sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 31 - Bài Hát Trong Bóng Tối

CÁI MÙI HÔI THỐI KHỦNG KHIẾP của ngục tối không phiền đến Mig. Có lẽ vì thỉnh thoảng, khi ông bác cho cô bé mấy cái bợp tai, ông ta đã trượt mục tiêu mà thay vào đó lại giáng vào mũi của Mig. Điều này xảy ra thường xuyên đến mức làm ảnh hưởng đến chức năng thông thường của cơ quan khứu giác của Mig. Và vì thế cái thứ mùi của thất vọng và vô vọng và tàn ác hoành hành khắp nơi kia không hề tạo ra điều gì khác biệt với cô bé, và cô bước xuống những bậc thang quanh co ngoằn ngoèo đầy hạnh phúc.

“Chồi ôi!” cô kêu lên. “Có tối không cơ chứ?”

“Có, có tối đấy Mig ạ,” cô tự trả lời mình, “nhưng nếu ta là một nàng công chúa, ta sẽ sáng lấp lánh, sẽ không còn nơi nào trên thế giới này tối tăm với ta nữa.”

Vào lúc ấy, Miggery Heo Nái chợt nảy ra một bài hát nhỏ như thế này:

“Ta chẳng phải công chúa Hạt Đậu

Nhưng rồi một ngày nào đó,

Ta sẽ là Hạt Đậu, a ha.

Một ngày nào đó, là Hạt Đậu.”

Mig, như người tưởng tượng đó, không phải là một ca sĩ hay cho lắm, giống một rống sĩ hơn, thật đấy. Nhưng trong bài hát của cô bé, đối với một cái tai được chỉnh đúng tông, có một loại nhạc nhất định. Và khi Mig vừa đi trên những bậc thang dẫn xuống hầm ngục vừa hát, thì hiện ra từ chỗ tối một con chuột cống quấn mình trong chiếc áo choàng đỏ và đội thìa trên đầu.

“Phải, phải,” con chuột cống thì thầm, “một bài hát đáng yêu. Chính xác là cái bài hát ta vẫn mong mỏi được nghe đây.”

Và Roscuro lặng lẽ nhịp bước bên cạnh Miggery Heo Nái.

Đến cuối cầu thang, Mig kêu to lên vào bóng tối, “Chồi ôi, là cháu đây, Miggery Heo Nái, cứ gọi cháu là Mig, cháu mang thức ăn cho ông đây! Đến lấy đi này, thưa ông Sâu Thăm Thẳm!”

Không có ai đáp lại cả.

Ngục tối yên ắng, nhưng nó chẳng yên ắng theo một cách tốt đẹp gì. Nó yên ắng đầy đe dọa; nó yên ắng theo kiểu của những âm thanh nhỏ bé và đáng sợ. Có tiếng trơn tuồn tuột như ốc sên bò của nước rỉ xuống những thân tường, và từ một góc tối om đâu đó vọng lên tiếng rên rỉ của ai đang đau đớn. Và rồi, còn có cả tiếng động của lũ chuột cống đang đi công chuyện như thường lệ, những móng vuốt va vào phiến đá ngục tối và những cái đuôi dài kéo lê đằng sau, qua máu và rác rưởi.

Hỡi độc giả, nếu người đang đứng trong ngục tối, người chắc chắn sẽ nghe thấy tất cả những tiếng động ghê gớm và đáng sợ này.

Nếu tôi đang đứng trong ngục tối, tôi sẽ nghe thấy những tiếng động ấy.

Nếu chúng ta đang cùng nhau đứng giữa ngục tối, chúng ta sẽ nghe thấy những tiếng động ấy và chúng ta sẽ rất sợ hãi; chúng ta sẽ bám chặt lấy nhau trong nỗi kinh hoàng.

Nhưng Miggery Heo Nái thì nghe thấy gì?

Phải rồi.

Chẳng thấy gì cả.

Và vì thế cô bé chẳng sợ gì sất, dù là một tí ti đi chăng nữa.

Cô bé giơ cao chiếc khay lên, và ngọn nến tỏa ánh sáng yếu ớt lên cái đống cao ngất ngưởng những thìa và bát xúp và nồi. “Chồi ôi,” Mig nói, “nhìn những thứ kia mà xem kìa. Mình chả bao giờ tưởng tượng được lại có thể có nhiều thìa đến thế trên khắp thế gian rộng lớn này.”

“Về thế gian này thì còn có nhiều thứ hơn bất kỳ kẻ nào có thể tưởng tượng được nữa kia,” một giọng oang oang vọng ra từ bóng tối.

“Phải, phải,” Roscuro thầm thì. “Lão cai ngục già nói phải.”

“Chồi ôi,” Mig nói. “Ai nói đó?” Và cô bé quay về hướng phát ra giọng nói của lão cai ngục.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx