MẶT TRỜI LÊN RỌI SÁNG những gì Roscuro và Mig đã làm.
Và cuối cùng, Despereaux cũng tỉnh dậy. Nhưng, than ôi, chú tỉnh dậy quá muộn.
“Tôi chưa hề thấy nó,” Louise hét vang, “và tôi nói cho mà biết, tôi chẳng có trách nhiệm gì với nó cả. Nếu nó mà mất tích thì tôi sẽ bảo cứ đi cho khuất mắt. Khuất mắt đi cái đồ vô tích sự.”
Despereaux ngồi dậy. Chú nhìn ra đằng sau. Ôi, cái đuôi! Mất rồi! Chú nghĩ đến con dao và chỗ lẽ ra phải là cái đuôi... giờ chỉ còn là vết cụt đầy máu.
“Còn khủng khiếp hơn nữa kìa, Gregory chết rồi!” Đầu Bếp kêu lên. “Lão già tội nghiệp, sợi thừng của lão chẳng biết bị thứ gì làm đứt mất và lão lạc trong bóng tối rồi sợ hãi đến chết. Thật là quá sức chịu đựng.”
“Ôi không,” Despereaux thầm nói. “Ôi, không, Gregory đã chết.” Chú chuột nhắt đứng dậy và bắt đầu leo xuống khỏi cái kệ. Khi đã ở trên sàn nhà, chú ghé đầu ra khỏi cánh cửa chạn thức ăn và nhìn thấy Đầu Bếp đang đứng giữa bếp, hai bàn tay múp míp siết vào nhau. Bên cạnh bà là một người phụ nữ cao cao đang xóc chùm chìa khóa ầm ĩ.
“Phải đó,” Louise nói. “Tất cả quân lính của nhà vua ở dưới đó tìm nàng trong ngục và khi trở lên, họ có gì trong tay chứ? Họ mang theo lão già. Đã chết. Và giờ chị nói với tôi là Mig đi lạc thì tôi bảo rằng ai mà thèm quan tâm chứ?”
Despereaux khẽ thở ra thất vọng. Chú đã ngủ quá lâu. Con chuột cống đã ra tay rồi. Công chúa đã biến mất.
“Cái thế giới kiểu gì thế này, chị Louise, nơi mà công chúa thì bị bắt đi ngay trước mũi chúng ta và hoàng hậu thì chết bất đắc kỳ tử còn chúng ta thậm chí chẳng thể lấy món xúp làm thứ an ủi được nữa?” Nói xong, Đầu Bếp bắt đầu khóc.
“Suỵt,” Louise nói, “tôi xin cô. Đừng có nói cái từ ấy.”
“Xúp!” Đầu Bếp hét lên. “Tôi sẽ nói đấy. Không ai có thể ngăn tôi được. Xúp, xúp, xúp!” Và rồi bà bắt đầu khóc cho ra khóc, kêu gào và thổn thức.
“Kìa,” Louise nói. Bà đưa tay chạm vào Đầu Bếp, và Đầu Bếp hất nó ra.
“Sẽ ổn cả thôi,” Louise nói.
Đầu Bếp túm gấu tạp dề lên lau nước mắt. “Không đâu,” bà nói. “Sẽ không bao giờ ổn được nữa đâu. Chúng đã mang công chúa mến yêu bé nhỏ của chúng ta đi mất rồi. Chẳng còn điều gì đáng sống nữa khi không còn công chúa.”
Despereaux ngỡ ngàng khi thấy những điều trong trái tim chú đã được nói lên thành lời bởi một phụ nữ dữ tợn và căm ghét chuột như là Đầu Bếp.
Louise lại đưa tay chạm vào Đầu Bếp, và lần này Đầu Bếp để bà vòng một cánh tay qua vai mình. “Chúng ta sẽ làm gì đây? Làm gì đây?” Đầu Bếp rên rỉ.
Và Louise nói, “Suỵt. Nào, nào.”
Chao ôi, chẳng có ai an ủi Despereaux cả. Và cũng chẳng có thời gian để cho chú khóc lóc nữa. Chú biết mình phải làm gì. Chú phải tìm nhà vua.
Bởi vì, đã nghe được kế hoạch của Roscuro, thưa độc giả, Despereaux biết rằng công chúa bị nhốt dưới ngục tối. Và vì ít nhiều thông minh hơn Miggery Heo Nái, chú cảm nhận được cái sự thật không nói ra và khủng khiếp đằng sau những lời của Roscuro. Chú biết rằng Mig sẽ không bao giờ làm công chúa được. Và chú biết rằng con chuột cống, một khi đã nắm được Hạt Đậu, thì sẽ không bao giờ để nàng thoát.
Và vì thế, con chuột nhắt bé nhỏ, kẻ đã bị nhúng ngập dầu, mình phủ bột mì, và được giải thoát khỏi cái đuôi, lẻn ra khỏi chạn thức ăn và đi qua hai người phụ nữ đang khóc lóc kia.
Chú đi tìm nhà vua.
@by txiuqw4