sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Có cần lấy chồng không? - Chương 25 - Phần 2

Từ lúc nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty cứ thấy buồn rầu.

Tuy cô không ngừng nịnh nọt sếp tổng, nhưng sếp tổng vẫn không nói lời nào, gương mặt thiếu vắng nụ cười, rốt cuộc là sao?

Đỗ Lôi Ty thắc mắc không được giải đáp, chẳng lẽ nịnh nọt vẫn chưa hết công lực?

Thế là cô càng cần mẫn gắp thức ăn cho anh, và cứ thế, chút nụ cười trên gương mặt của sếp tổng đã mất sạch, cau mày, im lặng.

Thấy anh như vậy, cuối cùng Đỗ Lôi Ty không kìm được, dò hỏi: “Có phải anh thấy khó chịu ở đâu?” Liêm Tuấn lắc đầu, không nói.

“Vậy có phải anh… đang giận em?” Liêm Tuấn tiếp tục lắc đầu, im lặng.

Đã thế rồi còn nói không giận, Đỗ Lôi Ty hơi bực, nghiến răng: “Anh đừng thế mà, có gì cứ nói đi chứ!”

“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn cuối cùng bất lực lên tiếng, giọng khan khan: “Anh chỉ thấy cổ họng khó chịu…” Có ai không ăn cay được mà còn nói cười vui vẻ sau khi ăn bao nhiêu thứ cay này? Mà cái tên gây họa đây hoàn toàn không biết, còn tỏ bộ dạng ấm ức, thật không biết nên giận hay nên thương cô nàng đây.

Nghe anh nói thế, Đỗ Lôi Ty mới nhận ra mình trách nhầm người tốt, thì ra sếp tổng không phải đang giận cô! Thở phào nhẹ nhõm, cô ân cần hỏi: “Sao anh lại thấy đau cổ?”

“… Không biết!”

“Haizzz!” Đỗ Lôi Ty thở dài, “Ai bảo anh ăn cay nhiều thế…”

Liêm Tuấn ho sặc: “Hình như do em gắp cho anh.”

Đỗ Lôi Ty điềm nhiên: “Em gắp cho anh là vì anh thích ăn cay!”

Liêm Tuấn sững người: “… Ai nói với em là anh thích ăn cay?”

Hê, sếp tổng còn ngại nữa! Đỗ Lôi Ty hạ thấp giọng bí ẩn: “Anh đừng ngượng, thím Ngô nói em biết rồi, thực ra anh không cần nhường nhịn em, thật đấy!”

“Thực ra…”

“Sao?” Ánh mắt nghiêm túc của cô nhìn anh, chớp chớp.

Người ngố như thế, nếu để cô biết anh không ăn cay được, liệu có hổ thẹn đến chết? Thôi tìm cơ hội nói sau vậy.

Liêm Tuấn nuốt lời xuống, chỉ nói gọn: “Không có gì, bây giờ cổ họng không khỏe, không ăn cay nữa.”

“Vâng!” Đỗ Lôi Ty gật đầu: “Em bảo phục vụ mang trà sữa cho anh thấm giọng.”

Khóe môi Liêm Tuấn giật giật: “… Thím Ngô rốt cuộc đã nói gì với em?”

“Hì hì.” Đỗ Lôi Ty cười bí ẩn, “Thím ấy nói hết em biết rồi!”

“…”

“Sao vậy?”

“… Thôi anh cứ uống nước lọc là được.”

Cuối cùng, trà sữa đương nhiên không thể uống, đồ cay cũng chắc chắn không thể ăn, Liêm Tuấn chỉ uống một ly nước.

Uống nước xong thì thanh toán và ra về.

Đỗ Lôi Ty rất hào phóng móc ví ra, chuẩn bị trả tiền, thì một tấm card đã đưa ra trước cô.

Cô ngẩn người, nhìn theo bàn tay đưa tấm card ấy, thấy Liêm Tuấn có vẻ rất-ư-là-bình-thường!

Đỗ Lôi Ty bỗng nghĩ: Cảm giác bám đại gia thật tuyệt! o

(≧v≦)o

***

Ăn trưa xong, vì còn sớm nên Đỗ Lôi Ty đề nghị đi dạo.

“Bọn này không đi đâu.” Hạ Khôn nói. Ăn miễn phí cơm người ta, đương nhiên không thể làm kẻ thứ ba phá đám, đó là kiến thức sơ đẳng. Hơn nữa, cậu ta không muốn bị ai quấy nhiễu… bất giác liếc nhìn Chu Dao Phi, khóe môi nở nụ cười.

“Phi Phi, ánh mắt con cáo kia nhìn cậu thật dâm đãng!” Đỗ Lôi Ty phá tan âm mưu.

Chu Dao Phi lườm: “Anh ta thường xuyên như thế, tớ quen rồi.”

Hạ Khôn tỏ ra bị tổn thương sâu sắc: “Vợ ơi, em đang sỉ nhục chồng em đấy.”

Chu Dao Phi càng bắt bẻ: “Thứ nhất, chúng ta chưa kết hôn, em không thân với anh. Thứ hai, em nói chỉ sự thật.”

Hạ Khôn tự nhiên choàng eo cô: “Em yêu, chúng ta rõ ràng còn thân hơn cả kết hôn mà?”

“Bớt cãi cùn đi, buông móng heo của anh ra!” Rõ ràng nói thế nhưng Chu Dao Phi không có ý chống cự, hẳn nhiên giữa hai người thực sự còn thân hơn cả kết hôn.

Nhìn hai người đấu khẩu, Đỗ Lôi Ty bất giác cảm thán câu nói của Hạ Khôn, thực sự còn thân hơn cả kết hôn!

Kết hôn?

Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, nếu nói hai người họ thân thuộc nhau hơn cả kết hôn, vậy quan hệ giữa cô và sếp tổng rốt cuộc là thân hay không?

Nếu không thân, vậy sếp tổng vừa ôm vừa hôn vừa lăn lộn trên giường với cô… là gì?

Nếu nói là thân… Rõ ràng anh chưa nói với cô ba chữ đó, đừng nói là ba chữ, mà ngay cả nắm tay hẹn hò cơ bản cũng không có, làm sao gọi là thân?

Nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Lôi Ty băn khoăn vô cùng.

Đúng lúc ấy, Liêm Tuấn bỗng nói: “Đi thôi.” “Đi đâu?” Đỗ Lôi Ty chưa phản ứng kịp.

Liêm Tuấn nói: “Đi dạo.”

“Nhưng bọn Phi Phi đã đi mất rồi.”

Liêm Tuấn nhướn mày: “Hai chúng ta lẽ nào không thể đi dạo?”

Í? Đỗ Lôi Ty bỗng sực tỉnh, nhớ đến vấn đề cô băn khoăn.

Đi dạo? Hai người? Chẳng… chẳng lẽ là hẹn hò… trong truyền thuyết!

Không đợi cô phản ứng, Liêm Tuấn đã tiến đến, nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay anh rất lớn, gần như ôm trọn bàn tay cô, chỉ cần hơi ra sức là cô đã “di động” máy móc theo bước chân anh.

Tình hình này, rất kỳ dị.

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, nắm tay một cô gái sắc mặt cứng đờ, chậm rãi đi trên phố.

Một lúc sau, Liêm Tuấn bỗng dừng lại, bất lực nhìn cô.

“Đỗ Đỗ, không phải anh đang dắt chó đi dạo.” Em làm ơn phản ứng chút được không?

“Ồ…” Đỗ Lôi Ty gật gật, đột nhiên tỉnh ngộ, “Anh… anh… anh mắng em là chó!”

Liêm Tuấn nhún vai: “Đó là do em nói.”

Đỗ Lôi Ty hận đến ngứa răng, lúc nãy còn nghĩ sếp tổng trở nên thân mật hơn, thì ra hoàn toàn là giả tạo!

Cô tức tối dậm chân, định giằng tay anh ra, khổ nỗi sức lực quá tương phản, chống cự một hồi, vô ích. Ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt ấy như thể đang đùa với cún vậy.

/(ㄒ o ㄒ)/……

Ở cạnh sếp tổng, quả nhiên cứ không làm gì thì tốt hơn.

Vô duyên vô cớ bị sếp tổng chơi một vố, Đỗ Lôi Ty sinh hận, quyết định đứng lì ra đó với anh.

“Đỗ Đỗ!”

“…” Nghiến răng nghiến lợi, giả vờ không nghe.

“Đỗ Đỗ?”

“…” Ai nghe anh, người đó là heo!

“Đỗ Đỗ, em có muốn ăn kem không?” Liêm Tuấn bỗng dừng cạnh chiếc xe bán kem đậu bên đường. Đỗ Lôi Ty nhìn kem, hai mắt đứng tròng.

Nếu nói thế giới này có thứ gì đó khiến Đỗ Lôi Ty không từ chối nổi, chắc là chỉ có hai - sếp tổng đại nhân và kem. Bây giờ sếp tổng nắm tay cô hỏi có muốn ăn kem không, đối mặt với sự cám dỗ to lớn như vậy, Đỗ Lôi Ty quyết định tạm thời làm heo một lần.

Liếm môi, cô cương quyết gật đầu, “Có!”

Mùa hè nóng nực, tay phải cầm một cây kem cực to, tay trái nắm tay trai đẹp, đãi ngộ như thế, không phải người thường được hưởng thụ.

Do đó, tâm trạng buồn bực ban nãy của Đỗ Lôi Ty bị quét sạch sành sanh, cô liếm kem một cái, mắt lim dim với vẻ hưởng thụ vô cùng.

Mọi thứ đều không qua khỏi mắt Liêm Tuấn, anh bất giác cười lớn.

Cô bé này, lúc nãy còn tỏ ra thà chết còn hơn sống, mới một cây kem đã vui vẻ đến mức như trúng xổ số, thật không biết trong đầu chứa cái gì nữa.

Anh nghĩ thế, rồi bất lực lắc đầu.

Động tác nhỏ ấy khiến Đỗ Lôi Ty chú ý.

“Sao vậy?” Cô thắc mắc, từ ban nãy sếp tổng cứ nhìn cô vẻ kỳ quặc, không lẽ…

Á?! Cô sực tỉnh: Nhất định là sếp tổng muốn ăn kem, lại ngại vì đàn ông mà ăn kem giữa đường, nên mới nhìn chằm chằm cây kem trên tay cô.

Sếp tổng ơi sếp tổng, anh quả nhiên là “tầm ngầm mà đấm chết voi”!

Thế là cô hào phóng đưa cây kem đến: “Cho anh cắn một miếng!”

“Ừ.” Liêm Tuấn mỉm cười, cúi xuống.

Nhưng không nhắm thẳng vào cây kem, mà nhằm vào vết sữa còn đọng lại bên khóe môi ai đó, răng khẽ cắn vào môi, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm hết trên đó.

Ùng một tiếng, Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đang nổ tung, dòng nhiệt lưu sôi sùng sục muốn phun trào ra ngoài, lát sau mặt đã đỏ bừng, muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng bất lực là một tay bị anh giữ chặt, tay kia… hừm… đang bận cầm kem -_-|||

Sau khi đôi môi được liếm sạch xong, anh vẫn không thỏa mãn, đầu lưỡi tiếp tục du ngoạn, linh hoạt tách răng cô ra…

Đang ở giữa đường mà!

Đỗ Lôi Ty như cảm thấy những ánh mắt phóng đến từ bốn phía, đột nhiên tư duy hỗn loạn, thần chí mù mờ, chỉ có thể để mặc lưỡi anh thăm dò môi răng mình, từ nông sang sâu, dần dần cướp hết hơi thở của cô.

Đúng lúc đó, cô bỗng cảm thấy váy mình bị kéo, lực kéo không mạnh, chỉ nhè nhẹ kéo, hết lần này đến lần khác.

“Khoan… khoan đã anh…”

“Sao vậy?” Cảm giác bị ép dừng lại thật khó chịu, giọng Liêm Tuấn có vẻ không vui.

“Cái đó… có thứ gì đó…”

Đến khi cô quay lại nhìn thì, “xoạch” một tiếng, hóa đá!

Chỉ thấy một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, trong tay là một con búp bê bằng bông, nhìn hai người rất ngây thơ: “Anh ơi chị ơi, hai người đang làm gì đấy ạ?”

Ba người sáu con mắt, nhìn nhau, không có gì để nói.

Lúc ấy, một người phụ nữ lao đến, kéo cô bé ra: “Ôi chao, tiểu tổ tông của tôi ơi! Bảo con đừng chạy lung tung, sao con không nghe lời?” Nói xong lại ngại ngùng nhìn Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty, cười cười, “Hai người tiếp tục, tiếp tục…”

Tiếp tục, tiếp tục cái đầu chị! T_T

Đỗ Lôi Ty kéo tay sếp tổng, trong ánh mắt vô cùng tò mò của cô bé, bỏ chạy như bay.

Đến khi cô thở hổn hển dừng bước, chuẩn bị ăn một miếng kem để điều hòa hô hấp thì cây kem trên tay đã biến mất trong khi phóng chạy, chỉ còn lại cái bao rỗng không còn nắm trong tay.

Huhuhuhu… bạn kem ơi, mình có lỗi với bạn!

“Để anh mua lại cho em.” Liêm Tuấn đứng cạnh, nói.

“Không cần đâu.” Cô vội từ chối, một cái đã khiến cô không chịu nổi rồi, mua thêm nữa, chưa biết chừng sếp tổng còn làm gì cô thì sao? Thực sự là… quá kinh hoàng!

***

Chuyện hẹn hò này, Đỗ Lôi Ty không hẳn là chưa từng có, chẳng hạn người bạn trai Trịnh Minh Minh mà đồng nghiệp giới thiệu hồi đầu năm, sở thích lớn nhất của anh này chính là dạo siêu thị, hứng thú lớn nhất chính là nếm thử những loại sản phẩm mới ra miễn phí trong siêu thị. Đến nỗi những cuộc hẹn hò vốn ít ỏi của Đỗ Lôi Ty và anh ta đều trải qua trước những quầy hàng ăn thử miễn phí của siêu thị.

Lúc đó Đỗ Lôi Ty chỉ đơn giản nghĩ là, nếu mọi người yêu nhau đương nhiên là phải chấp nhận, thế thì cho dù cứ nếm mãi sản phẩm miễn phí trong siêu thị rất mất mặt, nhưng cô cũng cố hết sức giữ thái độ trầm tĩnh.

Nhưng hiện nay, tình huống hoàn toàn khác!

Đối tượng hẹn hò của cô là sếp tổng, không khí này không thể so sánh với lúc hẹn hò Trịnh Minh Minh được, nên cho dù chỉ là nắm tay dạo phố, Đỗ Lôi Ty cũng có cảm giác căng thẳng đến mức rã rời.

Lại thêm sếp tổng vốn phi thường, đi trên phố thu hút bao ánh nhìn ngưỡng mộ của phái nữ và cả phái nam, đi hết một con phố, Đỗ Lôi Ty không kìm được cảm thán trong lòng: Mẹ ơi, có phải là hẹn hò đâu, mà đúng là đang diễu hành thì có!

Tâm trạng của cô viết rõ trên mặt, đương nhiên Liêm Tuấn cũng nhìn thấy hết, bất giác muốn chọc cô: “Đỗ Đỗ, có phải em đang căng thẳng không?”

Ưm, sếp tổng anh nhận ra rồi à!

Đỗ Lôi Ty đỏ mặt: “Không… không có…”

Chưa nói xong, eo đã bị ôm chặt, anh khẽ ra sức, kéo cả người cô vào lòng. Cúi xuống, thủ thỉ dịu dàng với cô: “Chẳng qua là một nụ hôn thôi mà, em không cần căng thẳng đến thế.”

Anh không nhắc đến nụ hôn đó thì thôi, bây giờ mặt Đỗ Lôi Ty đúng là đỏ hệt đít khỉ.

Đang lúng túng thì anh bỗng cúi xuống, với khí thế sét đánh không kịp bịt tai, hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Em thấy đấy, chuyện này ở nước ngoài rất bình thường.”

>_< Sếp tổng đại nhân, vấn đề là đang ở Trung Quốc! Anh làm ơn cống hiến cho sự hài hòa xã hội đi!

Đỗ Lôi Ty tuy đầu óc không nhanh nhẹn cho lắm, nhưng cô đã dự cảm mạnh mẽ rằng, nếu bây giờ cô không nói gì đó chuyển đề tài, thì lát nữa sếp tổng rất có thể sẽ diễn cảnh 18+ ngay trên phố cho xem.

“Cái đó… Anh thật sự có xem mắt Phi Phi rồi à?”

Liêm Tuấn hơi ngẩn người, không nhịn được cười, cô bé này đúng là biết đánh trống lảng, cũng được, cứ chọc mãi, có lẽ cô ấy sẽ khóc mất.

“Ừ.” Anh gật đầu, buông eo cô ra.

Phù… Đỗ Lôi Ty thầm thở phào một hơi, hỏi tiếp: “Vậy tại sao không phát triển tiếp?”

Làm vợ lại hỏi chồng tại sao không phát triển với người phụ nữ anh ta đã từng xem mắt. Lời này cũng chỉ có sinh vật tế bào đơn như Đỗ Lôi Ty mới hỏi được.

Liêm Tuấn hơi bất lực, nhún vai: “Không có cảm giác.”

“Tại sao chứ? Phi Phi là hoa khôi khoa Y của trường em đó.” Năm đó do trường phân phòng ký túc xá, nên cô đành ở chung với sinh viên khoa Y, vì thế đã quen biết với Chu Dao Phi như truyền kỳ của trường. Hồi đó, chỉ cần Chu Dao Phi chịu kiềm chế bớt tính khí kỳ quái của cô nàng lại, thì chỉ cần ngoắc tay là có ngay một xe tải nam sinh đến quỳ dưới gấu váy thạch lựu của cô nàng.

Thấy cô hỏi đến cùng, Liêm Tuấn chỉ nói ngắn gọn: “Anh không thích người phụ nữ quá thông minh.”

“Phụ nữ thông minh thì có gì không tốt chứ…” Đỗ Lôi Ty làu bàu, bỗng phát giác có gì đó không ổn, cô ngẩng phắt đầu lên, buột miệng: “Anh mắng em ngốc?”

Phản ứng đó cũng không phải là chậm bình thường, Liêm Tuấn nhướn môi: “Đó là do em tự nói đấy nhé.”

T___T Sếp tổng đại nhân, có kiểu ám chỉ như anh à!

***

Chuyện đau khổ nhất trần gian là bị người ta mắng ngốc, bản thân còn chưa phát hiện ra mà gật đầu tán đồng, tâm trạng Đỗ Lôi Ty lúc này chỉ có thể hình dung bằng “đau buồn xen lẫn phẫn nộ”!

Thế nhưng Liêm Tuấn lại nhìn cô với vẻ ý nhị, trong mắt như ẩn chứa điều gì đó.

Là gì? Cô thực không nhìn ra.

Liêm Tuấn thở dài: “Đỗ Đỗ, em đúng là rất ngốc.”

Liên tục bị gọi là ngốc những hai lần, Đỗ Lôi Ty cáu: “Em ngốc chỗ nào? Em…” Nói đến đây, cô bỗng ý thức được, há miệng hóa đá.

Sếp tổng lúc nãy… nói không thích phụ nữ thông minh… Còn anh, anh lại nói cô ngốc… Ý anh chắc không phải đang nói: Anh… anh thích cô đấy chứ?

Thích, thích, thích…

Từ này lặp đi lặp lại trong đầu Đỗ Lôi Ty như đang bị nhồi trong máy giặt, cuối cùng cô tỉnh ngộ.

Sếp tổng lúc nãy tỏ tình với cô!

Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, hy vọng có được sự chứng thực từ mắt Liêm Tuấn, nhưng anh không nói, chỉ cười.

Nụ cười ấy khiến trái tim bé nhỏ của cô bỗng nhảy thình thịch trong lồng ngực. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại sợ lỡ anh không thừa nhận thì chẳng hóa ra cô ảo tưởng sao? Nhưng không hỏi thì lại bối rối quá… Ôi, cảm giác này thực sự dày vò quá!

Lúc này, Liêm Tuấn đã kéo tay cô, tiếp tục đi.

Đỗ Lôi Ty máy móc bước theo, tâm trạng hoàn toàn khác hẳn lúc nãy. Cô cảm thấy bàn tay anh nắm tay cô rất nóng, còn nóng hơn cả thời tiết mùa hè nhiều, cô cảm nhận được lòng bàn tay mình đang rịn mồ hôi, nóng nực, ẩm ướt.

Bỗng nhiên, lòng bàn tay chợt mát hẳn.

Sau đó, Đỗ Lôi Ty phát điên.

Liêm Tuấn đưa tay cô lên miệng, thổi hơi nhè nhẹ, thổi khô từng chút một mồ hôi trong tay cô.

Đỗ Lôi Ty ngồi trên băng ghế dài đầu óc rối bời.

Không lâu trước đó, cô đã nhận được lời tỏ tình kỳ quặc vô cùng của sếp tổng, và cả động tác khiêu khích trần trụi vô cùng, thế là trái tim yếu ớt bé nhỏ của cô cuối cùng đã hoàn toàn suy sụp sau khi chịu những đòn tâm lý như thế.

“Này.” Liêm Tuấn đi đến, đưa cho cô một cây kem.

Đỗ Lôi Ty không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu đón lấy, thè lưỡi ra liếm. Một cơn mát lạnh kích thích thần kinh, sau đó cô lại nhớ đến cơn mát lạnh đến từ lòng bàn tay, cảm giác tê dại…

Trời xanh ơi, đất dày ơi, để con ngất đi cho rồi! T_T

“Ngon không?” Liêm Tuấn ngồi xuống, cơ thể quay nghiêng vô tình cố ý chạm vào cô.

Đỗ Lôi Ty máy móc gật đầu, ánh mắt lạc thần: “Vâng…”

“Anh nếm thử…”

“Ồ…” Đỗ Lôi Ty đáp lại, bỗng nhận ra không đúng, đến khi mở miệng từ chối thì môi đã bị niêm phong, lại một sự xâm chiếm nóng bỏng, không cho phép từ chối, sau đó bàn tay cũng luồn vào lần áo mỏng, áp vào phần eo trần của cô.

Hẳn nhiên, ai đó lúc nãy chưa no, bây giờ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Sau nụ hôn, Liêm Tuấn liếm môi, thỏa mãn nói: “Ừ, rất ngọt.”

Lại nhìn Đỗ Lôi Ty, hai mắt mơ màng, đôi môi hơi sưng, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch… -_-||| Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng nhận ra mình đã tiến vào trạng thái chim đà điểu, càng co rúm lại thì sếp tổng càng được nước lấn tới, cứ thế này thì con đà điểu cô rất có khả năng bị người ta phanh thây ra ăn sạch sẽ!

Không được, cô phải chống cự!

“Anh đừng cứ…”

Mới nói một nửa, bị ánh mắt sếp tổng bắn đến, Đỗ Lôi Ty nuốt nửa câu còn lại vào họng, cười lúng túng: “Trời khô vật cháy…”

Liêm Tuấn nghiêm túc: “Đỗ Đỗ, bây giờ là mùa hè.”

Mùa hè thì không thể trời khô vật cháy à? Nếu không thì ở đâu ra nhiều lần lửa gần rơm như thế? >_<

***

Công viên chiều mùa hè, cảnh tượng một màu xanh ngút mắt.

Đây là mùa mưa ở thành phố, trên cỏ còn vương lại những giọt nước mưa của cơn mưa sáng nay, những giọt nước được ánh nắng chiếu vào, nhìn từ xa như một viên đá quý nấp trong bụi cỏ.

Đỗ Lôi Ty thẫn thờ nhìn thảm cỏ trước mặt, nhớ lại từng cảnh kinh thiên động địa đã trải qua ngày hôm nay, bất giác mặt lại nóng lên.

Quả nhiên, ở cạnh sếp tổng vẫn cần một trái tim khỏe mạnh!

Lúc này bỗng có một chú cún lông trắng xuất hiện trong tầm mắt cô, quả cầu trắng muốt nhảy lung tung giữa thảm cỏ xanh, đáng yêu vô cùng!

Đỗ Lôi Ty sáng mắt, đưa tay vẫy chú cún.

“Ngoan nào, lại đây lại đây…”

Chú cún như nghe hiểu tiếng người, nguẩy mông lúc lắc tiến đến, thè lưỡi liếm ngón tay Đỗ Lôi Ty.

“A! Đáng yêu quá!” Cô bất giác khen ngợi, hoàn toàn quên mất sự ngượng ngập ban nãy.

Liêm Tuấn nhướn mày nhìn cô và chú cún đùa nghịch, hỏi: “Em thích à?”

“Đương nhiên rồi!” Đỗ Lôi Ty ngắm chú cún không chớp mắt, “Anh không thấy nó rất giống người bạn nhỏ à? Đáng yêu quá…”

Bạn nhỏ? Liêm Tuấn cười hụt hơi, chậm rãi nói: “Đỗ Đỗ, thực ra em có thể sinh một đứa…”

“Này, nó là chó mà!” Đỗ Lôi Ty tức tối trừng mắt, bỗng cảm thấy không khí kỳ quặc, sếp tổng chắc không ám chỉ… Thực ra họ có thể sinh… Màu má đỏ hồng vừa tắt lại xuất hiện.

“Ghét quá!” Mặt cô đỏ lên, ra vẻ xấu hổ.

Liêm Tuấn chỉ muốn phá ra cười trước bộ dạng cô, nhưng trong tích tắc nhướn môi, anh sững người.

“Đỗ Đỗ, chúng ta đi thôi.” Giọng anh nghe có vẻ kỳ lạ.

Đỗ Lôi Ty hỏi: “Đi đâu?”

“Đi bệnh viện.” Anh trả lời, sắc mặt hơi tái đi.

Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, hai tay kéo vạt áo: “Ghét ghê! Người ta… chưa có thai mà… Đi bệnh viện gì… Ghét quá ghét quá ghét quá…”

“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn mệt mỏi cắt ngang dòng tư tưởng lộn xộn của cô, “Không phải đến khoa phụ sản, mà là khoa đường ruột!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx