sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21

Quán ăn tối có tên là Neal. Các chữ cái được tạo thành từ những ống đèn neon cỡ lớn, màu đỏ cứ sáng rồi lại tắt. Bên trong quán, không khí ấm áp, sáng sủa, tỏa mùi gà rán, bánh mì nướng và cà phê.

Bryce ngồi xuống cạnh quầy tính tiền và đặt Edward lên chiếc ghế gỗ bên cạnh. Cậu dựa chú thỏ vào quầy để chú không bị rơi.

“Em muốn ăn gì, cưng?” cô phục vụ hỏi Bryce.

“Cho em vài cái bánh kếp,” Bryce đáp, “và vài quả trứng, em cũng ăn cả bíp tết nữa. Em muốn miếng bíp tết chín già cỡ lớn. Và một ít bánh mì nướng. Và chút cà phê.”

Cô phục vụ cúi người về phía trước kéo một bên tai của Edward rồi đẩy chú về phía sau để có thể nhìn thấy mặt chú.

“Đây là con thỏ của em hả?” cô hỏi Bryce.

“Vâng ạ. Giờ nó là của em. Nó từng thuộc về em gái em.” Bryce quẹt mũi bằng mu bàn tay. “Bọn em đang đi biểu diễn. Anh bạn này và em.”

“Ô thế à?” cô phục vụ nói. Cô đeo một cái bảng tên trên chiếc váy dài. Marlene, cái bảng ghi. Cô nhìn vào mặt Edward, và rồi cô buông tai chú ra, chú ngả về phía trước và đầu chú lại dựa vào quầy tính tiền.

Tiếp tục đi, Marlene, Edward nghĩ. Đẩy tôi đi quanh đi. Làm bất cứ cái gì cô thích. Có ý nghĩa gì cơ chứ? Tôi đã tan nát. Tan nát rồi.

Thức ăn tới, và Bryce đánh hết nhẵn mọi thứ mà thậm chí không ngẩng đầu lên khỏi đĩa.

“Eo, chắc em phải đói lắm,” Marlene nói khi cô dọn mấy cái đĩa đi. “Biểu diễn thế chắc là cực lắm.”

“Vâng ạ,” Bryce đáp.

Marlene đặt phiếu tính tiền vào dưới tách cà phê. Bryce nhấc nó lên, nhìn vào rồi lắc lắc đầu.

“Tôi không có đủ,” cậu bé nói với Edward.

“Chị ơi,” cậu nói với Marlene khi cô quay lại rót đầy tách cà phê. “Em không đủ.”

“Gì cơ, cưng?”

“Em không có đủ tiền.”

Cô ngừng rót cà phê và nhìn vào cậu bé. “Em phải nói chuyện với ông Neal về vụ đó.”

Ông Neal hóa ra vừa là ông chủ vừa là đầu bếp. Ông ta là một vị to lớn, tóc đỏ, mặt đỏ, bước ra khỏi căn bếp với một cái bàn xẻng trong tay.

“Mày bước vào đây khi rất đói, phải không?” ông ta hỏi Bryce.

“Vâng, thưa ông,” Bryce đáp. Cậu bé lấy mu bàn tay quẹt mũi.

“Và mày đã gọi thức ăn và tao đã nấu và Marlene đã bê ra cho mày. Phải không?”

“Cháu đoán thế,” Bryce đáp.

“Mày đoán thế hả?” ông Neal nói. Ông ta đập cái bàn xẻng lên trên mặt quầy tính tiền kêu cái “pặc”.

Bryce nhảy lên. “Vâng, thưa ông. Ý cháu là, không, thưa ông.”

“Tao. Nấu. Thức Ăn. Cho. Mày,” ông Neal gằn giọng.

“Phải, thưa ông,” Bryce đáp. Cậu nhấc Edward khỏi chiếc ghế và ôm chú thật chặt. Tất cả mọi người trong tiệm đều đã ngừng ăn. Họ đều chăm chăm ngó lại chỗ cậu bé và Edward cùng ông Neal. Chỉ một mình Marlene quay mặt đi.

“Mày gọi. Tao nấu. Marlene bê ra. Mày đã ăn. Giờ,” ông Neal tiếp tục, “tao muốn tiền của tao.” Ông ta đập khẽ cái bàn xẻng lên quầy tính tiền.

Bryce hắng giọng. “Ông đã bao giờ nhìn thấy một con thỏ nhảy múa chưa?”

“Thế nào?” ông Neal hỏi.

“Trước đây, ông đã từng bao giờ nhìn thấy một con thỏ nhảy múa chưa?” Bryce đặt Edward xuống nền nhà và bắt đầu kéo kéo những sợi dây buộc vào chân chú, làm chú di chuyển chầm chậm. Cậu gắn chiếc kèn lên môi và thổi một bản nhạc u buồn hòa theo điệu nhảy.

Tất cả mọi người cười ồ.

Bryce nhấc chiếc kèn harmonica ra khỏi miệng và nói, “Nó có thể nhảy múa thêm nữa nếu ông muốn. Nó có thể nhảy để trả tiền cho những gì cháu vừa ăn.”

Ông Neal trừng trừng nhìn Bryce. Và rồi không một cảnh báo, ông ta với xuống và giật phăng Edward lên.

“Đây là những gì tao nghĩ về bọn thỏ nhảy múa,” ông Neal quát.

Và ông ta nắm chân Edward quăng đi, vì thế đầu chú đập thật mạnh vào cạnh của quầy tính tiền.

Có một tiếng rắc lớn.

Bryce gào lên.

Và thế giới, thế giới của Edward, trở nên tối đen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx