sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Trên đất liền, người đánh cá già ngừng lại để châm tẩu thuốc, và rồi với chiếc tẩu cắn chặt giữa hai hàm răng, ông đi bộ về nhà, nâng theo Edward trên bờ vai phải như thể ông đang tôn vinh một vị anh hùng thắng trận. Người đánh cá đặt chú ngồi vững trên vai, đặt một bàn tay chai sần lên lưng chú. Ông nói với chú bằng giọng êm ái, nho nhỏ khi bước đi.

“Mày rồi sẽ thích Nellie thôi, chắc chắn đấy,” ông lão thầm thì. “Bà ấy có nỗi buồn riêng, nhưng là một người phụ nữ rất tử tế.”

Edward nhìn về phía thị trấn nhỏ bị bao trùm trong bóng tối nhập nhoạng: một đống lộn xộn vừa nhà cao vừa lều rách lẫn vào nhau, đại dương trải dài ở phía trước thị trấn; và chú nghĩ rằng mình sẽ thích bất cứ thứ gì và bất cứ ai miễn là không nằm ở dưới đáy biển.

“Xin chào, ông Lawrence,” một người phụ nữ đứng trước cửa hàng gọi lớn. “Ông thu hoạch được gì thế?”

“Một mẻ tươi,” người đánh cá đáp lời, “một con thỏ tươi non từ dưới biển.” Ông nhấc mũ lên chào người phụ nữ rồi tiếp tục rảo bước.

“Đây rồi, kia,” người đánh cá nói. Ông bỏ tẩu ra khỏi miệng và dùng đầu ống chỉ về một ngôi sao trên bầu trời màu tía. “Ngôi sao phương Bắc của mày ở ngay kia. Sẽ không bao giờ lạc đường đâu nếu mày đã biết người bạn của mình ngay trên đó.”

Edward ngắm nhìn ánh sáng của vì sao nhỏ.

Có phải tất cả chúng đều có tên không? chú tự hỏi.

“Xem mình này,” người đánh cá lên tiếng, “đang nói chuyện với một thứ đồ chơi cơ đấy. Ồ, ừm. Dù sao thì, nhà đây rồi.” Và, vẫn điệu Edward trên vai, người đánh cá bước vào một lối đi bằng đá và rồi một căn nhà nhỏ màu xanh.

“Nhìn này, Nellie,” ông cất tiếng. “Tôi mang cho bà một thứ từ biển này.”

“Tôi không thích thứ vô ích nào từ biển đâu,” một tiếng nói vọng ra.

“Ấy, thôi nào, đừng có như thế, Nell. Ra mà xem này.”

Một bà cụ bước ra khỏi căn bếp, lau tay lên chiếc tạp dề. Khi nhìn thấy Edward, bà thả rơi chiếc tạp dề, vỗ hai tay vào nhau mà thốt lên, “Ồ, Lawrence, ông mang về cho tôi một con thỏ.”

“Thẳng từ dưới biển,” ông Lawrence nối lời. Ông nhấc Edward khỏi vai, dựng chú đứng trên sàn nhà, giữ lấy hai tay chú và bắt chú làm một động tác cúi chào thật thấp về phía bà Nellie.

“Ồ,” bà Nellie nói, “lại đây.” Bà vỗ tay lần nữa và ông Lawrence chuyển Edward sang cho bà.

Bà Nellie nâng chú thỏ lên trước mặt và ngắm nhìn chú từ đầu xuống chân. Bà mỉm cười. “Trong đời ông đã nhìn thấy cái gì đẹp thế này chưa?” bà nói.

Edward ngay lập tức cảm thấy bà Nellie là một phụ nữ rất sáng suốt.

“Cô nhỏ này đẹp quá,” bà Nellie thì thào.

Trong một chốc lát, Edward thấy bối rối. Có thứ xinh đẹp nào khác trong phòng ư?

“Tôi gọi cô nhỏ là gì được nhỉ?”

“Susanna được chứ?” ông Lawrence hỏi.

“Phải rồi đấy,” bà Nellie đáp. “Susanna.” Bà nhìn sâu vào mắt chú thỏ. “Trước tiên, Susanna cần có quần áo, phải thế không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx