sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 61 - 62 - 63 - 64 - 65

Sắc mặt Đông Đình Phong bỗng nhiên cứng đờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người khác ghét bỏ như vậy.

Điều này khiến hắn không thể chấp nhận.

Quả thật hắn có chút hiếu kỳ, vị “đại Phật” không mời mà tới này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không phải Đông Đình Phong tự khen mình, nhưng với điều kiện của hắn, bất luận là đi tới đâu, đều hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ, nhưng người phụ nữ này, không chỉ không bị mê hoặc bởi tướng mạo của hắn, cũng không tham tiền của hắn, lúc nào cũng chán ghét muốn vứt bỏ hắn, đây là vì cô có mục đích khác, cố ý biểu hiện khác người, chẳng lẽ muốn gây sự chú ý với hắn sao?

Hình như cũng không phải như vậy.

“Đông phu nhân, cô đã là người đàn bà của ta rồi! Hơn nữa còn sinh cho ta một đứa con trai.”

Hắn giống như ma quỷ từ từ xuất hiện trước mặt cô, nhắc nhở.

“A!”

Ninh Mẫn hoảng sợ đánh rơi cả máy sấy và điện thoại trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn gương mắt anh tuấn của nam nhân đó phẫn nộ quát:

“Đông Đình Phong, anh muốn dọa chết tôi sao!”

Một câu nói rất đơn giản, nhưng từ miệng cô nói ra sao lại có sức hấp dẫn lạ thường đến vậy, hay là bởi vì khuôn mặt ửng hồng của cô trông rất đẹp, trong suốt như chiếu sáng, toát lên vẻ mê hoặc.

Đông Đình Phong tỉnh táo phát hiện tim hắn vừa mới nhảy lên.

“Tại sao anh lại đi ra đây?”

“Ta tắm xong tất nhiên phải đi ra, với lại bên đó không có giường...”

“...”

Cô hỏi có chút ngu ngốc, được thôi, tất cả là do bị hắn dọa, còn nữa, cô vừa rồi đã nói những lời không nên nói hình như đã bị hắn nghe được, giờ phải làm sao?

“Đông tiên sinh, sinh con như thế nào? Anh không phải khẩu vị của tôi, sớm muộn gì thì ai đi đường nấy.”

Một bên vừa tuyên bố đã khiến bên kia nhượng bộ.

Đời này, cô rất ghét nam nhân nào thân mật với mình, hôm nay, hôm nay cô căm ghét cái kẻ tên Đông Đình Phong kia, hắn dám ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu.

Đông Đình Phong giương mắt lên:

“Câm miệng, không được phép kết luận! Biết đâu ta lại thích ta, không để cô đi...”

“...”

Câu này thật vô lại.

“Chúng ta đã có hợp đồng...”

Nàng giận đến tái mặt: “Đông đại thiếu không phải luôn giữ chữ tín sao?”

“Đó phải xem cô có bản lĩnh lấy được bản hợp đồng trên tay ta không... Kỳ thực, ta thấy hiện tại vợ chồng chúng ta rất ân ái, xem, cô bây giờ còn đang mặc áo ngủ của ta... Chỉ là áo ngủ của ta hơi rộng. **... Đúng, có chỗ bị lộ ra...”

Khóe môi hắn khẽ cong lên, tựa hồ mang theo ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào phần cơ thể không được che. Quả thật cô có xương quai xanh không chỉ đẹp mà còn rất khêu gợi, làn da trắng nõn như ngọc, chiếc áo màu đen tôn lên làn da trắng mịn của cô, chỗ căng tròn đậm đà thấp thoáng dưới lớp áo, thực sự rất câu dẫn, mái tóc xõa ngang vai nhìn qua vừa thanh khiết vừa mê hoặc.

Ninh Mẫn bị hắn nhắc nhở, vội vàng kéo lại vạt áo, khuôn mặt tà mị lập tức đỏ bừng lên.

“Hạ lưu!”

Cô vô cùng tức giận, vốn chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa vung tay lên không biết tại sao, chắc tại khoảng cách quá gần, nghe thấy “bốp” một tiếng, là cô đã cho hắn một cái bạt tai.

Ninh Mẫn kinh ngạc đến ngây người: “...”

Đột nhiên sao lại tát hắn, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, có chút luống cuống, là vô tình, không phải cố ý mà!

Đông Đình Phong cũng ngẩn ra: “...”

Lại có người dám cho hắn một bạt tai.

Hắn suy nghĩ, sống 30 năm, nhưng từ bé đến lớn, chỉ có hắn đánh người khác, căn bản không ai dám động đến hắn vì có động cũng không đánh được hắn.

Nụ cười trên khóe môi bắt đầu biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận từ trong đáy mắt hiện lên.

Ninh Mẫn biết là cô đã chọc tức hắn. Loại người như hắn, tối kị nhất là bị đàn bà đánh, người ta đường đường là đệ nhất thiếu gia Ba Thành, nhưng muốn cô xin lỗi. Không! Tuyệt đối không!

Cô bướng bỉnh trừng mắt lại.

“Nhìn xem, vẫn giống hạ lưu sao? Cô rốt cuộc còn nhớ không, thân phận hiện tại của cô là gì? Là người đàn bà của ta. Đông phu nhân... bây giờ ta muốn cô cũng không được sao...”

Hắn đột nhiên đến gần, hai tay vững chắc đè cô xuống ghế sô-pha, thân thể cao lớn, ánh mắt băng lãnh mang theo chút mỉa mai và nguy hiểm.

Từng đợt hơi thở mát lạnh bá đạo phả vào mặt cô.

Ninh Mẫn vẫn tỉnh táo nhìn hắn, đồng thời nở nụ cười nhàn nhạt:

“Đông đại thiếu, bên ngoài hồng nhân tri kỷ anh không thiếu, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ phong cách, còn phải về nhà miễn cưỡng lên giường với nữ nhân mình chán ghét sao?”

“Con mắt nào của cô cho thấy ta ghét cô? Nếu như ta ghét cô, cô nghĩ rằng ta sẽ cưới cô sao? Chỉ là ta đang đợi cô hồi tâm chuyển ý mà thôi. Trong ánh mắt tuyệt vọng của cô chỉ nhìn thấy Thôi Tán, có lẽ ta nên giúp cô nhìn rõ tình cảm của ta... hay là lại sinh một bé gái, cô mới có thể...”

Hắn nặng nề nói ra câu này sau đó cúi thấp người xuống...

Ninh Mẫn cảm giác được sự nguy hiểm, muốn vung tay đẩy hắn ra, nhưng vừa nhấc tay lên liền bị hắn nhanh chóng đẩy ngược trở lại sô-pha. Sau đó mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, lúc này toàn bộ hơi thở của cô hòa quện với luồng khí mát lạnh của hắn.

Hơi thở này quỷ dị một cách lạ thường, nó khiến toàn thân cô lạnh toát. Muốn đẩy ra nhưng đẩy không được, muốn tránh cũng không xong, muốn dùng chân đạp nhưng vừa giơ lên thì lập tức bị giữ lại.

Trời, tên tiểu tử này có thể nhìn thấu tâm tư của cô, hắn dùng chân kẹp đầu gối của cô, chặt đến nỗi không thể động đậy được.

Đặc biệt cái khiến cô phiền lòng nhất chính nhất là, hắn không mặc quần ngủ, cô cũng thế, vì vậy hai người cứ dây dưa với bộ dạng đó, da thịt tiếp giáp với nhau. Cảm nhận được sự rắn chắc trên cơ thể của hắn, mang theo một lực mạnh mẽ truyền tới cô. Làn da mềm mại của cô khiến hắn rung động.

Nói thật, hắn chưa bao giờ thô bạo hôn một người như vậy.

Nói đúng hơn là rất lâu, rất lâu rồi hắn chưa hôn ai cả. 6 năm nay hắn không có hôn ai; còn 6 sáu trước, hắn đã từng hôn cô, bởi vì một nụ hôn mà hắn không thể kiểm soát được, kết quả là, dưới * đó, hắn mất đi lý trí, đến lúc thần trí khôi phục lại, hắn mới hiểu ra một đạo lý, muốn người phụ nữ không nên muốn, phạm lỗi tuyệt đối không nên phạm, đã khiến hắn bị dồn vào thế bị động.

“Ê...a...”

Khuôn mặt cô đỏ lên, nhân lúc tên tiểu tử đáng chết hắn cương quyết muốn cậy răng cô ra để chiếm đạt nhiều hơn, cô liền không khách khí mà cắn hắn một cái.

Cảm nhận được vị máu, hắn lập tức buông cô ra, đưa tay bịp chỗ bị cô cắn, ánh mắt nhìn cô phức tạp.

Còn cô ư, hơi thở gấp gáp đang định cho hắn một bạt tai nữa, nhưng lần này, chưa kịp đánh tới đã bị hắn bắt được tay.

“Lại muốn đánh ta lần thứ hai, cô nghĩ cô có thể sao?”

Trong thanh âm băng lãnh đó nồng nặc mùi cảnh cáo, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, lau đi khóe miệng đầy máu, từ từ hít một hơi:

“Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta nhất định sẽ đem cô xử tại chỗ, khiến cô toàn tâm toàn ý làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.”

Dứt lời, hắn bỏ tay cô ra, sửa sang lại chiếc áo, xoay người rời khỏi phòng.

Ninh Mẫn vẫn chưa kịp hoàn hồn, phắt một cái đứng lên, mặt đằng đằng sát khí quát:

“Đông Đình Phong, nếu anh dám chạm đến tôi một lần nữa thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án!”

Vừa mới bước đến cửa, hắn quay đầu lại:

“Nếu thật sự náo nhiệt đến mức ra tòa, thì cô, Hàn Tịnh, sau này đừng mong gặp lại con trai!”

“...”

Vô sỉ, đúng là vô sỉ mà! Tên khốn nạn này lại lấy con trai ra uy hiếp cô.

“Nếu như cô muốn tình mẫu tử giữa cô và con trai không dễ dàng có được lập tức bị tan vỡ thì cô có thể thử xem. Còn nữa, nếu cô còn làm loạn, Tiểu Kỳ sẽ chạy đến. Nếu cô muốn tâm hồn bé bỏng của Tiểu Kỳ bị ám ảnh thì cô có thể tiếp tục cãi nhau với ta!”

“...”

Ninh Mẫn bất hạnh nhận ra mình bị á khẩu không nói được câu nào!

Chết tiệt, từ lúc nào mà tiểu thiếu gia Đông gia này lại trở thành thứ để hắn uy hiếp cô vậy?

Cô đúng là không thể bỏ được đứa trẻ đó...

Còn nữa, cô vừa nghĩ ra, vậy tối nay cô ngủ đâu?

Lúc trước, cô chạy đến chỗ của Đông Kỳ giúp nó thay đồ đã hỏi:

“Con trai, mẹ có thể ngủ với con được không?”

“Được ạ, nhưng giường con nhỏ như vậy, mẹ làm sao ngủ được?”

Đúng thôi, chiếc giường này quả thật không thể nhép vừa một người lớn như cô.

“Mẹ, mẹ và ba thật sự cãi nhau sao? Nếu thật sự là cãi nhau, vậy con càng không thể giữ mẹ được. Mẹ phải ngủ cùng ba, ba đã nói,vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối cùng hòa hợp... Đi, mẹ hãy ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi...”

Và như vậy, cô bị đuổi ra ngoài rất thảm.

Bây giờ, cô lại vừa đắc tội với người đàn ông kia, hai người đều nghiêm mặt như vậy, tiếp theo, cô phải đi đâu?

Ninh Mẫn giận dữ che miệng, cảm thấy thật buồn nôn, đầu tiên phải vào nhà tắm đánh răng cái đã, trong trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới, đánh hết thảy ba lần, đánh đến mức chảy máu, đầu lưỡi toàn máu, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa sạch, vô cùng bẩn... trong lòng căm phẫn...

Từ lúc sinh ra đến giờ, cô luôn là đứa trẻ may mắn, nhưng mấy tháng nay, vận may không hiểu sao cuốn gói rời bỏ cô, để cô với đau khổ trở thành anh em hoạn nạn có nhau.

Bao lần thay đổi vận mệnh của cô, bao lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không mang tới cho cô một khởi đầu mới. Trước đây không lâu, cô bị bạn trai vứt bỏ, bị đuổi giết, bị đẩy vào bước đường cùng, hiện tại, cô lại bị người ta ức hiếp. Cuộc đời của cô chưa bao giờ lại đen tối như vậy. Cũng chưa từng bị người ta ức hiếp như vậy!

Được, được thôi, Đông Đình Phong, mối thù này là anh tự gây ra!

Ghê tởm, làm sao cô mà cô không thể lấy lại tinh thần như vậy chứ!

Tim nhảy loạn lên, cô vội vàng vã nước vào mặt, khó khăn lắm mới nén được tức giận bước ra khỏi nhà tắm, lúc đi ra, lại nhìn thấy bản mặt đáng ghết của tên Đông Đình Phong đó, không biết từ lúc nào hắn đã thay quần áo, chiếc áo ngoài màu khói thuốc, bên trong là chiếc áo lông cao cổ, hắn vừa nghe điện thoại, vừa bước ra từ phòng con trai, đúng lúc cô đi qua lại đụng phải hắn khiến chiếc điện thoại trên tay hắn văng xuống đất.

“Vậy em đợi anh...”

Lúc điện thoại rơi xuống liền chuyển sang chế độ loa ngoài, từ trong đó truyền ra một thanh âm ngọt ngào có thể là làm tan chảy trái tim người đàn ông.

Ninh Mẫn liếc mắt liền thấy dòng chữ: An Na.

Hứ, lại là cô An Na đó.

Khuôn mặt cô trở lên bình tĩnh, châm chọc mấy câu:

“Giây trước vừa cùng vợ nóng bỏng một trận, giây sau lại cùng với bồ * nói chuyện yêu thương, Đông Đình Phong, rốt cuộc phẩm hạnh của anh ở đâu?”

Câu nói này rất có thể sẽ khiến hắn tức giận, nhưng cô không thể nhịn được, nam nhân chết tiệt này thật sự rất có bản lĩnh khiến cô nổi đóa thất thường.

“Alo, em cứ chờ nhé, anh sẽ mang ít đồ ăn khuya cho em, nửa tiếng sau gặp lại.”

Đông Đình Phong coi như không có chuyện gì xảy ra nhặt điện thoại lên, ngay trước mặt vợ, nói ra một câu. Bên kia truyền đến giọng nói mừng rỡ, sau đó cẩn thận hỏi một câu:

“Phong, anh đang nói chuyện cùng ai vậy?”

“Một người không quen biết!”

Câu này không sai chút nào.

“À, vậy anh về sớm một chút!”

Cô gái kia ngọt ngào lên tiếng.

“Ừ!”

Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào màn hình, tắt máy, nhét điện thoại vào túi áo, hai tay sỏ túi, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia tức giận, trên mặt vẫn còn lấm tấm nước, trong miệng của thể lờ mờ nhìn thấy máu, tâm tình hắn có chút khó hiểu:

“Thế nào, nụ hôn của ta khiến cô cảm thấy dơ bẩn lắm sao? Cô hình như đã quên, chiếc bàn chải đó ta đã dùng qua, có gan thì đừng dùng, chiếc áo ngủ đó ta cũng mặc qua, cô cùng đừng mặc. Đúng rồi, còn nữa, ta vừa phát hiện ra, chiếc quần ~ nhỏ của ta bị thiếu một cái. Ta thật sự không biết, cô còn có sở thích mặc trộm cái quần đó của đàn ông. Chuyện quan trọng nhất là, thân là chồng cô, nên ta muốn nhắc nhở cô: Chúng ta là vợ chồng, cái gì nên làm, hay không nên làm thì toàn bộ cũng đã làm qua, toàn cơ thể cô đều dính mùi hương của ta, sớm đã không thể tắm sạch...”

Tên trời đánh này, thật là có tố chất bức chết người mà!

“Cô kêu cũng không ai nghe thấy, con trai chính là bằng chứng, nó thừa hưởng DNA của ta! Chuyện này, bất luận cô có làm thế nào cũng không chối bỏ được!”

Hắn dương dương tự đắc, phóng khoáng bước đi trước mắt cô.

***

Bước ra công lớn, sau khi nói chuyện xong với nhân viên bảo an, hắn rảo bước tiến về phía chiếc Bently, vừa nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ đó bị chọc tức, không tự chủ mà môi hắn khẽ cong lên.

Trời, đời này hắn chưa từng giễu cợt ai như vậy, bên ngoài, chỉ có một từ để tả hắn: PHONG ĐỘ. Hắn cũng chưa từng cưỡng hôn ai bao giờ, nhưng hôm nay lại làm vậy, hơn nữa còn cảm thấy rất thích thú.

Cắn vào có cảm giác rất mềm, chỉ là người phụ nữ này quá mạnh mẽ, cô đã cắn hắn một cái. Đúng, nhưng hắn cũng không thấy hối hận, mặc dù hành động đó rất tiểu nhân.

Hắn che che chỗ môi bị sưng, khởi động máy, xe lao đi giống như viên đạn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy cuộc đời thật nhàm chán, không có cách nào khiến cho những thứ vui vẻ nắm trong tay. Cô vợ giả mạo này tồn tại ngoài ý muốn của hắn, nhưng hắn bắt đầu có chút mong đợi những lúc cô náo loạn, mang đến những bản nhạc làm phong phú cuộc sống khô khan của hắn. Hắn có chút cảm giác hưng phấn khi bị kích động.

***

Ở một nơi khác trong thành phố, An Na đã tắm xong, nằm sẵn trên giường chờ Đông Đình Phong tới, cô ta muốn đêm nay giữ hắn ở lại!

(Đừng hỏi mình sao lại k viết tên An Na liền nhau vì khổ nỗi chị này họ An, tên Na, chứ chả phải tên tiếng anh gì cả!)

Bốn mươi phút sau, Đông Đình Phong đã có mặt ở biệt thự Ngự Cung, bảo vệ vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lập tức cho qua.

Mọi người đều biết số 10, biệt thư Ngự Cung là nơi Đông tiên sinh dành riêng cho An gia, An gia nhờ Đông tiên sinh nâng đỡ mà trở lại như xưa. Và ai cũng rõ, An Na là người tình bên ngoài của Đông tiên sinh.

Bước vào cửa lớn, An Đức, cha của An Na đang đứng đón hắn, khuôn mặt đầy vẻ áy náy:

“Thật ngại quá. Muộn như vậy rồi vẫn còn phiền đến cháu.”

“Không sao. Có cần phải lập tức đưa đến viện kiểm tra không?”

Đông Đình Phong ôn tồn hỏi: “Vẫn cần làm phẫu thuật. Nhưng gần đây, tình trạng ngất xỉu của cô ấy lại thường xuyên tái phát, hay là chúng ta nên hỏi ý kiến chuyên gia, mặc dù cháu biết bác gái là bác sĩ tim mạch nổi tiếng, nhưng tập hợp tất cả lại khéo khi lại tốt hơn cho Tiểu An. Quả thật cháu không muốn nhìn thấy cô ấy chịu đau mỗi lần phát bệnh.”

“Ừ, ta và mẹ An Na cũng nghĩ như vậy, nhưng phải làm phiền Tiểu Đông hỗ trợ liên lạc với bác sĩ Mike để hội chuẩn cho An Na, đợi tình trạng của nó ổn định hơn thì nhất định phải làm phẫu thuật.”

“Mike hôm nay đã đến Ba Thành, như vậy đi, kể từ ngày mai hãy để An Na ở bệnh viện! Bắt đầu tiếp nhận kiểm tra trước khi phẫu thuật...”

“Nếu được như vậy thì thật tốt!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến phòng của An Na, đúng lúc An phu nhân từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Đông Đình Phong liền mỉm cười, gọi vọng vào trong:

“Na Na, Tiểu Đông đến rồi! Mẹ ra ngoài chuẩn bị cho hai đứa ít hoa quả!”

Vợ chồng An Đức rất biết điều, mỉm cười thay họ đóng cửa lại.

Trên giường, khuôn mặt đó mỉm cười.

“Thấy thế nào?”

Đông Đình Phong ngồi xuống bên giường, hôn nhẹ lên trán An Na, vô cùng phong độ.

“Nhìn thấy anh, em không cần thuốc cũng khỏi. Phong, lúc nãy hôn mê, khi tỉnh dậy em rất sợ, sợ rằng nếu em nhắm mắt thì sẽ không thể thấy anh!”

Ánh mắt An Na lấp lánh, mỉm cười ngọt ngào, đổ nhào về phía hắn, khi ôm hắn, cô ngửi thấy mùi hương phản phất của phụ nữ, toàn thân trở nên cứng nhắc, nhớ tới lúc nãy vừa gọi điện cho hắn có nghe thấy tiếng phụ nữ, trong lòng không hiểu sao có chút căng thẳng.

Cô biết hôm nay hắn đến trường đón con trai, mỗi tuần, bất luận bận thế nào hắn đều bỏ chút thời gian đến đón con, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Nhưng hôm nay hắn còn mang theo vợ.

Mặc dù cô biết người phụ nữ kia, cho đến bây giờ hắn vẫn không động tâm, nhưng chỉ cần nghĩ bọn họ sẽ ở cùng nhau mà tim cô lại đau đớn. Nó khiến cô khó chịu đến ngất đi. Sau khi cô tỉnh lại, thấy sắc mặt nhợt nhạt, mẹ cô liền gọi điện cho Đông Đình Phong, không lâu sau hắn bắt máy, rồi còn nói muốn đến thăm cô nên cô rất vui vẻ.

Nhưng, mùi hương trên người hắn khiến cô cau mày.

Cô cắn môi ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn hắn. Cô biết hắn bên ngoài bạn gái không kể, nhưng khi hắn đến thăm cô, trên người chưa bao giờ mang theo mùi hương của người phụ nữ khác.

“Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ!”

Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút u buồn.

“Phải sao?”

Đông Đình Phong giật mình, chạy đến đỡ cô ngồi dậy, ngửi ngửi hai cánh tay, thật sự có một mùi nhàn nhạt của nữ nhân đó trên người hắn. Nhưng hắn không giải thích gì. Đến sô-pha cạnh giường ngồi xuống.

“Miệng của anh làm sao vậy?”

Cô nhìn thấy vết thương do bị cắn trên môi hắn.

Sắc mặc An Na trở nên trắng bệch, hắn và Hàn Tịnh đã làm cái gì?

Là trên giường sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx