sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 49 - Cô Muốn Gì, Miggery Heo Nái?

LẠI NỮA, THƯA ĐỘC GIẢ, chúng ta phải lùi lại, trước khi có thể tiến lên phía trước. Chúng ta phải xem xem, một tí thôi, chuyện gì đã xảy ra với con chuột cống và cô hầu gái và nàng công chúa dưới hầm ngục trước khi Despereaux tìm đến được chỗ họ.

Chuyện xảy ra thế này: Roscuro dẫn Hạt Đậu và Mig sâu vào ngục tối tới một căn phòng bí mật, và ở đó nó hướng dẫn Mig xích công chúa lại.

“Chồi ôi,” Mig nói, “cô ta sẽ khổ sở khi vừa phải học các bài học vừa bị xích hết cả lại thế này.”

“Cứ làm theo lời tôi,” Roscuro nói.

“Có lẽ,” Mig nói, “trước khi ta xích cô ta lại, cô ta và ta có thể đổi quần áo, như thế chúng ta có thể bắt đầu ngay khi cô ta làm ta và ta làm công chúa.”

“Ồ, phải,” Roscuro nói. “Hẳn rồi. Một ý kiến tuyệt vời, thưa cô nương Miggery. Này công chúa, tháo vương miện của cô ra đưa cho cô hầu đi.”

Hạt Đậu thở dài, tháo vương miện xuống và đưa cho Mig, Mig đội nó lên, nó tuột ngay lập tức xuống cái đầu bé nhỏ của cô và mắc lại, khá đau, trên đôi tai bị hành hạ đáng thương. “Nó to quá,” cô nói, “và đau nữa.”

“Ồ, ồ,” Roscuro nói.

“Trông tôi thế nào?” Mig hỏi, mỉm cười với nó.

“Thật nực cười,” nó nói. “Thật đáng cười nhạo.”

Mig đứng sững, chớp chớp cho nước mắt khỏi trào ra. “Nghĩa là ta trông không giống một công chúa ư?” cô bé nói với con chuột cống.

“Ý ta là,” Roscuro nói, “cô sẽ không bao giờ giống một công chúa, cho dù cái vương miện cô đội lên cái đầu bé tí của cô có to thế nào chăng nữa. Cô trông y như cái kẻ ngốc nghếch mà cô đang và luôn luôn là như thế. Giờ thì bắt tay vào việc gì có ích một tí đi, xích công chúa lại. Giờ ăn diện đã hết rồi.”

Mig sụt sịt lau mắt rồi cúi xuống nhìn cái đống xích khóa trên nền ngục.

“Còn bây giờ, thưa công chúa,” nó nói, “ta e là đã đến lúc sự thật của nàng đến rồi đây. Ta sẽ nói cho nàng biết tương lai của nàng sẽ ra sao. Cũng như nàng đã tuyên án ta với bóng tối, ta sẽ tuyên án nàng sống chung thân dưới hầm ngục này.”

Mig ngẩng lên. “Chẳng phải là cô ta sẽ trở lên trên kia để làm hầu gái hay sao?”

“Không,” Roscuro nói.

“Vậy ta sẽ không làm công chúa nữa ư?”

“Không,” Roscuro nói.

“Nhưng ta muốn làm công chúa.”

“Không ai thèm quan tâm đến việc cô muốn gì đâu,” Roscuro nói.

Như người biết đấy, thưa độc giả, Miggery Heo Nái đã nghe điều này rất nhiều lần trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của cô rồi. Nhưng giờ đây, trong ngục tối, nó quất thẳng vào cô với sức mạnh vô cùng: Con chuột cống nói đúng. Không ai quan tâm đến thứ cô muốn. Chưa có ai từng quan tâm. Và có lẽ, tệ hơn hết, sẽ không có ai quan tâm.

“Ta muốn!” Mig hét lên.

“Suỵt,” công chúa nói.

“Im đi,” con chuột cống nói.

“Ta muốn...,” Mig thút thít. “Ta muốn... ta muốn...”

“Cô muốn gì, Mig?” công chúa hỏi rất nhẹ.

“Hả?” Mig quát lên.

“Cô muốn gì, Miggery Heo Nái?!” công chúa hét lại.

“Đừng có hỏi cô ta thế,” Roscuro nói. “Im đi. Im đi.”

Nhưng đã quá muộn. Lời nói đã được thốt ra, cái câu hỏi, cuối cùng, đã được hỏi. Thế giới ngừng quay và mọi sinh vật nín thở, chờ đợi nghe thứ mà Miggery Heo Nái ước muốn.

“Tôi muốn...,” Mig nói.

“Sao?” Hạt Đậu hét lên.

“Tôi muốn mẹ tôi!” Mig hét lên, vào cái thế giới yên lặng và chờ đợi. “Tôi muốn mẹ tôi!”

“Ôi,” công chúa nói. Nàng đưa tay về phía Mig.

Mig nắm lấy nó.

“Ta cũng muốn mẹ ta,” công chúa nói rất nhẹ. Và nàng bóp lấy bàn tay Mig.

“Ngừng lại ngay!” Roscuro hét lên. “Xích cô ta lại. Xích cô ta lại.”

“Chồi ôi,” Mig nói, “ta không làm thế đâu. Ngươi không bắt ta làm thế được đâu. Ta có con dao này, phải không nào?” Cô bé cầm dao giơ lên.

“Nếu cô còn có đầu óc một tí,” Roscuro nói, “và ta thật lòng đồ rằng cô có, thì cô sẽ không chĩa cái thứ ấy về phía ta. Không có ta, cô sẽ không bao giờ tìm được đường ra khỏi ngục tối, và cô sẽ chết đói ở đây, hoặc còn tồi tệ hơn nữa.”

“Chồi ôi,” Mig nói, “vậy thì dẫn bọn ta ra khỏi đây ngay, nếu không ta sẽ chặt ngươi ra thành từng mẩu chuột cống đấy.”

“Không,” Roscuro nói. “Công chúa sẽ ở lại đây trong bóng tối. Và cô, Mig, sẽ ở lại đây cùng cô ta.”

“Nhưng ta muốn lên trên kia,” Mig nói.

“Ta e là chúng ta bị giam lại đây rồi, Mig,” công chúa hét lên, “trừ phi con chuột cống đổi ý và quyết định dẫn chúng ta ra.”

“Sẽ không có sự đổi ý nào hết,” Roscuro nói. “Không hề.”

“Chồi ôi,” Mig nói. Cô bé hạ con dao xuống.

Và thế là, con chuột cống và công chúa và cô hầu gái ngồi bên nhau trong ngục tối trong khi bên ngoài lâu đài, mặt trời mọc và chuyển động qua bầu trời rồi lại chìm xuống mặt đất và đêm xuống. Họ ngồi bên nhau cho tới khi nến cháy hết và một ngọn khác được thắp lên. Họ ngồi bên nhau trong ngục tối. Họ cứ ngồi. Và cứ ngồi.

Và, thưa độc giả, thật lòng, họ có lẽ sẽ cứ ngồi mãi như thế, nếu không có một con chuột nhắt tới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx