MỘT LẦN NỮA, THƯA ĐỘC GIẢ, chúng ta lại phải quay trở lại trước rồi mới có thể tiếp tục. Nói như vậy, nghĩa là từ đây sẽ bắt đầu một đoạn tiểu sử về cuộc đời và thời thế của Miggery Heo Nái, một cô bé sinh ra trên thế giới này nhiều năm trước cả chuột nhắt Despereaux và chuột cống Chiaroscuro, một cô bé sinh ra ở nơi rất xa lâu đài, một cô bé được đặt tên theo tên con lợn từng đoạt giải rất được cha cô yêu thích.
Miggery Heo Nái được sáu tuổi thì mẹ cô bé, vẫn nắm chặt tay Mig và nhìn đăm đắm vào mắt Mig, qua đời.
“Mẹ?” Mig gọi. “Mẹ, mẹ không ở với con được hay sao?”
“Ôi,” mẹ cô nói. “Ai đó? Ai nắm tay tôi đó?”
“Là con, mẹ ơi, Miggery Heo Nái đây.”
“À, bé con, hãy để ta đi.”
“Nhưng con muốn mẹ ở lại,” Mig nói, quệt trước tiên là cái mũi thòng nước, rồi mới đến đôi mắt nhòe nhoẹt.
“Con muốn ư,” mẹ cô hỏi.
“Vâng,” Mig nói, “con muốn.”
“A, bé con, con muốn điều gì thì có gì quan trọng chứ?” mẹ cô nói. Bà siết chặt tay Mig một lần, hai lần, và rồi bà chết, bỏ lại Mig một mình với cha cô bé, người mà trong một ngày chợ phiên mùa xuân không lâu sau khi vợ mất đã bán đứa con gái của mình đi hầu hạ người ta để lấy một vốc thuốc lá, một khăn trải bàn màu đỏ, và một con gà mái.
“Cha ơi?” Mig gọi, khi cha cô bé đang cất bước rời xa cô với con gà mái trong tay, một điếu thuốc lá trên môi, và chiếc khăn trải bàn đỏ khoác trên vai như thể áo choàng.
“Đi đi, Mig,” ông nói. “Giờ mày đã thuộc về ông đó rồi.”
“Nhưng con không muốn thế, cha ơi,” cô bé nói. “Con muốn đi với cha.” Cô túm chiếc khăn trải bàn màu đỏ mà ghì lấy.
“Chúa ơi, con bé này,” cha cô nói, “có ai hỏi mày muốn gì cơ chứ? Đi đi thôi.” Ông gỡ những ngón tay cô bé ra khỏi tấm khăn và xoay cô về phía người đàn ông đã mua cô.
Mig nhìn cha mình bước đi, chiếc khăn trải bàn màu đỏ bay tung phía sau ông. Ông đã bỏ đứa con gái của mình. Và, hỡi độc giả, như người đã biết, ông ta không quay nhìn lại. Không một lần nào.
Người có thể tưởng tượng được chăng? Người có thể tưởng tượng cha người đem bán người lấy một tấm khăn trải bàn, một con gà mái, và một vốc thuốc lá không? Xin hãy nhắm mắt lại và nghĩ về điều đó trong chốc lát.
Xong chưa nào?
Tôi mong rằng tóc gáy người đã dựng thẳng cả dậy khi người nghĩ về số phận của Mig và mọi chuyện sẽ ra sao nếu như đó chính là số phận của người.
Mig đáng thương. Cô bé rồi sẽ ra sao đây? Người, dù có thể sẽ phải hãi sợ, vẫn phải đọc tiếp và tự tìm hiểu lấy đấy.
Hỡi độc giả, đấy chính là phận sự của người.
@by txiuqw4