sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 21 - 22

Chương 21 : Giờ thứ bảy – phòng khám ngoại khoa tầng ba

Tôn Chính xem xong phần ghi chép này , chỉ cảm thấy bị thằng nhóc kia dọa sợ ra cả một thân mồ hôi lạnh, nhưng không tìm được vết máu mà cậu muốn biết, cùng cánh cửa quỷ dị kia.

Cậu có chút chán nản nhìn cuốn sổ ghi chép trên bàn kia. Cũng không biết ghi chép này có ẩn ý gì, trong đầu một chữ cũng không có.

Chẳng lẽ mình thật sự ngốc hơn Lộ Hà sao?

Cậu bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ.

Lúc này, cậu nghe được một tiếng đập cửa nhỏ. Tôn Chính cả kinh, ghi chép vừa rồi cậu còn chưa định thần lại được, cậu hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

Tiếng đập cửa lại vang lên .

Là cái gì ? Là người ? Hay là quỷ?

Tôn Chính nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Cánh cửa đóng chặt, không biết bên ngoài là thứ gì……

“Lộ, Lộ Hà?” Cậu thử gọi.

Tựa hồ có tiếng rên rỉ truyền đến, Tôn Chính lại gần cửa một chút, muốn nghe rõ ràng hơn.

Đúng vậy, là tiếng rên rỉ, còn có tiếng đập cửa đứt quãng.

Tôn Chính khẩn trương nắm chặt tay. Chẳng lẽ là Lộ Hà ? Hắn bị thương?

Không, không đúng, hắn làm sao biết mình ở trong này ?

Đó là ai? Là…… Là quỷ?

Cậu xoay người muốn về chỗ ngồi , nhưng không cách nào xem nhẹ được tiếng rên rỉ và tiếng đập cửa kia.

Như đang cầu xin giúp đỡ của cậu . Là ai? Là cái gì?

Cậu thử lấy đèn chiếu vào cánh cửa kia, ngồi xổm xuống , muốn nhìn một chút xem có thể thấy được gì không.

Nhưng mà cái gì cũng không thấy.

Tôn Chính nội tâm bắt đầu tranh đấu kịch liệt . Bệnh viện Đồng Hoa lầu ba cực kỳ hung hiểm, từ khi bọn họ vừa đặt chân xuống đây, cậu liên tiếp gặp được những cảnh tượng quỷ dị đáng sợ, cậu không xác định mình có thể chịu được kích thích như vậy nữa không  .

Bệnh viện đã không còn ai , hẳn là sẽ không có người khác. Nhưng nếu…… Nếu thật sự còn có ai gặp nạn , bị thương ……

Tôn Chính hạ quyết tâm , đứng lên, đi đến trước cửa, nhưng cước bộ rất nhỏ.

Chỉ cần mở một chút thôi là được rồi.

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy nắm cửa.

♦  ♦  ♦

Lộ Hà gãi đầu, nhìn đống tư liệu kia, cùng với một sấp mới sắp xếp lại. Hắn không tìm được bộ phận bị mất kia.

Manh mối duy nhất , chỉ có cái hộp này .

Ánh mắt hắn trở về cái hộp, hắn nhấc hộp lên, nhìn kỹ xung quanh, rốt cục ở bên cạnh tìm được một cái đánh dấu nho nhỏ.

Cũng may giữ cái hộp này lại, như vậy hắn có thể căn cứ vào đánh dấu này tìm được manh mối.

Thời gian cứ dần trôi qua, sầu lo trong lòng hắn càng lúc càng lớn. Tôn Chính không biết đi đâu, cũng không biết gặp phải nguy hiểm gì, càng ở trong huyệt càng lâu, càng dễ dàng mất đi bộ mặt con người vốn có, dần dần biến thành “nó” , giống như quái vật.

Hắn chống vào ghế dựa [ may mắn ghế dựa nơi này có vẻ cao ], khập khiễng đi vào bên trong đến trước tủ đựng hồ sơ.

Ấn trước trình tự đánh dấu, và trình tự của những tư liệu kia, hắn xác định được vài ngăn tủ. Đến gần rồi lấy đèn pin cẩn thận chiếu qua, quả nhiên phát hiện trong đó có mấy cái ngăn có dấu vết từng bị động qua, bụi bám trên đó đã mất đi, mà bên cạnh những ngăn tủ khác đều dày đặc tro bụi.

Ngăn tủ bị khóa lại. Lộ Hà đột nhiên nghĩ đến cái chìa khóa trong túi mình. Chẳng lẽ cái chìa khóa dùng để mở tủ này?

Hắn từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa kia, ở nhà hắn đã từng nghiên cứu qua cái chìa khóa này, nhan sắc và chất liệu rất kì lạ, cái chìa khóa dùng xà cừ để làm thành , bề mặt nhẵn nhụi, như là dùng bảo thạch tốt nhất để chế tạo

Nó trị giá bao nhiêu tiền a !Hắn vụng trộm cảm thán , dùng chìa khóa thử mở vài cái .

Ổ khóa quá nhỏ, không thể nhét vào.

Hắn cau mày cẩn thận đem chìa khóa cất vào trong túi. Xem ra chỉ có thể dùng bạo lực. Lộ Hà lấy ra một thanh sắt, bắt đầu phá ổ khóa.

Mất một hồi lâu, hắn rốt cục mở được . Một đống lớn gì đó liền rơi ra, công tác chứng minh , đánh giá thành tích , thậm chí còn có chi phí , thượng vàng hạ cám .

Hắn xem qua loa một lần, có chút thất vọng, đều là những thứ bình thường , chẳng lẽ thứ bọn họ muốn tìm đã bị lấy đi ?

Ở phía sau, hắn đột nhiên nghe được một tiếng hét quen thuộc , mang theo hoảng sợ, cách đây không xa truyền đến –

“Lộ Hà!!!!!!!!”

Hắn giật mình , đó là tiếng của Chính !

Tôn Chính bị gì?!!

Hắn xoay người đi đến cửa, chống vào cái ghế dựa kia, mới vừa đi hai bước, hắn lại ngừng một chút.

Là Tôn Chính thật chứ? Tôn Chính vừa biến mất ở cửa, như thế nào……

Đột nhiên lại nghe một tiếng động thật lớn, như là âm thanh đập vào của cánh cửa .

Mặc kệ ! Lộ Hà dùng hết khí lực, cái chân bị thương kia dường như cũng có sinh lực , tuy rằng khập khiễng, nhưng đi rất mau, hắn quả thực hận không thể bỏ cái chân này chạy đi .

Mở cửa phòng hồ sơ ra , Lộ Hà lo lắng nhìn xung quanh , ở đâu ? Ở chỗ nào? Âm thanh của Chính từ đâu truyền đến ?

Đột nhiên, hắn nhìn sang một hành lang khác, có một chút ánh sáng lóe ra. Là ánh sáng đèn pin!

Hắn chiếu vào cuối hành lang hắc ám , chỉ thấy một thân ảnh giống Tôn Chính liều mạng cầm lấy nắm cửa, tay kia giống như bị thứ gì đó bắt lấy, gắt gao đem cậu ra ngoài.

“Chính!!!”

Lộ Hà kêu lên, dùng sức đi nhanh sang kia, cái chân bị bỏng đã mất đi cảm giác, chỉ muốn nhanh , nhanh hơn chút nữa!

Tôn Chính nghe tiếng của hắn, quay đầu sang, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, gương mặt đầy khẩn trương, vừa định mở miệng, lại tựa hồ như bị cái gì kéo mạnh, tay không cẩn thận buông lỏng, cả người mất đi trọng tâm ngã về phía trước.

Đến lúc chỉ mỏng treo chuông ngón tay bắt được cánh cửa, cậu cắn chặt miệng .

Cái gì đang kéo Tôn Chính? Lộ Hà một mặt lực bất tòng tâm kéo chân đi nhanh đến bên kia, một mặt muốn xác định vật kia .

Chẳng lẽ là nó?

Không phải…… Không phải……

Bởi vì động tác quá mức kịch liệt, ánh sáng đèn pin không thể tập trung, cũng khiến cho hắn không thể xác định được là thứ gì đang kéo Tôn Chính .

“Chính, cậu chờ một chút !”

Tôn Chính nhìn Lộ Hà nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên này, tay của mình nắm cửa đã bắt đầu mất đi tri giác, chỉ theo bản năng gắt gao cầm lấy.

Cậu hé miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện mình nói không được.

Rõ ràng chỉ có khoảng cách một cái hành lang, Lộ Hà lần đầu phát hiện lại xa như thế, Tôn Chính tựa hồ muốn nói gì với hắn, nhưng lại không nghe tiếng , là cái gì?

Hắn nhìn khẩu hình .

Đứa nhỏ …… Cẩn thận?

Bởi vì cậu phân tâm, tay Tôn Chính rốt cuộc không kiên trì được, cả người bị một lực lượng lớn kéo ngã xuống .

Lộ Hà trong lúc này cũng thấy rõ vật đang kéo Tôn Chính.

Cái gì cũng không có! Cái gì.cũng không có!

Hắn không nhìn thấy ai đang kéo Tôn Chính, như một sức mạnh vô hình , hiện tại Tôn Chính một tay cầm đèn pin, bị kéo về phía cầu thang.

“Chính!!!”

Hắn kêu lên, trơ mắt nhìn, chỉ còn có một khoảng . Mắt thấy sắp đuổi không kịp .

Nếu, nếu……

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì.

“Chính, bắt lấy!!!”

Một vật nho nhỏ trong bóng tối khẽ lóe sáng, bay đến chỗ Tôn Chính

Tôn Chính cảm thấy một nửa thân thể bị kéo dưới đất thật đau, theo bản năng duỗi tay bắt lấy thứ cứu mạng cuối cùng kia.

Lạnh lạnh , một vật nho nhỏ gì đó .

Cậu không chút suy nghĩ, liền đem vật nhỏ đâm xuống cổ tay mình.

Sức mạnh kia lập tức biến mất.

Tôn Chính cũng dùng hết khí lực toàn thân, nghiêng người té trên mặt đất , không nhúc nhích .

Cậu cầm trong tay vật kia , trong bóng tôi lóe ra ánh sáng nhạt , là chìa khóa.

Lộ Hà rốt cục chạy tới bên cạnh Tôn Chính , Tôn Chính trên mặt đất, cả người thở phì phò, đứng dậy không nổi.

Lộ Hà đem quải trượng quăng qua một bên, thật cẩn thận luồn tay qua vai Tôn Chính, muốn nâng cậu dây. Hắn chỉ thấy Tôn Chính vừa động , liền ôm cổ mình .

Người kia sống chết ôm hắn, cánh tay chặt chẽ bao lấy lưng hắn, đầu dựa vào vai yếu ớt thở .

Hắn có thể cảm giác được tim Tôn Chính đập rất nhanh, mồ hôi từ trên người cậu chảy xuống ướt cả áo hắn.

Lộ Hà chân tay có chút luống cuống, cánh tay cứng ngắt không biết đặt ở đâu mới phải,  muốn quay sang nhìn Tôn Chính, nhưng chỉ nghiêng mặt qua, liền ngượng ngùng đem mặt quay trở về, giống như nhìn thấy cái gì không nên nhìn .

“Chính…… Tốt lắm, không có việc gì ……” Lộ Hà cương nửa ngày, đành phải lấy tay như dỗ con nít vỗ vỗ lưng Tôn Chính.

Hắn quả thực bị ôm đến sắp thở không được .

Người ôm hắn gặp phải thứ gì mà hoảng sợ như thế, hắn hoàn toàn không biết, chưa bao giờ thấy qua Tôn Chính cần hắn như vậy.

Hắn nghĩ mình bị người ta ghét rồi chứ.

“Chờ, để cho, tôi sắp thở không được rồi …… Chính……” Tôn Chính ôm rất chặt, Lộ Hà có điểm khó thở. Ban đầu còn khẽ vuốt lưng Tôn Chính , hiện tại biến thành có chút giãy dụa.

Tôn Chính lập tức buông lỏng cái ôm ấp làm cậu có thể an tâm kia ra.

Cậu mặt đỏ tai hồng quay mặt đi nói:“Xin lỗi, tôi hơi kích động .”

Trong lòng nhẹ hơn một chút , Lộ Hà cũng không biết là thở nhẹ nhõm hay thở dài , có chút mất mát nói:“Cậu không có việc gì là tốt rồi.”

“Tôi thấy có rất nhiều điểm kỳ quái……” Tôn Chính ngẩng đầu, thần sắc có chút xấu hổ “Có điểm, có điểm……”

Lộ Hà nhếch môi lộ ra hai má lún đồng tiền:“Tôi hiểu , tôi cũng rất sợ, đến, tôi lại an ủi cậu!” Hắn dang hai tay, mở rộng ôm ấp.

Tôn Chính lườm hắn một cái, đẩy tay hắn ra , lại nghĩ đến gì đó, lấy chiếc chìa khóa kia ra .

“Đây là cái gì?”

“Lúc trước tôi đã nói qua với cậu, có một cái chìa khóa lạ, hình như có quan hệ rất lớn với anh hai của tôi.” Lộ Hà buông tay, trong mắt chứa đầy hưng phấn vì Tôn Chính vẫn an toàn .

“Vật quan trọng như vậy, anh không sợ tôi làm hỏng hay sao?”

“…… Tôi sợ.”

“……” Một trận trầm mặc kỳ quái .

“Kỳ thật nó được chế tạo từ xà cừ ” Lộ Hà đánh vỡ trầm mặc “Tôi nhớ hình như xà cừ có thể trừ tà , cho nên, liền ném cho cậu .”

Tôn Chính nhìn chằm chằm gương mặt Lộ Hà , nội tâm nổi lên một cảm xúc phức tạp.

“Vì sao cứu tôi?”

“Ách…… chuyện này không phải rất bình thường sao?”

“Nhưng mà anh dù nguy hiểm đến tính mạng cũng liều mang đẩy tôi ra ngoài cửa, lúc này lại không chút suy nghĩ ném cho tôi vật quan trọng như vậy, đáng giá sao?”

“Trên thế giới này chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu chúng ta không giúp đỡ lẫn nhau , vậy còn ai để dựa vào đây?” Lộ Hà giải thích.

Tôn Chính vẫn như cũ theo dõi hắn, còn muốn hỏi gì đó.

Lộ Hà có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng. Hắn lại nghĩ đến gì đó, nắm lên cánh tay bị nắm qua của Tôn Chính.

Trên cánh tay rõ ràng là có một dấu tay màu đen, dày đặc khắc ở trên cổ tay.

Hai người kinh nghi bất định nhìn dấu tay kia .

Rốt cục Tôn Chính nói một câu :“Là dấu tay của đứa nhỏ.”

Lộ Hà yên lặng gật đầu.

“Tôi vừa mới đến phòng khám ngoại khoa”Tôn Chính chỉ chỉ căn phòng bên cạnh “Nghe thấy có tiếng đập cửa cùng tiếng rên rỉ , giống như có ai đó bị thương. Vì thế tôi mở cửa, vừa mới mở ra, liền cảm thấy có gì đó bắt lấy cổ tay mình, một cỗ đại lực kéo tôi ra bên ngoài, may mắn tôi dưới tình thế cấp bách dùng tay nắm lấy nắm cửa ……”

“Cậu, sao cậu dám mở cửa?” Lộ Hà lộ ra một bộ trẻ con không thể dạy “Trừ bỏ tiếng của tôi , cậu mới được tin tưởng , không, ngay cả tiếng của tôi cậu cũng không được tin tưởng , có lẽ tôi bây giờ là do vật đó biến thành.”

“Thật vậy chăng?” Tôn Chính mở to hai mắt, đánh đánh Lộ Hà “Thế thì nó giả cũng giống thật .”

Lộ Hà lần đầu tiên nghe thấy Tôn Chính đùa như vậy, ” phốc ” liền bật cười, dừng một chút, cảm thấy không khí thoải mái hơn rất nhiều, nhịn cười còn thật sự nói:“Nơi này vẫn rất nguy hiểm, chúng ta vào phòng khám ngoại khoa trước, cậu đem những thứ vừa rồi kể cho tôi nghe .”

Chương 22 : Giờ thứ bảy – phòng khám ngoại khoa tầng ba

Hai người đỡ nhau đi vào phòng khám ngoại khoa, đóng chặt cửa, Lộ Hà cảnh giác cầm đèn pin cẩn thận quét một vòng quanh phòng , bất ngờ ” A ” một tiếng.

“Trên bản đồ để là phòng này sao ?” Lộ Hà thấp giọng hỏi Tôn Chính, ánh mắt vẫn chăm chú vào căn phòng.

Tôn Chính chỉ chỉ cái bàn, bản đồ và ghi chép đều nằm ở đó . Chờ hai người đi đến bên cạnh bàn, Lộ Hà liền khẩn cấp mở bản đồ ra.

“Kỳ quái…… Phòng này rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào chứ?” Hắn xác nhận phòng này , nhưng không hề ngừng nghi hoặc .

Tôn Chính đối với chuyện đi nhầm phòng ở tầng bốn vẫn còn canh cánh trong lòng, nói:“Có khi nào bản đồ này sai hay không ?”

Lộ Hà bị cậu nhắc tới mới nhớ , nghĩ đến những phát hiện ở phòng hồ sơ , nội tâm liền mâu thuẫn.

“Nhưng mà tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh” Tôn Chính thần sắc nghiêm túc kéo Lộ Hà “Sau khi rời khỏi phòng hồ sơ , tôi gặp một chuyện rất kỳ quái.”

Lộ Hà phục hồi tinh thần lại, nghe cậu nói như thế, tinh thần lập tức tỉnh táo:“Ân, nói mau, vật đó , vật đó đem cậu đi bằng cách nào?”

Tôn Chính nhìn người kia bộ dáng hưng trí bừng bừng , rốt cuộc là đang quan tâm cậu hay chỉ do lòng hiếu kỳ , ngoài miệng lại nói:“Không có, lúc ấy nó đến rất bất ngờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chờ đến khi tôi phản ứng thì mình đã ở một nơi khác.”

Cậu đem chuyện xảy ra sau khi rời khỏi phòng hồ sơ kể lại cho Lộ Hà nghe. Lộ Hà ban đầu vẫn mang theo hưng phấn nho nhỏ , nghe nghe, miệng dần dần mở lớn, Tôn Chính không kiên nhẫn làm cái thủ thế “Ngậm miệng của anh lại” , hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng thần sắc bắt đầu nghiêm trọng .

Kể xong, Lộ Hà lắp bắp mở miệng:“Chính…… Cậu , cậu không phải vì thứ kia mà sợ hãi quá độ chứ ?”

Tôn Chính nhướng mi :“Anh nghĩ rằng tôi đang mê sảng sao?”

“Đương nhiên không phải ” Lộ Hà lấy lòng địa cười lộ ra hai má lún đồng tiền “Chỉ là , loại chuyện này thật sự rất khoa học viễn tưởng . Làm sao có khả năng đang ở phòng hồ sơ bỗng nhiên biến thành hành lang , rồi lại đến trước phòng phẫu thuật?”

“Tôi cảm thấy mọi chuyện ở bệnh viện này đều là khoa học viễn tưởng.”

Lộ Hà xấu hổ cười cười:“Ách, đúng vậy a…… Nhưng đều trong phạm vi hiểu biết của tôi, loại chuyện này rất khó giải thích , dù sao đã nhập huyệt thì mọi chuyện đều khác lạ.”

“Bệnh viện này có tầng nào có cấu tạo giống vậy không ? Cuối hành lang không có cầu thang chỉ có cửa sổ, bên cạnh còn có một cánh cửa rất cũ kỹ ?”

Lộ Hà ngưng thần nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

“Như vậy, trừ bỏ những tầng này? Mặt sau bệnh viện còn có tòa nhà khác, ở đó có không ?” Tôn Chính truy vấn nói.

Lộ Hà tròng mắt vòng vo chuyển, gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:“Không thể nào có khả năng đó , khu nằm viện nội khoa đối diện tuy rằng cấu tạo có chút giống, nhưng nó đã từng được sửa sang lại , không thể nào có cánh cửa cũ kỹ kia được , còn vết máu gì đó ……” Hắn chẹp chẹp miệng , làm ra một biểu tình ghê tỡm trước miêu tả về cánh cửa kia.

Tôn Chính liếc mắt nhìn hắn khoa trương , tiếp tục hỏi:“Vậy phòng phẫu thuật thì sao? Anh đối với phòng giải phẫu ngoại khoa này hiểu biết được bao nhiêu?”

Lộ Hà vẫn lắc đầu:“Không biết, phòng phẫu thuật theo lý mà nói đều nằm trong tòa nhà mới , nhưng cũng không thể bài trừ phòng phẫu thuật cũ ở bệnh viện Đồng Hoa này , cậu có vào đó xem chưa ?”

Tôn Chính bất đắc dĩ nhún vai:“Tôi không có ngốc đến độ mọi nơi đều xông vào, nói mới nhớ nơi đó có rất nhiều dây tơ hồng.”

Lộ Hà nhìn cậu, trong mắt dần dần toát ra một loại khoái trá, sau đó phụt một tiếng cười ra.

Tôn Chính không hiểu gì , tưởng trên mặt mình dính gì đó, không được tự nhiên hỏi:“Anh cười cái gì?”

Lộ Hà khoát tay áo, nói:“Không có gì, tôi đang suy nghĩ, may mắn cậu không chạy lung tung, cũng không có xảy ra chuyện gì, bằng không…… Tôi lại mất đi một cây gậy chống bằng thịt !”

Tôn Chính đem cái ghế kia ném lên bàn , hừ một tiếng nói:“Tôi thấy nó còn đáng tin cậy hơn tôi, anh vẫn nên quan tâm xem nó có bị sợ hãi hay không.”

Lộ Hà cười tủm tỉm đem ghế dựa để qua một bên :“Nó làm sao thoải mái bằng cậu, cũng không ấm áp bằng cậu.”

Tôn Chính nhắc nhở mình phải nhịn xuống , không thèm để ý đến người nọ nói :“Không cần cao hứng quá sớm, anh đã quên vừa rồi tôi ở trong này gặp chuyện không may? Chúng ta vẫn chưa an toàn, anh nên nghĩ cách gì đi!”

Lộ Hà ý cười chưa giảm:“Cậu không tức giận ? Không hành động một mình sao ?”

Tôn Chính trừng mắt liếc hắn một cái.

Lộ Hà lại thấu càng gần:“Cậu cũng phát hiện hành động hai người là tốt nhất đúng không? Cậu sao lại nhẫn tâm để một người tàn tật như tôi ở lại đó chứ?”

Những lời này gợi lên Tôn Chính bất an nho nhỏ chôn trong đáy lòng , cậu chỉ đành mở miệng nói:“Vào thời điểm đó , tôi có chút xúc động…… Bây giờ , tôi thấy hai người vẫn an toàn hơn , cũng có thể nghĩ ra nhiều biện pháp.”

Lộ Hà gật gật đầu:“Vậy cậu đồng ý cùng đi tìm anh hai với tôi chứ?”

Tôn Chính nghiêm trang nói:“Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh hai anh mất tích lâu như vậy, manh mối cũng rất ít, tốt nhất là chúng ta vừa tìm đường ra vừa tìm anh hai của anh.”

Lộ Hà bị tạt một gáo nước lạnh , bĩu môi, mở ghi chép ra, ngẩng đầu hỏi Tôn Chính:“Cậu đã xem ghi chép này? Có tìm được manh mối nào không?”

“Không tìm được manh mối về vết máu và cánh cửa , nhưng là ghi chép kia vừa vặn ghi lại sự kiện của căn phòng này.”

Lộ Hà cúi đầu xem ghi chép, ánh mắt dừng lại ở người ghi nhận.

“Thật trùng hợp, ghi chép này cũng là do bác sĩ Nghiêm viết .”

“Có vấn đề gì sao?” Tôn Chính nhìn qua.

“Tôi ở phòng hồ sơ có lấy được một tấm hình , trên tấm ảnh là một đứa nhóc và Lưu Quần Phương , phía sau có viết kêu bác sĩ Nghiêm và kỳ quái thúc thúc đến thăm nó.”

“Đứa nhỏ kia , chẳng lẽ tên là Cao Nhạc Thiên?”

“Cái gì?” Lộ Hà khó hiểu nhìn về phía Tôn Chính.

“Anh xem lại ghi chép này sẽ hiểu. Tôi hoài nghi đứa nhỏ này có vấn đề.”

Lộ Hà mang theo nghi vấn xem lại ghi chép của bác sĩ Nghiêm. Nhìn đến một nửa, hắn lại lật về phía trước, sau đó lại nhìn tiếp , cứ như vậy lăn qua lộn lại vài lần, Tôn Chính rốt cục mất kiên nhẫn .

“Anh có thể xem hết được không?”

“Không phải, tôi cảm thấy ghi chép này , rất kỳ quái, rất kỳ quái.”

Lộ Hà ngoài miệng giải thích , ánh mắt không hề dừng di động trên ghi chép , mày cũng nhăn lại.

Xem xong, hắn thở dài một hơi , ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tôn Chính.

“Cậu có phát hiện ghi chép này có vấn đề không?”

“Vấn đề gì?”

“Cậu không biết sao, ghi chép của anh ta không giống với ghi chép của người khác? Bên trong ghi chép này không có người biết mất.”

Tôn Chính cái hiểu cái không, nhìn Lộ Hà, chờ hắn giải thích.

“Cậu xem, những ghi chép chúng ta xem trước kia , đều có một người mất tích, chúng ta cho rằng người đó bị nhập huyệt . Lão Mao và lão Trương , lão Trương tiêu thất; Bên trong ghi chép của Lưu Quần Phương , sau hỏa hoạn Trần Quyền biến mất ; ghi chép của Lí Đình , Lưu Quần Phương mất tích.”

Tôn Chính nhìn ghi chép trong tay Lộ Hà , gật gật đầu, nói:“Bên trong cái ghi chép này, không có người biến mất.”

“Đúng vậy, chuyện này càng giống như mấy chuyện ma , không phải nói chuyện có người biến mất , mà là đang kể một chuyện ma hư ảo, hoặc là có gì đó tồn tại , dấu chân, điện thoại……” Lộ Hà dừng một chút “Tôi nghi bác sĩ Nghiêm này có vấn đề.”

Tôn Chính không nói gì, giống như đang tự hỏi.

Lộ Hà lại nói tiếp:“Cậu xem, trong phòng hồ sơ cũng rất cổ quái, tư liệu của Lưu Quần Phương và một số người khác đã bị lấy đi, hơn nữa vừa lúc đều trước sau năm 2001 , cũng kém không nhiều lắm thời gian anh hai tôi mất tích, bác sĩ Nghiêm này, dựa theo ghi chép là bác sĩ thực tập từ năm 2001 đến 2002 , như vậy anh ta cũng rời cương vị công tác vào năm 2002 , tôi cũng không tìm được tư liệu của anh ta……”

“Anh đang muốn nói …… Bệnh viện đang giấu diếm gì đó? Cùng anh hai anh có liên quan? Cũng có liên quan tới bác sĩ Nghiêm này?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy mấu chốt vấn đề đều nằm trên người bác sĩ Nghiêm , Lưu Quần Phương, anh hai, hết thảy đều chỉ về anh ta .”

Người trong phòng khám ngoại khoa tầng ba bởi vì đang tự hỏi mà trầm xuống , trừ bỏ đèn pin chiếu sáng nằm trên bàn kia, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối. Toàn bộ căn phòng bị ngăn cách , ngăn tủ và thiết bị đều hóa thành bóng đêm dày đặc , ẩn nấp trong căn phòng này, giống như ở trong đêm tối ẩn ẩn có hơi thở và nhịp đập .

Ngoài cửa sổ cũng là một màn đêm , lầu chính Đồng Hoa giống như bị một cái bao thật lớn che lại kín không kẽ hở ,như bóng đêm ở sa mạc vô tình bóp chết con người .

Rốt cục yên tĩnh bị Lộ Hà đánh vỡ, hắn nhẹ nhàng lấy tay chỉ ghi chép trước mặt, thử phân tích.

“Bây giờ chỉ có vài khả năng , thứ nhất, ghi chép này giống như ghi chép của lão Mao, bác sĩ Nghiêm động tay động chân muốn che giấu sự thật ; Thứ hai, bác sĩ Nghiêm không có nói dối toàn bộ đều là sự thật, nhưng những vấn đề có liên quan đều bị anh ta xem nhẹ; Thứ ba, bác sĩ Nghiêm không có nói dối cũng không có xem nhẹ sự thật, ghi chép này căn bản không đáng để chúng ta tốn thời gian suy nghĩ, đây chỉ là trò đùa của thằng nhóc kia . Cậu cảm thấy thế nào?”

Tôn Chính bị mấy vấn đề Lộ Hà đưa ra không biết phải làm sao, hơn nữa ngày mới nói:“Có khi nào thằng nhóc kia và bác sĩ Nghiêm đều có vấn đều thì sao? Bác sĩ Nghiêm làm giả dấu chân , thằng nhóc kia cũng muốn giả quỷ ?”

Lộ Hà bị cậu nhắc đến, vỗ bàn:“Có khả năng! Nếu là thằng nhóc sau tấm ảnh kia , quan hệ với bác sĩ Nghiêm khẳng định không tồi, không giống như ghi chép này , nhưng những chuyện này tại sao lại liên quan đến anh hai tôi chứ?”

Hai người đồng thời lâm vào suy tư.

Lộ Hà lại lấy ghi chép kia qua, gằn từng tiếng nhìn kỹ chúng.

Buổi tối hôm đó , rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng tôi; Một người biết thời gian công tác của tôi; Một người muốn đến gần tôi……

“Chính…… Tôi cảm thấy……” Lộ Hà chần chờ mở miệng “Những lời này rất quen thuộc, cậu có ấn tượng không ?”

“Cái gì?” Tôn Chính nhìn qua, lắc lắc đầu.

“Hình như đã thấy ở đâu rồi ” Lộ Hà ánh mắt dừng lại trên câu nói kia “Nghiêm Ương giống như đang ám chỉ gì đó .”

Tôn Chính không có mở miệng, cậu thật sự nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

“Phong văn ghi chép này, toàn bộ đều lộ ra một cỗ hương vị không thích hợp , nếu đem mấy mấu chốt này liên hệ lại với nhau , điện thoại, dấu chân,‘Rầm ’ một tiếng, mà đứa nhỏ …… đứa nhóc tên Cao Nhạc Thiên kia có thể không có liên quan gì đến chuyện này cả , bác sĩ Nghiêm cố ý để cho nó có quan hệ với nhau …… Loại thủ pháp này , mấy vấn đề này, tôi đều cảm thấy rất quen thuộc.”

“Quen thuộc?” Tôn Chính nghi vấn.

Lộ Hà bỗng nhiên nắm tay Tôn Chính , kích động nói:“Tôi biết rồi! Chúng ta hoàn toàn nghĩ sai rồi ! Bác sĩ Nghiêm này , tôi không nghĩ anh ta lại thông minh như vậy !”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx