NHƯNG CÂU HỎI MÀ NGƯỜI muốn được trả lời, tôi biết, là liệu họ có sống hạnh phúc mãi mãi hay không?
Có... và không.
Roscuro thì sao? Nó có được sống hạnh phúc mãi mãi không? Ờ thì... công chúa Hạt Đậu đã cho nó được thoải mái lên lầu trên của lâu đài. Và nó được phép qua lại từ bóng tối trong ngục tới ánh sáng ở lầu trên. Nhưng, than ôi, nó không bao giờ thật sự thuộc về một nơi nào trong hai nơi ấy cả, một số phận buồn, tôi e là vậy, của những kẻ có trái tim đã tan vỡ và được gắn lại theo những cách cong queo. Nhưng con chuột cống, trong khi kiếm tìm sự tha thứ, đã gắng rọi chút ánh sáng nhỏ nhoi, chút hạnh phúc vào một cuộc đời khác.
Như thế nào cơ?
Roscuro, thưa độc giả, đã nói với công chúa về người tù nhân từng có một tấm khăn trải bàn màu đỏ, công chúa đã giải quyết ổn thỏa và người tù nhân được tha. Và Roscuro dẫn ông ta lên, ra khỏi ngục tối tới với con gái mình, Miggery Heo Nái. Mig, người có lẽ đã đoán ra rồi đấy, không được làm công chúa. Nhưng cha cô, để chuộc lại những gì ông đã làm, coi cô y như một cô công chúa trong suốt những ngày còn lại của đời mình.
Còn Despereaux thì sao? Chú có sống hạnh phúc mãi mãi không? Ờ thì, chú không cưới được công chúa đâu, nếu như đó là cách hiểu của người khi nói về hạnh phúc mãi mãi. Cho dù có ở trong một thế giới kỳ lạ như nơi này, thì một con chuột nhắt và một nàng công chúa cũng không thể cưới nhau được.
Nhưng, độc giả ạ, họ có thể là bạn.
Và họ đã là bạn đấy. Cùng nhau, họ đã có nhiều cuộc phiêu lưu. Những chuyến đi này, tuy nhiên, lại là một câu chuyện khác, và câu chuyện này, tôi e là phải đến hồi kết thúc mất rồi.
Nhưng trước khi người rời đi, hỡi độc giả, hãy hình dung thế này nhé: Tưởng tượng một nhà vua đáng yêu và một công chúa lấp lánh, một cô hầu gái với vương miện trên đầu và một con chuột cống với cái thìa trên đầu nó, tất cả quây quần quanh chiếc bàn trong phòng tiệc lớn. Chính giữa chiếc bàn, có một nồi xúp lớn. Ngồi ở vị trí danh dự, ngay bên cạnh công chúa, là một chú chuột nhắt rất bé với đôi tai rất to.
Và lấp ló từ sau một tấm rèm nhung bụi bặm, đang trố mắt kinh ngạc nhìn cái cảnh tượng trước mặt là bốn con chuột nhắt khác.
“Mon Dieu, trông kìa, trông kìa,” Antoinette nói. “Nó vẫn sống. Nó vẫn sống! Và trông nó đúng là một chú chuột hạnh phúc.”
“Thứ tha,” Lester thì thầm.
“Giời ôi,” Furlough nói, “không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng thế,” thầy chỉ Hovis nói, miệng mỉm cười. “Đúng thế đấy.”
Và, thưa độc giả, đúng là thế đấy.
Có phải không nhỉ?
@by txiuqw4