A Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!” Roscuro gào lên.
Nó quay lại nhìn chỗ trước kia là cái đuôi, và ngay lúc ấy, Despereaux vung cây kim và đặt đầu nhọn vào đúng chỗ trái tim con chuột cống.
“Không được cử động,” Despereaux nói. “Ta sẽ giết ngươi.”
“Ha ha ha!” Botticelli cười phá lên từ bên ngoài. “Chính xác.” Hắn đập đuôi xuống nền ngục phụ họa. “Cực kỳ hấp dẫn. Một con chuột nhắt sắp giết một tên chuột cống. Ôi, mọi chuyện thật còn hay hơn ta đoán nữa. Ta thích vô cùng khi có bọn chuột nhắt xuống ngục tối này.”
“Cho tôi xem với,” những con chuột cống khác nói, xô đẩy lẫn nhau.
“Lùi lại,” Botticelli nói với chúng, miệng vẫn cười vang. “Để cho con chuột nhắt làm công việc của nó.”
Despereaux giữ cây kim run run về phía tim Roscuro. Chú chuột biết rằng là một hiệp sĩ, nhiệm vụ của chú là bảo vệ công chúa. Nhưng liệu giết con chuột cống này có thật sự khiến bóng tối biến mất không?
Despereaux cúi đầu xuống thật nhẹ. Và khi làm thế, những sợi râu của chú quẹt vào mũi con chuột cống.
Roscuro khụt khịt.
“Cái mùi... gì thế?” nó hỏi.
“Máu chuột chít!” một con chuột cống la to.
“Máu và xương!” một con khác hét lên.
“Cậu đang ngửi thấy mùi nước mắt đấy,” Botticelli nói. “Nước mắt và tình yêu bị ngăn trở.”
“Chính xác,” Roscuro nói. “Và... vẫn còn một thứ gì đó nữa.”
Nó khụt khịt lần nữa.
Và mùi xúp xô tới tâm hồn nó như một con sóng lớn, mang theo ký ức về ánh sáng, cây đèn chùm, âm nhạc, tiếng cười vui, mọi thứ, tất cả những thứ đã và sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể có được với một con chuột cống như nó.
“Xúp,” Roscuro rên lên.
Và nó bắt đầu khóc.
“Uuuu huhuuuu!” Botticelli quát lên.
“Suỵt,” những con chuột cống khác suỵt khẽ.
“Giết ta đi,” Roscuro nói. Nó ngã phục xuống trước Despereaux. “Sẽ không bao giờ có được. Tất cả những gì ta muốn chỉ là chút ánh sáng. Đó là lý do ta đem công chúa xuống đây, thật đấy, chỉ để có chút vẻ đẹp... chút ánh sáng cho bản thân ta.”
“Ta xin đấy,” Botticelli quát lên, “hãy giết nó đi! Nó là nỗi hổ nhục đối với loài chuột cống.”
“Không, Despereaux,” công chúa nói. “Đừng giết nó.”
Despereaux hạ cây kim khâu xuống. Chú quay lại nhìn Hạt Đậu.
“Uuu huuu!” Botticelli lại kêu lên. “Giết nó đi! Giết nó đi! Tất cả những lòng tốt này đang làm ta phát ốm lên đây. Ta thấy mất ngon rồi.”
“Chồi ôi!” Mig kêu lên, tay vung dao. “Tôi sẽ giết nó.”
“Không, chờ đã,” công chúa nói. “Roscuro,” nàng nói với con chuột cống.
“Gì thế?” nó nói. Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt nó, bò xuống râu nó rồi nhỏ xuống nền ngục.
Và rồi công chúa hít một hơi sâu và đặt một bàn tay lên trái tim mình.
Tôi nghĩ, hỡi độc giả, là nàng đang có cảm giác y hệt như Despereaux đã có khi chú đối mặt với cha mình khi ông cầu xin chú tha thứ. Điều đó có nghĩa là, Hạt Đậu đã bất chợt ý thức được trái tim mình mong manh chừng nào, bóng tối có trong đó đang, luôn luôn, chiến đấu với ánh sáng. Nàng không thích con chuột cống. Nàng vẫn sẽ không bao giờ thích nó, nhưng nàng biết chắc mình phải làm gì để cứu lấy chính trái tim mình.
Và thế là, đây là những lời công chúa nói với kẻ thù của nàng.
Nàng nói, “Roscuro, ngươi có muốn một ít xúp không?”
Con chuột cống sụt sịt. “Xin đừng giày vò tôi,” nó nói.
“Ta hứa với ngươi,” công chúa nói, “rằng nếu ngươi dẫn bọn ta ra khỏi đây, ta sẽ bảo Đầu Bếp nấu cho ngươi ít xúp. Và ngươi có thể ăn xúp trong phòng tiệc lớn.”
“Lại nói đến chuyện ăn,” một con chuột cống kêu lên, “hãy đưa con chuột chít cho bọn ta!”
“Phải đấy,” một con khác kêu to, “giao con chuột nhắt ra đây!”
“Ai mà thèm nó nữa chứ?” Botticelli nói. “Mùi vị của nó sẽ hỏng cả mất. Tất cả những thứ tha và lòng tốt ấy. Chẹp. Ta thì chắc chắn là sẽ đi đây.”
“Xúp trong phòng tiệc lớn ư?” Roscuro hỏi công chúa.
“Phải,” Hạt Đậu nói.
“Thật không?”
“Thật mà. Ta hứa.”
“Chồi ôi!” Mig kêu lên. “Xúp là thứ phạm pháp đấy.”
“Nhưng xúp ngon,” Despereaux nói.
“Đúng vậy,” Hạt Đậu nói. “Có phải không?”
Công chúa cúi xuống trước mặt chú chuột nhắt. “Cậu là chàng hiệp sĩ của ta,” nàng nói với chú, “với một cây kim khâu sáng lóa. Và ta thật vui là cậu đã tìm được ta. Lên lầu trên thôi. Đi ăn xúp nào.”
Và, hỡi độc giả, họ đã làm thế.
@by txiuqw4