CHƯƠNG 26
VIÊM DẠ DÀY
Do ăn quá cay lại uống nước lạnh, Liêm Tuấn bất hạnh bị viêm dạ dày cấp tính, đến bệnh viện rồi cứ nôn suốt. Đỗ Lôi Ty bị gương mặt tái nhợt của anh dọa đến khiếp vía, lần đầu cô ý thức chân thực rằng, thì ra sếp tổng cũng là người, cũng bệnh cũng đến bệnh viện cũng phải truyền nước.
Bác sĩ chẩn đoán xong kê một đống thuốc, Đỗ Lôi Ty bắt Liêm Tuấn đợi ở khu nghỉ ngơi, còn cô hớt hải chạy đi lấy thuốc cho anh, trong lòng cuống như có lửa đốt, suýt nữa thì bị chiếc xe mới chạy vào cổng bệnh viện đâm phải.
Lần đầu cô phát hiện, thì ra trong vô thức, đối với cô, anh quan trọng đến thế, chỉ cần nghĩ đến gương mặt tiều tụy vì bệnh của anh là lồng ngực đã đau thắt.
Lúc từ nhà thuốc quay về, trong tay đã có thêm một đống chai chai lọ lọ, Đỗ Lôi Ty từ nhỏ đã ghét bệnh viện, sợ nhất là phải ngửi mùi vị thuốc sát trùng trong đó, cứ nghĩ đến một đống thuốc nước này lát nữa phải tiêm vào huyết quản Liêm Tuấn là cô lại thấy ăn năn hối hận.
Biết thế thì đã không gắp bao nhiêu đồ ăn cay cho sếp tổng rồi, bây giờ là mùa hè, vốn dĩ là mùa bùng phát bệnh viêm dạ dày. Lại thêm ăn cay xong còn uống nước lạnh thì rất dễ bệnh, những điều đó đều là kiến thức sơ đẳng, nhưng cô lại không nghĩ đến, thật không nên…
Đỗ Lôi Ty vừa tự trách mình không ngừng, vừa ôm thuốc chạy đến chỗ truyền nước, đến khi tới chỗ Liêm Tuấn thì mắt đã đỏ ngầu, thở hồng hộc.
“Giờ anh cảm thấy thế nào? Em… em gọi y tá đến ngay để truyền thuốc cho anh!” Đỗ Lôi Ty nói xong, lại ôm thuốc loạng choạng lao bổ ra ngoài.
Trong tích tắc vừa nhấc chân lên, cánh tay đã bị kéo nhè nhẹ.
“Đừng cuống như thế, cẩn thận đụng lung tung.” Giọng anh vô cùng yếu ớt, không có vẻ mạnh mẽ như mọi hôm, nhưng lại giống như một cơn gió mát, nhè nhẹ vuốt ve xoa dịu trái tim lo lắng của Đỗ Lôi Ty.
Cô quay lại mỉm cười với anh: “Em biết rồi, anh đợi đó nhé.”
Y tá nhanh chóng đến đó, lúc kim truyền cắm vào mạch máu, Đỗ Lôi Ty căng thẳng đến mức nắm chặt cánh tay Liêm Tuấn, tay run bần bật.
Bỗng nhiên, mắt tối sầm lại, cảm giác rất mát.
Thì ra là anh đưa tay che mắt cô, “Đừng sợ, chẳng qua là truyền nước thôi mà.”
Nói xong anh buông tay ra. Cô y tá bê dụng cụ rời đi, còn cố ý nhìn họ một cách mờ ám.
Đỗ Lôi Ty hơi ngại ngùng, rõ ràng anh đang bệnh mà còn an ủi ngược lại cô, bất giác mặt đỏ bừng lên, xấu hổ giải thích:
“Cái đó… thực ra từ nhỏ em đã sợ bị tiêm… Sợ nhìn thấy máu…” Nói xong, đợi Liêm Tuấn an ủi một câu gì đó nhưng anh vẫn im lặng. Cô ngẩng lên và phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú.
“Sao… sao vậy?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
“Không có gì.” Liêm Tuấn lắc đầu, “Chỉ đơn giản cảm thấy, dáng vẻ em thế này rất đáng yêu.”
>_<
Tư duy sếp tổng thực sự quá nhanh nhạy. Đỗ Lôi Ty vội ngước lên, giả vờ không nghe và đánh trống lảng.
“Anh nhìn ba lọ thuốc to thế này, chắc phải truyền mất mấy tiếng nhỉ?” “Ưm… anh thấy cái lọ này màu đỏ…” “Nhìn này, bên trên có con muỗi…” (Đỗ Đỗ, cô có cần đánh trống lảng triệt để thế không? -_-|||)
Liêm Tuấn rất muốn nói rằng, em cứ xấu hổ như vậy là không được, bỗng phần bụng thấy đau quặn, anh không kìm được rên lên một tiếng.
Đỗ Lôi Ty vội cúi xuống, nhìn Liêm Tuấn đang nhăn nhó.
“Vẫn đau lắm hả anh?” Cô hỏi.
Liêm Tuấn lắc đầu: “Tàm tạm.” Giọng nói yếu ớt.
Tạm cái đầu anh! Rõ ràng trông có vẻ rất đau mà cứ cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cô!
“Đau thì cứ nói, đừng có chịu đựng một mình!” Đỗ Lôi Ty vừa nói vừa đứng dậy, “Em đi mua cho anh thuốc giảm đau… Không được! Uống thuốc đó không tốt cho sức khỏe!” Cô bỗng do dự, không biết phải làm sao.
“Đừng đi.” Liêm Tuấn cắt ngang, “Ngồi xuống, ở đây với anh.”
“Nhưng anh đau bụng mà!”
“Chỉ cần em ở bên anh thì không đau nữa.”
Hu…
Sếp tổng đại nhân, anh lại sến rồi!
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế, cúi đầu, không biết nên làm gì.
Trò chuyện với anh vậy, anh đã ra nông nỗi này rồi, còn sức đâu mà nói? Cứ ngồi im lặng thì cũng không được.
Đúng rồi! Đỗ Lôi Ty sáng mắt, nói với Liêm Tuấn: “Em rót nước ấm cho anh nhé?”
“Không cần.”
Nước ấm cũng không cần? Đỗ Lôi Ty ngoẹo đầu suy nghĩ: “Vậy em… gọi điện cho lão Dư và mọi người?”
“Không cần.”
Hử, sao cái gì cũng không cần vậy? Đỗ Lôi Ty ủ rũ gục đầu, lảm nhảm: “Chẳng lẽ cần em xoa bóp cho anh?” “Ừ được.” Lần này anh nhận lời rất sảng khoái.
Nhưng Đỗ Lôi Ty lại choáng!
Xoa bóp? Làm sao xoa bóp? Chẳng lẽ ngay giữa nơi công cộng…
Nhưng, rất nhanh, Đỗ Lôi Ty đã thỏa hiệp.
Vì sếp tổng đã chớp đúng thời cơ mà cau mày, trông rất đau đớn… Thôi, mất mặt cũng được, dù sao vợ xoa bóp cho chồng thôi mà, chứ có phải làm gì xấu xa!
Đỗ Lôi Ty quyết tâm, đặt tay lên.
Chỉ tiếc là chưa xoa được mấy, lòng bàn tay đã bắt đầu nóng lên, trái tim cũng bắt đầu đập thình thịch.
Hư… cơ bụng của sếp tổng săn chắc quá đi? Tính đàn hồi cũng quá tốt. Tại sao cô lại có cảm giác đang ăn đậu hủ thế này?
Từ lần trước háo sắc ăn đậu hủ của sếp tổng, sau đó lại bị ăn lại cả vốn lẫn lãi, Đỗ Lôi Ty đã lãnh ngộ sâu sắc rằng đậu hủ của sếp tổng không ăn được, đến nỗi bây giờ bị ép ăn mà cô cũng cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
“Đỗ Đỗ, tay em đang run.” Liêm Tuấn nhắc rất đúng lúc. “Máy điều hòa lạnh quá…” Cô viện cớ.
Mới nói xong, cánh tay không tiêm của anh đã choàng vai cô, “Thế này ổn hơn chưa?”
Như thế càng không ổn… T.T
Cho dù đang bệnh, nhưng đậu hũ cũng không thiếu được! Sếp tổng đại nhân, anh thật lợi hại!
Liêm Tuấn đang bệnh nhưng vẫn ăn đậu hủ chuyên nghiệp. Vậy nên, một nữ bệnh nhân gần đó mục kích thấy Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty thân mật, lòng sinh ngưỡng mộ, không kìm được đã làm nũng với bạn trai.
“Ôi! Anh yêu, đầu em đau quá… Anh mau hôn em một cái đi!”
Bạn trai hoang mang buông PSP trong tay, “Hôn em thì có tác dụng à?”
“Có chứ có chứ! Anh mau hôn đi!”
Thế là anh chàng đó hôn trán cô nàng một cái.
“Sao rồi?”
“Ừ… đỡ nhiều rồi… Nhưng người ta bỗng nhiên thấy đau tay…”
“Chẳng phải em đang cảm hay sao?”
“Mặc kệ! Anh cứ hôn đi!”
Thế là, anh chàng lại hôn tay cô nàng.
“Ôi! Anh yêu, anh thật tốt! Tay em không đau nữa, nhưng cổ em hình như hơi nhức…”
“…”
Đỗ Lôi Ty nhìn đến sửng sốt, không kìm được thở dài:
“Cũng may cô ta không bị bệnh trĩ…”
“Phụt!” Sếp tổng cuối cùng đã bị sặc.
“Đỗ Đỗ, em thật là của quý!”
Đỗ Lôi Ty vẫn đang đắm chìm trong vấn đề đầy tính học thức rằng lỡ như cô nàng kia bị trĩ thì bạn trai cô ta phải hôn ở đâu, bị Liêm Tuấn nói như thế thì nói bừa: “Đúng thế! Anh biết mẹ em trước kia khen em thế nào không?”
“Khen thế nào?”
“Bà nói người ngốc như em cũng có cái phúc của kẻ ngốc, dễ sinh dễ nuôi!” (Đỗ Đỗ, cô có chắc là mẹ cô đang khen cô không? -_-|||)
“Đúng là dễ sinh dễ nuôi.” Liêm Tuấn gật gù ra chiều nghĩ ngợi.
Lúc này, di động của anh bỗng đổ chuông.
“Alo?” Anh bấm nút nghe.
Bên kia văng vẳng giọng nói cuống quýt của lão Dư:
“Thiếu gia, cậu đang ở đâu?”
Liêm Tuấn hỏi: “Có việc gì à?”
“Chuyện đó…” Lão Dư thấp giọng, “Phu nhân về rồi…”
@by txiuqw4