CHƯƠNG 25
TỎ TÌNH
Một rồi hai, hai rồi ba, ba đến vô cùng.
Sáng sớm hôm “phục công”, Đỗ Lôi Ty không ngừng lẩm bẩm câu ấy, đồng thời lấy móng vuốt của mình gõ gõ vào phần eo.
“Tiểu Đỗ, em bệnh lâu như thế, đã khỏe hơn chưa?” Giai Vô Song đứng cạnh nhìn đồng nghiệp mới với vẻ vô cùng lo lắng, trong lòng không ngừng cảm thán, quả nhiên là bệnh nặng!
Bị hỏi thế, Đỗ Lôi Ty càng có cảm giác không lời nào hỏi được trời xanh.
Trong lòng cô cực kỳ hối hận, biết sớm thế thì đã không ăn trộm đậu hủ của sếp tổng, chỉ một niềm vui nhất thời mà hại cô mấy ngày sau đó gần như ngày nào cũng eo nhức lưng đau chân chuột rút, hệt như bà bác thiếu canxi quảng cáo trên tivi.
Thế mới nói, “cái kia” đầy đủ quá cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Đỗ Lôi Ty đang mặt mày ủ dột thì mấy đồng nghiệp ở các quầy khác cũng lần lượt vây quanh: “Tiểu Đỗ, nghe nói cậu bệnh nặng, bây giờ sao rồi?”
Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng trả lời: “Cũng ổn, cũng ổn.” Nhưng mà eo rất nhức.
“Nói ra cũng lạ, hơn tháng nay cậu không đi làm, giám đốc Chu lại không nói gì…” Tiểu Châu quầy vàng bạc lẩm bẩm.
Đột nhiên Đỗ Lôi Ty có phần không biết phải nói thế nào: “Là vì… vì giám đốc Chu khá là chu đáo với nhân viên…” Sau khi tìm một lý do mà ngay chính cô cũng không tin được, Đỗ Lôi Ty thực sự thấy lúng túng.
***
Tại sao cô có thể nghỉ phép cả tháng mà không bị đuổi việc? Vì rất đơn giản, sau một lần vận động kịch liệt nào đó, ai đó mượn cớ làm nũng trong lòng chồng mình: “Ngày mai em chuẩn bị đi làm lại…”
Liêm Tuấn không nghĩ gì, từ chối ngay: “Không được.” Buồn cười, người phụ nữ của anh làm sao có thể bán bao cao su chứ? Rồi nhướn mày: “Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?”
Đỗ Lôi Ty ngốc thì có ngốc, nhưng cũng không đến nỗi mù tịt tâm ý của sếp tổng, thế là cô khe khẽ nịnh nọt: “Đương nhiên là anh nuôi được em, cho dù có một xe container em thì anh cũng nuôi được!” Nói xong, quan sát phản ứng của sếp tổng, thấy hàng lông mày đang chau của anh giãn ra thì lại bạo gan nói tiếp: “Bây giờ em suốt ngày cứ ở trong nhà ăn uống thế này sắp biến thành heo mất rồi, chắc anh không muốn nuôi heo chứ?” Nói xong còn dùng ngón tay vẽ vẽ hai vòng lên ngực sếp tổng như đang nịnh nọt.
Phút sau, bàn tay bé nhỏ không an phận đã bị nắm chặt.
Anh trở người đè cô xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô khiến người ta không cách nào che giấu được: “Em ngốc như thế, anh chỉ cần một người là đủ. Còn nữa, anh không ngại phải nuôi heo.” Anh vừa nói vừa thè lưỡi liếm đôi mắt lấp lánh vì xấu hổ của cô, nhìn đôi đồng tử ướt như mắt tuần lộc, nhếch môi cười gian xảo.
Rõ ràng là phản bác lời cô, nhưng nghe như là lời tình tứ mờ ám vậy, khiến người ta khó mà không thấy ấm áp.
Sau đó, đương nhiên là Đỗ Lôi Ty “bán thân mua công việc”, mạo hiểm nguy cơ bị mắc chứng thoát vị đĩa đệm sống lưng, bắt sếp tổng gọi điện thoại cho Chu Đại Phú.
Chu Đại Phú nhận điện thoại do đích thân sếp tổng gọi, không hỏi câu nào mà nhận lời ngay, đồng thời ông ta hạ kết luận rằng, Đỗ Lôi Ty này chắc chắn là “người có quan hệ” trong truyền thuyết, không thể chậm trễ!
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty lại có thể yên tâm đi làm.
***
Đỗ Lôi Ty đi làm trở lại, Chu Đại Phú tỏ ra vô cùng nhiệt tình, cố ý gọi cô đến văn phòng, thăm dò tình hình.
“Tiểu Đỗ à, cháu và Tổng giám đốc Liêm… hình như rất quen thân?”
“Cũng không quen thân lắm…” Đỗ Lôi Ty toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ bị Chu Đại Phú nhìn ra quan hệ của họ, đành đáp bừa, “Chính là bài báo cáo lần trước, Tổng giám đốc rất hài lòng cháu, nên quen thôi… Không thân lắm, không thân lắm.”
Sau khi ở cạnh sếp tổng, cô nhận ra mình nói dối càng lúc càng khó tin, mà những lời nói khó tin đó lại có những kẻ khờ khạo chịu tin! Chu Đại Phú đã tin.
“Tiểu Đỗ, cháu được Tổng giám đốc thích như vậy, không hổ là nhân tài! Chú rất vui, cửa hàng chúng ta có một nhân viên kinh doanh xuất sắc như thế, để thưởng cho cháu, chú quyết định phát tiền thưởng!”
“… Giám đốc Chu, bên cháu có rất nhiều coupon rồi, dùng không hết nữa.”
“Thế hả?” Chu Đại Phú hơi khó xử, “Hay là cháu lại cầm ít sản phẩm về nhà dùng thử?”
Đỗ Lôi Ty khóc ròng: Giám đốc Chu, túi lần trước chú đưa còn chưa đụng đến nữa!
***
Khi lại xách một túi đầy bao cao su bước ra khỏi văn phòng, Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Giám đốc Chu này cũng thoáng quá chứ? Làm gì có sếp nào phát bao cao su cho nhân viên làm quà thưởng đâu? Hơn nữa mỗi lần phát là một túi to, có phải là Noel lấy để thổi bong bóng đâu mà phát nhiều thế?
Gục đầu về lại quầy, vừa hay gặp Giai Vô Song.
“Tiểu Đỗ, túi này là gì thế?” Giai Vô Song thò đầu ra nhìn, lập tức hiểu ý, tỏ một vẻ mặt cực kỳ mờ ám, “Mới bệnh xong lại về nhà dùng thử à?” Phụt!
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì phun ra máu, nhìn cô nàng bằng ánh mắt vô cùng sầu thảm: “Chị Vô Song, chị đừng hù dọa người thế chứ? Túi lần trước còn để ở nhà kia kìa!”
“Cái gì?” Giai Vô Song bỗng kêu lên: “Em chưa dùng?”
Đỗ Lôi Ty hoang mang: “Chưa ạ…”
“Tiểu Đỗ, chắc em không muốn làm bà mẹ đơn thân đấy chứ?” Trong tư duy của Giai Vô Song, người mà Đỗ Lôi Ty “dùng thử” kia chỉ ở mức bạn trai.
Giai Vô Song hỏi vậy khiến Đỗ Lôi Ty tỉnh ra.
Đúng rồi! Cô và sếp tổng làm chuyện đó… hình như đều không dùng biện pháp phòng tránh gì … Lỡ bất cẩn, thế cô chẳng phải…
Nghĩ thế, mặt muôn sắc màu.
Giai Vô Song không để ý đến vẻ thay đổi trên gương mặt cô, tiếp tục than thở: “Tiểu Đỗ, tuy bây giờ có thai trước khi cưới là chuyện bình thường, nhưng chúng ta là phụ nữ cũng phải nhìn xa một tí, em có chắc bạn trai em thật lòng yêu em không?” Yêu?
Từ ấy khiến Đỗ Lôi Ty lại thất thần.
Phải, sếp tổng hình như chưa bao giờ nói từ ấy với cô. Các bước yêu nhau luôn là tỏ tình trước, rồi XXOO, cuối cùng mới là kết hôn. Nhưng cô và sếp tổng hình như lại đi ngược. Quen biết không đầy một ngày đã cưới, mấy tháng sau mới XXOO, còn tỏ tình… >_< Vốn dĩ chưa nghe sếp tổng nói bao giờ.
Tuy “Anh yêu em” chỉ là một câu nói, không có ý nghĩa thực chất, nhưng chưa nghe thì cứ cảm thấy thiếu gì đó. Vì vậy, Đỗ Lôi Ty rất là phiền muộn.
Nỗi phiền muỗn kéo đến khiến buổi tối tan sở, khi cô lờ đờ thay quần áo ra khỏi cửa hàng, mới nhận ra bầu trời đã đổ mưa to!
Giật mình sờ túi áo, >_< quên mang theo dù rồi.
Chẳng lẽ lại bỏ tiền đi taxi về? Từ đây về nhà phải tốn nhiều nhỉ? Hu… người ta là người nghèo mà! (quả nhiên vẫn không có tính tự giác của một bà vợ đại gia -_-|||) Đúng lúc ấy, di động bỗng đổ chuông.
Trong tiếng loa quảng cáo vang vang, Đỗ Lôi Ty nghe máy.
“Ngẩng lên, nhìn chếch về hướng bên trái ba lăm độ trước mặt!”
Trong giọng nói quen thuộc ấy, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, và cả anh quen thuộc đang đứng căng dù cạnh xe.
Anh mặc một chiếc áo Polo màu xanh da trời nhạt, trong khoảnh khắc cô và anh nhìn nhau, anh vẫy tay, sau đó che dù đi chầm chậm đến chỗ cô. Bước chân thong thả, ngay cả những giọt nước bắn lên xung quanh cũng hài hòa lạ lùng.
Đỗ Lôi Ty xuất thần, bỗng nhớ đến trước kia có xem một quyển manga, nam chính che dù cũng từ từ bước đi trong mưa, và cả nụ cười dịu dàng ấm áp.
Trong tích tắc, cô bỗng có cảm giác được làm nữ chính.
Cô độc lăn lộn bươn chải trong thành phố này bao năm nay, lần đầu cô cảm thấy bản thân thực ra cũng được quan tâm.
***
Ngồi trên xe Liêm Tuấn, trái tim Đỗ Lôi Ty hoàn toàn cách biệt với sự giá lạnh của cơn mưa ngoài kia, ấm áp, có phần như muốn tan chảy.
“Sao anh lại đi đón em?” Cô không kìm được hỏi.
Anh lại hỏi ngược: “Anh không đến đón thì chẳng lẽ để em một mình dầm mưa về?”
Rõ ràng đoán biết đáp án, nhưng từ miệng anh thốt ra lại có cảm giác hạnh phúc.
“Gần đây anh bận thế, em sợ làm trễ nãi công việc của anh.” Từ sau chuyện lần trước, cô cũng đã biết, thì ra sếp tổng bận thật, chứ không phải là những nguyên nhân vớ vẩn đầu cô nghĩ ra.
“Không sao, sáng nay vừa ký hợp đồng, việc hợp tác thành công rồi.”
Hết bận rồi? Đỗ Lôi Ty thầm vui sướng, nhưng lại không dám tỏ ra ngoài mặt, chỉ hỏi: “Vậy sau này anh… về sớm nhỉ?”
Vừa hỏi xong, xe bỗng dừng lại.
“Sao thế?” Đỗ Lôi Ty ngơ ngẩn.
“Dạo trước bận việc mà bỏ rơi em, xin lỗi.” Giọng nói ngắn gọn chợt vang lên không báo trước, Đỗ Lôi Ty ngẩn người.
Sếp tổng đại nhân đang… xin lỗi cô ư?
Đỗ Lôi Ty sửng sốt, nhìn anh, lại chạm phải một ánh mắt vô cùng chân thành.
Mưa gõ trên kính cửa sổ, nhòa nhạt.
Trong xe, ánh mắt nhìn nhau, ấm áp.
Anh bỗng đưa tay đỡ cổ cô, định hôn lên đó.
“Khoan anh!” Đỗ Lôi Ty sực nhớ gì đó.
“Sao vậy?”
“Cái đó… anh có thể…” Mắt cô lấp lánh, không biết phải nói với anh thế nào, thực ra cô rất muốn nghe một lần anh nói câu đó…
Bỗng tiếng chuông di động vang lên phá tan sự ngượng ngập.
Và tiếng Chu Dao Phi hung tợn cất lên: “Đỗ Lôi Ty, rốt cuộc bao giờ cậu mới khao tớ ăn cơm đây?”
Thứ Bảy, thời tiết đẹp, trong không khí có gió thoảng nhẹ, rất mát mẻ.
Chỉ mỗi Đỗ Lôi Ty đi trên đường là có vẻ u sầu.
Mấy hôm trước cô và bạn thân Chu Dao Phi hẹn nhau cùng đến ăn ở một quán mới mở, vốn là chuyện rất thường tình. Ai ngờ nửa tiếng trước khi cô xỏ giày định đi, sếp tổng bỗng ăn vận thoải mái xuất hiện ở cửa, nói sẽ đi với cô, đồng thời thái độ không cho phép từ chối.
Đỗ Lôi Ty ú ớ.
Nói ra thì, từ khi kết hôn đến nay, cô vẫn chưa đưa sếp tổng đến gặp ai cả. Chính xác hơn là cô không nghĩ sẽ giới thiệu sếp tổng cho bạn cô. Nguyên nhân rất đơn giản, sớm muộn gì cũng ly hôn, vì vậy để người khác không biết mình đã ly hôn thì chi bằng ngay từ đầu đừng để người ta biết mình đã kết hôn.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, theo tình hình hiện nay mà nói thì chuyện ly hôn tạm thời không thể xảy ra ở cô, hơn nữa thật lòng thì cô cũng không nỡ rời xa sếp tổng. Người đàn ông này tuy hơi ngang ngược, hơi hẹp hòi, cũng hơi hư hỏng, nhưng ở cạnh anh lại có cảm giác yên tâm, giống như trời có sập thì cũng có người chống đỡ vậy…
Dừng lại! Sao nghĩ mãi rồi toàn nghĩ đến điểm tốt của anh vậy?
***
Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, nhìn sếp tổng đang ung dung đi sau cô, bất giác thấy tức giận.
Chắc chắn anh đã định theo cô từ lâu lắm rồi? Chỉ đợt chuyện này xảy ra mới bất thần xuất hiện, hại cô luýnh quýnh tay chân, chẳng chút chuẩn bị nào đã phải giới thiệu “Đức Phật” này cho Chu Dao Phi và Hạ Khôn rồi. Bảo cô lúc đó phải giải thích sự thực rằng mình đã kết hôn như thế nào đây? Rõ ràng anh cố ý làm cô khó xử mà!
Độc ác! Cực kỳ độc ác!
Nghĩ thế, cô bất giác cúi đầu đi nhanh hơn.
Bỗng một bàn tay choàng qua vai cô.
“Đi nhanh thế làm gì?” Ai đó vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không hiểu tâm trạng rầu rĩ của cô.
Đỗ Lôi Ty cúi đầu, im lặng.
“Chắc không phải đang giận anh chứ?”
“Đương nhiên là…” Lời đến cửa miệng, bỗng thấy sếp tổng nheo mắt lại đầy nguy hiểm, khóe môi nửa cười nửa không phảng phất nét kỳ dị.
“Đương nhiên là vui còn không kịp nữa là…” Cười khổ, Đỗ Lôi Ty thầm khinh bỉ mình trăm lần vạn lần.
Thôi, xem như dắt cún đi dạo!
Ối… Làm gì có cún nào choàng vai chủ nhân mà đi đâu…
>_<
Lúc hai người đến nhà hàng thì đã mười giờ rưỡi sáng, theo tin nhắn Chu Dao Phi gửi thì cô nàng và Hạ Khôn đã đặt sẵn phòng, đang đợi bên trong.
Theo nhân viên phục vụ đến cửa phòng, cửa vừa mở bỗng có người lao ra, mở rộng cánh tay ôm chặt lấy Đỗ Lôi Ty.
“Bao cao su, cậu có nhớ tôi không?”
Một giọng nói vô cùng “dâm đãng”, nhân phẩm tệ hại như thế, người ấy không ai khác là Hạ Khôn.
“Cáo chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Đỗ Lôi Ty đang định đẩy cậu ta ra thì có một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước, túm lấy cánh tay Hạ Khôn, sau đó không hề nương tình đứng chắn giữa hai người họ.
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc, Hạ Khôn cũng bàng hoàng.
Sau khi sửng sốt, dường như cậu ta hiểu ra gì đó, cố ý tỏ vẻ đau khổ, “Ông anh này, anh đừng kích động thế, tôi thực sự không có sở thích đặc biệt đó…”
Liêm Tuấn buông tay, sắc mặt không thay đổi: “Trước kia tôi không có, sau này sẽ càng không có…”
Phụt…
Đỗ Lôi Ty phun!
Câu này của sếp tổng thoạt nghe không có gì, nhưng ngẫm kỹ thì đang nói Hạ Khôn biết, sau khi gặp cậu xong, từ bây giờ tôi sẽ không có bất kỳ hoang tưởng nào về đồng tính luyến ái nữa.
Hai chữ - đủ độc!
Vẻ mặt Hạ Khôn có phần ngượng ngùng, lúc ấy Chu Dao Phi ngồi trong phòng cũng bước ra, hôm nay cô nàng mặc áo hai dây trắng với váy dài màu đen, dáng người vẫn đẹp như xưa. Mái tóc đen xoăn được búi chặt với chiếc trâm cài bằng bạc, cặp kính gọng đen trên sống mũi khiến toàn thân cô toát lên vẻ trí thức vô cùng. Thoạt nhìn thì thực sự không thể liên hệ cô với một cá tính vừa đỏng đảnh vừa đanh đá được.
Đỗ Lôi Ty đang chuẩn bị chào bạn mình thì bỗng thấy cô nàng nhìn Liêm Tuấn, sững người: “Sao lại là anh?” “Cô?” Giọng Liêm Tuấn cũng hơi ngạc nhiên.
Cảnh ấy khiến Đỗ Lôi Ty hoang mang, rụt rè hỏi: “Hai người quen nhau?”
“Ừ.” Chu Dao Phi gật đầu, lại nhìn Liêm Tuấn, sau khi chắc chắn người mình từng quen, cô tỏ ra phóng khoáng, “Tớ và anh ấy từng xem mắt nhau.”
***
Đỗ Lôi Ty đành thừa nhận, cô đã bị sét đánh đứng hình.
Tuy lúc cùng đi học, Chu Dao Phi đã nổi tiếng là người hay đi xem mắt, phạm vi xem mắt cũng vô cùng rộng lớn, nhưng hễ nghĩ đến chuyện cô nàng và sếp tổng từng xem mắt, đúng là có một cảm giác… vui mừng khó mà hình dung.
Họ rốt cuộc đã xem mắt như thế nào? Tò mò! Vô cùng tò mò!
Bao giờ cũng vậy, thường mỗi khi Chu Dao Phi gọi món thì mọi món ăn đều phải gọi là màu sắc đâu ra đấy!
Mang lên trước tiên là món bò lúc lắc. Một mùi thơm nồng nàn hấp dẫn khiến cho Đỗ Lôi Ty nhanh chóng gạt khỏi những suy nghĩ trong đầu. Trên lớp giấy bạc là những miếng thịt bò đang nghi ngút khói và kêu lách tách, bất giác cô thấy đói ngấu.
Mặc kệ họ đã xem mắt thế nào, bỏ đầy bụng đã mới là quan trọng!
Đúng lúc cô thò đũa đến miếng thịt bò đẹp đẽ thơm tho ấy, Liêm Tuấn ngồi cạnh đã nhanh hơn cô, gắp miếng thịt bò đó!
Hu… bạn thịt bò!
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy vô cùng tức tối, nhìn sếp tổng ai oán, rồi bỗng sững sờ.
Vì cô nhìn thấy đôi đũa gắp miếng thịt bò đang tiến về phía cô, sau đó đặt vào trong đĩa của cô.
“Ăn nhiều vào, em gầy quá.”
“…”
Sau phút im lặng, một người tí hon bắt đầu lăn lộn trong tim Đỗ Lôi Ty! Phu phu phu… hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá!
“Vợ ơi, anh cũng gắp cho em ăn.” Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào đĩa của Chu Dao Phi.
“Ai là vợ của anh?” Chu Dao Phi trừng mắt phũ phàng với Hạ Khôn, sau đó tiếp tục cắt ngang sự mong chờ của Đỗ Lôi Ty với bạn thịt bò một cách không khách sáo, “Ty Ty, sao cậu lại ở cùng anh ấy?” Anh ấy tất nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.
Dời ánh mắt khỏi bạn thịt bò, Đỗ Lôi Ty không biết phải giải thích chuyện của họ thế nào, nhưng nghe sếp tổng thẳng thắn nói: “Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi.”
Chu Dao Phi suýt nữa thì sặc miếng thịt bò trong cổ họng.
“Không thể nào! Lần trước cậu nói gả cho đại gia là thật hả?”
Thật là… Chu Dao Phi sao có thể nói cái từ tầm thường “gả cho đại gia” ra chứ? Đỗ Lôi Ty hơi ngượng ngập, yếu ớt gật đầu, lại liếc nhìn sếp tổng.
Khóe mắt lấp lánh nụ cười, không nhìn ra có tí giận dữ nào.
“Bao cao su, vậy bây giờ cậu là bà vợ giàu có rồi?” Hạ Khôn không bỏ lỡ thời cơ, chen vào một câu.
“Bà vợ giàu có” nghe còn tệ hơn “gả cho đại gia”! Hai người này không thể tế nhị hơn tí sao? Đỗ Lôi Ty lén nhìn sếp tổng, sắc mặt anh vẫn bình thản.
Theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty thì sếp tổng không nói gì không có nghĩa là anh không tức giận, chưa biết chừng bây giờ trong đầu anh đang suy nghĩ cách trừng trị cô thế nào!
Không được! Cô phải chờ cơ hội nịnh nọt anh mới được!
Và cơ hội đã tới khi một món ăn nổi tiếng của nhà hàng – cá dưa chua – mang lên!
Cá dưa chua của nhà hàng này cay nồng ngon tuyệt vời, nổi tiếng gần xa. Tuy cô không ăn cay, không biết mùi vị thế nào, nhưng nếu đã là món ăn nổi tiếng, mùi vị chắc chắn là ngon. Đỗ Lôi Ty quyết định sẽ lấy món này ra để nịnh nọt!
Cô vừa gắp một miếng cá đặt vào đĩa của sếp tổng, vừa nhiệt tình giới thiệu: “Anh thử món cá nổi tiếng ở đây xem sao, mùi vị rất ngon!”
Liêm Tuấn nhìn miếng cá trong đĩa vẫn còn dính ớt, không đụng đũa.
Không thể nào? Sếp tổng hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty căng thẳng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ, trong lòng không ngừng van nài: mau ăn đi, mau ăn đi…
Với ánh mắt mong chờ như thế, Liêm Tuấn đành cầm đũa gắp miếng cá lên ăn.
Trong tích tắc, ánh mắt cô sung sướng. Cô không chú đến chi tiết anh ăn cá và cau mày, cô chỉ ngỡ chiến lược nịnh nọt của mình cuối cùng đã thành công, chắc tiếp tục sẽ càng đại thành công hơn nữa!
Thế là miếng cá thứ hai lại đặt trước mặt sếp tổng.
Tiếp tục ánh mắt mong đợi vô biên…
Và thế là, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm, lần đầu ăn món cá dưa chua, cánh gà sốt cay, gà xắt nhỏ xào cay, tôm cay…
Về sau, ngay cả Chu Dao Phi cũng không kìm được tán dương: “Ty Ty, chồng cậu đúng là giỏi ăn cay!”
“Đó là do, anh ấy là chồng tớ mà!” Đỗ Lôi Ty cười như hoa nở, tiện thể gắp một miếng cua xào ớt, “Nào, anh thử cái này đi!”
Liêm Tuấn: “…”
***
@by txiuqw4