sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 48 - 49

Chương 48 : Giờ thứ mười bốn – Hành lang tầng ba

“Anh không nên nói dối tôi, Lộ Hà,” Tôn Chính ý cười không dứt“Tôi thực sự đã mềm lòng .”

Lộ Hà càng không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa mặt Tôn Chính , và người đang nằm trên lưng mình .

Hai gương mặt giống nhau như đúc , hắn không tìm thấy điểm khác biệt nào.

Nhưng hắn không cảm thụ được hơi thở gì. “Tôn Chính” trên lưng không hề có hô hấp .

“Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy ” Tôn Chính từ từ đến gần Lộ Hà, cậu vươn tay, lòn vào cái đầu đang nằm trên vai Lộ Hà.

Dần dần dùng sức.

Lộ Hà quay đầu không muốn nhìn thấy cảnh đẫm máu khi.

Sức nặng trên vai lập tức biến mất , nhưng máu không hề dính lên người hắn.

Người kia vỗ vỗ vai hắn, muốn hắn mở mắt:“Anh nhìn đằng sau đi.”

Lộ Hà chống tường , cầm đèn pin chiếu về phía sau . Hắn liền lảo 9ao3 , cảm thấy mình sắp đứng không vững.

Những vật máu chảy đầm đìa quỳ rạp trên mặt đất , mặt nâng lên , đều nhìn về phía hắn .

Đều là mặt của Tôn Chính ,mắt của Tôn Chính

“Quen lắm đúng không ? Anh thích không?”

Lộ Hà lập tức ngã ngồi xuống đất.

Không có khả năng…… Không có khả năng……

Tôn Chính cũng ngồi theo , nhìn hắn trong gang tấc:“Anh có khỏe không? Tôi đỡ anh đứng lên.”

Nói xong cậu vươn tay muốn đỡ Lộ Hà. Lộ Hà lập tức hất ra, ngẩng đầu nhìn Tôn Chính trong mắt có loại thê lương nói không nên lời.

Tôn Chính hừ một tiếng, lát sau lại nở nụ cười :“Cũng đúng , tôi gấp cái gì, không phải chỉ lát nữa thôi anh cũng giống bọn nó sao……”

Lộ Hà chỉ cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn , ngực kịch liệt phập phồng .

Có lẽ đây không phải là Tôn Chính.

Có lẽ đây là ‘Quỷ kế’ của ‘Nó’ mà thôi.

Hắn tự an ủi mình , nhưng càng nhiều chi tiết hiện lên trong đầu , nhưng là càng ngày càng nhiều chi tiết hiện lên trong đầu, mọi ý nghĩ đều bị xáo trộn không cách nào bình tĩnh lại được .

Hắn ngưỡng mặt dựa người vào tường, nhắm lại mắt.

Tôn Chính chăm chú nhìn hắn, cười ý ẩn , bi thương từ trong biểu tình trên gương mặt lướt qua , nhưng rất nhanh cậu liền lấy lại tươi cười .

Một lát sau , Lộ Hà đột nhiên mở mắt ra, bình tĩnh hỏi:“Huyệt này , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vấn đề này làm cho Tôn Chính ngẩn ra, giống như cảm thấy không thú vị , hắn đem máy cassette trong người ném ra ngoài:“Trong phòng 315a nhặt được , anh tự nghe đi .”

Lộ Hà vẫn rất bình tĩnh nhặt máy cassette lên , chùi sơ qua , lúc nhấn nút play không biết sao tay lại run lên , ấn thành nút tua nhanh , hắn vội vàng nhấn dừng lại , lại bấm nhầm thành nút play.

Băng ô ô vang lên . Lộ Hà chống hai tay , tựa lên tường , cả người như bị rút hết mọi khí lực , làm nó rớt xuống

Tôn Chính mặt không biểu tình đoạt lấy máy cassette , nhấn nút trả lại , thẳng đến lúc đầu đoạn băng , cạch một tiếng , cậu lại không chút thay đổi nhấn nút play , rồi để máy cassette trước mặt Lộ Hà.

Không biết vì sao, tạp âm ở nơi này giảm đi rất nhiều .

Lộ Hà giống như người chết ngồi đó nghe Nghiêm Ương đứng trong thang máy đuổi theo Lộ Hiểu Vân , rồi đến mọi chuyện bọn họ chứng kiến khi vào phòng 315a.

Khi nói đến những nạn nhân bị treo ngược , bờ môi của hắn giật giật, tựa hồ muốn hỏi gì đó , lại không phát ra tiếng , cái gì cũng không thể hỏi ra miệng.

Lộ Hiểu Vân vừa mới nói xong “Đây là…… Đường ra……” Tôn Chính ba một cái nhấn dừng lại .

“Anh xác định anh muốn biết chuyện kế tiếp sao?”

Lộ Hà quay đầu nhìn cậu, ánh mắt vô định, nhưng mà hắn vẫn thong thả gật đầu.

Đông!

Trong băng từ truyền đến tiếng động như vật nặng rơi xuống thật lớn.

“Lộ Hiểu Vân!!!!” Nghiêm Ương hét lên .

Một trận hỗn loạn nhỏ, Nghiêm Ương bộ dáng thất kinh:“Lộ Hiểu Vân, anh tỉnh lại, anh, saoanh, sao ……”

Làm sao có thể ngã xuống

Nhưng Lộ Hiểu Vân quả thật bị ngã xuống.

Két.

Cửa bị ai đó đẩy ra.

Nghiêm Ương hỏi:“Ai?!”

“Phía sau, tốt . Hắn, không hiểu ‘Nó’, chỉ có tao, mới có thể.” Tiếng phụ nữ trung niên khàn khàn khó nghe thốt nên một câu.

Nghiêm Ương không nhìn thấy gì đụng phải vật gì đó , thốt lên:“Lưu, Lưu Tần?!”

Bà ta không nói gì.

“Không phải bà chết rồi sao! Nga không, bà không chết? Bà tời đây làm gì?!”

Bà ta đi về phía trước hai bước.

Nghiêm Ương lập tức khẩn trương mở miệng:“Không được đụng đến anh ta!” Quả thực có thể tưởng tượng được hắn như thế nào bảo vệ Lộ Hiểu Vân.

“‘Nó’ muốn dẫn cậu ta đi , không cần tao.” Lưu Tần đột nhiên cười quái dị “Mày , đã biết bí mật này, ‘nó’ cũng không bỏ qua cho mày đâu.”

“Bí mật? Nơi này trừ bỏ một đống người chết ghê tởm với bà người phụ nữ kì quá thích thi thể , thì có bí mật gì  ” Nghiêm Ương nóng nảy “Tôi mà là ‘nó’ , người đầu tiên tôi bắt đi là bà đó !”

“Ha ha ha ha!”

Lưu Tần cười càng thêm chói tai .

“Mày không hiểu, huyệt là gì. Tụi mày , hiểu sao?” Lưu Tần âm thanh như muốn xuyên thấu qua cassette,“Thế giới này, từng noi , đều có những tội ác không đếm hết , có vô số sinh mệnh mới xuất hiện , không có huyệt , tội ác này sẽ không ngừng tích lũy , truyền cho sinh mệnh mới……”

“Cái gì?”

“Huyệt, là một cánh cửa , cánh cửa tuần hoàn. Ở trong một thành thị tội ác , những thứ dơ bẩn đều bị loại bỏ, một sinh mệnh mới lại bắt đầu…… Tụi bây không hiểu nó , không tôn thờ nó, không bảo vệ nó…… Huyệt là một quá trình tự nhiên , chỉ có Tùy Âm, bảo vệ nó, ở một nơi chúng mày mãi mãi không tìm đến……”

Nghiêm Ương không nói gì. Hắn cũng nói không nên lời. .

“Mày xem, đây là nơi tụi mày gọi là đường ra……”

Nghiêm Ương giật giật, vừa sợ vừa nói:“Không, tôi không nhìn!”

Lộ Hiểu Vân nói không nhìn, thì nhất định không được nhìn.

“Mày, sợ,” Lưu Tần cười khanh khách,“Đường ra, là cái gì? Nơi này và nơi đó bất quá chỉ là hai nơi đối lập * , ở thế giới này, có gì khác nhau đâu…… Mày xem, cánh cửa này, căn phòng này, xuất hiện trong bệnh viện , có lẽ đã có từ rất sớm, tụi mày sợ nó , phóng bế lại…… Cho đến khi , tao , mở nó ra……”

[* chú: Lưu Tần nguyên ý là chỉ đối xứng.]

“Bà đang nói gì, tôi không hiểu!”

“Rất đơn giản, những thứ tao đem đến , đếu hiến cho ‘Nó’ làm lễ vật, người chết – không còn linh hồn , đều là tế phẩm của nó. Tà dùng bọn họ để dẫn ‘Nó’ ra , ‘Nó’ đụng tới mỗi người , đều bị đem vào huyệt……”

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng , đó đều là sinh mệnh a!”

Lưu Tần không để ý đến Nghiêm Ương, tiếp tục nói:“Mỗi tế tự đều cần một người chết , chính là bị nhốt ở đây , bọn họ , cùng một người sống , là tế phẩm bị ‘Nó’ mang vào huyệt ,. Như vậy,tao có thể dùng hai người người , từ trong tay ‘nó’ đổi một sinh miệng khác .”

“Chẳng lẽ chính là như vậy, bệnh viện này…… Mới không ngừng có người nhập huyệt , nhưng vẫn không có đường ra……” Tiếng Nghiêm Ương thanh âm nghe giống như đang giãy dụa mà thống khổ “Tôi vẫn không hiểu……”

“Đúng vậy, là tao, quấy rầy tuần hoàn của huyệt, tao không nghĩ tới, tế phẩm đó, tử điệu gì đó, không thể lưu thông, trở ngại nó,‘Nó’ không ngừng hấp thu tội ác vào, lại không có cách tiêu hóa…… Cho nên nó tìm rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều người nhập huyệt.”

“Bà điên rồi!”

“Không, tao cũng không hiểu được vì sao. Nhưng, khi tao biến thành ‘Nó’, tao sẽ hiểu được .”

“Những người nhập huyệt , có quan hệ gì với những thây khô này? Không không, không có khả năng. Không ai có thể làm được, lấy mạng đổi mạng, tội ác gì chứ , sinh mệnh mới gì chứ , tất cả không có khả năng , bà biết mà không có khả năng đâu!”

Tất cả đều không có khả năng .

Lưu Tần đang đảo điên sinh mệnh .

Trừ phi ‘Nó’……

‘Nó’ tiếp xúc mọi người đem vào huyệt , mà đem người đã chết đi giữ sinh mệnh lại, ,‘Nó’ chẳng khác là chủ đạo sự tồn tại của tử vong và sinh mệnh……

“Nếu, muốn dùng cách thông thường của tụi mày hay nói ,” Lưu Tần dừng một chút,“‘Nó’ chính là sin and death.”

[ Chú:sin and death, tức tội ác cùng tử vong, là người bảo vệ địa ngục ( Tử thần ) ]

Tử thần……?!

“Tụi bây đã sai rồi.”

“Chúng ta…… Sai lầm rồi……” Nghiêm Ương thì thào lặp lại những lời này, không biết làđang nghi vấn, hay là suy tư.

Cho nên ông của Lưu Quần Phương mới nói, cùng nó đấu nhiều năm như vậy , mới biết mình đã sai rồi.

Vì vậy ‘Nó’…… cho đến giờ chưa chắc gì là địch nhân .

“Tốt lắm,” Lưu Tần ngữ khí chuyển sang lạnh băng ,“Đã đến giờ ,‘Nó’ nên lựa chọn .”

Trong băng vang lên tiếng ma sát của dây thừng , còn có tiếng leng keng kim khí va chạm.

“Thối quá, bà đang làm gì đó?” Nghiêm Ương che mũi, thanh âm có chút rầu rĩ lại mang theo thấu tình đạt lý ,“Có tôi mà Lộ Hiểu Vân ở đây , bà có thể tiếp tục làm xằng làm bậy sao?

Lưu Tần cười khẽ một tiếng.

“Ở đây có ba người nhập huyệt,‘Nó’ sẽ lựa chọn ta làm ‘Nó’ nới, mà cậu ta – sẽ là người chết kia, mày……sẽ ở trong này mãi mãi với tao……”

Nghiêm Ương nhắm mắt lại, không nhìn thấy động tác của Lưu Tần, nhưng hắn cũng hoảng sợ:“Không thể nào?! Tôi không biết tại sao bà làm thế , tôi cũng không có bản thụ đặc thù gì, nhưng vô luận bà muốn làm gì, tôi cũng sẽ phá hủy nó , bà mãi mãi cũng sẽ không trở thành nó.”

“Chuyện này không phải tao hay mày có thể lựa chọn . Chất độc sẽ lựa chọn chủ nhân mới,‘Nó’, cũng sẽ lựa chọn ‘Nó’ kế tiếp, mày hiểu khôny,” Tiếng Lưu Tần biến đổi ,“Khi tao 12 tuổi,làm Tế Tự,‘Nó’ chọn tao, mẹ giúp tao thoát ra ngoài…… Lúc này đây,‘Nó’ đương nhiên vẫn sẽ chọn tao,‘Nó’ sẽ lựa chọn người có nhiều oán niệm với thế giới này nhất , tân chủ nhân.”

Lưu Tần lại đi về trước. .

“Không, không được đụng vào anh ta,” Nghiêm Ương thanh âm bắt đầu run rẩy “Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân, anh mau tỉnh lại……”

Bên trong truyền đến một trận tất tất tốt tốt.

“Cùng lắm thì, tôi, tôi cõng anh, chúng ta chạy đi, Lộ Hiểu Vân, anh……”

Hắn đột nhiên im lặng .

Bởi vì tiếng hô hấp quen thuộc kia bỗng nhiên xuất hiện .

“Tôi nói rồi, không phải bà , cũng không có khả năng, bởi vì……” Anh vừa tỉnh lại tiếng nói chuyện có chút trầm thấp .

“Lộ Hiểu Vân…… anhthật sự là đại anh hùng superman, tôi đối với anh vừa hận vừa yêu muốn ngừng cũng không được ……” Nghiêm Ương vừa mừng vừa sợ .

“Nghiêm Ương.” Lộ Hiểu Vân ngắt lời  hắn.

“Sao?”

Đây là lần đầu tiên Lộ Hiểu Vân gọi thẳng tên hắn.

“Nhớ kỹ, những bí mật của huyện bà ta vừa nói , những gì anh thấy , nghe được , sau khi ra ngoài phải quên tất cả.”

“Nhưng mà……”

“Nếu không thể quên nó, bí mật này phải giữ cả đời. Những ngoài thoát khỏi huyệt, sinh mệnh rất ngắn ngủi. Tôi không biết cậu có trở thành ngoại lệ hay không. Cậu không cần phải giấu bí mật này lâu đâu , cũng không vất vả”

“Tôi sẽ không nói , những chuyện này sẽ có người tin sao……”

“Cho đến lúc chết , cũng không được nói cho bất kỳ ai…… Em của tôi cũng không được.”

“Dừng dừng……” Nghiêm Ương nghe đến đây, bắt đầu có chút tức giận,“Cái gì mà chết hay không , vấn đề bệnh viện này giải quyết như thế nào? Chúng ta ra ngoài làm sao , đầu anh có phải còn choáng hay không?”

“Cuộn băng, cũng không thể mang đi, đừng bao giờ trở về bệnh viện này.”

“Lộ Hiểu Vân?!”

Lộ Hiểu Vân không trả lời hắn, mà là đột nhiên nói với người khác :

“Tùy Nữ, bà dám cá với tôi không ?”

Ha ha ha ha, Lưu Tần lần nữa cười lên..

“Cá.” Bà nói,“Đánh cuộc gì?”

“Cá cậu ta , cùng với bệnh viện này.” Lộ Hiểu Vân chỉ “cậuta” Không thể nghi ngờ chính là Nghiêm Ương.

“Lộ Hiểu Vân?!” Nghiêm Ương vừa sợ vừa nghi.

Rè rè.

Tạp âm vang lên.

Rè rè.

Hơn nữa càng lúc càng lớn.

“Tôi đã thắng.” Lộ Hiểu Vân lạnh nhạt tuyên bố.

“Ha ha ha,” Bà ta cười ha hả,“ Làm sao có thể?”

“Mày coi , 12 tuổi tao nhận được cái gì..”

Băng đột nhiên vang lên , giống như gặp phải gò đó , một tiếng gió xé xẹt qua thủy tinh , bà ta trong cassette hét ầm lên .

“Không thể nào, sao mày có thể thắng được tao?! Tao mới là người nó lựa chọn……”

Bà ta cuối cùng không thể tin thê lương hét lên .

Phanh.

Một tiếng động vang lên . Nữ nhân điên cuồng chấp nhất này cuối cùng cũng cảm nhận được mùi vị thất bại .

Bóng dánh bà ta lưu lại ở thế giới này cũng chỉ là oán niệm vô tần.

Lưu Tần đã chết. Thực sự đã chết.

Kỳ thật nó đã sớm làm ra lựa chọn , ngay khi Lộ Hiểu Vân ngã xuống .

Chính là Nghiêm Ương giờ phút này vẫn chưa ý thức được, khoảng cách của hắn và nam nhân trước mắt đây . Hắn nghĩ, anh vẫn là Lộ Hiểu Vân , ngôn ngữ lành lùng , bạn bè ít đến đáng thương , xuất quỷ nhập thần.

“Lộ Hiểu Vân, cuối dây thừng kia , có một vòng đen đen , hình như không chắc …… anh,anh nhìn thấy gì?”

“…… Sinh mệnh. Sinh mệnh không màu.” Lộ Hiểu Vân thanh âm từ bên cạnh truyền đến, mỗi một câu nói, gắn liền với một trận tạp âm , khiến cho khoảng cách khó có thể nghe rõ càng trở nên mơ hồ.

“Sinh mệnh? Sinh mệnh là dạng gì ? Sao cậu biết là sinh mệnh ?”

Không ai trả lời vấn đề này. Anh ta đi về trước mấy bước, một người khác lại đi theo.

“Lộ Hiểu Vân, tôi có thể mở mắt nhìn chưa?”

“Không thể.”

“Khi nào thì tôi có thể mở?” Nghiêm Ương vội vã nói chuyện.

“Khi có ánh sáng.”

“Tôi mở mắt là có thể thấy anh , đúng không, Lộ Hiểu Vân?”

Đột nhiên có người cười , tiếng cười xa lạ như vậy , giống như chưa từng xuất hiện ,:“Đừng khờ như vậy , ở đây không có Lộ Hiểu Vân.”

Chỉ có ‘Nó’ mới có thể đưa anh từ phòng giải phẫu đến 315a, cũng chỉ có ‘Nó’ mới có thể mang anh ra ngoài.

Bởi vì, tôi đã trở thành nó

Lưu Tần mới là tế phẩm.

Huyệt ở bệnh viện Đồng Hoa chưa từng có người thoát khỏi, có lẽ sẽ có ngoại lệ. Huyệt bệnh viện Đồng hoa chưa từng có đường ra, có lẽ từ nay về sau sẽ có.

Anh thắng, chiến lợi phẩm chỉ có tiền đặt cược, không có Lộ Hiểu Vân.

Không khí như ngưng lại.

“Nghiêm Ương, ngẩng đầu.”

“Không…… Tôi không nhìn……” Nghiêm Ương trong thanh âm áp lực trước cái gì, nghẹn ngào trước cái gì.

“Ngẩng đầu.”

“Không.”

“Cậu nhìn đi, có ánh sáng.”

Nhiều năm về sau, không biết ai để lại tấm ảnh đó , chậm rãi từ trong phòng nhẹ nhàng bay ra, trong ảnh một người chìm đắm trong ánh sáng tươi cười.

….

Chương 49 : Giờ khắc cuối cùng

Trong một phút, tất cả mọi thứ đều im lặng.

Cuộn băng dừng lại ở đây.

Sẽ không bao giờ xuất hiện tiếng của Lộ Hiểu Vân hay Nghiêm Ương .

“Nghe rõ chưa?” Tôn Chính tới gần Lộ Hà hỏi,“Anh hai anh , được ‘Nó’ lựa chọn trở thành ‘Nó’ kế tiếp , Lưu Tần là tế phẩm……”

Lộ Hà mí mắt giật giật, giương mắt nhìn cậu.

“Tôi rất sùng bái người nhà họ Lộ về điểm này ” Tôn Chính nhìn Lộ Hà“Anh ta là người đầu tiên , chiến thắng ‘Nó’.”

Lộ Hà dời mắt về chiếc chìa khóa xà cừ đang nằm dưới đất kia , trên mặt ẩn ẩn có vết nứt.

Một dự đoán hắn không muốn suy nghĩ đến , bây giờ đã trở thành sự thật.

“Đến giờ tôi vẫn cảm thấy, Lộ Hiểu Vân sinh ra để trở thành ‘Nó’ . ‘Nó’ ở trong huyệt , từ đó về sau không có người nhập huyệt nữa” Tôn Chính nói, lắc lắc đầu, giống như không tin,“Một người, cũng không có.”

Lộ Hà ngón tay chậm rãi co lại , nắm thành nắm đấm.

Nghiêm Ương thoát khỏi.

Bệnh viện cũng không xuất hiện vấn đề nào kỳ quái nữa.

“Anh biết…… Vì sao qua lâu như vậy anh mới nhận được cái chìa khóa này không ?”

Cuộn băng không bị lấy đi , trở thành bí mật của bệnh viện.

Xà cừ trong phong thư , bí mật được cất giữ cho đến hết cuộc đời .

“Đáng tiếc,  anh hai anh đã thất bại , để lại một người không nên ở lại.” Khi nói những lời này , sắc mặt Tôn Chính dần dần thay đổi, nụ cười hoàn toàn biến mất , cả người nồng đậm hơi thở oán hận ,“Lục Vang.”

Lộ Hà nghe tên này bỗng nhiên giật mình , hắn vươn tay nắm lấy vai Tôn chính:“Cho nên, người đổi chiều trong phòng 315a …… Trong số đó , có cậu hay không?”

Tôn Chính mặc hắn nắm lấy vai mình, như đang tự nói chuyện:“Đúng vậy……Tôi thấy gương mặt đó , tôi đã muốn thoát khỏi , cái gì cũng không muốn nghĩ đến……”

Cậu dừng lại, như đang hồi tưởng :“Nếu nói , cô ý ta kia , tên là Đặng Vân phải không? Cô ấy không nên tìm được tôi……”

Tay Lộ Hà co lại  , Tôn Chính như không cảm nhận được đau đón.

Cậu tiếp tục nói:“Bởi vì Lục Vang rất sợ tôi, sợ đến cực điểm…… Anh biết vì sao sau này cô y tá kia tìm khắp nơi cũng không thấy phòng 315a không ? Bởi vì Lục Vang, ha ha ha, Lục Vang đem toàn bộ phòng 315a phong tỏa , ông ta tự mình quét lại nước sơn.

“Buổi tối hôm đó , ông ta không ngừng sơn lại , màu trắng dính lên cả người , thân thể không ngừng phát run , không ngừng nói thật xin lỗi , thật xin lỗi…… Rất khó coi, Lục viện trưởng, bộ dạng đó rất khó coi……

“Ông ta nghĩ như vậy từ nay về sau sẽ không ai tìm được căn phòng này , ông ta cho rằng từ nay về sau tôi cũng sẽ không thoát khỏi căn phòng đó ……”

Lộ Hà ánh mắt lóe lóe, Tôn Chính trước mắt không phải người thật , quá mức xa lạ, hắn đã nhận rõ đây là mơ hay là thật .

Nhưng Tôn Chính, từ khi vào bệnh viện tới nay, quả thật đi một bước biến mất một lần , khi hắn xem nhẹ những nơi nào đó , hoặc nói là , hắn không muốn nghĩ đến , muốn quên nó đi .

Từ khi cậu biến mất , đối mặt với người đầy máu cũng không hoảng sợ. Khi cậu bắt đầu oán hận gì đó , nghe thấy tên Trần Chí Vấn và Lục Vang lại bắt đầu đau đầu……

Hắn không còn sức lực xem Tôn Chính này có phải là Tôn Chính đó hay không, nhưng người trước mặt này luôn nở một nụ cười tối tăm .

“Tôi không ngừng nhắc nhở mình , lại không nhớ được. Cái này không thể trách tôi,” Tôn Chính nhìn chăm chú vào Lộ Hà,“Bởi vì tin tưởng của tôi , đã vỡ tan tành, ngay cả tôi cũng không tin được.”

Cậu thấy Lộ Hà lộ ra biểu tình mờ mịt, nói tiếp:“Anh không hiểu phải không? Là anh đưa trí nhớ của tôi quay về. Ở phòng giải phẫu kia, tôi thấy một người nam nhân ngồi bên cửa sổ nhìn tôi mỉm cười, giống như đang nói ,đến đây đi, đến đây đi……”

Lộ Hà nhớ lại hành động kỳ lạ của Tôn Chính khi ở căn phòng kia , cậu chỉ vào bóng tối mơ hồ , nói , anh nhìn kìa , căn phòng đó!

“Sau tôi bỗng nhớ lại , nam nhân cười với tôi chính là tôi mà!” Tôn Chính vỗ tay cười to,“Ha ha ha, ha ha ha, tôi không biết đã ngồi ở đó bao nhiêu lâu , lòng đầy cừu hận nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ …… Tôi nghĩ, mấy người đến đây đi , đến đây đi, đến đây với tôi……”

Nụ cười cậu cứng lại:“Nhưng khi tôi đến tầng ba mới nhớ . Anh cũng biết đó , tầng này có hơi thở chết chóc……”

Lộ Hà trong đầu lại hiện lên hình ảnh bọn họ từ tầng bốn xuống tầng ba . Hình ảnh cầu thang giống như phim điện ảnh quay lại , Tôn Chính phản ứng kỳ quái, tiếng sàn sạt trên hành lang.

“Bởi vì tầng này, có phòng giải phẫu , có chết chóc ” Tôn Chính chỉ vào đầu mình,“Ký ức khi chế…… Của tôi, rất nhiều rất nhiều người …… Ngay cả anh hay anh, đã từng ở cửa phòng ngoại khoa ba nhắc nhở qua , những thứ anh ta lưu lại để chấn áp tôi……”

“Rốt cuộc cậu……” Đối mặt với Tôn Chính, rõ ràng có rất nhiều nghi vấn, Lộ Hà lại không thể hỏi ra khỏi miệng .

“Đúng rồi, vào lúc ta , chúng ta còn gặp tôi mà , tôi đi sàn sạt trên đất , chảy rất nhiều máu…… Tôi lại đi sợ tôi……” Tôn Chính chỉ vào tay cậu đang run nhè nhẹ,“Tôi không cam tâm, tôi đi đến trước mặt mình , nhìn thấy khuôn mặt kia, lập tức nhớ đến , đó là mặt mình……”

Cuối vết máu , là một vật gì đó.

Đang chậm rãi bước đi, chậm rãi hoạt động .

Sàn sạt. Sàn sạt.

Giống như thân thể của người , hình dạng vặn vẹo nhưng con người bình thường không thể nào làm được.

“Tôi vừa thấy mình , đầu đau như búa bổ, mỗi khuôn mặt đều giống tôi nhứ đúc, chứa đựng những khát vọng đều trở thành tuyệt vọng, Lộ Hà, cho đến bây giờ anh chưa từng nhìn thẳng vào chúng nó, nếu anh cố lấy dũng khí nhìn vào, thật là vui biết bao!”

Mỗi một vật đi sàn sạt đều là mặt của Tôn Chính . Hành lang tầng ba , đại sảnh phòng xét nghiệm, tầng một trong bóng đêm , đanh nhau với Lộ Hà ở tầng ba , đều là mặt của Tôn Chính  .

“Không, không thể nào……” Lộ Hà giật mình, nhưng không có sức để chống đỡ,“Tất cả đều không có khả năng!”

Tôn Chính ôn nhu vươn tay nâng hắn dậy, nhẹ giọng nói:“Không phải chính anh nói cho tôi biết , trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích sao? Khi anh nói những lời này , tôi chưa nhớ lại gì cả, là anh mang theo tôi , tìm về chính mình……”

“Chính, nhất định là có vấn đề,” Nghe đến đó, Lộ Hà tìm về một chút ý nghĩ, cầm lấy tay Tôn Chính “Không phải cậu đến khám răng sao? Vừa lúc tôi gặp cậu, chúng ta không cẩn thận nhập huyệt, những thứ trong huyệt này , tất cả không có quan hệ gì với cậu mà……”

“Làm sao không có quan hệ?” Tôn Chính lại nở một nụ cười nhợt nhạt,“Thế giới này mới là cuộc sống của tôi , lúc trước , tôi hoàn toàn không nghĩ được thế giới bên ngoài là như thế nào, tôi ra ngoài sẽ như thế nào…… Dù sao cũng đã lâu rồi.”

“…… Lâu rồi?”

“Đúng vậy, lâu rồi , nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng nhớ lại những thứ mình đã quên , quên rồi lại nhớ” Tôn Chính vỗ vỗ đầu mình, giống như đang châm chọc trí nhớ kém cỏi của mình,“Cho nên khi anh bị nhốt trong căn phòng hỏa hoạn kia, lại đến khi trốn khỏi, tôi còn nghĩ , tôi sẽ thả anh ra. Bởi vì , tôi đã quên tôi từng ở trong huyệt nhìn thấy cảnh hỏa hoạn tái hiện , tôi cũng xông lên mở cánh cửa kia ra……”

“Nhưng tôi phát hiện , vôn luận mở bao nhiêu lần , đó đã là chuyện quá khứ, không thể cứu vãn được…… Thật giống như, tôi bao nhiêu lần đứng ở thang máy kia……”

“Người trong gương , mãi mãi chỉ có mình tôi.”

“Tôi phát hiện mỗi cửa vào huyệt đều có một tấm gương, nếu cậu thấy trong gương có ‘Nó’…… Chính là bên cạnh cậu không có người , trong gương lại xuất hiện người khác, đừng lộn xộn , nhắm mắt lại , dùng da để cảm nhận phương hướng ấm áp, chạy về phía đó.”

Cửa lại một lần nữa tách ra.

Chào đón chính là một tấm gương! Chói lọi , chiếu đến bộ dạng cứng ngắc của Tôn Chính.

“Lộ Hà, sao anh không nhìn tôi? Tôi khẳng định nói cho anh biệt,” Tôn Chính nhướng mi, biểu tình mang theo một tia vui sướng “Tôi bây giờ chính là ‘Nó’.”

Đây là sự thật Lộ Hà có thể suy đoán . Cũng là một sự thật đánh bại Lộ Hà .

Anh hai hắn từng là “Nó”, Tôn Chính trước mắt bây giờ cũng “Nó”.

Lộ Hà buông tay Tôn Chính ra.

Tôn Chính biến sắc, cầm lại cánh tay kia, nhìn chằm chằm vào Lộ Hà:“Sao vậy , anh sợ tôi sao? Đúng vậy, tôi cũng sợ mình nữa , tôi không phải là lựa chọn của ‘Nó’ , nhưng oán hận của tôi , bất tri bất giác đã chiếm lĩnh thế giới này……”

“Vì, vì sao?”

Tôn Chính nhìn Lộ Hà mắt hắn mờ mịt lại vô vọng, giống như xuyên thấu qua người hắn , nhìn đến một nơi xa :“Đó là một buổi chiều hỗn loạn……”

….


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx