sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 25 - 26

Chương 25 : Giờ thứ tám – Phòng hồ sơ tầng ba

“Nghiêm Ương quả thật để lại tin tức cuối cùng , nhưng chúng ta đã đoán sai. Tin tức cuối cùng của anh ta không phải ở trên người của thằng nhóc đó , mà là ở trong này.”

“Có ý gì?” Tôn Chính khó hiểu.

Lộ Hà lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường , dùng ngón tay chỉ ghi chép .

Tôn Chính xem lại một lần, lắc đầu vẫn không hiểu.

Lộ Hà bảo trì mỉm cười, nhìn Tôn Chính nói:“Ở đây có vấn đề, vì sao Nghiêm Ương nhất định phải sử dụng [ Vụ án bí ẩn ở Styles ]?”

Tôn Chính thật tự nhiên trả lời :“Bởi vì anh ta muốn ám chỉ hung thủ là mình , hơn nữa [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] đều là tiểu thuyết bọn họ biết .”

“Không hổ là Cao tài sinh, học mau, nhớ cũng rất tốt ” Lộ Hà gật gật đầu, dừng một chút, ngữ khí lại biến đổi nói “Nhưng mà có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám có tình tiết ly kỳ như vậy . Trên thực tế, còn có một nguyên nhân. Nguyên nhân này chính là một đạo cụ quan trọng bị chúng ta xem nhẹ , một đạo cụ mấu chốt trong [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] .”

Hắn nhìn Tôn Chính, ánh mắt lóe ra hào quang.

“Là máy ghi âm ?” Tôn Chính lập tức thanh tỉnh , khẩn cấp nêu ra .

“Đúng, nếu thật là dựa theo thủ pháp của [ Vụ án bí ẩn ở Styles ] , như vậy Nghiêm Ương nhất định có một cái ghi âm, hơn nữa, cậu có phát hiện hay không , bác sĩ Nghiêm này, đặc biệt thích nhắc tới băng cassette khái niệm tiếng Anh mới của anh ta ?”

Tôn Chính nghĩ ở niên đại đó đa số mọi người đều dùng máy cassette , băng cassette khái niệm tiếng anh mới được nhắc trong đây vô số lần khiến cậu nhớ rõ , cậu gật gật đầu.

“Tôi vừa rồi xem lại , phát hiện điểm đáng ngờ. Cậu xem câu cuối cùng , lời này hình như có chút dư thừa đúng không ?”

Bảo tôi đi nghe mấy chuyện ma quỷ này , còn không bằng đi nghe băng cassette khái niệm tiếng Anh mới!

“Rất dư thừa , thì sao? Anh cảm thấy nó có hàm nghĩa gì à ?”

Lộ Hà dừng một chút, trịnh trọng nói:“Anh ta đang nói cho chúng ta biết , đi nghe máy cassette khái niệm tiếng anh mới của anh ta . Dùng nó ghi âm cũng có thể nghe .”

Tôn Chính lần này thật sự bật cười:“Lộ Hà, tuy rằng anh phân tích rất tốt , nhưng tôi thật sự cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều .”

Lộ Hà cũng đang hoài nghi mình , không có lên tiếng .

“Hơn nữa, vật đó ra sao ? Chúng ta làm sao tìm ? Băng cassette khái niệm tiếng Anh mới ? Tìm bằng cách nào? Nó đã có từ nhiều năm trước , mọi người đi rồi, bệnh viện chẳng lẽ còn giữ hay sao?”

Lộ Hà khẽ cau mày, đang tự hỏi mấy vấn đề Tôn Chính mới đưa ra .

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh .

Phòng hồ sơ , trong phòng hồ sơ hắn tìm được mấy vật gì đó ……

“Có, tôi đã biết! Trong cái máy cassette kia ! Nhất định là ghi âm Nghiêm Ương dùng khi học tiếng Anh ! Chính là nó!” Lộ Hà lập tức kích động đứng lên.

Tôn Chính có chút không biết làm sao đứng lên theo.

“Chúng ta bây giờ đến phòng hồ sơ , tìm được cuộn băng , bọn họ nhất định để lại tin tức ở bên trong.” Lộ Hà tinh thần phấn chấn nói với Tôn Chính .

Tôn Chính ánh mắt dời về phía cánh cửa kia, cậu theo bản năng lùi về sau

Lộ Hà chú ý tới biểu tình mất tự nhiên của cậu, không khó lý giải tâm tình sợ hãi của cậu lúc này . Đi qua , vỗ vỗ vai Tôn Chính , lộ ra một khuôn mặt tươi cười:“Có tôi ở đây mà!”

Tôn Chính liếc hắn một cái , trong lòng oán giận, anh thì có thể dùng làm gì , trừ tà sao? Cũng đâu phải là xà cừ.

Lộ Hà không biết Tôn Chính đem hắn tưởng tượng thành một khối xà cừ, không đợi Tôn Chính đồng ý, thực tự nhiên xáp cả thân lên người Tôn Chính , đầu trực tiếp để lên vai cậu nói:“Yên tâm, có gì ở trên lưng tôi đều đỡ cho cậu.”

Tôn Chính bị cằm hắn cọ không thoải mái, giật giật bả vai, bất đắc dĩ chỉ lên bàn :“Trước hết anh nên lấy hai cuốn ghi chép với bản đồ đã .”

Lộ Hà vẫn giữ tư thế đó , vươn tay lấy ba vật kia , rồi nhét vào trong áo cậu, một tay cầm chân ghế, một tay mở đèn pin, sảng khoái nói:“Đi thôi!”

Lạch cạch .

Hai người thật cẩn thận mở cửa, đề phòng nhìn bên ngoài, mới cất bước đi ra . Gió lạnh ngoài hành lang làm cho bọn họ đồng thời run rẩy.

Lộ Hà nắm đèn pin chiếu xuống , dùng thanh âm cực thấp , nói vào tai Tôn Chính :“Không cần sợ con quỷ nhỏ kia .”

Tôn Chính lấy âm thanh cực bình thường :“Tôi không sợ nó , tôi chỉ cảm thấy nó thực đáng thương.”

Lộ Hà vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe được một âm thanh rất nhỏ , vô ý thức nắm chặt vai Tôn Chính .

“Sao thế ?” Tôn Chính lập tức cảnh giác .

Lộ Hà không muốn bức dây động rừng , một bên cẩn thận vãnh tai nghe , một bên tiếp tục bảo trì bình tĩnh :“Không có gì, đứa nhỏ kia , tại sao cậu lại cảm thấy nó đáng thương ?”

Tổng cảm thấy sau lưng thật lạnh , âm thanh kia cứ ở bên tai bồi hồi không dứt . Là âm thanh gì ?

Chẳng lẽ tầng ba này còn có gì khác?

“Kỳ thật tôi……” Tôn Chính dừng một chút “Cảm thấy mỗi người đều thực đáng thương.”

Hình như…… Là tiếng ho khan . Tiếng ho của người già .

Lộ Hà lặng lẽ lấy ta sờ vào trong ngực , cầm chìa khóa trong tay . Xà cừ chỉ có thể trừ tà, nói trắng ra là nó chỉ được một lúc , hiệu quả rất ngắn , địch nhân sẽ không vì vậy mà biến mất .

“Lộ Hà?” Tôn Chính dừng lại , bán dựa vào vách tường.

“Đi mau, đừng có ngừng ” Lộ Hà thúc dục cậu, lỗ tai vẫn tiếp tục lắng nghe âm thanh kia “Sao lại đáng thương?”

Tôn Chính không có phát hiện ra điều gì khác thường, đỡ Lộ Hà, chậm rãi dọc theo vách tường đi về phía trước . Phòng hồ sơ hiện ra trước mắt, một mảnh đen tuyền. Trong đầu cậu vẫn quanh quẩn về hình ảnh phòng giải phẫu [4] trước hành lang kỳ lạ kia , một bảng hiệu đỏ thẫm, không biết vì cái gì, trong lòng cậu ẩn ẩn không thoải mái.

Để giảm bớt khẩn trương , cậu trả lời Lộ Hà :“Những người nhập huyệt, cũng không phạm vào sai lầm gì lớn , có người căn bản là vô tội , nhưng mà cứ như vậy vĩnh viễn bị nhốt ở đây , so với cái chết càng đáng sợ  , so với còn sống còn thống khổ hơn , ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, chẳng lẽ không đáng thương sao?”

Lộ Hà thất thần, quả nhiên…… Là tiếng ho khan, loáng thoáng từ đầu cầu thang phòng khám ngoại khoa bên kia truyền đến . Cũng chính là nơi đứa nhỏ lúc nãy kéo Tôn Chính đi ……

Xem ra không thể đi cầu thang bên kia để xuống dưới. Dù mạo hiểm cũng phải đi cầu thang bên này.

Tôn Chính đã đụng đến cửa phòng hồ sơ , cậu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:“Ông của Lưu Quần Phương có nhắc đến một thứ , ‘Nó’ là cái gì? Có phải chính nó đem những người này tiến vào huyệt hay không ? Nếu bọn họ có thể bắt được nó , có lẽ nó sẽ không tiếp tục hại người ……”

Cửa lạch cạch mở ra.

Hai người vừa định bước vào , đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng động .

“Rầm!”

Tôn Chính sợ tới mức tay mềm nhũn thiếu chút nữa buông Lộ Hà ra, hai người đầu cũng không dám quay , giống như lần trước dùng tư thế chật vật té vào bên trong.

Tim đập thật nhanh , hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều ánh lên kinh nghi bất định.

Lần này lại là cái gì?

Tầng ba thật sự không nên ở lâu.

Hai người đồng thời nghĩ.

Nghe giống như có một vật gì từ trên lầu té xuống …… Lộ Hà nghĩ .

Hình như là tiếng của vật gì đó rớt xuống …… Tôn Chính có chút đăm chiêu.

Lộ Hà nghĩ đến gì đó , chỉ vào Tôn Chính nói:“Cậu giúp tôi nhìn thử xem, trên lưng tôi có gì không ?”

Tôn Chính sợ tới mức không dám động đậy  hỏi:“Cái gì, cái gì vậy? Chẳng lẽ anh thấy trên lưng nặng hơn sao ?”

Lộ Hà chau mày, lập tức lắc đầu:“Không phải, không phải, chỉ là nhờ cậu xem một chút thôi , đề phòng vạn nhất .”

Tôn Chính buồn cười, thế này mới yên tâm nhìn lưng Lộ Hà , xác nhận cái gì cũng không có, cũng không có lưu lại ấn ký màu đen hai người mới bỏ qua.

Chờ hai người hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mới nghĩ tới mục đích đến phòng hồ sơ , Tôn Chính hỏi:“Vật gì đó anh nói đâu?”

“Ở bên kia!” Lộ Hà tay chỉ một đống gì đó nằm ở cách đó không xa.

Tôn Chính nhất thời có loại cảm giác mình là phương tiện để người khác sai sử, một mặt đỡ vật nặng trên lưng khó khăn đi đến, một mặt nói:“Chúng ta phải tìm được thuốc kháng sinh và huyết thanh, trước hết nghĩ cách bảo vệ chân của anh đã .”

“Đương nhiên , đương nhiên.” Lộ Hà nói như vậy , trong giọng nói lại nghe không ra có bao nhiêu chờ mong.

Tôn Chính nhặt lên cái hộp kia . Phát hiện trên mặt có dán mấy tấm hình trẻ con , nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Lộ Hà nhìn thoáng qua, cười nói:“Mấy năm đó đang thịnh hành hồng biến đại nam giang bắc, cái này chắc là của đứa nhỏ kia .”

Tôn Chính phủi đi lớp bụi , mở ra cái hộp đã cũ nát, phát hiện bên trong có một cuốn băng , lấy ra, mặt trên viết “ Khái niệm tiếng Anh mới ”. Cậu kiểm tra máy cassette hình như không có pin .

Cậu đem cuộn băng và máy cassette đưa cho Lộ Hà, trong ánh mắt mang theo nghi ngờ.

“Ý của anh là, Nghiêm Ương và anh hai dùng cuộn băng khái niệm tiếng Anh mới này thu âm , sau đó bảo chúng ta nghe?” Cậu nhìn Lộ Hà gật đầu, mày càng nhăn lại :“Nhưng sao chỉ có 1 cuốn?”

Lộ Hà nhận lấy cuộn băng và máy cassette, ngược lại thực khoái trá:“Vậy là đã được rồi , nếu cuộn băng này chứa nhiều thứ , sẽ không dễ dàng tìm được đâu .”

“Vậy còn những cuộn băng khác ? Thì để ở đâu ?”

“Nếu còn ở bệnh viện này, thì phải ở một nơi bệnh viện nhiều năm không dám động tới , thậm chí là chỗ không ai để ý đến, cho dù có sửa sang lại , hay đổi người , cũng không ai dám đụng đến . Tỷ như là chỗ vừa rồi .”

“Chia ra giấu sao? Vì sao phải để lại ở bệnh viện, không mang theo ra ngoài ?”

Lộ Hà nhún vai, tỏ vẻ chính mình cũng không biết , giơ lên cuốn băng duy nhất trong tay :“May mắn là chúng ta còn có cuộn băng này, bên trong sẽ có manh mối nhắc nhở chúng ta tìm cuốn tiếp theo. Về phần tư liệu quan trọng như vậy tại sao bọn họ lại để trong bệnh viện , tôi cũng không rõ .”

Lộ Hà dị thường kích động cầm cuộn băng, lăn qua lộn lại nhìn, Tôn Chính tức giận đánh gãy hắn:“Không cần cao hứng quá sớm, nó thoạt nhìn cũng chỉ là một cuốn băng tiếng anh , có thể ra được hay không đã vấn đề, càng đừng nói bên trong có nội dung chúng ta muốn tìm hay không .”

Lộ Hà vỗ vỗ vai Tôn Chính , Tôn Chính thiếu chút nữa ngã xuống , tức giận xoay người lại, đánh lên gương mặt Lộ Hà đang cười tủm tỉm , hai má đều tràn ngập vui sướng , nói:“Không thành vấn đề, tôi dám chắc chắn là có !”

Bọn họ lấy pin từ trong đèn pin ra , nhét vào máy cassette , trên màn hình cũ kỹ , lóe sáng hiện ra dòng chữ

Biểu hiện thời gian là 03:03:00 ngày 20 tháng 1 năm 2002 .

Trong phòng hồ sơ liền trầm mặc. Lúc này mang theo ngôn ngữ không rõ nói vô cùng có ý nghĩa, giống như cô gái ngày xưa dùng khăn che mặt, nay đã là một bà già , lại có chút tang thương . ( TT chả hiểu gì cả )

Lộ Hà nhớ kỹ thời gian , sau đó đem cuộn băng đầu tiên bỏ vào.

Hai người tựa vào cạnh bàn, lẳng lặng nghe.

Cuộn băng rè rè vài tiếng , sau đó một giọng nữ tiếng anh chuẩn vang lên , đại ý khái niệm tiếng anh mới thứ hai bản ba là như thế nào.

Tôn Chính lộ ra một biểu tình cổ quái , nhìn Lộ Hà, cảm thấy hai người dưới tình huống này còn hao tổn tâm tư đi nghe cái khái niệm tiếng anh mới này thực là ngu ngốc quá mức.

Lộ Hà đè lại cánh tay Tôn Chính đang muốn đứng dậy , ánh mắt vẫn đang gắt gao chăm chú vào máy cassette , miệng nói:“Cậu tin tôi đi, tin tức của bọn họ sẽ không xuất hiện từ đầu đâu .”

Cứ như vậy, ước chừng nghe khoảng 10 phút , thanh âm đột nhiên bị gián đoạn , biến thành tiếng rè rè mơ hồ .

Hai người đồng thời nhìn nhau, kề sát lại, cơ hồ mặt dán vào mặt , hô hấp lẫn nhau đều có thể rõ ràng cảm giác được.

Rè rè , rè rè .

Rốt cục, tiếng rè rè cũng nhỏ đi .

“Alo , alo !” Một tiếng của người đàn ông còn trẻ tuổi truyền ra.

Chương 26 : Cuộn băng của Nghiêm Y Sinh [1] – Cậu bé

“Alo , alo !” Một tiếng của người đàn ông còn trẻ tuổi truyền ra.

Tôn Chính và Lộ Hà liếc nhau , trong mắt đều là quang mang kích động . Nếu đoán không sai , người đang nói chuyện chính là Nghiêm Ương.

“Anh xác định cái này có thể dùng sao ?” Thanh âm tựa hồ cách xa một chút, hình như nam nhân chuyển hướng nói chuyện với người khác“ Băng tiếng anh của tôi ……”

“Cậu không có máy quay và hay mấy thứ tương tự như vậy , mấy cái máy quay bình thường cũng không có tác dụng, ghi chép viết tay thì lại không đáng tin , chỉ có thể dùng cái này .” Một âm thanh khác nghe rất thản nhiên , ngữ khí không hề biến hóa của một người trẻ tuổi truyền ra .

Tôn Chính lập tức cảm giác được Lộ Hà nắm chặt tay cậu, toàn bộ thân thể đều bởi vì kích động mà run nhè nhẹ, cậu liền biết người này chính là anh của Lộ Hà , Lộ Hiểu Vân .

“Nhưng mà……” Giọng của Nghiêm Ương nghe lên thập phần lơ đãng “Tôi thật sự phải cầm theo cái máy cassette này ban đêm đi khắp nơi với anh sao?”

Lộ Hiểu Vân không để ý vấn đề này , giống như âm thanh rè rè trước đó , bây giờ là tiếng bước chân của hai người . Trong đó một bước chân thật vững vàng , một tiếng khác hẳn là của Nghiêm Ương , bởi vì di chuyển , âm hiệu của máy có chút không rõ, mà hắn dồn dập đuổi theo bước chân của ai đó .

Sau đó nghe được hắn không hài lòng than thở :“Tốt xấu gì cũng đợi tôi giới thiệu xong đã, người khác nghe như vậy sẽ cảm thấy rất kỳ lạ đó?”

Vì thế không đợi Lộ Hiểu Vân nói chuyện, chợt nghe Nghiêm Ương tự giới thiệu bản thân , âm thanh lần này rất lớn .

“Ân, là như vầy : Tôi tên là Nghiêm Ương, chính là người cầm máy cassette, cũng là bác sĩ thực tập ở bệnh viện này , đang chuẩn bị làm khảo nghiệm …… Người đi đằng trước , tên là Lộ Hiểu Vân, ha ha ha, đừng tưởng anh ta là nữ sinh nha ……”

Tiếng “Nha“ phát đến một nữa liền biến mất , Lộ Hà đoán rằng bác sĩ Nghiêm lúc này bị anh hai hắn lạnh lùng liếc một cái .

Tiếng bác sĩ bình thường trở lại :“Anh ta , ân, tự xưng là một người không nghề nghiệp…… Nhưng tôi thấy anh ta rất có tiền, chắc làm mấy chuyện mờ ám không tốt đây mà . Tốt lắm, vấn đề quan trọng là bây giờ chúng tôi đang làm gì đây ? Tất cả phải nói về lúc trước ……”

Tôn Chính không kiên nhẫn đẩy Lộ Hà:“Không thể vào vấn đề chính được sao?”

Lộ Hà lắc đầu, thực sự nói:“Không được. Bác sĩ Nghiêm này là người thế nào tôi còn chưa xác định được , vì sao lại ở cùng với anh hai tôi ? Anh hai tôi mất tích biết đâu có liên quan đến hắn thì sao ? Không hiểu được anh ta , tác dụng của anh ta chúng ta không thể xem nhẹ.”

Tôn Chính đành phải bất đắc dĩ tiếp tục lắng nghe .

Tiếng bước chân trống trải vang trong trong máy cassette, cùng với tiếng bước chân phía trước , hơn nữa tiếng bước chân của hai người rất có tiết tấu , hình như đang đạp lên gì đó .

Đang lên lầu ! Hai người rất nhanh đoán được .

Trong máy cassette nghe tiếng bước chân Nghiêm Ương lên lầu , tiếng nói chuyện rất mạnh bốn phần bình tám phần ổn , có thể thấy được rất có sức lực :“Trong khoảng thời gian gần đây, tôi luôn phát hiện có một nam nhân trẻ tuổi luôn ngồi ở ghế chờ khám bệnh trước cửa phòng khám ngoại khoa ngủ gật , nhưng cho tới giờ chưa vào khám bệnh lần nào, quần áo sạch sẽ không giống người lưu lạc , cứ vậy liên tục mười ngày, tôi rốt cuộc nhịn không được đến gần nói chuyện với người đó …… Thiếu chút nữa tôi đã nghĩ , anh ta chính là ma ……”

“Sau đó y tá trưởng tìm tôi, tôi mới biết người này là cao thủ mà ông của cô ấy đưa đến, điều tra những người bị mất tích ở bệnh viện, đương nhiên là tôi không tin, nhưng y tá Lưu cứ liên tục dụ dỗ tôi , bắt tôi hành động với anh ta, làm trợ thủ, hỗ trợ cho anh ấy…… Bởi vì ở bệnh viện này tôi là người rãnh rỗi nhất …… Đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải thấy chuyện này rất kích thích hay vui vẻ gì mới đồng ý với y tá Lưu , hoàn toàn là bởi vì muốn cứu những người bị mất tích, tỷ như Trần Quyên mà y tá Lưu hay nhắc đến ……”

“Quan hệ của bọn họ rất rõ ràng, Nghiêm Ương hẳn là sau này được Lưu Quần Phương giới thiệu cho anh hai biết , anh hai tôi căn bản không cần người hỗ trợ  , thật sự là làm chuyện dư thừa……”

“Nhưng anh hai anh một người xa lạ đến bệnh viện này làm sao có thể tùy ý hoạt động được , công việc trước kia của anh ấy là gì?” Tôn Chính bắt đầu nổi lên tò mò với Lộ Hiểu Vân

“Kỳ thật tôi cũng không biết , khi anh ấy còn học đại học đã xuất quỷ nhập thần, nghe nói là ủy thác công tác của người khác.”

Tôn Chính mắt sáng lên:“Chẳng lẽ công việc của anh ấy là đến những chỗ như vậy cứu những người mất tích ? Nói như vậy, huyệt vẫn có thể ra được đúng không?”

Lộ Hà cũng không xác định, chần chờ nói:“Theo quan sát lúc trước của tôi mà nói , hẳn là như vậy, anh tôi trời sinh thể chất có chút đặc thù, có thể cảm giác được gì đó, nhưng tôi cũng không nói chính xác được, hơn nữa vấn đề là cho dù anh ấy ở trong huyệt tìm được người may mắn …… Nhưng bệnh viện tư nhân này tôi chưa nghe nói những ai mất tích có thể ra ngoài.”

Tôn Chính nguyên bản dấy lên một chút hy vọng liền bị dập tắt, nhụt chí bổ sung một câu:“Chỉ mong anh hai anh có đặc thù thể chất có thể cứu được ai đó .”

“Tuy rằng tôi không hiểu lắm về cái lý luận huyệt mật gì đó của anh ta, nhưng hôm nay tôi hành động với anh ấy , ân, chúng tôi hiện tại đã đến tầng ba , bây giờ là mười một giờ bốn mưới lăm phút ngày 22 tháng 4 năm 2001 ……”

Lúc này, Tôn Chính lập tức đè tay Lộ Hà lại :“Quay, quay trở về!”

“Làm sao vậy?”

Tôn Chính không kịp giải thích, trực tiếp bấm nút trở lại .

“…… nhưng hôm nay tôi hành động với anh ấy …… bốn mươi lăm phút……”

Cậu chỉ chỉ máy cassette , ý bảo Lộ Hà cẩn thận nghe kỹ.

Lộ Hà không hiểu được ý của Tôn Chính , kỳ quái hỏi:“Làm sao vậy, lời của anh ta có vấn đề gì sao?”

“Không phải lời nói của anh ta có vấn đề, anh , anh nghe kỹ một chút đi , đó là tiếng gì……” Tôn Chính lắc đầu, lại nhấn nút trở về.

Câu nói của Nghiêm Ương bị bật lại một lần, Lộ Hà vẫn không rõ.

Tôn Chính liếc hắn một cái:“Chẳng lẽ lỗ tai anh không tốt đến vậy sao?”

Hắn không trả lời , vừa lúc biết được công năng của máy cassette, nhấn nút chả chậm .

Lộ Hà bất bình nói:“Tạp âm của máy quá lớn , ở bệnh viện ghi âm hiệu quả vốn không cao , tôi làm sao nghe được, là do lỗ tai cậu quá thính thôi ……”

“Suỵt!”

“Nhưng…… hôm …… nay …… cộp …… tôi …… hành động  …… cộp cộp …… với …… anh ấy ….. cộp cộp …… …… cộp cộp , cộp cộp …… Bây giờ là…… mười một giờ …… cộp cộp , cộp cộp …… Bốn mươi lăm phút……”

Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính hai người không bất giác ngồi thẳng , cảm thấy trên lưng lạnh lẽo .

Âm thanh bối cảnh trong máy cassette, có tiếng bước chân của người thứ 3 .

Hơn nữa, này tiếng bước chân này cách Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân một khoảng cách, như ai đó đang chạy .

“Anh ta, có nghe thấy hay không ?” Lộ Hà chỉ chỉ máy cassette .

Tôn Chính gật đầu, lại không xác định lắc đầu, lại ấn nút play.

Chuyện này khiến cho tinh thần bọn họ tâm trung vào âm thanh bối cảnh , Nghiêm Ương nói một câu dài cũng không nghe vào .

Chỉ nghe Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân trong đêm đi dọc theo cầu thang đi lên phía trên , trừ bỏ tạp âm và tiếng bước chân của hai người , chung quanh không có thanh âm  khác [ trừ bỏ tiếng bước chân thứ ba vừa rồi xuất hiện ].

Tiếng bước chân của Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân ở trong không gian cầu thang quanh quẩn

Tôn Chính và Lộ Hà từ trong âm thanh này đã thấy thân ảnh của bọn họ. Bọn họ đang ở trên cầu thang của bệnh viện, tại trong không gian tối đen không một bóng người , từng bước đi qua cầu thang .

Không có ai cả, cũng không có tiếng gì khác, tại sao lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân kia?

“Ê, anh chờ chút, chúng ta rốt cuộc đi tầng nào vậy?” Nghiêm Ương ở trong máy cassette hỏi.

Tiếng bước chân của người kia rõ ràng chậm lại, sau đó vang lên âm thanh thản nhiên của anh :“Tầng bốn , Lưu Quần Phương nói nhà vệ sinh kia có vấn đề”

“Cái đó…… Là nhà vệ sinh nữ mà?!”

“Bây giờ là buổi tối.”

“Buổi tối? Chẳng lẽ buổi tối thì có thể tùy tiện ra vào nhà vệ sinh nữ hay sao…… Nữ quỷ cũng có tôn nghiêm a……” Những lời này tựa hồ là Nghiêm Ương đang lầm bầm lầu bầu.

Tôn Chính lại nhấn nút dừng .

Lộ Hà khó hiểu quay đầu nhìn cậu :“Sao vậy?”

“Anh cảm thấy bọn họ đang ở tầng mấy?” Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà tính thời gian mở máy cassette và tốc độ di chuyển đáp:“Tầng ba? Hoặc là gần đến tầng ba !”

Tôn Chính đồng ý gật đầu, cũng không giải thích, lại chả về một chút , nhanh nhẹn ấn nút quay chậm .

“Tầng bốn …… Lưu Quần…… Cộp cộp…… Phương…… nói…… nhà …… cộp cộp …… vệ sinh …… kia …… cộp …… có vấn đề ……”

Biểu tình trên mặt Lộ Hà dần dần trở nên khẩn trương .

“Đúng vậy, tiếng bước chân này lớn dần, thuyết minh nó đang ở gần bọn họ.” Tôn Chính phán đoán nói.

“Nhưng mà bọn họ giống như hoàn toàn không nghe thấy , đến ngay cả anh hai tôi cũng không có chú ý đến……” Lộ Hà nhíu mày.

“Hơn nữa……” Tôn Chính dừng một chút “Còn có một chỗ còn kỳ quái hơn ……”

Cậu lại nhấn nút play .

“Chẳng lẽ buổi tối…… thì …… ông ơi…… Có thể…… Tùy tiện ra vào…… ông ơi…… nhà vệ sinh nữ sao…… Nữ quỷ…… ông ơi…… cũng có …… ông……”

Máy cassette dừng lại . Tôn Chính và Lộ Hà hai người nhìn đối phương, muốn nói rồi  lại thôi.

Cái gì cũng không cần nói , âm thanh này thật rõ ràng .

Là tiếng của một cậu bé . Trong máy cassette hai người kia hoàn toàn không để ý đến âm thanh này.

“Âm thanh này , bọn họ không có nghe thấy , nói cách khác” Lộ Hà rốt cục mở miệng “Giọng nói này thật sự không phải của con người …… Nửa đêm , cậu bé nhà ai lại đi quanh quẩn ở đây ?”

“Đứa bé này ở cạnh bọn họ , anh hai anh cũng không phát hiện ?”

Lộ Hà nhún vai:“Cậu cho là tụi mình đang xem phim hay sao, anh hai tôi chỉ có thể cảm nhận được tâm linh mà thôi, nhưng có khi nào đứa bé này có là đứa nhóc đã bắt cậu không?”

Tôn Chính theo bản năng giấu đi cánh tay còn lưu lại dấu ấn màu đen kia , lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Lúc đó , tôi chỉ nghe thấy tiếng rên rĩ, cho nên không thể xác định……”

Nói xong, bọn họ tiếp tục chuyển hướng về phía máy cassette .

Tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân trong máy cassette dừng lại . Nghiêm Ương vội vàng đi lên vài bước, đứng chung với Lộ Hiểu Vân.

“Sao vậy ?” Nghiêm Ương thanh âm rõ ràng từ máy cassette truyền đến.

Lộ Hiểu Vân trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói:“Ở tầng ba này , có phải từng có người chết đúng không ?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx