NÀNG ĐANG SAY NGỦ và mơ về mẹ, hoàng hậu, đang đưa chiếc thìa về phía nàng mà nói, “Nếm đi, Hạt Đậu thương yêu của ta, nếm đi, con yêu, rồi cho ta biết con nghĩ gì.”
Công chúa nghiêng về phía trước và nhấp một ít xúp từ chiếc thìa mẹ đưa cho nàng.
“Ôi mẹ,” nàng nói, “tuyệt vời. Đây là món xúp tuyệt nhất con từng ăn.”
“Phải,” hoàng hậu nói. “Tuyệt vời, phải không?”
“Cho con thêm một ít nữa nhé?” Hạt Đậu nói.
“Ta cho con nếm một chút để con không quên,” mẹ nàng nói. “Ta cho con nếm một chút để con nhớ mãi.”
“Con muốn nữa.”
Nhưng ngay khi công chúa nói thế, mẹ nàng biến mất. Bà biến mất và bát xúp cùng chiếc thìa biến mất theo bà.
“Những thứ bị đánh mất,” Hạt Đậu nói, “lại thêm những thứ bị đánh mất.” Và rồi nàng nghe thấy tên mình. Nàng quay người, đầy hạnh phúc, nghĩ rằng mẹ nàng đã quay lại. Nhưng giọng nói không phải của mẹ nàng. Giọng nói là của ai đó và vọng từ một nơi nào đó xa lắm, nó giục nàng tỉnh dậy, tỉnh dậy.
Hạt Đậu mở mắt và nhìn thấy Miggery Heo Nái đang đứng cạnh giường mình, một con dao trong tay này, một ngọn nến trên tay kia.
“Mig đấy ư?” nàng nói.
“Chồi ôi,” Mig nói rất nhẹ.
“Nói đi,” Roscuro ra lệnh.
Mig nhắm mắt lại và hét lên đoạn thoại của mình. “Nếu cô không muốn bị đau đớn, thưa công chúa, cô phải đi theo tôi.”
“Làm cái gì cơ chứ?” công chúa nói với giọng rất khó chịu. Như tôi đã nói trước đây, công chúa không phải là người quen với việc bị sai bảo. “Cô đang nói cái gì thế?”
Mig mở mắt ra và hét lên. “Cô phải đi với tôi để sau khi chúng ta học một vài bài học, cô thì bài dài và tôi thì bài ngắn, ở tít dưới sâu thăm thẳm kia, tôi có thể thành cô và cô biến thành tôi.”
“Không!” Roscuro hét lên từ chiếc túi của Mig. “Không! Không! Cô làm sai hết rồi.”
“Ai nói đó?”
“Thưa công chúa cao quý,” Roscuro nói. Rồi nó bò ra khỏi túi của Mig và leo lên vai cô mà yên vị ở đó, đặt cái đuôi vòng qua cổ cô bé sao cho thăng bằng. “Thưa công chúa cao quý,” nó lặp lại. Rồi nó nâng chiếc thìa chầm chậm ra khỏi đầu và mỉm cười, khoe ra cả một mồm đầy những chiếc răng thật là gớm ghiếc. “Tôi nghĩ tốt nhất là nàng nên làm theo lời gợi ý của Miggery Heo Nái. Cô ấy, như nàng thấy khá rõ đấy, có một con dao, một con dao to. Và cô ấy, nếu bị dồn ép, sẽ dùng đến nó đấy.”
“Thật là nực cười,” công chúa nói. “Các ngươi không thể đe dọa ta được. Ta là công chúa.”
“Chúng tôi rất tường tận về việc nàng là ai,” Roscuro nói. “Tuy nhiên, một con dao thì lại chẳng quan tâm đến việc nàng là người của hoàng gia đâu. Và người cũng sẽ chảy máu, tôi cho là vậy, như bất kỳ một con người nào khác.”
Hạt Đậu nhìn Mig. Mig mỉm cười. Con dao lóe sáng trong ánh nến. “Mig?” nàng nói, giọng đã hơi run rẩy một tí tẹo.
“Tôi không cho rằng Mig cần phải thuyết phục nhiều thì mới dùng đến con dao ấy đâu, thưa công chúa,” Roscuro nói. “Cô ấy là một kẻ nguy hiểm, rất dễ sai bảo.”
“Nhưng chúng ta là bạn mà,” Hạt Đậu nói, “phải không, Mig?”
“Hả?” Mig nói.
“Tin tôi đi,” Roscuro nói. “Hai người không phải là bạn bè. Và tôi nghĩ tốt nhất là nàng nói chuyện thẳng với tôi đây, thưa công chúa. Tôi mới là kẻ chịu trách nhiệm chính ở đây. Nhìn tôi đây này.”
Hạt Đậu nhìn thẳng vào chuột cống và chiếc thìa trên đầu nó. Trái tim nàng đập hụt một nhịp và rồi hai nhịp.
“Nàng có biết tôi không, thưa công chúa?”
“Không,” nàng nói, cúi đầu xuống, “ta không biết ngươi.”
Nhưng, thưa độc giả, nàng có biết nó. Nó là con chuột cống đã rơi vào bát xúp của mẹ nàng. Và nó đang đội chiếc thìa xúp của mẹ nàng trên đầu. Công chúa hạ thấp đầu xuống. Nàng đang tập trung kìm nén nỗi giận dữ đang nhảy lồng lên trong người mình.
“Nhìn lại đi, công chúa. Hay là nàng không dám nhìn? Có phải những cảm xúc hoàng gia của nàng đau đớn khi ánh mắt ngưng lại trên một con chuột cống hay không?”
“Ta không biết ngươi,” nàng nói, “và ta không sợ nhìn thấy ngươi.” Hạt Đậu ngẩng đầu lên chầm chậm. Đôi mắt nàng đầy thách thức. Nàng nhìn chằm chằm vào con chuột cống.
“Rất tốt,” Roscuro nói, “như nàng muốn thôi. Nàng không biết tôi. Tuy nhiên, nàng phải làm như tôi nói, vì người bạn của tôi đây có một con dao. Vì vậy hãy ra khỏi giường đi, công chúa. Chúng ta sẽ đi dạo một chút. Tôi thích nàng mặc bộ váy đẹp nhất của nàng, bộ váy nàng đã mặc trong phòng tiệc một dạo chưa lâu ấy.”
“Và đội vương miện lên nữa,” Mig nói. “Đặt nó lên cái đầu công chúa của cô ấy.”
“Phải,” Roscuro nói. “Công chúa, xin đừng quên vương miện của nàng.”
Hạt Đậu, vẫn nhìn Roscuro chằm chằm, gạt chăn sang một bên và ra khỏi giường.
“Nhanh nhanh lên,” Roscuro nói. “Chúng ta phải đi dạo một chút trong khi trời vẫn còn tối và toàn bộ lâu đài vẫn ngủ say - ngu ngốc, ôi thật ngu ngốc. Tôi thấy lo sợ cho số phận của nàng.”
Công chúa lấy ra một bộ váy từ tủ quần áo của mình.
“Phải,” Roscuro tự nói với mình, “chính là bộ đó. Chính xác. Nhìn nó lóng lánh trong ánh sáng kìa. Đáng yêu làm sao.”
“Ta cần người cài khuy váy,” công chúa nói khi xỏ chân vào chiếc váy. “Mig, cô phải giúp ta.”
“Công chúa nhỏ bé,” Roscuro nói, “nàng nghĩ rằng nàng có thể lừa được một con chuột cống hay sao? Miggery Heo Nái thân mến của chúng ta sẽ không đặt dao xuống đâu. Một chút cũng không. Phải không, Miggery Heo Nái? Vì điều đó có thể sẽ làm hỏng cơ hội trở thành công chúa của cô mà, đúng không nào?”
“Chồi ôi,” Mig nói, “phải rồi.”
Và vì thế trong khi Mig chĩa con dao về phía công chúa, Hạt Đậu ngồi cho con chuột cống bò lên lưng, cài khuy váy cho mình, từng cái từng cái một.
Công chúa giữ mình im như tượng. Chỉ có một hành động nàng tự cho phép mình là thế này: Nàng liếm môi, liếm đi liếm lại, vì nàng nghĩ rằng có thể nếm ở đó cái vị mặn ngọt ngào của món xúp mà mẹ nàng đã cho nàng ăn trong giấc mơ.
“Con không quên đâu, mẹ,” nàng thì thầm. “Con không quên mẹ đâu. Con không quên món xúp đâu.”
@by txiuqw4