sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 48 - Trên Cái Đuôi Của Một Con Chuột Cống

NGƯỜI ĐÃ BAO GIỜ nắm lấy đuôi một con chuột cống chưa? Cao nhất thì nó cũng là một cảm giác không dễ chịu gì, cứng như có vảy và lạnh toát, gần như là bám vào một con rắn nhỏ tí. Tệ nhất, khi người phải phụ thuộc sự sống còn của mình vào một con chuột cống, và khi một phần trong người chắc chắn rằng mình đang bị dẫn đến không gì khác hơn là chỗ chết, thì đó là một cảm giác gớm ghiếc, thật vậy, khi không còn gì ngoại trừ một cái đuôi chuột cống để mà bám lấy.

Dù sao, Despereaux cũng đã dựa vào Botticelli Remorso. Và con chuột cống dẫn chú xuống sâu nữa, sâu mãi vào ngục tối.

Đôi mắt Despereaux, vào lúc này, đã khá quen với bóng tối, mặc dù lẽ ra sẽ tốt hơn nếu mắt chú không nhìn ra, vì những thứ chú thấy khiến chú phải rùng mình run sợ.

Chú đã trông thấy gì?

Chú thấy nền ngục tối vung vãi những nhúm lông, những vòng nút chỉ màu đỏ, và những bộ xương chuột nhắt. Khắp nơi đầy những mẩu xương trắng bé tí sáng lóe lên trong bóng tối. Và chú trông thấy, trong những đường ngầm mà Botticelli dẫn chú qua, có cả xương người nữa, những cái sọ cười ngoác miệng và những mẩu xương ngón tay thon mảnh, dựng lên trong bóng tối và chỉ trỏ về phía một vài sự thật tốt nhất là không nên nói ra.

Despereaux nhắm mắt lại.

Nhưng cũng chẳng ích gì. Chú vẫn nhìn thấy những khúc xương, những nhúm lông, những vòng nút chỉ, nỗi tuyệt vọng như thể mắt chú đang mở to vậy.

“Ha ha, chính xác!” Botticelli cười ầm lên khi hắn vượt qua những ngóc ngách. “Ô, phải, chính xác.”

Nếu như những gì phía trước Despereaux quá kinh khủng để có thể trông ngắm, thì thứ theo sau chú, có lẽ, lại còn tồi tệ hơn nữa: lũ chuột cống, một cuộc diễu hành vui vẻ, đói khát và hăm hở hận thù của những con chuột cống, những cái mõm của chúng hếch lên, khụt khịt, khụt khịt.

“Chuột nhắt!” một con hát lên đầy sung sướng.

“Phải, ô phải, chuột nhắt,” một con khác phụ họa. “Nhưng còn có gì đó nữa kia.”

“Xúp!” một con khác hét lên.

“Phải rồi, xúp,” những con khác đồng tình.

“Máu!” một con ca lên.

“Máu,” chúng đều đồng ý với nhau.

Và rồi chúng hát vang: “Này, chuột chít, chuột chít, chuột chít! Này, con chuột chít tí ti!”

Botticelli gọi to về phía lũ chuột cống. “Của ta đấy,” hắn nói. “Kho báu nho nhỏ này là của ta tất, thưa quý ông quý bà. Nào, ta xin đấy. Đừng có xâm phạm vào phát hiện này của ta.”

“Ông Remorso,” Despereaux nói. Chú quay nhìn phía sau và thấy lũ chuột cống, những đôi mắt đỏ và những cái mõm nhăn nhở. Chú nhắm mắt lại lần nữa. Chú nhắm nghiền mắt. “Ông Remorso!” chú hét lên.

“Gì thế?” Botticelli nói.

“Ông Remorso,” Despereaux nói. Và chú lúc này đang khóc. Chú không thể ngăn được. “Xin ông. Công chúa.”

“Nước mắt!” lũ chuột cống kêu lên. “Bọn ta ngửi thấy mùi nước mắt, chuột chít, bọn ta ngửi thấy đấy.”

“Xin ông!” Despereaux hét lên.

“Anh bạn nhỏ,” Botticelli nói. “Despereaux Tilling bé nhỏ. Ta đã hứa với chú mày rồi. Và ta sẽ giữ lời.”

Con chuột cống dừng lại.

“Nhìn ra phía trước đi,” hắn nói. “Chú mày thấy gì?”

Despereaux mở mắt ra.

“Ánh sáng,” chú nói.

“Chính xác,” Botticelli nói. “Ánh sáng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx