sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 23 - 24

Chương 23 : Giờ thứ bảy – Phòng khám ngoại khoa tầng ba

“Sao lại như thế ?”

Lộ Hà kích động cảm xúc chưa bình ổn:“Chúng ta đều đem lực chú ý để lên ghi chép , chúng ta rất chú ý những chuyện quái quỷ này  , mà không chỉnh thể xem lại ghi chép.”

Tôn Chính vẫn tỏ vẻ không hiểu.

“Cậu có thấy loại thủ pháp này giống tiểu thuyết trinh thám hay không ?”

Tôn Chính giãy ra khỏi tay Lộ Hà :“Tiểu thuyết trinh thám gì ? Tôi rất ít khi xem mấy loại sách đó  .”

Lộ Hà khinh ngạc, bất đắc dĩ nói:“Xem ra tôi lại phải tốn nước bọt . Cậu xem qua [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] của Agatha Christie chưa ? Tôi rất thích cô ấy, rất nhiều chi tiết tôi đều nhớ kỹ ,[ Vụ án bí ẩn ở Styles ] tuy rằng là tác phẩm đầu tay của cô ấy , nhưng thủ pháp rất kinh điển ……”

Tôn Chính nhíu nhíu mày, ý bảo hắn đừng vô nghĩa vào vấn đề chính đi .

Lộ Hà chỉ giới thiệu sơ qua bối cảnh , tiếp tục nói:” Nghiêm Ương này , anh ta cố ý viết một câu chuyện như vậy, là muốn ám chỉ cho chúng ta , mà câu chuyện này , nói thật , nó không có ý nghĩa gì cả . Anh ta vụng về dùng bút pháp kinh điển của Agatha chính là muốn nói cho chúng ta rất nhiều chuyện .”

“Rất nhiều?”

“Đúng vậy, rất nhiều. Chỉ một cậu chuyện ngắn như vậy , anh ta ám chỉ cho chúng ta rất nhiều chuyện, còn che dấu rất sâu .” Lộ Hà trong giọng nói hàm chứa một tia bội phục.

Hắn ở trên bàn tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cây bút bi có thể viết , sau đó lật ghi chép đến một trang trống , bắt đầu viết gì đó , một bên giải thích .

“Chúng ta bắt đầu từ [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] nhé ? Tôi đơn giản kể sơ lược qua cho cậu. Lược đi những chỗ có chút dư thừa, trực tiếp nói đến vụ án này , trong chuyện đó , một đêm bác sĩ Bauerstein nhận được điện thoại , nói cho hắn chủ nhân trang viên Emily bị giết, vì thế hắn chạy tới nhà Emily , cùng quản gia phá cửa phát hiện thi thể của Emily ” Lộ Hà dừng một chút ở trong này làm cái ký hiệu “Quản gia đi thông tri những người khác, mà ‘Tôi ’ lưu lại ‘Làm một ít chuyện cần làm’

Thấy Tôn Chính một bên cau mày một bên nghe, biểu tình mang theo chút kỳ quái, Lộ Hà lơ đễnh nói:“Trong hiện trường vụ án, trên cửa sổ có lưu lại dấu chân con của Emily, mà quản gia làm chứng nói ‘Tôi ’ đã đi rồi, một giờ trước còn nghe tiếng nói chuyện ở bên trong, vụ án giết người vì di sản có vài người bị hiềm nghi……”

Tôn Chính tựa hồ vì thật lâu không nắm được trọng điểm mà bắt đầu phiền táo, Lộ Hà vỗ vỗ cậu ý bảo không cần gấp , sau đó đem những điểm cần nhớ , chuyển qua trước mặt Tôn Chính :“Cậu xem.”

Mặt trên viết: Điện thoại, tiếng nói chuyện, dấu chân trên cửa sổ, chứng minh bác sĩ không ở đó, quản gia là nhân chứng .

Mà Nghiêm Ương ghi lại những trọng điểm, cũng bị Lộ Hà viết ở dưới : Điện thoại,“Rầm” một tiếng, dấu chân trên cửa sổ, chứng minh bác sĩ không ở đó , nhân chứng Lưu Quần Phương .

Tôn Chính tinh tế đối lập một chút, chần chờ mở miệng:“Tôi thừa nhận những chuyện này tương tự với nhau , nhưng mà mấy nguyên tố này cũng không phải ít gặp , thực dễ dàng cùng đồng thời xuất hiện trong mấy sự kiện này đúng không ?”

Lộ Hà cho cậu một biểu tình tôi chỉ biết cậu đa nghi :“Cậu nói đúng , ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ xa như vậy , nhưng mà ghi chép của bác sĩ Nghiêm có ghi lại vài câu kỳ quái khiến tôi chú ý , cậu xem –”

Tôi ở lại , làm một ít việc nên làm.

Buổi tối hôm đó , rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng tôi; Một người biết thời gian công tác của tôi; Một người muốn đến gần tôi……

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, hai câu này nói hắn không cần phải ghi ra sao ? Hơn nữa, tôi có thể khẳng định nói cho cậu biết , câu đầu tiên là nguyên văn trong [ Vụ án bí ẩn ở Styles], mà câu thứ hai , là trích từ một đoạn , câu nói khi trinh thám Poirot vạch trần đáp án đã nói –” Lộ Hà thấy trong mắt Tôn Chính lộ ra tò mò , cười cười, lắc đầu “Để tôi nói cho cậu Poirot tìm ra hung thủ bằng cách nào.”

Hắn lại viết lên giấy :“Poirot phát hiện mấu chốt, cái thứ nhất là điện thoại, hắn phát hiện cú điện thoại kia là do một người ở thành phố gọi đến, hơn nữa người kia nói lúc ấy không có ai nghe cả ; Mấu chốt thứ hai là máy thu âm Emily mua không thấy đâu. Vì sao lại biến mất? Máy ghi âm nhất định để lại chứng cứ . Nói cách khác, khi bác sĩ nhận được điện thoại cũng không có ai nói cho hắn biết Emily bị giết, hơn nữa trên thực tế quản gia nghe được Emily ở trong phòng nói chuyện, rất có thể là máy ghi âm phát ra, không phải cuộc đối thoại thật sự, chính là hung thủ sau khi giết người đã cầm máy ghi âm đi. Sau đó , Poirot đã nói một câu như vầy.”

Lộ Hà ngẩng đầu lên, sờ sờ đầu:“Xin lỗi , tôi không nhớ nguyên văn , nhưng đại khái ý tứ chính là: Một người đã từng đi qua thành thị này , một người biết sử dụng máy ghi âm …… Một người ở lại hiện trường mấy phút khi quản gia chạy đi thông tri người khác…… Trên thực tế người này chính là ‘Tôi’ — Bác sĩ Bauerstein.”

Tôn Chính mắt sáng lên , tựa hồ có chút hiểu được :“Tiểu thuyết này hung thủ kỳ thực chính là ‘Tôi’, như vậy Nghiêm Ương cố ý viết xuống hai câu nói này, là hy vọng người xem ghi chép này có thể liên tưởng đến bộ tiểu thuyết [ Vụ án bí ẩn ở Styles ]?”

Lộ Hà gật gật đầu:“Đây là tin đầu tiên anh ta nói cho chúng ta. Vì sao anh ta lại sử dụng tiểu thuyết [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] mà không phải là cái khác?”

Tôn Chính lập tức nghĩ đến mấu chốt:“Chẳng lẽ anh ta muốn ám chỉ , những chuyện xảy ra trong phòng này đều do anh ta bày ra?”

“Đúng, chính là như vậy. Cậu xem, hiện tại chúng ta đem hai chuyện ghép lại với nhau , Tôi? Chính là bác sĩ Nghiêm, anh ta ám chỉ những chuyện này đều do mình bày ra, còn đứa nhóc Cao Nhạc Thiên kia? Giống tiểu thuyết kia, làm cho chúng ta hiềm nghi. Lưu quần Phương? Là quản gia lúc đó bị bác sĩ chi đi . Nhưng mà cậu có phát hiện hay không, ghi chép trong tay chúng ra, thiếu một vật quan trọng?”

Tôn Chính bị hỏi ngẩn ra, sau đó thử trả lời:“Điện thoại?”

Lộ Hà lắc đầu.

“Dấu chân?”

Lộ Hà lại lắc lắc đầu, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.

“Máy ghi âm?”

Lộ Hà cười lắc đầu, dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn Tôn Chính nói:“Mọi chuyện đều có thể tạo ra, nhưng vật quan trọng này làm thế nào cũng không giả được .”

Tôn Chính một bàn tay chống đầu, đau khổ suy tư một chút, đột nhiên hỏi:“Là người bị giết E, Emily?”

“Đúng vậy ” Lộ Hà rốt cục gật đầu, mỉm cười,“Trong [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] nhất định có một người bị hại , ghi chép của chúng ta không có. Đây mới là điều che dấu trong ghi chép này , người biến mất.”

“Người biến mất ? Có ý gì?”

“Ghi chép này muốn nói cho chúng ta biết, còn có một người tồn tại. Một người anh ta không thể viết xuống , không thể để cho người xem ghi chép phát hiện sự tồn tại của người này.”

“Là người không thể để cho bệnh viện biết?”

“Có lẽ vậy. Hơn nữa, để che dấu sự tồn tại của người này, giải thích hết những điểm đáng ngờ ” Lộ Hà thần sắc dần dần ngưng trọng lên,“Điện thoại? Có thể là người này ở trong phòng của Nghiêm Ương gọi đến , dấu chân? Ngay từ đầu đã bị chúng ta lầm tưởng. Dấu chân hoàn toàn có thể làm giả , có thể người này dùng giày của đứa nhóc nào đó in lên, cũng có thể là hắn ôm đứa nhóc lên . Tôi hoài nghi, người này…… Là anh hai tôi.”

“Anh hai anh?”

“Cùng Lưu Quần Phương, đứa nhóc kia, hay bác sĩ Nghiêm có liên quan, tôi chỉ có thể nghĩ đến anh hai . Giống như anh ta đã nói , một người có thể vào phòng anh ta, tất nhiên là người quen , người có thể cầm chìa khóa phòng của anh ta, một người quen thuộc thời gian công tác , cũng tất nhiên là người thường thường ở chung với anh ấy, một người muốn tiếp cận anh ta , này có lẽ là…… Tóm lại, Nghiêm Ương hao hết tâm tư chỉ muốn ám chỉ, chuyện này bên trong không có quỷ , chỉ có một bóng người, ở phía sau anh ta , cũng không phải ma, mà là một người. Người này từ trước đến nay đều ở cùng anh ta .”

Lộ Hà ngón tay dời về phía một câu ghi lại:

Đừng nói trên lưng, sau lưng , ngay cả cái quỷ gì cũng không có!

“Người bình thường nói chuyện, sao phải nói , đừng nói trên lưng mà ngay sau lưng, mọi người không phải đều có linh tính sao? Anh vì cái gì cường điệu không phải trên lưng mà là sau lưng,vì sao phải dùng ngữ khí quái quỷ mà không phải từ ngữ bình thường?”

Tôn Chính nhìn câu nói kia, nghĩ rằng, anh nghĩ thật nhiều , đã khó còn chơi mật mã ? Ngoài miệng nói:“Chuyện này…… Có khả năng……”

“Được rồi, hiện tại chúng ta quay lại chuyện xảy ra tối hôm đó ,” Lộ Hà không có phát hiện Tôn Chính là lạ “Buổi tối hôm nay , bác sĩ này nhận được điện thoại, kỳ thật là do người kia ở trên lầu gọi đến, sau đó anh ta cùng Lưu Quần Phương lên lầu, nghe cửa ” Rầm ” một tiếng , âm thanh này có thể bắt chước vụ án của Emily, từ máy ghi âm phát ra, bọn họ đẩy cửa , người kia tự nhiên đã ở nơi khác, dấu chân, cũng đã tạo ra trước đó. Lưu Quần Phương giả bất ngờ, cũng có thể là không biết gì cả , chính là xuất phát từ tình tiết thiết kế, Nghiêm Ương trong ghi chép để cô ấy đi khỏi . Tốt lắm, có phải cảm thấy chuyện này vỡ ra rồi , thực nhàm chán, càng không nói đến kết thúc ?”

Tôn Chính không thể phủ nhận điểm gật đầu.

“Nhưng lại rất hữu ích đối với chúng ta, hiện tại mới bắt đầu. Cậu cảm thấy bác sĩ Nghiêm viết như vậy động cơ là gì?”

“Để lại tin tức, ám chỉ chúng ta đọc được ghi chép này có thể biết được tin của anh hai anh, lại không để cho người khác đọc ra được.”

“Ân, tôi cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa…… Tiểu thuyết của Agatha, là do anh hai tôi mua cho.”

“Anh cảm thấy bọn họ làm vậy để cho anh xem ?” Tôn Chính bĩu môi, chọn mi nhìn về phía Lộ Hà.

“Cái này……” Lộ Hà không chuẩn, nhìn Tôn Chính, bỗng nhiên tròng mắt vừa chuyển,“Như thế nào, chẳng lẽ không được?”

“Cũng không khỏi quá gượng ép đi!” Tôn Chính bất đắc dĩ liếc hắn một cái.

“Tôi thấy khả năng này rất lớn” Lộ Hà nghiêng đầu mỉm cười “Bằng không Nghiêm Ương làm sao biết người đọc có xem qua [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] hay chưa , có thể lý giải được ẩn ý của anh ta được chứ ? Cậu xem, lúc cậu xem ghi chép này cũng đâu có phát hiện được gì?”

Giả cái đáng yêu cái gì a! Tôn Chính hừ một tiếng, xoay đi:“Tiểu thuyết này có gì hay chứ!”

Lộ Hà nhịn cười, tiếp tục phân tích nói:“Bất quá cũng chỉ là một trong những nguyên nhân. Nếu gần như thế, anh ta không cần phải mất nhiều công phu như cậy, cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy chứ , gọi điện thoại, ấn dấu chân, làm cho cả phòng y tá đều biết ?”

Tôn Chính nghĩ , nói:“Anh ta cần có cớ để viết ghi chép này, nếu không có chuyện kỳ quái xảy ra, cũng không có người biến mất, ghi chép của anh ta sẽ không được chọn .”

“Đúng vậy! Nhưng mà còn có một nguyên nhân khác. Bọn họ hình như ở tầng ba điều tra gì đó, cố ý ở tầng ba tạo ra chuyện giả dối, để tránh ban đêm có người xuất hiện, nhất là mấy người tuần tra ban đêm, cho dù nghe được động tĩnh gì đó ở tầng ba, tối như vậy cũng không dám tuần tra cẩn thận, chỉ ứng phó liếc sơ qua một cái rồi đi.”

“Thì ra là thế!” Tôn Chính cảm khái một tiếng, nhưng lại do dự hỏi một câu “Nhưng anh xác định Nghiêm Ương viết như vậy chứ? Biết đâu do chúng ta đọc nhầm, suy nghĩ quá nhiều ?”

Lộ Hà nhún vai, thừa nhận vấn đề này:“Tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên, nếu có thể nghiệm chứng được tin tức cuối cùng của ghi chép này, như vậy đã nói lên chúng ta đoán chính xác .”

“Tin tức cuối cùng?” Tôn Chính lắp bắp kinh hãi, tiếp theo không khỏi cười ra tiếng,“Ghi chép của vị Nghiêm Ương này , có phải hay không có chút phức tạp?”

Lộ Hà cũng cười , lại nhanh chóng khôi phục bình thường, thở dài một hơi nói:“Tôi chỉ sợ tin tức cuối cùng đã bị người khác lấy đi.”

“Cái gì?”

“Tôi thấy Nghiêm Ương khẳng định để lại cái gì đó về bệnh viện cho chúng ta, hơn nữa tôi đoán có liên quan đến Lưu Quần Phương, và đứa nhóc kia, nhưng mà…… trong cái hộp của Lưu Quần Phương, chỉ còn lại có lá thư này và bức ảnh kia . Hơn nữa thằng nhóc kia……”

Lộ Hà nói xong, nắm tay Tôn Chính, lộ ra một dấu tay màu đen.

“Chẳng lẽ, nó đã nhập huyệt ?” Tôn Chính run lên.

Lộ Hà lại một lần thở dài một tiếng:“Có tính công kích như vậy…… Đứa nhỏ kia rốt cục gặp phải cái gì? Chẳng lẽ manh mối liền dừng ở đây sao……

Chương 24 : Giờ thứ tám – Phòng hồ sơ tầng ba

Lộ Hà lại một lần thở dài một tiếng:“Có tính công kích như vậy…… Đứa nhỏ kia rốt cục gặp phải cái gì? Chẳng lẽ manh mối liền dừng ở đây sao……”

Tôn Chính nắm lấy cuốn sổ ghi chép , có chút chần chờ mở miệng nói:“Tôi xem trong cuốn sổ cũng không có ghi chép nào về căn phòng này và đứa nhỏ đó …… Hơn nữa, tôi vừa phát hiện, có một vấn đề nghiêm trọng……”

“Vấn đề gì?” Lộ Hà giật giật, nghiêng mặt nhìn.

Tôn Chính cầm ghi chép trong tay đưa tới trước mặt Lộ Hà , lại đem một cuốn khác mở ra trang thứ nhất , chỉ chỉ, nói:“Anh xem, ghi chép thứ nhất bắt đầu từ năm 01 , từ tháng 5 tháng 6 trở đi thì không có , tổng cộng chỉ có mười ngày , ghi chép thứ hai thì bắt đầu từ tháng 2 tháng 3  , nói cách khác, trong mấy tháng đó xảy ra chuyện gì đều không có ghi lại.”

Lộ Hà đoạt lấy hai bản ghi chép, xoạt xoạt lật từ đầu đến cuối, lại từ cuối lên đầu , sau đó thảy nó lên bàn , quay đầu thần sắc ngưng trọng nói:“Cái này mà nghiêm trọng hả , phải là rất rất nghiêm trọng, Chính! Cái này thật sự là ghi chép hữu dụng nhất của chúng ta , manh mối cũng bị gián đoạn!”

“Nhưng đằng sau cuốn thứ hai không có ghi chép nào cả !”

“Những ghi chép này nhiều nhất chỉ nói cho chúng ta biết trong giời gian đó đã xảy ra chuyện gì , duy nhất chỉ có anh hai tôi biết cách làm sao ra vào huyệt  , nhưng ghi chép đó đã biến mất !”

“Vì sao Nghiêm Ương không viết xuống?”

Lộ Hà liếc mắt nhìn cuốn sổ ghi chép trên bàn :“Tôi làm sao biết!”

Tôn Chính cau mày nghĩ nghĩ, hơn nữa ngày mới do dự mở miệng:“Manh mối Nghiêm Ương để lại đã bị lấy đi , tư liệu ở phòng hồ sơ cũng biến mất , ghi chép thì bị gián đoạn , nói cách khác, bây giờ chúng ta không có manh mối nào nữa sao ?”

Lộ Hà gật gật đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn mở ra chìa khóa xà cử trong tay , có chút uể oải mở miệng nói:“Bây giờ tôi cũng không biết cái chuôi chìa khóa này có hàm ý gì ……”

Tôn Chính tựa hồ còn chưa cảm nhận được tính quan trọng của việc này, một lần mở miệng xác nhận:“Nói cách khác, chúng ta hiện tại, không tìm được cách để thoát ra ? Ra không được ?”

Lộ Hà lại gật đầu, nhưng không nói câu nào .

Tay Tôn Chính run lên , từ lúc cậu biết Lộ Hà tới nay, người kia liền luôn cười hì hì, mang theo chút trẻ con , luôn đắm chìm trong không khí vui vẻ. Cho dù sau khi nhập huyệt, trong mắt hắn vẫn ngập tràn ánh sáng hi vọng , càng chưa từng nói qua một câu nói nào khiến người khác nhục chí , lạc quan lại đa nghi . Nhưng ở thời khắc mấu chốt sức phán đoán và phân tích của hắn cực mạnh , cho dù là Tôn Chính, cũng phải khán phục .

Nhưng mà bây giờ nhìn ánh mắt hắn, dần dần tối đi , cắn chặt môi, Tôn Chính rốt cục ý thức được, có lẽ bọn họ thật sự đã đến đường cùng  .

Cho dù là Lộ Hà, cũng đành phải buôn xuôi .

Lộ Hà trong đầu xoay chuyển vô số cảnh tượng khi nhập huyệt đến nay. Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa thể cởi bỏ , cũng vô pháp cởi bỏ. Hắn thích từ chỗ tuyệt vọng mà hồi sinh , cũng hưởng thụ khoái hoạt khi tìm ra lời giải đáp . Nhưng bây giờ bọn họ bị kẹt ở đây, đến chỗ gay cấn nhất , thì mất hết manh mới .

Hành lang tầng ba cực kỳ nguy hiểm. Từ tầng năm đi xuống , lầu ba xuất hiện rất nhiều “quái vật” có tính công kích mà người khác không muốn biết, tình huống cũng càng ngày càng phức tạp. Không biết nếu xuống tầng hai , có khi nào xuất hiện tình huống đáng sợ hơn không ? Huống chi tư liệu trong tay bọn họ bây giờ hoàn toàn không có, chưa an toàn vượt qua hành trình này , vẫn còn rất nhiều nghi vấn.

Tuy rằng đồng hồ dừng hoạt động , nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được, từ khi nhập huyệt đến bây giờ, ít nhất đã sáu bảy giờ , thứ nhất [người kiệt sức, ngựa hết hơi] . Hai người một đường bị vây trong trạng thái khẩn trương, trừ bỏ Lộ Hà ăn một chút bánh bao , Tôn Chính một giọt nước cũng chưa được uống .

Chắc có lẽ sắp chống đỡ không nổi rồi ? Lộ Hà quay đầu nhìn Tôn Chính, cũng thấy Tôn Chính đang nhìn mình.

Hai người đều đang tự hỏi đồng dạng vấn đề .

Trong mắt hai người đều là ảnh ngược đối phương sắc mặt tái nhợt , lún đồng tiền trên mặt Lộ Hà tiêu thất, trấn định cũng biến mất trên mặt Tôn Chính .

Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, bóng đêm ở giờ phút này không một tiếng động xâm nhập thần kinh bọn họ, thấm sâu vào xương.

Lộ Hà nhìn Tôn Chính ánh mắt ảm đảm dần khiến cho thập phần bất an , đem tầm mắt dời về phía cánh cửa phòng khám ngoại khoa tầng ba.

Phải đi ra ngoài sao?

Ra đó sẽ gặp thứ gì?

Quái vật vặn vẹo đi sàn sạt dưới đất, hồn đứa nhóc không biết từ đâu xuất hiện ……

Dũng khí của bọn họ dần dần cũng bị bóng đêm tĩnh mịch này nuốt trọn , hai người dần dần khó khăn bước đi , ra khỏi cánh cửa đối mặt với thế giới .

Chỉ cảm thấy vừa mệt , vừa đói , vừa buồn ngủ , cả người giống như bị rút nước , một chút khí lực cũng không có .

Cứ tiếp tục như vậy…… Lộ Hà đột nhiên giật mình nghĩ đến tâm tình của mình bây giờ, bất tri bất giác bị một loại cảm xúc tuyệt vọng cuốn hút, hắn quay đầu , muốn nói chuyện với Tôn Chính , làm cho mình tỉnh táo .

Phát hiện Tôn Chính nằm lên trên bàn , thế mà lại ngủ.

Tôn Chính dựa đầu lên hai tay , phát ra tiếng hít thở nhẹ , lưng cũng theo hô hấp hơi hơi phập phồng, trên mặt bao phủ một tầng buồn ngủ cùng một chút bất an .

Dưới tình huống như vậy cũng có thể ngủ, chắc là mệt mỏi khẩn trương đến cực điểm đi!

Lộ Hà chăm chú nhìn mặt Tôn Chính khi ngủ , lộ ra một tia cười khổ.

Hắn nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay , Lộ Hiểu Vân, anh rốt cuộc ở đâu?

Câu chuyện đó đã lâu không nhớ đến , cũng dần dần hiện lên trong suy nghĩ của hắn.

Một quán rượu cũ , nồng đậm mùi rượu, trên tường mọc đầy rêu , cửa thủy tinh màu xanh vỡ nát và lang can đã bị méo .

Góc tường lạnh như băng cùng với bóng đêm dày đặc.

“Tiểu Xuyên, tiểu Xuyên, mày ở đâu?”

Âm thanh của hắn quanh quẩn trong phòng , mấy vò rượu đều như hóa thành bàn tay dữ tợn , từ bốn phương tám hướng chộp lấy hắn.

“Tiểu Xuyên, tiểu Xuyên!”

Chung quanh vang lên tiếng hoảng sợ của hắn , nghiêng ngả lảo đảo , trong đầu đều là những vách tường rách nát và cánh cửa bán mở của quán rượu , mỗi một cánh cửa như cất giấu thứ gì đó .

Trong bóng tối chỉ có tiếng bước chân của hắn, không, không phải chỉ có một người , mà là có vô số người , không tiếng động đi theo sau hắn ……

“Tiểu Xuyên, chúng ta không ăn sáng nữa , chúng ta về đi ! Chúng ta về đi!”

Tiểu Xuyên không thấy đâu cả . Một âm thanh cũng không có .

Quay đầu nhìn bốn phía muốn làm gì đó nhưng thất bại, bóng đêm nhảy ra nuốt chửng lấy hắn , âm thanh của hắn ngay cả thân thể đều bị ăn mòn .

Anh hai nói dối ! Anh ấy nói ăn sáng ở đây , anh hai nói dối!

Không đúng…… Anh hai đã từng cảnh cáo, đừng tới quán rượu này , đây là quán rượu có rất nhiều ma quỷ.

Quán rượu ma quái……

“Lộ Hiểu Vân, anh mau ra đây !! Lộ Hiểu Vân!!” Cửa bị đập bang bang lên.

Hắn không nên khoe anh của hắn có thể thấy ma , cũng không nên cho mình là gan lớn .

“Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân!!!”

Hắn đột nhiên im lặng, trợn tròn mắt nhìn phía trước.

……

Thân ảnh người kia hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, nếu như hắn không mở miệng , hắn hoàn toàn không thể phát hiện người này đã đứng đó thật lâu.

“Cút ngay!”

Âm thanh lạnh lùng lại mang theo chút không kiên nhẫn , cũng rất quen thuộc .

Cái gì đó lập tức thả hắn ra, hắn chạy vào trong bóng tối, bổ nhào lên đùi người kia .

Trên người người nọ vẫn lạnh băng như vậy , ôm lấy hắn .

“Anh hai!”

Chỉ thấy mình bị nhấc lên, bị ném ra sau lưng .

Dọc theo vách tường, dọc theo hắc ám âm u, hắn tựa lên lưng người kia, chậm rãi đi về phía trước .

Trầm mặc không nói chỉ bước đi , bước đi……

Thẳng đến…… Ánh mặt trời……

Lộ Hà bị dương quang sáng ngời đập vào mắt mở hai mắt ra. Hắn mới phát hiện mình ngủ quên, ngay bên cạnh Tôn Chính , cũng nằm lên bàn ngủ.

Nhưng mà ánh mặt trời đã biến mất từ lâu, bệnh viện Đồng Hoa giống như ngôi mộ âm trầm bóng đêm vẫn như trước bao phủ lấy thế giới này.

Hắn chống đầu, tựa hồ không thể tin được mình vậy mà lại ngủ.

Ngủ bao lâu rồi?

Hắn dùng đèn pin nhìn nhìn bốn phía, vậy mà không có chuyện gì xảy ra, hắn sờ người mình , thân thể vẫn còn ấm , xúc cảm rất chân thật , mình còn chưa biến thành “Nó”.

Thế nhưng, còn nằm mơ về anh hai .

Hắn còn tưởng rằng thời khắc nguy cấp hét to một tiếng Lộ Hiểu Vân sẽ được cứu , nhưng mà Lộ Hiểu Vân đã mất tích nhiều năm rồi.

Nếu như là Lộ Hiểu Vân …… làm sao có thể mặc kệ được?

Hắn ẩn ẩn cảm nhận được gì đó , cầm cuốn ghi chép trên bàn .

Tôn Chính cảm thấy có người đang kêu mình , còn gọi Chính, Chính. Cậu thực sự chén ghét cạch gọi này , vì thế nhu nhu ánh mắt, không kiên nhẫn muốn người nọ câm miệng.

Sau đó cậu lập tức thanh tỉnh .

“Lộ, Lộ Hà?”

Người kia cách cậu rất gần, có chút buồn cười nhìn cậu :“Làm sao vậy? Cậu mơ thấy cái gì ?”

Tôn Chính lắc lắc đầu, thần chí rốt cuộc cũng rõ ràng hơn .

“Tôi đang ngủ?” Cậu không thể tin được mình dưới tình huống này mà có thể ngủ được , còn ngủ sâu như vậy.

Lộ Hà buông tay, nhún vai:“Không có biện pháp, đại khái Tôn đại cao tài sinh cậu rất tin tưởng tôi !”

Tôn Chính kỳ quái liếc hắn một cái, người này khi nào thì lại dùng giọng điệu lạ như vậy.

Lộ Hà lơ đễnh, đẩy cậu :“Chính, nếu…… sau này ra ngoài cậu muốn làm gì?”

Tôn Chính sửng sốt, tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?

“Cậu nói đi……” Lộ Hà lại đẩy đẩy cậu.

“Tôi…… Tôi không biết……” Tôn Chính vẫn không phản ứng .

Nhưng sau khi đi ra ngoài ? Đi ra ngoài…… Cậu mờ mịt hoảng sợ, vậy mà không biết sau khi ra ngoài muốn làm gì, muốn làm gì đây? Trong đầu cậu đều là hình ảnh của bệnh viện Đồng Hoa.

Cậu cố gắng che dấu biểu tình của mình , hỏi Lộ Hà lại :“Anh thì sao?”

Lộ Hà hé miệng:“Đi xem mắt.”

“Xem cái gì mắt??”

“Nghe nói nhập huyệt mọi người sẽ bị đoản mệnh, tôi phải nhanh hoàn thành sứ mệnh cơ bản của mình, để lại một đứa con , miễn cho bà mẹ sau này ngày nào cũng cằn nhằn tôi.”

Tôn Chính tâm lý nổi lên một cảm giác xấu. Lộ Hà tự nhiên lại nói bậy bạ gì đó ? Phía trước hắn căn bản sẽ không nói đến những vấn đề này, mà không nói hai lời trực tiếp hành động. Chẳng lẽ, Lộ Hà cũng thật sự cảm thấy bọn họ đã hết đường ? Chỉ có thể dựa vào những câu chuyện này để giết thời gian?

Nghĩ đến đây, Tôn Chính tâm lý một trận bi thương, cậu thử hỏi Lộ Hà:“Vậy nếu chúng ta không ra được thì sao ?”

Lộ Hà nhìn nhìn Tôn Chính, mở to hai mắt , đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mặt Tôn Chính, thẳng đến Tôn Chính sợ hãi.

Sau đó hắn bỗng nhiên nghiêm trang nói :“Không có biện pháp, vậy thì chỉ có thể tìm đại một người, Lưu Quần Phương làm mai mối, lão Trương lão Mao làm người chứng hôn, phòng hồ sơ bái đường, phòng giải phẫu động phòng, nhận đứa nhỏ ngoài cửa làm con nuôi, làm một đôi quỷ phu phu.”

Quỷ, quỷ phu phu?!

Tôn Chính lại ngây ra một lúc, sau đó đỏ mặt phản ứng lại , mắng:“Bệnh thần kinh!”

Lộ Hà ha ha cười, vỗ vỗ tay:“Cậu làm gì kích động vậy chứ , tôi chưa nói tìm ai mà , nói sau…… tôi có phát hiện mới .”

Lộ Hà cười lấy ra cuốn ghi chép, để tới trước mặt Tôn Chính . Hi vọng, hắn cảm xúc dâng cao , chỉ có thể nói đùa làm không khí sinh động hơn, lại không chú ý tới Tôn Chính thần sắc không được tự nhiên.

“Bác sĩ Nghiêm có thể viết ra ghi chép này, nhất định sẽ không làm mất manh mối của chúng ta, anh hai tôi cũng sẽ không để mặc như vậy , cậu thử nhìn kỹ ghi chép này xem .”

Tôn Chính tiếp nhận ghi chép của Nghiêm Ương, tay còn đặt ở trên bàn.

“Nghiêm Ương quả thật để lại tin tức cuối cùng , nhưng chúng ta đã đoán sai. Tin tức cuối cùng của anh ta không phải ở trên người của thằng nhóc đó ,mà là ở trong này.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx