sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 56 - 57 - 58 - 59 - 60

Số 16, vườn Tử Kinh là biệt thự hạng nhất của Đông Đình Phong kể từ sau khi hắn trưởng thành, cao quý, tinh xảo, nhìn từ ngoài vào biệt thự được sắp xếp theo bố cục: một hoa một cỏ, một đá một cây, tất cả đều do hắn tự thiết kế. Biệt thự nào được xây trên nước, bốn phía xung quanh đều mát mẻ, khu vườn nhỏ được bao bọc bởi một màu xanh của nước biển.

Đường xe chạy vào đây rất rộng, ven đường trồng toàn hoa lan với đủ mọi màu sắc, đẹp không sao tả xiết, cũng không biết mấy người làm ở đây có cách gì mà khiến cho nhưng bông lan vẫn kiều diễm trong thời tiết lạnh giá của mùa đông thế này.

“Mẹ, đây là biệt thự của ba, đẹp đúng không? Con và ba đều thích chỗ này. Chỉ cần có thời gian là ba lại đưa con đến đây vài ngày.”

Đông Kỳ phát hiện mẹ đang kinh ngạc với sự kiều diễm của cảnh vật trước mắt, nên lập tức ghé sát vào người cô giới thiệu.

Ninh Mẫn hồn hoàn lại, mỉm cười xoa đầu tên tiểu tử kia cũng không trả lời, nhưng mái tóc cậu thật mềm.

Lúc xe dừng lại, Ninh Mẫn từ trên xe bước xuống, lúc nhìn thấy kiến trúc mang đậm nét cổ điển của người Trung Quốc thì ngẩn ra, cảm giác như trở về Trung Quốc.

Mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của phụ thân mình, cô rời nước đến Trung Quốc, sau đó cô vẫn luôn sống tại lãnh sự quán, cho đến gần đây, cô bị Khải Hàng tìm được, tên kia không chỉ âm thầm dùng chuyên cơ đưa con gái cô về nước, mà còn hạ lệnh cho cấp dưới đưa cô trở về Quỳnh Thành, hàng loạt những sự cố mấy tháng nay của cô là bắt đầu như vậy.

Cô thích kiến trúc của Trung Quốc, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nơi này cô liền cảm thấ hứng thú với sự thanh thoát và diễm lệ của nó. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến đây là hang ổ của Đông Đình Phong thì trong lòng cô chợt nảy sinh cảm giác kháng cự, bắt mình bỏ đi sự thích thú mà thay vào đó là ghét bỏ.

Nhưng nói thật, nó rất hoàn mỹ. Rất khó tưởng tượng đây lại là nơi riêng tư của một kẻ toàn thân bốc mùi tiền như hắn, nhất là khi nơi đây lại trồng toàn hoa lan – loài hoa mà cô thích nhất.

Cô đứng lại một lúc, nhìn về phía hành lang gấp khúc kia, hai bên treo đèn lồng rất đẹp, từng chiếc một đều được thiết kế rất tinh xảo, đẹp không sao tả được, bầu trời đã tối hẳn, những ánh đèn sáng rực lên, đung đưa trong gió giống như đang khiêu vũ.

Thật sự rất đẹp!

Rõ ràng cô rất thích nhưng vẫn cố ý cau mày:

“Đông Đình Phong, bên trong không đột nhiên xuất hiện một nữ chủ nhân nào khác chứ?”

Nam nhân đang đi phía trước bỗng đứng lại, quay đầu nở một nụ cười:

“Thế nào, cô để ý rồi sao?”

Hắn thoáng nhìn qua con trai ở phía trước, quay đầu rồi nói một câu:

“Muốn ly hôn với ta, bây giờ lại còn quản cả mấy chuyện này sao? Nếu như thật sự xuất hiện ra một nữ nhân khác, cô sẽ không đau lòng chứ?”

“Tôi đây là sợ anh lòng dạ bất chính. Giáo dục nhân cách con cái rất quan trọng. Nếu lại xuất hiện một Đông Đình Phong thì phận làm mẹ như tôi sẽ rất xấu hổ!”

Ninh Mẫn đuổi kịp, không khách sáo nói ra mấy lời tổn thương.

Hắn vì câu khiêu khích này của cô, đang bước vào cửa bỗng đứng khựng lại, lập tức phía sau phát ra tiếng hét: “Nè, anh muốn làm gì?”

Đụng phải lưng hắn, cô lập tức xoa xoa mũi, một luồng khí mát lạnh từ trên người hắn phả vào mặt cô.

“Đi không chịu nhìn, trách ai?”

“Ai khiến anh đột nhiên đứng lại chứ!”

“Là ta có chuyện muốn nói.”

“Nói!”

“Hôm nay đến vườn Tử Kinh là chủ ý nhất thời của ta, cho nên mấy đầu bếp không có đi làm.”

Ninh Mẫn cau mày hỏi: “Như vậy là ý gì?”

“Ý là nói tối nay, nếu Đông phu nhân muốn chiều theo ý thích của con trai thì hãy tự mình xuống bếp làm cơm... Nguyên liệu trong nhà bếp, quẹo phải là thấy. Ta vẫn còn một chút việc phải xử lý. Cô cứ tự nhiên.”

Trời ơi, hóa ra tên hỗn đản đó đưa cô đến đây là muốn cô làm nô dịch sao?

Vài lời của dịch giả:

Đến chương này xuất hiện địa danh tên Quỳnh Thành, thực chất nó là Hải Nam mà mình đã dịch nhầm ở bên trên. Mình đã sửa lại tất cả.

Có lẽ ai học tiếng Trung cũng biết "琼" là viết tắt của tỉnh Hải Nam, nhưng đến chương này mình biết đó không phải chỉ địa điểm ở TQ, nên mình sẽ giữ nguyên âm Hán Việt của nó là Quỳnh Thành. Với lại các địa điểm trong truyện đều do tác giả bịa ra nên mọi người tra cũng k ra đâu.

Thành thật xin lỗi vì sơ suất này!

Mặt cô lập tức đen xuống, định gọi hắn lại, nhưng hắn đã ra ngoài. Một người phụ nữ chỉ vì người đàn ông mình yêu thương và con cái mới xắn áo vào nấu cơm, nhưng cô tuyệt đối không làm cơm cho loại người cặn bã đó ăn.

Thế nhưng Đông Kỳ đột nhiên từ bên trong nhảy ra, cặp mắt long lanh, ôm lấy cô:

“Mẹ, mẹ, mẹ phải làm cơm đúng không? Ba muốn con giúp mẹ. Con vẫn luôn giúp ba. Ba làm cơm rất ngon, vậy cơm của mẹ làm có ngon không? Tiểu Kỳ rất háo hức nha...”

“...”

Câu này quá kích thích, nó làm cô lập tức ngậm miệng lại!

Cô không thể tưởng tượng nổi, một người đàn ông thần thoại như hắn lại mang tạp đề chạy vào bếp diễn cảnh ngày ba bữa cơm, chuyện này chẳng ăn nhập gì với Đông đại thiếu cả.

Lúc này, nếu như cô mở miệng từ chối, thì chắc chắn Đông Kỳ sẽ mất hết lòng tin. Cô không thể làm như vậy.

“Được, mẹ và con cùng vào bếp. Nhưng phải bảo đảm là thức ăn sẽ ngon nhé!”

Ninh Mẫn giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của "con trai" đi thẳng vào bếp.

Đông Kỳ ư, bởi vì có thể cùng mẹ “tác chiến” nên cười vui vẻ.

Nhìn đứa trẻ hạnh phúc như vậy, Ninh Mẫn có chút hoài nghi: Quyển nhật ký của Hàn Tịnh viết toàn những chuyện u buồn khi cô ấy mang thai, vậy sao đứa trẻ lại hoạt bát, vui vẻ như vậy, rốt cuộc đây là con do cô ấy sinh hay do người khác sinh?

Trên gác, trong phòng giám sát, Đông Đình Phong đang quan sát cô vợ giả mạo của mình, hắn vuốt cằm, tiện tay cầm lấy chén trà trên khay, trong làn khói mập mờ mà quan sát bóng dáng ấy trên màn hình.

Sở dĩ hắn mang cô đến đây là bởi vì hắn muốn quan sát cô kỹ hơn.

Biệt thự Tử Kinh ngoại trừ căn phòng này và phòng tắm ra thì khắp nơi đều được có gắn camera, chỉ cần hắn mở hệ thống lên thì nhất cử nhất động của cô đều bị ghi lại, hắn có thể ngồi trong phòng giám sát từ từ nghiên cứu cô.

Đông Đình Phong không chỉ muốn là rõ nguyên nhân tại sao cô mạo danh, mà còn muốn điều tra tại sao cô muốn ly hôn với hắn, muốn tranh giành quyền nuôi con với hắn, và đâu là mục đích thật sự của cô. Cho nên hắn đã đẩy tất cả lịch trình của mình trong hai ngày cuối tuần xuống, bởi vì, thứ nhất là muốn ở bên con trai, thứ hai chính là vì chuyện này.

Làm như vậy có chút nguy hiểm. Nhưng tối qua trước mặt ông nội, cô cũng không quá cự tuyệt chuyện sinh con, hắn có thể thấy cô không tệ lắm, đối với người nhà Đông gia cũng không có ác ý, nên người phụ nữ này chắc chắn vì Đông Đình Phong hắn mà đến.

Không, nói chính xác là cô vì ly hôn mà ly hôn.

Trước đây, hắn cho rằng cô vì Thôi Tán, nhưng sau khi hắn xác định được cô là giả, thì giả thiết này không thể. Vì vậy, hôm đó tại bữa tiệc Y gia cô mới làm trái lại lời anh ta.

Nếu là Hàn Tịnh thật thì không thể có những hành động bất thường như vậy được.

“Rốt cuộc kế hoạch của cô là gì? Ẩn láu bên cạnh ta là muốn gì?”

Nhìn thấy bộ dạng cô trong bếp hỉ hả cùng con trai, thật sự rất giống mẹ ruột.

Lúc đó thì điện thoại vang lên.

Đông Đình Phong nhìn qua, là Trần Tụy gọi đến, hắn nghe máy:

“Boss, hình ảnh và dữ liệu của sân bay Hoa Châu hôm đó ngài cần đã được mã hóa gửi đến cho ngài. Xin ngài hãy kiểm tra!”

“Ừ!”

Hắn cúp máy, mở máy tính check mail, một cô gái vóc người khá cao, đeo kính dâm, tay kéo hành lý xuất hiện trên màn hình, lúc đó cô đang soát vé, thời gian trước giờ cất cánh là 30 phút. Cô dừng lại điểm soát vé một hồi sau đó đi đăng ký.

Nếu như nói người phụ nữ này mới đúng là cô vợ thật của hắn thì hiện tại cô đã chết trong sự cố này rồi.

Hắn gọi điện cho Trần Tụy:

“Đã xem qua mấy tấm hình trong đây chưa?”

“Đã xem qua ạ! Hơn nữa tôi còn nhờ người điều tra người phụ nữ đó! Người phụ nữ đó có hình dạng giống lột Đông phu nhân, ngoài ra còn biết làm giả thông tin. Tôi nghe một trinh sát – bạn của Hình Cảnh đang điều tra vụ này nói, đội điều tra X ở Quỳnh Thành đã bí mật điều tra được thông tin này. Nhưng anh ta không biết họ điều động tài liệu này ngoài việc để điều tra chuyên án cướp máy bay, thì còn một mục đích nào khác. Tóm lại, vụ án này được giao cho đội điều tra X. Hiện tại người ngoài rất khó tiếp cận chân tướng thật của nó. Bạn bè của tôi đã cung cấp tập tài liệu này là bởi vì trước đây người lập hồ sơ này quên chưa hủy.”

Đông Đình Phong yên lặng, trực giác cho hắn biết: Người phụ nữ này khẳng định có thân thế rất lớn.

Đông Đình Phong có thể nấu ăn là từ lúc hắn sống ở nước ngoài, đơn giản vì hắn không muốn bụng mình chịu tội.

Hắn là người kén ăn, đã từng có thời gian hắn vì thỏa mãn khẩu vị của mình lao đầu vào đọc mấy sách hướng dẫn nấu ăn, hi sinh bao nhiêu nguyên liệu mới luyện thành cao thủ như ngày hôm nay, nhưng ngoài con trai ra thì chẳng ai có diễm phúc nếm qua món ăn hắn làm.

Thứ nhất, hắn quá bận.

Thứ hai, hắn cảm thấy mình chưa gặp được người khiến hắn sẵn sàng xắn tay áo, đeo tạp dề nấu cơm.

Bình thường ngay cả hắn ăn cái gì cũng đều là bảo người khác làm.

Hắn thưởng thức qua nhiều của ngon vật lạ, nhưng yêu cầu đối với món ăn vẫn rất hà khắc. Cho nên nhà tổ có đầu bếp mới đều gọi hắn trở về thưởng thức. Ngay cả lão gia cũng rất thích nghiên cứu đồ ăn.

Còn ở vườn Tử Kinh, thật ra hắn cũng thuê một đầu bếp, cho dù mấy năm nay hắn rất ít khi tới nhưng vẫn trả tiền đều đặn.

Hôm nay vì cố ý buông lỏng con người giả mạo kia nên ngoài bảo vệ ra thì hắn đều cho mấy người khác về quê.

Hắn muốn từ từ nghiên cứu người phụ nữ dám cả gan giả mạo vợ hắn.

“Ba, mẹ làm cơm cực kỳ ngon đó!”

Hai tiếng sau, ba món ăn cùng một bát canh được bày trên bàn, nghe con trai hào hứng khen ngợi, hắn cau mày quan sát. Tên nhóc này thừa hưởng khả năng đặc biệt của hắn, đối với thức ăn thì cực kỳ xoi mói.

Có một lần, hai cha con hắn đến đây, thế giới riêng của hai người họ, bởi vì đầu bếp hôm đó bị bệnh không đi làm, hắn liền gọi mấy món đến, nhưng Tiểu Kỳ chỉ ăn vào miếng liền cau có, nhất định không chịu ăn. Cuối cùng người ba như hắn phải đích thân chạy vào bếp.

Đông Đình Phong nếm thử vài miếng, mặc dù nguyên liệu đơn giản nhưng rất vừa miệng, hơn nữa còn giữ nguyên được màu sắc của thực phẩm.

“Tiểu tử ngốc, có mẹ rồi thì có phải muốn cho ba vào lãnh cung không?”

Hắn mỉm cười, tay lắc nhẹ ly rượu vang nghiêng đầu như cười như không, liếc nhìn người phụ nữ không thèm nhìn vào mặt hắn.

Hắn từ nhỏ ăn muỗng vàng, thân phận tôn quý, hơn nữa trời sinh thông minh, bất luận đi đến đâu đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Cho dù ở nước ngoài 2 năm, cởi bỏ lớp áo đẹp đẽ của Đông gia, hắn cũng chỉ là du học sinh bình thường, nhưng nhập học được nửa năm, hắn lại dùng tài năng xuất chúng của mình làm cho ba chữ “Đông Đình Phong” tỏa sáng lấp lánh. Dù rất khiêm tốn nhưng hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác coi thường như vậy, đúng thật là... MỚI MẺ.

“Đâu có! Tiểu Kỳ chỉ nhận xét thật lòng thôi! Ba, lẽ nào ba không cảm thấy ngon sao?” Đông Kỳ thành thật hỏi.

Ninh Mẫn đang gỡ xương cá cho Đông Kỳ, cũng không để ý đến lời bình luận của người khác. Kỳ thực, trước đây cô chỉ quen ăn hàng, nhưng sau khi sinh, con gái cô rất kén ăn nên cô mới vào bếp chiến đấu với mấy món ăn, với tinh thần bách chiến cuối cùng luyện được kĩ năng cao thủ như ngày hôm nay.

“Cũng tạm được!”

Đông Đình Phong đánh giá rất thấp.

Có người lập tức cười khểnh, gắp miếng cá cho con trai, sau đó và một miếng, căn bản cũng không để ý đến hắn, nhưng vẫn không nhịn được, nói ra một câu:

“Nếu không vừa mắt thì không cần miễn cưỡng, thùng rác ở bên kia, cứ tự nhiên.”

Hứ, dám nói đồ ăn cô làm không ngon, cô đồng ý vào bếp là nể mặt Đông Kỳ biết không?

“Ba, xong rồi, ba làm mẹ tức giận rồi! Cứ như thế này có thể sẽ bị đuổi ra khỏi phòng đấy ạ! Đến lúc đó, con không thể giúp ba đâu...”

Tiểu tử kia hai mắt sáng lên mỉm cười xấu xa.

Ừ ha, tối nay họ phải ngủ chung phòng. Đây là giao ước viết rõ trên hợp đồng, hắn cũng muốn xem người phụ nữ này sẽ đối diện như thế nào?

Đông Đình Phong mỉm cười, giống như chẳng có gì tốt đẹp cả, liếc nhìn người phụ nữ đó:

“Không cần con giúp, trên thế giới này chẳng có chuyện gì là ba không làm được. Mẹ con cũng khỏi phải nói... Vợ chồng, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp... Sau này con sẽ hiểu...”

Ninh Mẫn đau khổ khi bị nghẹn lại, ho lên điên cuồng!

“Khụ, khụ, khụ...”

“Bà xã, dù đồ ăn có ngon thế nào cũng ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn, cũng không có ai cướp mất của em đâu...”

Một ly nước được đưa đến trước mặt cô, nhìn qua có vẻ hai người rất thân thiết.

Mẹ nó, là hắn cố ý.

Cô chỉ muốn trợn mắt nhìn hắn, nhưng con trai đang ở bên cạnh đang chớp chớp cặp mắt ngây thơ nhìn cô, giống như nó cảm thấy mới lạ và thích thú khi nhìn thấy cảnh “vợ chồng ân ái” của hai người, cô không thể tức giận, chỉ biết oán hận mà cầm cốc nước lên tu ừng ực, tim không hiểu sao lại đập loạn lên, giống như con hươu nhỏ chạy trốn: Vấn đề ngủ tối nay lại vụt qua trước mắt. Nhìn bộ dạng này, chẳng giống như hôm nay hắn muốn đến chỗ “bà hai” bên đó qua đêm.

Ăn xong, hai thiếu gia xuất thân cao quý đương nhiên không thể ở lại dọn dẹp tàn cục, công tác giải quyết tàn cục này không ai khác chỉ có thể là cô, cô rửa bát đĩa nhưng trong lòng không ngừng oán thầm.

Sau khi dọn dẹp, sắp xếp xong, cô đấm lưng đi lên phòng, nghe thấy bên trong phòng kia phát ra bản nhạc cổ điển trang nhã, cô liền cảm thán nam nhân chết tiệt như hắn thật biết hưởng thụ.

Cô theo tiếng cười của con trai truyền ra liền đẩy cửa đi vào, đập vào mắt cô một bồn tắm hình tam giác cực lớn, mỗi góc đều có một chỗ đủ cho người vào. Hai nam nhân một lớn một nhỏ đang đang ở trong bồn tắm chơi trò té nước, Đông Kỳ đang cởi chuồng, khuôn mặt đỏ chót đang trốn, cả người toàn những bọt nước, vui mừng hét lên. Còn Đông Đình Phong ư, hắn ở trần, bản thân miễn cưỡng dựa vào thành bồn tắm, nhàn nhã để con trai té nước vào người.

Hắn giờ đây, tất cả sự lạnh lùng vốn có đều biến mất, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ ôn hòa, thoải mái chơi đùa cùng con trai.

Mái tóc ngắn đẹp đẽ của hắn đã bị con trai té ướt, bây giờ hoàn toàn bị cụp xuống, mái tóc ấy khiến hắn mất đi vẻ nghiêm túc khó gần, từ trong hắn toát ra vài phần mê hoặc, giống lười biếng hơn là cảm tính, nó có tính sát thương vô cùng. Hắn không còn cái vẻ cao cao tại thượng, giống như tất cả mọi khoảng cách lúc đó đều bị thu hẹp lại.

“A! Mẹ đến rồi, mẹ nhanh lại đây, chúng ta cùng tắm chung!”

Tên tiểu tử hào hứng bò từ bồn tắm ra, cả người không mặc gì chạy tới kéo cô.

“Thật không nghĩ tới mẹ của con trai ta lại có thói quen nhìn trộm người khác tắm. Sở thích này thật không giống người thường...”

Có ai đó vừa mở miệng lập tức muốn bức người.

Ninh Mẫn trừng mắt, đang đứng chết lặng ở đó bỗng bước lại, xuyên qua làn khói trắng của nước mà đi tới:

“Tôi không biết hai người đang tắm. Có sở thích nhìn trộm cái gì? Đàn ông không phải vẫn là cái chuyện, của anh với của tôi cái nào to hơn sao? Đâu có thể mọc thêm ba đầu sáu tay... A...”

Cô muốn rời khỏi chỗ nóng bức này, cô cảm thấy khó thở, nhưng cô không hề nghĩ được tên tiểu quỷ kia từ phía sau ẩy cô một cái, bị trượt chân vào bên trong, sau đó ngã nhào về phía Đông Đình Phong đang duỗi tay, mặt cô lúc này đang áp sát vào cơ ngực rắn chắc của hắn, nếm được vị của nước, đúng lúc một giọng nói băng lãnh vang lên:

“Phu nhân, đây là cô nhảy đến ôm ta. Có phải muốn cùng ta tắm uyên ương không?”

Đồng thời, có một bàn đỡ lấy hông cô, khiến cả người cô nổi da gà.

“Buông tôi ra!”

Cô rất bình tĩnh, không hề sợ hãi, nhưng gặp phải tình huống này cũng có chút hoảng loạn.

Cô thật muốn cho hắn một bạt tai, nhưng trước tiên hắn phải bỏ cô ra đã, cả người cô trơn nhẵn, cô níu lấy người hắn để nổi lên trên mặt nước, vừa ngóc đầu lên thì một nốt ruồi đỏ trên vai hắn đập ngay vào mắt cô.

Tim cô vang lên những tiếng đập kinh hoàng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: Không biết tại sao, nốt ruồi đó lại khiến cô có cảm giác kinh hãi đến quen thuộc.

Đúng, cô hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu, tại cùng một vị trí, giống như hạt đậu nhỏ được đặt trên làm da trắng nõn.

Nhưng trước đây, cô không quen biết Đông Đình Phong, làm sao có thể thấy qua...

“Kìa, mẹ lại tức giận rồi, ba, ba tự cầu nguyện đi. Con đi trước đây, hai người từ từ màtắm uyên ương!”

Đông Kỳ hai tay vò vò mái tóc ướt sũng, nhìn cũng biết mẹ đang tức giận, ý thức được chuyện ẩy mẹ xuống hồ là một hành vi phạm tội nghiêm trọng nên cậu phải tìm đường thoát thân trước, chạy ra đến cửa, tiểu tử này lại rón rén ngoái đầu, nghiêm túc hỏi lại một câu:

“Ba,tắm uyên ươnglà gì ạ? Ợ... Thôi được rồi! Coi như con chưa hỏi, ngủ ngon, chúc hai người tắm vui vẻ... Còn nữa, mẹ đừng xụ mặt xuống được không, lúc mẹ cười trông rất đẹp.”

Vèo một cái liền không thấy người đâu, sau đó “phịch” một tiếng, cánh cửa đóng rầm lại.

Ninh Mẫn dở khóc dở cười từ trong bồn tắm bước lên, trời ạ, tại sao đứa trẻ này với khó chơi giống con gái cô vậy? Lợi dụng tình thương cô dành cho nó mà gây chuyện, hơn nữa nó còn không mặc gì đã chạy ra ngoài. Không biết Đông Đình Phong đã chuẩn bị quần áo cho nó chưa? Không được, cô phải thực hiện trách nhiệm của một người mẹ...

“Vẫn chưa tắm xong, cô muốn đi đâu?”

Toàn thân ướt sũng, cô muốn ra ngoài nhưng lại không biết được mình đang ở chung phòng với phần tử vô cùng nguy hiểm, hắn đột nhiên từ phía sau lôi ngược cô trở lại. Cô vừa giãy giụa thì toàn thân trơn tuột ngồi bịch xuống, đầu đụng phải cằm của Đông Đình Phong.

Hắn bị đau, tay buông lỏng ra, nhân cơ hội này cô lần nữa đứng lên, chiếc váy ướt sũng văng đầy nước vào mặt Đông Đình Phong khiến hắn nhất thời không thể mở mắt, đến lúc hắn lau sạch nước trên mặt, mở mắt thì người phụ nữ kia đã chạy mất, nhưng chỉ e là cô thật sự trốn không được.

Hắn bất giác nở một nụ cười, xoa xoa chỗ cằm bị đau, lúc này hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ đứng lên, nhìn ngắm mình trong gương: Vẫn là hình tượng anh tuấn như mọi khi, làm thế nào mà trong mắt người phụ nữ đó hắn lại giống như biến thành sài lang hổ báo? Được lắm, xem cô trốn được bao xa.

Tâm tình hắn cổ quái suy nghĩ, lúc này mới từ từ lau khô người, khoác lên mình bộ áo ngủ bước ra ngoài. Tâm trạng vui vẻ tưởng tượng xem giờ này cô đang xử lý thế nào với tình trạng toàn thân ướt sũng.

Đáng tiếc, mọi thứ lại không diễn ra như hắn muốn, vừa bước vào phòng, hắn nhìn thấy cô đang mặc trên người một chiếc áo ngủ khác của hắn, ung dung ngồi trên sô-pha vừa gọi điện thoại, vừa sấy tóc:

“Đúng, xếp mấy bộ nhé. Địa chỉ? Em cũng không rõ lắm, hình như là vườn Tử Kinh, trước nay em chưa từng tới. Chị Giang biết chỗ nào sao? Tốt quá mà, cảm ơn chị, hắt xì... Chỉ hơi lạnh thôi. Vâng, em sẽ chú ý... Cái gì? Chị Giang, chị đừng hiểu lầm... Em mới là người không muốn cùng ở chung cái “thế giới hai người” cùng hắn...”

Đầu dây bên kia cúp máy.

Ninh Mẫn nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt cổ quái, chị Giang vừa nói: “Vườn Tử Kinh là biệt thư riêng của Đông Đình Phong, xem ra, Tiểu Đông muốn sống cùng cô chủ.”

“Muốn tôi sống cùng loại người tráo trở như hắn ư, cho dù đàn ông trong thiên hạ có chết hết, tôi cùng không thèm.”

Bất giác cô bỏ mặc tất cả những nghi ngờ sang một bên. Hoàn toàn không để ý phía sau có người, càng không biết được ánh mắt nguy hiểm của người đó.

Quá rõ ràng, câu này của cô đã chọc giận hắn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx