Trong đời mình anh bạn từng nhìn thấy bao nhiêu chú thỏ nhảy múa?” Bryce hỏi Edward. “Tôi có thể nói với anh bạn tôi từng thấy bao nhiêu. Một. Chính là anh bạn đấy. Và đó là cách mà anh và tôi sẽ kiếm ra tiền. Lần cuối cùng ở Memphis tôi đã từng nhìn thấy. Mấy đám người diễn bất cứ trò gì ngay ở trên những góc phố và mọi người trả tiền cho họ. Tôi đã thấy thế.”
Chuyến đi bộ lên thành phố mất cả đêm. Bryce đi không ngừng nghỉ, kẹp Edward dưới một bên cánh tay và nói chuyện với chú suốt dọc đường. Edward cố lắng nghe, nhưng cảm giác khủng khiếp phải làm một con bù nhìn lại quay về, chú cảm thấy như khi bị treo tai lủng lẳng ở trong vườn nhà bà lão, cảm giác mọi điều đều vô nghĩa, và sẽ chẳng điều gì có nghĩa lý nữa.
Và Edward không chỉ cảm thấy trống rỗng; chú còn thấy đau. Tất cả các bộ phận cơ thể bằng sứ của chú đau đớn. Chú đau đớn vì Sarah Ruth. Chú muốn cô bé ôm mình. Chú muốn nhảy múa cho cô.
Và chú đã nhảy, nhưng không phải cho Sarah Ruth. Edward nhảy cho những người lạ trên một góc phố bẩn thỉu ở Memphis. Bryce chơi kèn harmonica và di chuyển những sợi dây buộc Edward để chú có thể cúi chào và nhảy nhót quay cuồng, thế là mọi người đứng lại ngó chăm chăm, chỉ trỏ và cười phá lên. Trên mặt đường trước mặt họ đặt chiếc hộp cúc áo của Sarah Ruth. Cái nắp được mở ra để khuyến khích mọi người thảy những đồng xu lẻ vào đó.
“Mẹ ơi,” một đứa nhỏ thốt lên, “nhìn con thỏ kia kìa. Con muốn chạm vào nó.” Nó thò tay ra với về phía Edward.
“Không,” bà mẹ đáp, “bẩn lắm.” Bà lôi đứa con lại, tránh xa khỏi Edward. “Gớm quá,” bà ta nói thêm.
Một người đàn ông đội nón đứng lại, nhìn chằm chằm vào Edward và Bryce.
“Nhảy múa là tội lỗi,” ông ta nói. Và sau một quãng lặng dài, ông ta nói tiếp, “cực kỳ tội lỗi nếu là một con thỏ nhảy múa.”
Ông ta gỡ mũ ra và chặn mũ lên tim. Ông ta đứng nhìn cậu bé và chú thỏ suốt một lúc lâu. Cuối cùng, ông ta đội lại mũ lên đầu rồi bỏ đi.
Những bóng người đổ dài hơn. Mặt trời biến thành một quả bóng tròn to màu vàng cam mờ mờ xế xuống cuối trời. Bryce bắt đầu khóc. Edward nhìn thấy nước mắt của cậu bé rơi lên vỉa hè. Nhưng cậu bé không ngừng chơi kèn harmonica. Và cậu cũng không để cho Edward ngừng nhảy múa.
Và một bà lão chống gậy bước tới thật gần họ. Bà nhìn chằm chằm vào Edward với đôi mắt đen sâu hoắm.
Bà Pellegrina đấy ư? chú thỏ nhảy múa nghĩ.
Bà gật đầu với chú.
Nhìn tôi này, chú nói với bà. Tay chân chú giần giật. Nhìn tôi này. Bà đã thực hiện được bùa chú của mình. Tôi đã học được cách yêu thương. Và đó là một điều khủng khiếp. Tôi đã tan vỡ rồi. Trái tim tôi đã tan vỡ. Cứu tôi với.
Bà lão quay người tập tễnh bước di.
Trở lại đi, Edward nghĩ. Hãy cứu chữa cho tôi.
Bryce khóc dữ hơn. Chú khiến cho Edward nhảy múa nhanh hơn.
Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn và con phố tối đen, Bryce ngừng chơi kèn harmonica.
“Mình xong rồi,” cậu nói.
Cậu bé để Edward ngã xuống vỉa hè. “Mình sẽ không bao giờ khóc nữa.” Bryce quẹt mũi và mắt bằng mu bàn tay; cậu nhặt cái hộp đựng cúc áo lên nhìn vào trong. “Chúng ta có đủ tiền để kiếm cái gì đó ăn,” cậu nói. “Đi nào, Jangles.”
@by txiuqw4