ANH NẾN trên chiếc khay của Mig soi rõ Gregory đang khập khiễng tiến đến gần cô bé, sợi dây thừng quấn quanh cổ chân lão, đôi tay lão vươn ra.
“Ngươi, Gregory đồ rằng, đã mang thức ăn đến cho lão cai ngục đây.”
“Chồi ôi,” Mig nói. Cô bé bước lùi lại.
“Đưa đây nào,” Gregory nói, rồi lão cầm lấy chiếc khay từ Mig và ngồi bên một cái nồi úp ngược lăn ra từ cái tháp kia. Lão đặt chiếc khay thăng bằng trên hai đầu gối và nhìn chằm chằm vào cái đĩa đã được đậy lại.
“Gregory cho là hôm nay lại không có món xúp.”
“Hả?” Mig hét lên.
“Xúp!” Gregory hét lên.
“Phạm pháp!” Mig hét trở lại.
“Ngu ngốc hết sức,” Gregory lẩm bẩm khi lão nhấc tấm phủ khỏi cái đĩa, “ngu ngốc không thể chấp nhận được, một thế giới không có món xúp.” Lão cầm một cái tỏi gà lên và cho nguyên nó vào mồm rồi nhai rồi nuốt chửng.
“Kìa,” Mig nói, trố mắt nhìn lão, “ông quên nhả xương kìa.”
“Không quên đâu. Nhai hết rồi.”
“Chồi ôi,” Mig nói, chằm chằm nhìn Gregory. “Ông ăn cả xương. Ông thật dữ tợn.”
Gregory ăn một miếng thịt gà nữa, một cái cánh, xương và tất tần tật. Và rồi một miếng nữa. Mig nhìn lão đầy thán phục.
“Một ngày nào đó,” cô bé nói, chợt thấy động lòng muốn kể với người đàn ông này niềm mơ ước sâu xa của mình, “cháu sẽ làm công chúa.”
Trước lời tuyên bố này, Chiaroscuro, vẫn ở bên cạnh Mig, vui sướng nhảy một điệu jig(1) ngắn đầy khoan khoái; trong ánh sáng của ngọn nến duy nhất, cái bóng đang nhảy của nó trở nên to lớn và cực kỳ đáng sợ.
“Gregory nhìn thấy ngươi đấy,” Gregory nói với cái bóng của con chuột cống.
Roscuro dừng lại. Nó chuyển đến núp dưới váy Mig.
“Hả?” Mig hét lên. “Cái gì thế?”
“Không có gì,” Gregory nói. “Vậy là ngươi dự định sẽ làm công chúa đấy. Xời, ai cũng có một giấc mơ ngu ngốc cả. Gregory đây chẳng hạn, cũng mơ về một thế giới nơi món xúp là hợp pháp. Và chuột cống, Gregory chắc chắn đấy, cũng có vài giấc mơ ngu ngốc nốt.”
“Giá mà ông biết được nhỉ,” Roscuro thầm thì.
“Gì cơ?” Mig hét lên.
Gregory chẳng nói gì cả. Thay vào đó, lão lần vào túi, giơ chiếc khăn ăn lên trước mặt mình rồi hắt xì vào đó, một lần, hai lần, ba lần.
“Cơm mắm cơm muối!” Mig hét lên. “Cơm mắm cơm muối, cơm mắm cơm muối.”
“Trở về thế giới của ánh sáng nhé,” Gregory thì thầm. Và rồi lão cuộn chiếc khăn ăn lại và đặt nó lên khay.
“Gregory xong rồi,” lão nói. Và lão giơ chiếc khay ra cho Mig.
“Ông xong rồi ư? Vậy thì khay lại lên tầng trên thôi. Đầu Bếp nói vậy. Ngươi mang khay xuống hầm sâu thăm thẳm, ngươi chờ cho lão già ăn xong, và rồi ngươi lại mang chiếc khay trở lên. Đấy là các chỉ dẫn dành cho cháu đấy.”
“Họ có chỉ dẫn cho ngươi phải canh chừng bọn chuột cống không?”
“Bọn gì cơ?”
“Bọn chuột cống.”
“Bọn chúng thì sao cơ?”
“Canh chừng bọn chúng,” Gregory hét lên.
“Phải rồi,” Mig nói. “Canh chừng bọn chuột cống.”
Roscuro, trốn dưới váy của Mig, xoa xoa hai chân trước vào nhau. “Cứ cảnh báo cô ta đi, lão già,” nó thì thầm. “Giờ của ta đã đến. Thời điểm là chính lúc này đây và sợi dây thừng của lão sẽ phải đứt. Không phải gặm-gặm-gặm gì lần này nữa, mà là một cú nghiến thật sự sẽ biến nó thành hai khúc. Phải rồi, càng ngày càng trở nên rõ ràng. Giờ trả thù đã đến.”
@by txiuqw4