DẦU TIÊN CHÚ ĐẾN PHÒNG NGỰ, nhưng nhà vua không có ở đó. Vì thế Despereaux tuột vào một cái lỗ trên gờ tường và đang trên đường tới phòng của công chúa thì chú bắt gặp Hội Đồng Chuột, mười ba con chuột và một Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý, đang ngồi quanh mẩu gỗ của họ bàn chuyện đại sự của chuột nhắt.
Despereaux dừng lại và đứng im lìm.
“Thưa các ngài chuột đáng kính,” Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý nói, và rồi ông ta ngẩng đầu lên từ cái bàn dựng tạm và nhìn thấy Despereaux. “Despereaux,” ông ta thì thầm.
Những con chuột khác của hội đồng nghiêng ra phía trước, căng thẳng nghĩ xem cái từ mà Chuột Đứng Đầu vừa thốt ra có ý nghĩa gì.
“Xin ngài nhắc lại ạ?” một con nói.
“Làm ơn nhắc lại ạ?” một con khác nói.
“Tôi không nghe được chính xác,” con thứ ba nói. “Tôi cứ nghĩ là ngài nói ‘Despereaux.’”
Chuột Đứng Đầu như tỉnh lại. Ông ta cố gắng nói tiếp. “Các bạn ạ,” ông ta nói, “một con ma. Một con ma!” Và ông ta giơ một bàn chân run rẩy lên chỉ vào Despereaux.
Những con chuột khác quay lại nhìn.
Và kia là Despereaux Tilling, mình đầy bột mì, đang nhìn lại họ, cái sợi chỉ đỏ rõ mồn một vẫn vòng quanh cổ chú ta như một vệt máu mỏng mảnh.
“Despereaux,” Lester nói. “Con trai. Con đã trở lại!”
Despereaux nhìn cha mình và thấy một con chuột già nua với những mảng lông đã ngả bạc. Sao có thể thế được chứ? Despereaux mới vắng mặt vài ngày, nhưng cha chú dường như đã già đi mấy năm khi không có chú.
“Con trai, hồn ma của con trai tôi,” Lester nói, những sợi râu của ông rung rẩy, “Ta mơ về con mỗi đêm. Ta mơ đã đánh cái trống dẫn con tới chỗ chết. Ta sai rồi. Những gì ta đã làm là sai lầm.”
“Không!” Chuột Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý kêu lên. “Không!”
“Ta đã phá nó,” Lester nói. “Ta đã phá hỏng cái trống. Con có tha thứ cho ta không?” Ông đan hai bàn chân trước lại vào nhau và nhìn con trai mình.
“Không!” Chuột Đứng Đầu lại hét lên. “Không. Không được xin hồn ma tha thứ, Lester. Ông đã làm điều nên làm. Ông đã làm điều tốt nhất cho cộng đồng chuột.”
Lester phớt lờ Chuột Đứng Đầu. “Con trai,” ông nói, “xin con.”
Despereaux nhìn cha mình, nhìn bộ lông đầy sọc bạc và đôi bàn chân ông đan chặt trước tim mình, và chú chợt thấy như chính trái tim chú sẽ vỡ làm đôi. Cha chú trông thật nhỏ bé, thật buồn.
“Hãy tha thứ cho ta,” Lester lại nói.
Tha thứ, thưa độc giả, tôi nghĩ, cũng rất giống hy vọng và tình yêu, là một thứ tuyệt vời và đầy sức mạnh.
Và cũng là một thứ buồn cười nữa.
Suy cho cùng, chẳng phải là buồn cười sao, khi nghĩ rằng một đứa con trai có thể tha thứ cho cha mình vì ông đã đánh chiếc trống dẫn nó tới cái chết? Chẳng phải buồn cười hay sao khi nghĩ rằng một con chuột nhắt có thể tha thứ cho ai đó về một điều bội bạc đến thế?
Nhưng, đây là những lời Despereaux Tilling nói với cha mình. Chú nói, “Con tha thứ cho cha, cha ạ.”
Và chú nói những lời ấy vì chú cảm nhận được rằng đó chính là cách duy nhất để cứu lấy trái tim của chính mình, để nó khỏi bị vỡ làm đôi. Despereaux, thưa độc giả, nói những lời này để cứu chính mình.
Và rồi chú rời khỏi cha mình mà quay ra nói với tất cả Hội Đồng Chuột. “Các ông đã sai,” chú nói. “Tất cả các ông. Các ông đã bắt tôi phải từ bỏ tội lỗi của tôi; vậy tôi muốn các ông phải từ bỏ tội lỗi của mình. Các ông đã đối xử không phải với tôi. Hãy hối lỗi đi.”
“Không bao giờ,” Chuột Đứng Đầu nói.
Despereaux đứng trước Hội Đồng Chuột, và chú nhận ra rằng mình đã thành một con chuột khác với lần đối mặt với họ khi trước. Chú đã xuống ngục tối và trở về từ đó. Chú biết những điều họ chẳng bao giờ biết được; chú hiểu rằng những gì họ nghĩ về chú không còn ý nghĩa gì nữa, không hề.
Và vì thế, không nói một lời nào, Despereaux quay đi và rời khỏi căn phòng.
Sau khi chú đi, Chuột Đứng Đầu vỗ bàn chân run rẩy xuống mặt bàn. “Hỡi các chuột của Hội Đồng,” ông ta nói, “chúng ta vừa có một hồn ma ghé thăm và nói chúng ta phải hối lỗi. Chúng ta sẽ biểu quyết. Những ai đồng ý rằng cuộc ghé thăm này không hề xảy ra, biểu quyết ‘ay.’”
Và từ những thành viên của Hội Đồng Chuột, một lời đồng thanh nhỏ nhưng rõ rệt vang lên “ay.”
Chỉ có một con chuột chẳng nói gì. Con chuột đó là cha của Despereaux. Lester Tilling đã quay đầu đi khỏi những thành viên khác của Hội Đồng Chuột; ông đang cố giấu những giọt nước mắt của mình.
Ông đang khóc, thưa độc giả, vì ông đã được tha thứ.
@by txiuqw4