởng thức xúp như thìa, bát xúp, nồi cũng bị cấm. Những thứ này bị thu hồi từ khắp mọi người trong vương quốc Dor, và chúng bị chất thành đống trong ngục tối.
Và bởi vì Roscuro bị lóa mắt bởi ánh sáng của một que diêm mà làm một cuộc hành trình lên tận tầng trên và rơi vào bát xúp của hoàng hậu khiến hoàng hậu chết, nhà vua lệnh tử hình mọi con chuột cống trên đất đai của mình.
Quân lính của nhà vua dũng cảm vào ngục tối để giết chuột cống. Nhưng vấn đề của việc giết chuột cống là người ta phải tìm được chuột cống trước đã. Mà nếu một con chuột cống không muốn bị tìm thấy, thưa độc giả, thì nó chẳng bị tìm thấy được đâu.
Quân lính của nhà vua chỉ thành công trong mỗi một việc là đi lạc trong những mê cung quanh co của ngục tối. Một vài trong số đó, thực tế, thậm chí còn không tìm được đường ra và đã chết trong cái trái tim tăm tối ấy của lâu đài. Và vì thế, việc tử hình toàn bộ chuột cống đã không thành công. Và trong nỗi tuyệt vọng, vua Phillip tuyên bố rằng sự hiện diện của chuột cống là vi phạm pháp luật. Ông tuyên bố chúng là những kẻ ngoài vòng pháp luật.
Đây, tất nhiên, đúng là một điều luật buồn cười, vì chuột cống ngay từ đầu đã là những kẻ ngoài vòng pháp luật. Làm thế nào người ta có thể cho ra ngoài vòng pháp luật một kẻ đã ở ngoài vòng pháp luật được? Thật chỉ phí thời gian và công sức. Nhưng dù sao, nhà vua vẫn chính thức ra sắc lệnh rằng mọi con chuột cống trong vương quốc Dor đều ngoài vòng pháp luật và phải bị trừng trị đúng như những kẻ ngoài vòng pháp luật. Khi người là một vị vua, người có thể ra bao nhiêu điều luật buồn cười mà người muốn cũng được. Đấy chính là toàn bộ ý nghĩa của việc làm vua.
Nhưng, thưa độc giả, chúng ta không nên quên rằng vua Phillip yêu hoàng hậu và rằng không có bà, ông trở nên mất phương hướng. Đây là sự nguy hiểm của việc yêu đương. Cho dù người có quyền lực mạnh thế nào đi nữa, cho dù người có cai quản bao nhiêu vương quốc đi nữa, người cũng không thể ngăn những ai mình yêu thương khỏi cái chết. Biến món xúp thành thứ phạm pháp, tống chuột cống ra khỏi vòng pháp luật, những điều này vuốt ve trái tim tội nghiệp của nhà vua. Và vì thế chúng ta phải tha thứ cho ông.
Còn những con chuột cống bị loại khỏi vòng pháp luật thì sao? Cái con chuột cụ thể đã bị loại khỏi vòng pháp luật kia thì sao nhỉ?
Chiaroscuro thì sao?
Trong bóng tối của căn ngục, nó ngồi trong cái tổ của mình với chiếc thìa đội trên đầu. Nó bắt tay làm cho mình một chiếc áo choàng nhà vua bằng một miếng từ tấm vải trải bàn màu đỏ. Và khi nó làm việc, thì lão chuột già một tai Botticelli ngồi bên cạnh vừa đu đưa chiếc mặt dây chuyền của hắn qua lại, qua lại, vừa nói, “Cậu đã thấy một con chuột cống mà lên tầng trên thì sẽ thế nào chưa? Ta hy vọng rằng cậu đã học được bài học của mình. Công việc của cậu trong cái thế giới này là khiến kẻ khác đau khổ.”
“Phải,” Roscuro lầm bầm. “Phải. Đấy chính xác là thứ ta định làm. Ta sẽ khiến công chúa phải khốn khổ vì cái cách mà cô ta đã nhìn ta.”
Và khi Roscuro làm việc và vạch ra kế hoạch, thì Gregory lão cai ngục bám chặt vào chiếc dây thừng lần đường trong bóng tối, còn trong căn ngục lạnh lẽo, người tù nhân từng có chiếc khăn trải bàn màu đỏ và giờ không còn gì nữa đang trải qua nhiều ngày nhiều đêm khóc than thầm lặng.
Rất cao phía trên ngục tối, ở tầng trên, trong lâu đài, một con chuột nhắt nhỏ bé đứng một mình vào một tối nọ khi các anh chị của chú đánh hơi tìm vụn bánh. Chú đứng với cái đầu nghênh nghênh về một bên, lắng nghe cái âm thanh ngọt ngào mà chú vẫn chưa thể đặt tên. Sẽ có những hậu quả từ tình yêu của chú chuột này đối với âm nhạc. Người, độc giả ạ, đã biết một vài trong số đó. Vì âm nhạc, chú chuột ấy đã tìm đường đến chỗ một nàng công chúa. Chú sẽ yêu.
Và nói về hậu quả, thì cùng cái buổi tối mà Despereaux đứng bên trong lâu đài lắng nghe âm nhạc lần đầu tiên, trong cái u sầu của buổi chạng vạng, có thêm nhiều hậu quả khác nữa đang tới rất gần. Một chiếc xe ngựa do quân lính nhà vua đánh, chất thành đống cao những thìa, bát xúp, nồi, đang trên đường tới lâu đài. Và bên cạnh người lính là một cô bé con với đôi tai trông chẳng khác gì những mẩu súp lơ giắt hai bên đầu.
Tên của cô bé, thưa độc giả, là Miggery Heo Nái. Và mặc dù cô chưa biết được điều này, nhưng cô sẽ là công cụ cho con chuột cống nọ thực hiện cuộc trả thù của nó.
@by txiuqw4