sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Chương 50 - 51

Chương 50 : Giờ khắc cuối cùng

Phanh.

Không biết tại sao cánh cửa oanh một tiếng mở ra , tiếng bước chân hỗn loạn từ xa xa chạy vào , cũng rất gần .

Chấn động kinh hoàng này làm cho cả bệnh viện ồn ào hẳn lên , cuộn băng cũng chưa từng có tiếng động lớn như vậy, giống như cáng xe, y tá cầm bình truyền dịch, mọi người cuốn quýt chạy từ trên lầu xuống ùa đến trước máy cassette.

“Buổi chiều hôm đó, bệnh viện đón một nhóm người bị thương . Bọn họ ở bên cạnh quay phim một cổ trấn cách đó không xa, chính là đang quay một cảnh nguy hiểm, cổ trấn đường hẹp, phòng ở cũ kỹ, không ngờ vừa nổ , cả tòa nhà bên cạnh bị sập.”

“Anh chưa nghe thấy phải không , Lộ Hà? Chắc vậy tồi, bởi vì sự cố này cũng không lớn , người bị thương cũng chỉ là ngoài da, vì thế người biên kịch năm ấy …… Năm ấy cậu ta chỉ khoảng 24 tuổi thôi , vừa mới vào nghề , đến trường quay , bị xà ngang đập trúng , được đưa vào bệnh viện.”

“Anh nhớ không? Khi đó cách cuộc tư vấn C đại không bao lâu . Cấp cứu thì nói bị gãy gương , chụp X-Quang, đưa đến phòng giải phẫu [4]. Phòng giải phẫu [4] là nơi nào, khi đó cậu ta cái gì cũng không biết , nằm trên cáng xe, bị chích thuốc tê, đưa vào.”

“Không có kẻ nào phát hiện gãy xương dẫn đến thuyên tắc phổi , cho đến khi cậu ra bắt đầu ho ra máu , suy tim…… Không, không vội, cậu còn chưa chết.”

“Bác sĩ tìm không được người nhà , Lục viện trưởng cùng đạo diễn chạy tới . Cậu ta không chết, Lục viện trưởng cho cậu ta đến phòng bệnh 315a , nói với cậu ta : Cậu ở trong đó một thời gian , đạo diễn bọn họ chờ cậu ra viện. Nếu cậu không chống đỡ nổi, đạo diễn vào Tiểu Trần tài xế sẽ áy náy cả đời.”

“Căn phòng đó , có phải là phòng của bệnh nhân đâu , tưởng cậu ta mù chắc . Cậu ta không đợi được đến như Lục viện trưởng nói đã chết , mà bắt đầu công việc của ông ta . Treo người ngược, nghe đáng sợ lắm phải không? Ha ha ha ha!!!” Tôn Chính bỗng nhiên cất tiếng cười to, vẻ mặt hung hăng vặn vẹo ,“Tôi không chết! Từ đầu đến đuôi tôi vẫn còn sống ! Tôi có ý thức!”

Lộ Hà cũng bị câu chuyện này làm sợ đến ngây người, kinh ngạc nhìn Tôn Chính.

Bộ phim kia , [Hắc ám cứu thục] bọn họ đang làm . Đó là chuyện sau một năm khi tư vấn ở C đại.

Đó cũng là , chuyện của nhiều năm trước .

Khi đó bệnh viên Đồng Hoa đã an tĩnh rất lâu, hắn ở ngoài dạo chơi, sống nhàn hạ, tìm kiếm tin tức của anh hai, Tôn Chính đang nằm trên bàn phẫu thuật , đạo diễn và Lục Vang đang thỏa hiệp gì đó .

Một người độc thân như Tôn Chính , trở thành vật hi sinh lớn nhất .

Vì thế, 315a được mở ra lần nữa khi Lục Vang lên làm viện trưởng , người đầu tiên đưa vào , chính là Tôn Chính. Khổ tâm của Lộ Hiểu Vân năm đó tất cả cũng uổng công.

“Đó là một loại thủ pháp xảo diệu , chỉ dùng một loại châm , châm rất nhỏ , đâm vào rất nhiều nơi trên da đầu của người bị treo ngược ,…… Máu ngưng rất nhanh , cho nên người này phải nhất định còn sống , cực kỳ tinh diệu, còn có bí quyết của Lưu Tuần , giống như yếm bùa một miếng thịt vậy , anh muốn nghe không ,?” Ngữ khí của cậu bỗng nhiên mềm nhẹ , ánh nhìn cũng ôn nhu , nhìn Lộ Hà,“Chuyện của tôi , anh thật sự không muốn nhe sao?”

“Tôn Chính……”

“Sao tôi còn ý thức nhỉ ? Đáng lẽ tôi nên chết rồi chứ? Tôi còn nghĩ , muốn thoát khỏi đây, ản ủi đạo diễn và tiểu Trần, chuyện này xảy ra , tôi không trách bọn họ , không thể để bọn họ áy náy. Có phải buồn cười lắm không ?

“Rõ ràng…… Rõ ràng là vĩnh viễn tôi cũng không ra khỏi căn phòng đó…… Có lẽ tôi đã chết , làm cổ thi thể bị treo ở đó, nhiều khuôn mặt …… Nhưng mà, Lộ Hà à ” Tay Tôn Chính xoa mặt Lộ Hà,“Vì sao tôi còn sống chứ?”

“Tôi không có lúc nào không nghĩ thoát ra ngoài , tôi đập cửa, đập đến một ngày một đêm , đến khi chẳng còn sức lực, tôi dùng móng tay cào cửa , cứ cào . Chắc phải có người nghe thấy chứ ? Sẽ có người đến thăm tôi mà phải không? Người trong ekip , phải có một người rồi lại một người hỏi  , Tôn Chính đâu?

“Không có, tôi chờ lâu như vậy, không ai đến cả. Vì thế tôi muốn thoát khỏi , lúc nằm trên giường giải phẫu lăn xuống đất , tự mình đứng lên , ra ngoài là được . Đi hết bệnh viện cũng phải tìm một người mang tôi ra ngoài …… Tìm một người nguyện ý cứu tôi , cùng tôi rời khỏi …… Đến cả người toàn là máu , gãy chân , miệng vết thương bị hở , tôi cũng không để ý……”

Tôn Chính nhìn nước mắt trên mặt Lộ Hà , cậu vươn tay lau đi , lau đến cả tay cũng ướt .

“Anh khóc gì vậy Lộ Hà, tôi đã không còn khóc nữa. Tôi nghĩ nhiều năm như vậy, muốn ra ngoài , muốn ra ngoài, sau tôi mới phát hiện, từ lúc đầu, tôi đã chết, biến thành một cổ thi thể, bị treo ngược , nhìn tôi buồn cười cỡ nào. Tôi khát vọng muốn ra ngoài , cào cửa , từ giường giãi phẫu đi xuống , thậm chí ảo tưởng có người nào đó đến cứu mình ra , rồi tôi sống lại. Những ý tưởng này đều tan vỡ, thứ duy nhất gắn bó…… Chính là ý tưởng muốn ra ngoài……”

“Tôi không tin , Lộ Hà. Chính anh cũng đã nói , tinh thần mạnh mẽ sẽ thực vật hóa đúng không? Cùng anh đi đến đây , ngàn vạn ý tưởng vụn vỡ kia đã đắp nặn nên tôi  .”

Lại giống như nghĩ đến cái gì, Tôn Chính thần sắc ôn nhu lại đột nhiên sắc bén, cậu đẩy Lộ Hà ra, oán hận kêu lên:“Bọn họ gạt tôi! Anh lại lần nữa gạt tôi! Không ai đợi tôi thoát khỏi đây! Cũng không có người đồng ý ra ngoài với tôi!”

Lộ Hà rốt cục củng chậm rãi lắc lắc đầu, ngập ngừng há miệng , nhưng không phát ra một tiếng.

“Bởi vì tôi không giống bọn họ à? Tôi không thích nói đùa, tôi là học sinh xuất sắc, tôi khác bọn họ là sự thật , vĩ đại hơn bất kỳ ai …… Bọn họ không thích tôi. Tôi thích đi một mình , không có bạn bè . Cho dù tôi đi đâu , cho dù đạo diện và Lục Vang bán đứng sinh mệnh của tôi, bọn họ cũng không quan tâm, không ai đến hỏi han. Có lẽ bọn họ còn vỗ tay ăn mừng…… Lộ Hà, tôi làm gì sai sao…… Tôi ở trong này gặp qua rất nhiều người , nhưng ai cũng kém cỏi ……”

“Những người bị nhốt trong này , đều là người đáng bị trừng phạt sao?”

“Vì sao trong một nhóm người , trong đó chỉ có ba người , tất cả đều tảy chạy một người khác chứ ?”

“Bởi vì sợ hãi.”

Nỗi sợ của tôi rất khác.

“Những ý nghĩ này của tôi, những oán niệm , bao phủ trong từng góc bệnh viện, thằng đến một ngày , tôi đột nhiên phát hiện ra , tôi đang ăn mòn toàn bộ bệnh viện  ……‘Nó’ không lựa chọn tôi , cũng đã biến mất……

“Vì thế, tôi trở thành ‘Nó’, anh không thể hiểu cảm giác này đâu . Anh nói, huyệt là nơi tụ tập oán chú và tội ác , mà ‘Nó’ chính là trung tâm của huyệt. Làm anh ngày ngày đêm đêm nhìn thấy , cảm nhận được oán niệm giống như vậy , nghe thấy tiếng bọn họ qua lại……”

“Cho đến ngày nào đó anh trở thành ‘Nó’ , anh sẽ hiểu được  …… Đây là một tử huyệt, ‘Nó’ bị tế tự hấp dẫn ra , chỉ có thể không ngừng tìm kiếm người tiếp theo thay thế cho mình, giải trừ loại này thống khổ…… Đây là một loại bản năng, Lộ Hà.”

Bản năng duy nhất của nó.

“Tôi rất vui , chính là nhìn thấy Lục Vang bởi vì một lần xúc động của ông ta mà phải hối hận cả đời, Tôi rốt cuộc cũng hiểu cảm thụ lúc trước của Lưu Tần, giống như bị nghiện vậy. Anh nhìn thấy sinh mệnh của người khác, cảm xúc , tư tưởng của hắn , hoàn toàn bị anh nắm giữ, đây mới là vui sướng của sức mạnh đỉnh cao! Lục Vang Lục viện trưởng, bởi vì bệnh viện này rối tinh rối mù, ông ta muốn ngăn tôi lại , tìm tất cả tư liệu trước kia, ông ta tìm kím manh mối Nghiêm Ương để lại, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, ha ha ha ha……

“Anh đừng lắc đầu, tôi không đau khổ, một chút cũng không. Tôi hiểu được, bởi vì tôi hiểu nó.”

“Tội ác? Ha ha ha ha, trên thế giới này rốt cuộc tội ác là gì?

“Là ai định nghĩ tà ác và chính nghĩa? Ai định nghĩ chết chóc và sinh mệnh? Không có. Trên thế giới này không có tội ác . Có khi lớp da trên người của chúng ta , anh có thể nói , đây là vỏ bọc.”

“Vỏ bọc này cấu tạo nên thế giới này. Âm thanh , văn tự , hình ảnh trong thế giới này , tất cả có thể trao đổi với nhau. Chúng ta ở dưới vỏ bọc này , tội ác? Thuần khiết? Chính nghĩa? Chỉ là lớp da bọn họ tạo nên thôi.”

“Vì sao anh cho rằng đó là dơ bẩn ? Bởi vì anh nhìn thấy , anh nghe được , anh học được , anh hiểu được , thế giới này nói cho anh biết– nó là dơ bẩn .”

“Tôi khiến cho nhiều người nhập huyệt như vậy . Tôi không lấy đi tội ác của ai , chỉ lột đi một lớp da của họ mà thôi.”

“Tôi vẫn còn màu sắc sinh mệnh bình thường, sinh mệnh tồn tại ban đầu.”

“Bọn họ vì sao không rời khỏi? Vì sao bọn họ vĩnh viễn không còn tồn tại ở thế giới của mấy anh? Bởi vì bọn họ ở thế giới này, đã bị tôi lấy đi, vĩnh viễn biến mất .”

“Anh có thể hiểu được , tôi biết , anh rất thông mình.”

“Tôn Chính, vì sao lại là tôi?” Lộ Hà rốt cục bình tĩnh hỏi ra miệng , nhìn người trước mắt hắn , vẫn rõ ràng như vậy , có độ ấm sinh mệnh của con người. Không thể tưởng tượng đã từng là một khối thi thể , lại là một đoàn thi thể vặn vẹo di động , càng không thể tưởng tượng sau lưng cậu , có một đoạn ký ức đen tối đến vậy, còn có một bàn huyệt như hố đen lớn .

Trong hố sâu phát ra vô số ánh sao, mỗi một cái đều là một cậu chuyện , một linh hồn.

“Anh? Lúc trước tôi nghĩ chỉ một mình đi vào thôi , ngẫu nhiên đi vào bệnh viện , nhưng anh lại đến vỗ vai tôi, anh nói cho tôi biết . Lục viện trưởng là cậu anh. Đúng vậy , anh nhắc cho tôi, Lục viện trưởng, ba chữ này, anh còn nhớ không?

“Cậu, viện trưởng là cậu tôi , là người mua nơi này!” Lộ Hà nhịn không được đắc ý.

“Nhưng anh kéo tôi chạy trốn , anh thật ngốc nha Lộ Hà, anh không lợi hại như anh hai anh , anh còn tõ ra mạnh mẽ hơn anh ta. Rõ ràng anh đến cứu mình còn không được , muốn cứu tôi sao? Anh cho tôi nhiều hy vọng như thế…… Tôi chưa từng hy vọng gì nhiều……”

Tôi cũng không thể đáp lại anh gì cả.

“Anh biết vì sao bọn nó hay đi theo anh không? Những thứ đó đó?” Tôn Chính nở nụ cười, một nụ cười chân thành , anh mắt cũng cong “Bởi vì tôi thích anh, Lộ Hà.”

“Bọn nó chính là tôi , nó đại biểu cho một tư tưởng và khát vọng của tôi. Muốn đến gần anh , tiếp cận anh.”

Lộ Hà nhớ lại .

Lần đầu tiên nó xuất hiện, là hắn cứu Tôn Chính, hai người đỡ nhau xuống cầu thang.

Lần thứ hai nó xuất hiện, là đại sảnh phòng xét nghiệm , hắn tuyên bố:

“Đều là thích một người , Lưu Quần Phương kỳ thực rất sợ…… Tôi so với cô ấy còn sợ hơn , Tôn Chính.”

“Lần thứ ba nó xuất hiện, là khi anh nói thích tôi , tôi thấy đằng sau xuất hiện một người, trong mắt nó như sói lóe sáng lên, cơ hồ muốn chụp lấy con mồi.” Tôn Chính áp mặt vào Lộ Hà “Những lời này, anh còn ấn tượng không?”

Chúng nó muốn hủy diệt thứ đang tiếp cận tôi.

“Không phải!” Lộ Hà lập tức đứng dậy phản bác, mặt không cẩn thận đụng đến mặt Tôn Chính đang cách mình rất gần .

Cậu lấy đi một lớp da của tôi , lại lấy đi một phần tình cảm tôi dành cho cậu.

Khuôn mặt kia , lạnh như băng .

Làm cậu nhớ đến một mặt khác của đại lâu, khuôn mặt bị treo ngược.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

“Thật lạnh, Lộ Hà.” Nhưng mà Tôn Chính lại cười nói như vậy với hắn.

Thật giống như đang tuyên bố với hắn : Anh không thoát được rồi , Lộ Hà.

Lộ Hà nhìn cặp mắt kia, lệ quang ánh lên.

Những lời này như nắm lấy dây thần kinh trong đầu Lộ Hà.

“Chúng ta cùng nhau ra khỏi đây .”

Không có khả năng!

Chúng ta trốn không thoát. Nếu tôi không thoát được , thì anh cũng không thể đi.

“Thiếu chút nữa tôi đã thả anh rồi,” Tôn Chính nhướng mi nói “Trong lúc đó anh vì ‘Nó mà muốn ở lại , còn ‘Nó’ thì sao? Cùng lắm thì chúng ta cùng ở lại, được không, Lộ Hà?”

Cùng lắm thì chúng ta cùng ở lại……

Tôn Chính dắt tay Lộ Hà , Lộ Hà thuận thế chậm rãi đứng dậy.

“Anh xem, tôi sẽ không lựa chọn ‘Nó’ kế tiếp ,” Tôn Chính quay đầu cười với Lộ Hà,“Chính anh nói , Lưu Quần Phương làm mai mối, lão Trương lão Mao đàn quỷ làm chứng, phòng hồ sơ bái đường, phòng giải phẫu động phòng, nhận tiểu quỷ ngoài cửa làm con nuôi , làm một đôi quỷ phu phu. Anh cảm thấy thế nào?”

Lộ Hà đi theo Tôn Chính đi về phía trước hai bước , nghe thấy cậu hỏi , hắn chết lặng gật đầu:“Rất tốt .”

“Tôi nói giỡn mới anh thôi , anh nghĩ là thật sao!” Tôn Chính nở nụ cười,“Nhưng chúng ta có thể trở thành ‘Nó’ mà , phải không?”

“Phải.” Lộ Hà bài trừ một cái mỉm cười. Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng vân vê vạt áo, tựa như không để ý đến gì cả.

Cuộn  băng. Lộ Hiểu Vân. Nghiêm Ương. Nó.

Chỉ có ‘Nó’ mới có thể mang anh từ phòng giải phẫu đến 315a, cũng chỉ có ‘Nó’ mới có thể để anh ra ngoài.

Tôn Chính không chú ý tới động tác Lộ Hà, cậu vừa lòng gật đầu, hai người đi đến trước cửa phòng giải phẫu [4], Lộ Hà chủ động đẩy cửa ra.

“Anh nhất định muốn nhìn thấy , hình dạng thật sự của tôi , đúng không?”

Lộ Hà lại gật đầu.

Hai người đi qua hành lang tối đen, yên lặng không một tiếng động , giống như đã cùng bóng tối này hợp thành một thể.

Khi nào thì đèn pin của Lộ Hà đã không còn sáng, hai người không ai phát hiện.

Đẩy cửa phòng giải phẫu ra, Tôn Chính dẫn Lộ Hà đi vào.

Ba.

Đây là một hành lang trần đầy bóng tôi . Không khí lạnh lẽo đến thấu xương.

Cuối hành lang là cái gì?

Cánh tay chậm rãi mò mẫm trên tường . Ngay sau đó , sẽ không cẩn thận đụng phải một cách tay khô héo lạnh như băng.

Hoặc là chạm đến một không gian khác.

Nhưng mà, hai cánh tay đồng thời chạm đến một cánh cửa, trên cửa khắc đầy dấu vết, , trên cửa khắc đầy Liễu Đạo nói dấu vết,  giốn như trước mắt là viễn cổ Hồng Hoang.

Căn phòng này , đã ở đây bao lâu? Được phát hiện, làm nó trở thành một bộ phận của bệnh viện.

Tôn Chính nhắm mắt nắm lấy tay cầm.

Sẽ trở thành hai ‘Nó’ . Cậu thật sự nghĩ như ậy.

Lộ Hà trong bóng đêm mở mắt.

Nơi này chính là đường ra.

Chúng ta sẽ ra ngoài . Vô luận cậu là gì .

Hai người mang tâm sự khác nhau mở cửa.

Chương 51 : Kết thúc

Bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa , lại đổi chủ .

Diện tích ước chừng khoảng 500m2, bao gồm 3 khu nhà, ở giữa là một tòa nhà sáu tầng, bề ngoài được ốp các loại đá lưu hành vào những năm 90, nhưng trông rất cũ kĩ; phía sau nhà chính có hai khu nhà năm tầng song song, khu bên phải dành cho nội khoa mới vừa được tu sửa, bên trái là khu ngoại khoa màu hồng nhạt.

Hoàng Tuần nâng mắt kình , đi vào bệnh viện. Hắn ngạo mạn nhìn toàn bộ tầng một.

Cũ kỹ, ánh sáng kém, quá u ám.

Nhưng mà thích hợp với hắn. Bệnh việt này có không ít chuyện quái dị có thể khai quật.

Hắn đi đến chỗ đăng ký, một bà y tá đang bận rộn làm gì đó.

“Cho hỏi văn phòng viện trưởng ở tầng mấy?” Hắn đắc ý lấy thẻ phóng viên ra.

Bà y tá ngẩng đầu liếc hắn một cái:“ Tầng năm, thang máy nằm ở bên trái.”

Hắn gật đầu, cất bước đi về phía thang máy.

Hộ sĩ ở phía sau nói thầm một câu:“Bệnh viện đã bán còn phỏng vấn viện trưởng làm cái gì, chùi mông chắc.”

Thang máy đại khái cũng đã nhiều năm tu sửa, tương đối cũ kỹ. Bên ngoài phủ một tầng nước sơn màu xanh ngà, nhiều nơi đã bong ra từng mảng , lộ ra lớp kim loại bên trong. Phím ấn ít nhiều bị lờn đi, nhiều người ấn vậy , lớp nhựa bọc bên ngoài đã muốn vỡ vụn, đều bị lõm xuống ở giữa. Hoàng Tuần dùng lực ấn liên tục rốt cuộc mũi tên cũng hướng lên trên, may mà màn hình vẫn còn tốt..

Thang máy dừng ở lầu một, quả nhiên rất cũ , cửa từ từ mở, hướng hai bên tách ra.

Trong thang máy là hai nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn hắn một cái , lại tiếp tục nói chuyện.

Hoàng Tuần bước vào đánh giá xung quanh , nam nhân bên trái trắng nõn , nhìn như thư sinh. Người bên phải đeo mắt kính , cười đến khoa trương  .

Khi nói chuyện , người có vẻ giống thư sinh kia vẻ mặt rất nghiêm nghị, người khác nhìn cũng không muốn đến gần.

“Thang máy này vẫn còn hư sao , cứ hở chút là chạy lên tầng 6, ha ha ha.” Nam nhân đeo mắt kính cười nói.

“Từ khi tên kia lên thang máy tìm anh hai anh , nó cứ luôn bị như vậy .” Thư sinh nghiêm chỉnh nói.

Hoàng Tuần dùng dư quang kỳ quái nhìn bọn họ . Lời hai người nói làm cho người ta có chút mơ hồ .

“Anh ta chỉ biết làm xằng bậy.” Nam nhân kia lại có chút bất mãn .

“Xằng bậy? Anh mới là người xằng bậy nhất đó,” Phản chiếu từ thang máy cho thấy thư sinh kia hung hăng trừng mắt người đeo mắt kính “Lúc anh ở 315a dám gạt em lần nữa?! Sao anh dám làm chuyện không thể nào xảy ra chứ ?!”

“Ha ha!” Nam nhân mắt kính vỗ tay cười lớn , Hoàng Tuần bị hoảng sợ, may mắn hắn luôn trấn định , bảo trì phong độ trước mặt hai người.

“Bởi vì lúc ấy anh đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng,”Nam nhân đeo mắt kính bỗng nhiên nghiêm túc“Một chuyện anh cảm thấy rất mâu thuẫn.”

“Chuyện gì?”

“Em nhớ thời khi chúng ta mở máy cassette không ?  03:03:00 ngày 20 tháng 1 năm 2002.”

“Ân, thì sao?”

“Nhưng em thử tính đi , Lưu Quần Phương mất tích vào khoảng tháng 6 năm 2001, bọn họ qua hai tháng sau mới đến phòng xét nghiệm, Nghiêm Ương nói mình đang ở vào ngày 24 tháng 8 năm 2001 , Nhưng là ngươi tính một chút, lưu quần phương mất tích đại khái là ở 01 năm 6 tháng, mà bọn họ là qua đại khái 2 cái nhiều tháng đi xét nghiệm thất, Nghiêm Ương chính mình nói là ở 2001 năm 8 nguyệt 24 ngày, nhưng hai cuộn băng cuối cùng……”

“Thời gian không đúng?”

“Chính là vấn đề này, em xem, năm 2002 ai đã đụng đến máy cassette? Hơn nữa, dựa vào tình huống cuối cùng , cuộn băng cuối cùng và máy cassette phải ở trong căn phòng đó, ai đã đem cuộn thứ nhân bỏ vào máy cassette, bỏ vào trong cái hộp đó?”

“Ý anh là …… sau chuyện Lưu Tần chấm dứt, có người đã đem tất cả để vào chỗ cũ , là chờ chúng ta đến ?”

Lộ Hiểu Vân, hay là Nghiêm Ương?

Hay cả hai người?

Nhưng một người trở thành ‘Nó’ , một người không bao giờ trở lại bệnh viện , sao có khả năng làm chuyện này ?

Trừ phi……

“Đinh!”

Thang máy đột nhiên đinh một tiếng.

Hoàng Tuần ngẩng đầu nhìn, thâm kêu không ổn! Hắn vừa vào thang máy đã bị hai người này hấp dẫn , quên không nhấn nút , còn ngồi theo bọn họ đến tầng sáu.

Rất dọa người!

Hắn đành phải ưỡn ngực làm bộ như không có việc gì đi ra ngoài.

Mới vừa đi ra thang máy, xa xa hắn nhìn thấy hai người dựa vào bên cửa sổ , như đang nhìn gì đó  .

Thật kỳ quái , nhìn hai người này sao thấy quen quen.

Sau đó , một người trong bọn họ quay đầu , nhìn thoáng về phía này!

Người kia đeo một đôi mắt kính , trên mặt vẫn là nụ cười khoa trương, mơ hồ nghe thấy hắn hỏi nam nhân thư sinh bên cạnh ,:“Vậy em nói xem , bây giờ chúng ta là gì ?”

Đây là –

Trái tim Hoàng Tuần đập thật nhanh , hắn xoay người nhìn về phía sau.

Không có một ai.

Hai nam nhân trẻ tuổi đứng ở nơi đó nói chuyện , thật giống như chừa từng xuất hiện qua.

– chính văn hoàn –


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx