Hôm sau là thứ sáu, buổi chiều Ninh Mẫn đến thăm Đông Lục Phúc.
“Ông à, cháu muốn đi đón Tiểu Kỳ, ông có thể giúp cháu sắp xếp một chút được không?”
Đông Lục Phúc đang đeo kính đọc tin nghe thấy liền ngạc nhiên đặt tờ báo xuống, đây có lẽ là lần đầu tiên cháu dâu trưởng của ông nhớ đến đứa chắt này, ông liền cười rạng rỡ nói:
“Được rồi, được rồi, ông nhờ lão Trương đưa cháu đi...”
“Cháu cảm ơn ông! Mà ông ơi, ông có tấm ảnh nào của Tiểu Kỳ không? Cháu mấy năm nay quá lơ là... bởi vì bị bệnh, cháu cũng không chăm sóc nó nên cháu muốn xem ảnh của nó từ nhỏ đến bây giờ ạ...”
Đông gia bảo vệ Đông Kỳ rất tốt, trên mạng hầu như không có đến một tấm hình của đứa trẻ này, cô không biết Đông Kỳ trông như thế nào, phải chuẩn bị một phương án cẩn thận.
“Có, có, có... ông ở đây có bức chân dung của nó, mới năm ngoái thôi. Cho cháu xem, còn nhưng cái khác đều do mẹ chồng cháu bảo quản, cháu muốn xem ông sẽ sai người cầm đến... Sau này, mẹ con cháu cũng nên chụp lấy một bộ ảnh, Tiểu Kỳ nhà chúng ta là đứa trẻ rất ưu tú, nếu chụp ảnh cùng với cháu nhất định sẽ rất đẹp... Nào, nào, nào! Đến đây xem đi! Đứa trẻ đáng yêu này nhất định là sẽ anh tuấn giống ba nó và rất có năng lực...”
Lão gia tìm được cả một đống ảnh cho cô xem.
Đứa nhỏ trên bức chân dung thật sự rất đẹp, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày không giống như những đứa trẻ tầm thường, mi tâm luôn cau lại, dường như không vui vẻ gì. Ngẫm lại Đông Kỳ có ba mẹ cũng như không, cũng tại bầu không khí ở Đông gia đã bóp nghẹt một đứa trẻ đáng yêu.
“Ông à, Tiểu Kỳ nhìn đi nhìn lại tại sao lại giống lão Trương vậy? Đều không có cười!”
Nhìn đứa trẻ này, cô không kìm lòng được mà nhớ đến con gái mình, mặc dù lớn lên chỉ có mẹ, nhưng tình cách của nó vô cùng vui vẻ, cười lên có thể mê người, và rất ham vui.
“Ha... ha, đừng để mấy tấm ảnh này lừa cháu, trên thực tế, nó rất đáng yêu! Đây là ông dùng điện thoại chụp lại, còn thực sự nó cười rất nhiều, cũng rất nghịch ngợm...”
Rất hiển nhiên, lão gia có tình cảm đặc biệt với đứa chắt này, cho nên lúc nhắc đến Đông Kỳ, tâm tình của ông vô cùng tốt, lại chạy đi lấy thêm một tấm ảnh nữa đến.
Lúc Ninh Mẫn nhìn thấy cười ngẩn ra, hai má núm đồng tiền, cùng với chiếc răng khểnh lộ ra, nụ cười rực rỡ của đứa trẻ trên bức ảnh này tại sao lại có vài phần giống con gái cô?
***
Một tiếng sau, Ninh Mẫn xuất hiện tại cửa phòng lớp học trường tiểu học Dục Anh, một cô giáo trẻ nhìn cô một lượt rồi hỏi:
“Chị là... người nhà của bạn nhỏ nào? Tại sao tôi chưa từng gặp?”
Trên người khoác một chiếc váy lông đơn giản, cùng chiếc áo khoác ngoài, cả người cô toát lên sự đoan trang mà nho nhã, mái tóc xõa ngang vai, cùng thêm vẻ nữ tính bẩm sinh của cô, khuôn mặt hoàn mỹ, mặc dù đã trải qua bao năm, nhưng vẫn xinh đẹp như trước.
Ninh Mẫn vừa cười vừa nói: “Tôi là Hàn Tịnh, là người nhà của Đông Kỳ.”
Thanh âm trong trẻo mà ngọt ngào khiến những tiếng xôn xao trong lớp học bỗng dưng tắt hẳn, lúc này mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Chỉ cần liếc mắt, Ninh Mẫn đã có thể nhìn thấy Đông Kỳ đang ngồi ở chiếc bàn giữa lớp, quả thật so với tấm ảnh đó cậu đáng yêu hơn nhiều, trắng nõm, mịn màng, mặc dù mặc chung một loại đồng phục, nhưng vẻ tuấn tú, đáng yêu của cậu nổi trội hơn hẳn, có thể khiến người khác liếc nhìn một cái liền thấy sự hiện diện của mình.
Lúc này, Đông Kỳ đang nằm úp trên bàn, buồn chán chơi với mô hình máy bay, tựa hồ không giống những đứa trẻ khác đang háo hức đợi người nhà đến đón, nhưng khi nghe thấy câu này, cậu liền ngồi thẳng lên, ngay đầu lại, bắt gặp nụ cười ấm áp của Ninh Mẫn, khuôn mặt nhỏ bé liền ngẩn ra một lúc, vội vàng dụi lại mắt, hình như không tin vào những gì đang xảy ra.
Sau khi biết đó là sự thật, hai mắt cậu liền đỏ rực đứng lên phi như bay về phía cửa lớp, mở to cặp mắt trong suốt nhìn ngắm, kích động mà hét lên một tiếng:
“Mẹ!”
Đây không phải lần đầu tiên cô được trẻ con gọi một tiếng “mẹ”, với Ninh Mẫn mà nói, cả đời này, giây phút cô cảm động nhất chính là khi con gái Vãn Vãn của cô gọi một tiếng “mẹ”; nhưng lúc này đây, khi Đông Kỳ lại gọi cô là “mẹ”, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc Vãn Vãn gọi mẹ, thanh ấm rất ngọt, có lúc hồn nhiên, có lúc mang theo sự xinh đẹp lộ ra vẻ hoạt bát lanh lợi. Nhưng khi Đông Kỳ gọi cô một tiếng “mẹ” này, nó có cả sự kinh ngạc lẫn với vui mừng. Đột nhiên cô thấy trong mắt mình có cảm giác của sự chua xót, một loại cảm giác như lặng lẽ thay đổi.
“Tiểu Kỳ, cô đây là mẹ của con sao? Sao cô chưa từng gặp?”
“Vâng, cô ấy là mẹ của con! Cô ấy là mẹ của con!”
Tiểu tử kia cực kỳ kích động, gật đầu liên tục. Có vô số lần, trong giấc mơ cậu mơ thấy mẹ, nhưng khi tỉnh dậy lại không thấy nữa. Hôm nay thật sự cậu rất kinh ngạc: Mẹ đột nhiên đến đón cậu, đây là chuyện xa vời mà cậu không dám mơ tới.
Cô giáo vẫn còn chút nghi ngờ, quay sang xem xét ánh mắt của hai người bọn họ, không có cách nào xác định được người phụ nữ ưu tú trước mặt có phải Đông phu nhân hay không, chỉ có thể cười nói:
“Xin lỗi, Đông Kỳ luôn là tài xế của Đông gia đến đón. Trong trường có quy định, không thể tùy tiện để người lạ đón trẻ đi. Vì sự an toàn của trẻ, tôi phải gọi điện cho Đông tiên sinh để xác định một chút!”
“Không cần đâu!”
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lẽo đột nhiên vang lên: “Ta và phu nhân cùng đến!”
“Ô, Đông tiên sinh, tại sao hôm nay ngài lại đích thân đến đón Đông Kỳ vậy?”
Cô giáo đột nhiên quay ra cửa, nhìn thấy người đang bước từ phía hành lang đến, ngạc nhiên hỏi một câu: Ai mà không biết Đông tiên sinh là người bận rộn, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì hắn sẽ không bao giờ đích thân xuất hiện.
Ninh Mẫn quay lưng lại nên không để ý chuyện đang xảy ra phía sau, cô cau mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn mặc trên người chiếc áo khoác gió màu đen, hai tay xỏ túi đang chậm rãi bước tới, khóe môi hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, đây chỉ là nụ cười xã giao, nhưng đã khiến hắn tỏa ra sức hấp dẫn khó ai có thể cưỡng lại.
“Ba, ba cũng đến nha!”
Đông Kỳ mở to cặp mắt ngây thơ, sau khi nhìn thấy Đông Đình Phong, ánh mắt liền long lanh, reo hò chạy tới ôm lấy chân hắn.
Đông Đình Phong mỉm cười, xoa xoa đầu con trai, rồi sải bước vào trong phòng, bắt gặt ánh nhìn của Ninh Mẫn nhưng hắn lướt nhanh qua, sau đó cúi người nói:
“Hôm qua không phải cô Lý đã nói với ta qua điện thoại về chuyện Tiểu Kỳ đánh nhau sao? Có một vài đứa trẻ nhà người ta rất thích huyên thuyên, Tiểu Kỳ nhà ta không chịu được mấy lời phá hoại đó, đã khiến cô giáo phiền phức, cho nên hôm nay, ta và phu nhân đã cùng tới để xóa bỏ mấy tin đồn ** ảnh hưởng đến con trai ta... Để con trai ta có không gian học tập vui chơi yên tĩnh.”
Lúc lướt qua người Ninh Mẫn, nam nhân này không hể do dự mà nắm lấy tay cô, không nói hai lời kéo cô vào lớp học, đợi lúc cô lấy lại tinh thần thì người đã đứng ngay giữa lớp.
“Oah, oah, ba của Tiểu Kỳ thật đẹp trai, mẹ của Tiểu Kỳ cũng xinh đẹp nữa...”
Không biết mấy bạn nhỏ ở đâu chạy đến thán phục.
Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình, tuấn nam mỹ nữ, nhìn qua thật sự là cảnh đẹp ý vui, cậu thực sự không ngờ tới hôm nay cả ba và mẹ cùng nhau đến đón cậu về nhà, chuyện như vậy trong đời cậu là lần đầu tiên, nó khiến cậu vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng ngời hẳn lên.
“Tiểu Kỳ...”
Hắn cúi đầu xuống nhìn Đông Kỳ.
“Đến đây!”
Cậu lập tức đứng lên tạo dáng quân đội, hô to một tiếng, thanh âm lộ ra một loại mừng rỡ và kiêu ngạo.
“Đi đi, hãy nói với Tưởng Thiếu Phàm: Daddy và mami hạnh phúc như vậy, nói bạn ấy hãy mở to hai mắt mà nhìn. Đồng thời, con còn phải nhắc nhở bạn một tiếng: sau này đừng nói hươu nói vượn, tung tin đồn nhảm khắp nơi. Nếu như bạn ấy không quản tốt miệng lưỡi của mình, con có thể rất tức giận, nếu như nghiêm trọng, thì sẽ gặp lần nào thì đánh lần đó. Chuyện này nhất định không thể xảy ra... Ngoài ra, con lại nói với bạn ấy: phá hoại hạnh phúc gia đình người khác là một loại hành vi phạm tội, chú cảnh sát sẽ mời bạn ấy đến ăn kem!”
Cô giáo kinh ngạc đến cứng miệng: Trời, Đông tiên sinh nhã nhặn đột nhiên lại trọng bạo lực như vậy? Đây là cổ vũ lấy bạo chế bạo sao?
Khóe miệng Ninh Mẫn dật dật, mắt hướng lên phía trần nhà, không biết nói gì: Cùng đứa trẻ mẫu giáo gây khó dễ cho bạn học, Đông Đình Phong, hắn muốn mất mặt như vậy sao?
Đông Đình Phong không cho là như vậy, hắn biết con trai đau lòng, từ nhỏ đã không có được tình thương của mẹ, điều tối kỵ nhất với nó chính là người khác đem chuyện mẹ nó ra nói, nó tuy nhỏ nhưng vô cùng nhạy cảm. Hắn không hy vọng con trai vì mâu thuẫn của người lớn mà ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của trường học.
Còn Đông Kỳ vì câu này mà cặp mắt to tròn sáng rực lên, xông một mạch xuống cuối lớp khiến sắc mặt đứa trẻ kia trở nên tái nhợt, sau đó kiêu ngạo vỗ xuống bàn, khí thế hùng hổ nói:
“Nghe thấy chưa, daddy và mami tôi rất hạnh phúc, nên sau này đừng có ăn nói linh tinh, không tôi gặp đâu đánh đó nha!”
Xoạch... xoạch, có tiếng nước chảy xuống, nguyên nhân chính là bạn nhỏ nào đó tên Tưởng Thiếu Phàm bị dọa một trận không giữ được mà *, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trở nên sự hãi giống như muốn khóc vậy.
Khóe miệng Ninh Mẫn lại một lần nữa dật lên, có phụ thân nào lại dạy con mình như vậy không!
Cũng không đúng, không phải nói Đông Đình Phong không thương đứa trẻ này? Sao có thể làm chuyện thấp kém như vậy?
Lão gia không phải cũng mắng hắn: làm ba không giống làm ba, vậy tại sao hôm nay hắn lại có thể chạy đến chỗ này làm chỗ dựa cho con trai được chứ?
Ý niệm này vừa lóe lên, Ninh Mẫn cô đã không suy nghĩ thấu đáo, con người Đông Đình Phong nếu chỉ dùng mắt thường đến nhìn thì sẽ không thể biết được hắn đang nghĩ gì, nói chung cô thấy thật đáng xấu hổ, hai ba con liên hợp lại ức hiếp một đứa trẻ miệng hùm gan sứa, thật sự không có khí tiết, nhìn xem, phụ huynh cùng cô giáo đều sợ ngây người ra kìa!
“Tiểu Kỳ, đeo cặp xách lên, chúng ta về nhà nào!”
Ninh Mẫn ôn hòa gọi một tiếng.
“Dạ, mẹ đợi con một phút nha!”
Đông Kỳ đáp ứng ngay lập tức, dĩ nhiên là với tốc độ như bay thu dọn sách vở, đeo lên đôi vai nhỏ, sau đó chạy chân sáo về phía cô, hành động này quả thật rất giống con gái cô, vừa thấy thôi đã khiến cô mềm lòng.
“Đi nào ba mẹ! Chúng ta về nhà thôi!”
Đôi chân bé bỏng lao nhanh về phía trước, đứa trẻ này dùng cặp mắt pha lê nhìn ba nó, giống như thể nó rất ngưỡng mộ hắn, sau đó giống như con mèo liếc sang nhìn cô, rồi tiến thêm một bước nắm lấy tay hai người, cái miệng nhỏ nhắn của nó cong lên.
Ninh Mẫn phát hiện, đứa trẻ này khi cười đặc biệt giống ba nó. Cô nói thừa sao nó căn bản là phiên bản thu nhỏ của Đông Đình Phong mà!
“Ba mẹ cùng đến đón con, có phải là con rất vui vẻ đúng không?”
Đông Đình Phong nhìn thấu tâm tư con trai, nhẹ nhàng nhéo mũi nó một cái.
“Báo cáo ba, nhờ việc ba sắp xếp công việc đến đón con, con rất vui ạ!”
Tiểu tử kia toe toét mở miệng, gật gù đắc ý, mỉm cười hạnh phúc.
“Được rồi, mau tạm biệt cô giáo đi...”
“Tạm biệt cô giáo!”
Đông Kỳ nắm chặt tay ba mẹ trong cái nhìn kinh diễm của bạn học, vui vẻ đi ra ngoài.
17 tháng 12, đối với bạn nhỏ 5 tuổi Tiểu Kỳ mà nói đó là ngày đáng nhớ, bởi vì ngày này bạn nhỏ Đông Kỳ cuối cùng cũng có thể hãnh diễn trước mặt bạn bè:
Hừ, tất cả mọi người đều nói ba mẹ của cậu không thương cậu, cho nên không cùng nhau đến đón cậu, một kẻ bất tài.
Mặc dù từ trước đến nay cậu chưa từng gặp mẹ, hôm nay là lần tiên cậu chính thức gặp mẹ, nhưng chỉ cần liếc nhìn cậu cũng có thể biết mẹ là người rất thân thiện.
Nhìn ba vừa đẹp trai vừa phong độ, còn mẹ thì xinh đẹp mê người khiến cậu rất tự hào: Bầy mèo hoang kia, hãy chống mắt lên mà xem này!
Giây phút này khiến những phiền não của Đông Kỳ bỗng bay sạch.
Chờ bọn họ đi xa cô giáo lớp bên bước mới vào, hỏi:
“Này, người phụ nữ đó là ai vậy? Tôi chưa bao giờ thấy Đông đại thiếu mang theo phụ nữ đến đón con cả!”
“Là Đông phu nhân...”
“Cái gì? Không phải Đông phu nhân bị bệnh sao? Cô có nhầm không?”
“Nghe nói đã chữa khỏi. Chính miệng Tiểu Kỳ gọi cô ấy là mẹ, chắc chắn không nhầm được. Hơn nữa vừa rồi Đông thiếu cũng nhận đó là Đông phu nhân.”
Cô giáo Lý nhìn về phía Tưởng Thiếu Phàm vừa bị dọa, đột nhiên cảm thấy đắc tội với cha con Đông gia đó chính là chuyện vô cùng đáng sợ. Đông tiên sinh vẫn có thể thu xếp ổn thỏa được mọi chuyện. Nghĩ vậy, cô liền đi tới chuẩn bị giải quyết hậu quả.
**
“Xe đâu?”
Tới bãi đỗ xe, Ninh Mẫn phát hiện xe không còn nữa, tài xế cũng không thấy đâu.
“Lão Trương về rồi! Xe ta ở bên kia.”
Đông Đình Phong kéo con trai về phía chiếc Bentley, trợ lý của hắn Trần Tụy từ trong xe bước ra, cúi người chào.
Nhìn thấy Đông Kỳ bước vào trong xe, Ninh Mẫn bất đắc dĩ đành vào theo.
Chiếc xe khởi động, Đông Đình Phong nói một câu:
“Tiểu Tụy, đưa ta đến vườn Tử Kinh. Còn nữa, đẩy hết lịch trình cuối tuần này xuống cho ta...”
“Vâng!”
Trần Tụy nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy ngẩng đầu lên cau mày:
“Như vậy là ý gì?”
Đông Đình Phong nhàn nhạt trả lời:
“Đây là ý của ông nội, muốn ta bớt chút thời gian bên mẹ con cô. Bồi dưỡng chút tình cảm. Vườn Tử Kinh nằm trong số những căn biệt thự thuộc sở hữu của ta. Cô chưa đến bao giờ nên hôm nay chúng ta sẽ ở lại đó!”
Gì? Không phải muốn ly hôn sao, giờ còn bổi dưỡng tình cảm cái gì, tên họ Đông chết tiệt này đang chơi mình à?
Ninh Mẫn cứng họng, trừng mắt nhìn hắn.
Cái biểu tình không hài lòng này lọt ngay vào mắt của Đông Kỳ, bạn nhỏ cảm thấy tiếc nuối, trái tim nhỏ bé không biết tại sao lại đập nhanh hơn, ngẹo đầu thốt lên hỏi:
“Ba, me, hai người... thật sự không ly hôn đúng không? Không được lừa con đâu đấy!”
Vừa lúc nãy vẫn là thanh âm trong trẻo bỗng nhiên lại có chút mơ hồ.
Buổi tối hôm đó, tại bữa tiệc, đã rất lâu rồi không gặp mẹ, dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cậu vẫn vui mừng, nhưng khi cậu cùng ba đến phòng nghỉ thì nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã, sau đó lại thấy bà nội tát mẹ cậu một cái.
Cái bạt tai ấy khiến cậu sợ ngây người, thiếu chút nữa muốn xông lên để bảo vệ mẹ, nhưng lại bị ba lôi trở lại, ngay sau đó cậu nghe thấy mẹ nói muốn ly hôn.
Cậu vốn dĩ rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện đó khiến tất cả chỉ là mình cậu ảo tưởng. Vì thế suốt bốn ngày nay cậu luôn muộn phiền. Chỉ đến hôm nay được gặp mẹ, tâm tình cậu mới vui trở lại. Nhưng hiện tại, cậu lại bắt đầu lo lắng.
Cậu rất sợ đây chỉ là “hồn quang phản chiếu” cuộc hôn nhân của ba mẹ cậu, bởi vì ba mẹ của các người bạn cậu đều như vậy, trước khi ly hôn đều cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon, rồi sau đó bạn nhỏ đó phải trơ mắt ra nhìn ba hoặc mẹ rời xa. Như vậy thật thảm.
Ninh Mẫn lại lần nữa để ý đến Đông Kỳ, sau khi bắt gặp ánh mắt ấy cô đã hiểu rõ:
Đây thật sự là một đứa trẻ đặc biệt nhạy cảm, chỉ vừa nhìn qua cậu đã có thể cảm nhận vấn đề giữa ba mẹ cậu, trong lòng cô có chút kinh hãi, đứa trẻ này không giống những đứa trẻ khác, cậu rất giỏi quan sát, dù cô có thành kiến với Đông Đình Phong cũng không thể thể hiện trước mặt một đứa trẻ.
“Kỳ thực, hôm đó, con cũng nghe thấy mẹ nói muốn ly hôn với ba. Mẹ, là ba không tốt sao?”
Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đung đưa:
“Là bởi vì lúc mẹ bị bệnh ba không dành thời gian đến thăm nên mẹ tức giận đúng không? Nhưng bà nội nói, mẹ mắc bệnh truyền nhiễm nên không thể gặp bất kỳ ai. Vì thế nên mẹ đừng trách ba được không? Kỳ thực ba cũng rất lo lắng cho mẹ... Bình thường ba vẫn đưa ảnh của mẹ cho con xem...”
Ninh Mẫn: “...”
Hóa ra đó là cách mà họ đã nói dối đứa trẻ này lúc mẹ cậu vắng mặt, nhưng nói Đông Đình Phong “lo lắng” thì hình như không đúng, một kẻ sống sung sướng ở ngoài, xung quanh có vô số mỹ nữ làm sao có thể lo lắng cho một cô vợ bệnh tật được? Đó không phải làm xấu đi ý nghĩ của từ “lo lắng” sao? Tiểu tử này còn biết nói tốt đẹp để giải vậy cho ba nó nữa!
Đông Đình Phong: “...”
Con trai trước mặt ngang nhiên nói dối: Trên dưới Đông gia chỉ có duy nhất một tấm ảnh của Hàn Tịnh, trước nay vẫn luôn là lão gia bảo quản, nó sau năm năm sở dĩ có thể “nhận ra” mẹ tất cả là do lão gia cầm tấm ảnh này chỉ cho nó, nhưng hiện tại, toàn bộ công trạng đều được “đổ” lên đầu hắn!
Đứa trẻ này đúng là điển hình của một tiểu phúc hắc, tiểu hoạt đầu mà!
“Mẹ, nếu hai người ly hôn, Tiểu Kỳ sẽ trở thành đứa trẻ không có mẹ nên xin mẹ đừng ly hôn với ba được không?”
Tiểu tử dùng giọng nói yếu ớt năn nỉ cô, hơn nữa còn trưng ra bộ mặt đáng thương.
“Cái gì gọi là ly hôn rồi Tiểu Kỳ sẽ trở thành đứa trẻ không mẹ?”
Ninh Mẫn vòng tay qua ôm lấy cậu, cơ thể mũm mĩm, mềm mại trong lòng cô khiến cho tình mẹ trong cô như cỏ dại tràn ra không kìm chế được, giọng nói cũng thay đổi cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn không giống cái khí thế đùng đùng lúc giằng co với Đông Đình Phong.
“Mẹ nếu như ly hôn thì phải dọn ra ngoài ở. Tiểu Kỳ không muốn sống thiếu mẹ nữa.”
Hóa ra đó là ý nguyện của cậu.
“À... ừ... Nếu con thích ở với mẹ như vậy thì có thể sống cùng mẹ nha...”
Đông Kỳ lập tức cảm thấy tổn thương, hóa ra hai người thật sự muốn ly hôn, tâm trạng cậu đột nhiên trùng xuống, rồi sau đó lắc đầu kiên quyết:
“Như vậy không được. So với mẹ thì con thích ba hơn! Cho dù ba thường xuyên bận rộn không có ở nhà đi nữa!”
“...”
Ninh Mẫn bị đả kích sâu sắc, trong lòng có chút buồn, xem ra, muốn lấy quyền giám hộ từ trong tay Đông Đình Phong là một chuyện vô cùng khó khăn, chẳng riêng gì hắn không chịu buông tay mà ngay cả con trai cũng bị tẩy não, chỉ nhận ba, không nhận mẹ. Đúng là bi kịch!
Trái ngược với cô, đôi môi lãnh bạc của Đông Đình Phong có chút cong lên, hắn ngẩng lên xoa đầu con trai tỏ vẻ rất hài lòng, dịu dàng nói:
“Yên tâm, ba mẹ sẽ không ly hôn!”
Sắc mặt Ninh Mẫn phức tạp nhìn hắn: “...”
Đông Đình Phong, mấy lời hứa kiểu này mà anh cũng dám nói trước mặt con trai sao? Đừng quên chúng ta đã có định ước và hợp đồng.
Nhưng hắn coi như không nhìn thấy.
“Mẹ, điều này thật không vậy?”
Đông Kỳ hướng cặp mắt to tròn về phía cô. Ánh mắt đào hoa làm sao, nó khiến không ít phụ nữ phải say đắm, nhìn xem, nụ cười vô tội, thuần khiết như vậy ngay cả cô cũng bị cảm động, thiếu chút nữa thì gật đầu đồng ý, may mà cô còn kịp thời kiểm soát được mà nói:
“Như vậy phải xem Tiểu Kỳ có ngoan hay không. Để mẹ hỏi Tiểu Kỳ mấy câu. Hiện tại con đã sẵn sàng chưa?”
Đông Kỳ chớp chớp mắt, cau mày, tỏ vẻ không dễ bị mắc lừa:
“Mẹ, mẹ muốn đánh trống lảng sao? Chuyện kiểm tra Tiểu Kỳ có phải đứa trẻ ngoan hay không cùng với chuyện hai người ly hôn đâu có liên quan gì đến nhau. Mẹ chỉ cần trả lời có thể xảy ra hay không như vậy là xong rồi.”
“...”
Trời, sao đứa trẻ này lại khó bảo như vậy?
Cô lại một lần nữa khẳng định, Đông Đình Phong là một con cáo già. Tối qua, hắn cố tình nói với cô về chuyện Đông Kỳ trở về nhà tổ, còn dụ dỗ cô xung phong chạy đến đón con, sau đó hắn cũng vừa lúc xuất hiện, rồi cùng cô diễn một vở kịch ân ái để cổ vũ tinh thần cho Tiểu Kỳ, sau đó, hắn lại mượn lời của con trai khiến cô loại bỏ hoàn toàn ý niệm muốn ly hôn, hắn dùng sự tín nhiệm của con trai dành cho mình mà làm cô bị loạn, rồi âm thầm chỉ đạo con trai thúc ép cô.
Oh my god! Cùng đấu trí với loại người này đúng là chuyện phiền phức!
“Mẹ, tại sao mẹ lại không trả lời?”
Đông Kỳ lại một lần nữa trưng ra bộ mặt đáng thương ấy.
“Mẹ không trả lời chính là đồng ý. Con trai, con phải rõ một chuyện: Không nói đôi lúc đồng nghĩa với thừa nhận!”
Một ông bố nói dối không chớp mắt đang gạt một đứa con khao khát tình yêu của mẹ mà lo lắng.
Ngay lập tức, mọi muộn phiền trên khuôn mặt của Đông Kỳ đều biến mất, vui mừng ôm lấy mẹ, ngọt ngào gọi một câu:
“Con biết ngay là mẹ thương con mà. Mẹ ơi, mẹ à, con yêu mẹ chết mất!”
Ninh Mẫn đen mặt: Cô đến một chữ cũng không có nói, tất cả đều là ba con họ người hát kẻ phụ họa, Đông Đình Phong là anh cố tình hãm hại tôi đúng không?
Cục tức trong cô trào ra, nhưng bởi vì Đông Kỳ đang ôm như vậy nên đành gắng nhịn.
Haizz, sao cái vật nhỏ bé này lại thích cô như vậy, suốt dọc đường, liên tục nói chuyện với cô, giữa mẹ con không có một chút gì xa cách hay câu lệ, một chút cũng không giống như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt,
Đông Đình Phong ở bên cạnh vẫn chăm chú quan sát: Thân phận bà mẹ giả mạo này cô ta diễn cũng rất ăn nhập nha! Cô gái, cô như vậy là muốn chơi sao?
Môi hắn khẽ cong lên: Mặc kệ cô muốn chơi cái gì, ta đều chơi cùng cô, nếu không điều tra ngọn ngành được cô thì ta sẽ không mang họ Đông nữa...
@by txiuqw4