sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 71 - 72 - 73 - 74 - 75

Lúc Ninh Mẫn đi ra thì con trai đã ngủ, Đông Đình Phong cũng không thấy đâu, trong phòng xuất hiện một phụ nữ lạ tự xưng là y tá cao cấp do Đông tiên sinh chỉ điểm để trông tiểu công tử Đông gia. Trần Tụy đứng ngoài cửa, lúc nhìn thấy cô liền nói Đông Đình Phong có cuộc họp phải đi gấp, chỉ để lại cho cô một thẻ ngân hàng.

Cô nghe xong liền cầm lấy cái thẻ, trong lòng không khỏi cười nhạt, công việc của hắn nhiều thật, căn bản là không có chỗ cho con trai hắn, hành vi “trọng sắc khinh con” khiến cô vô cùng khinh bỉ.

Trời sáng, Ninh Mẫn rời khỏi bệnh viện đi tới tiệm tạp hóa gần đó để mua cho Đông Kỳ ít hoa quả, nước uống, và mấy quyển sách, trẻ con nhàn rỗi sẽ khó chịu, đọc sách coi như để giết thời gian.

Chưa bước vào đến cửa cô đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong, có mấy người đang đứng trước giường bệnh, người cườirực rỡnhất là Đông Lôi, cô ta đang nói chuyện với cháu, cũng không biết nói gì mà khiến Đông Kỳ cười khanh khách, xem ra cô em chồng điêu ngoa này đối với cháu mình cũng không tệ.

Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, cánh tay dài ung dung tựa vào thành giường, tay khác cong cong ôm con trai vào lòng, bên cạnh hắn vẫn còn một cô gái tóc ngắn, cô ta ngồi như vậy khiến cô không nhận ra.

“Mẹ!”

Đông Kỳ là người thấy cô đầu tiên, đứa trẻ này, liếc mắt đảo qua một vòng, thấy cô liền hạnh phúc kêu lên một tiếng.

Lúc đó, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Cuối cùng Ninh Mẫn cũng nhìn rõ gương mặt của cô gái kia, cô ta là An Na, nét mặt bất giác trùng xuống, trừng mắt nhìn Đông Đình Phong: Nam nhân chết tiệt này, lại còn dám đem “bồ nhí” đến thăm con trai sao?

“Mẹ, cô và dì An đến thăm con. Còn đem cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đáng tiếc là bây giờ con vẫn chưa thể ăn!”

Dì An!

Nghe con trai gọi thân mật như vậy, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Đông Đình Phong mang người đàn bà bên ngoài của hắn đến gặp con trai.

Hắn muốn tạo dựng tình cảm tốt cho họ để dễ dàng đưa cô ta danh chính ngôn thuận bước vào Đông gia sao?

Như vậy cô lại càng không hiểu, nếu hắn có suy nghĩ này thì tại sao không đồng ý ly hôn?

Một chuỗi ý niệm trong đầu Ninh Mẫn chợt lóe lên, cảnh tượng trước mắt ư, Đông Lôi đã tạnh cười, An Na thì đứng lên, đến gần chỗ Đông Đình Phong, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vẫn nhìn hắn, riêng Đông Đình Phong vẫn thư thái như trước, mỉm cười xoa đầu con trai:

“Con đó, chỉ biết có ăn thôi!”

“Cẩn Chi, đưa An Na về phòng bệnh của nó đi! Bác sĩ cần phải kiểm tra mà.”

Thanh âm vang lên từ một góc khác, đó là Đông phu nhân. Lúc này cô mới để ý, trên sô-pha kia vẫn còn hai người, một là mẹ chồng Hàn Tịnh, người còn lại là người hôm qua cô mới gặp, mẹ An Na, tướng mạo hai người này có chút giống nhau.

Khóe miệng Ninh Mẫn có chút cong lên, đúng là chuyện ngược đời hiếm thấy, không chỉ có vợ bé ở đây, ngay cả mẹ của vợ bé cũng ở đây, còn khiến bà mẹ chồng như Hà Cúc Hoa có thể hòa hợp cười nói vui vẻ với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy cô lập tức mặt ai nấy đều thay đổi, hóa ra Đông Đình Phong nuôi vợ bé bên ngoài đã nhận được sự chấp nhận của Đông phu nhân. Cả đám người này cùng liên hợp lại là muốn ức hiếp Hàn Tịnh sao?

Ánh mắt cô lóe sáng, mỉm cười, đặt túi đồ trên tay xuống, lập tức tiến về phía Đông Đình Phong đang ngồi:

“Vậy thì phải nhanh tiễn khách thôi! Nhớ là phải nhanh nhanh một chút. Đến lúc đó anh phải làm tài xế cho em, em muốn về nhà, em đã hứa với Tiểu Kỳ sẽ làm cho nó ít cháo, đồ ở bệnh viện rất khó ăn, ba con anh thật kén chọn... lúc nãy về muộn nên em không kịp làm...”

Lúc nói chuyện cô rất tự nhiên vòng qua tay hắn, rồi hôn nhẹ lên mặt hắn, sau đó đẩy hắn ra ngoài.

Đây không phải vô tình, mà do cô cố ý làm động tác thân mật khiến cho nét mặt tất cả mọi người đều biến sắc.

Khuôn mặt An Na trắng bệch; vẻ mặt Đông Lôi giống như trạng thái buồn nôn khi nuốt phải con ruồi; ánh mắt của An phu nhân nặng trĩu nhìn qua; mẹ chồng cau mày; Đông Kỳ ngẩn ra, xấu xa cười, mỗi người mỗi vẻ, đúng là đa dạng, phong phú.

Không có bất cứ thay đổi nào chỉ có hắn, lúc quay đầu lại còn mỉm cười với cô, động tác này giống như vợ chồng họ vẫn luôn thân mật như vậy, không có đến một chút kinh ngạc. Nhưng sự thật ư, kết hôn sáu năm, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong chưa hề gần gũi nhau lần nào.

Đông Đình Phong nhìn thoáng qua, tâm tình có chút cổ quái: Cô vợ giả mạo này của hắn thật sự rất biết đóng kịch, đây là cô cố ý chọc giận An Na. Người phụ nữ này so với Hàn Tịnh, giả dối gấp vạn lần.

“Ô, nhìn sắc mặt của An tiểu thư không tốt lắm, Cẩn Chi, anh mau đưa cô ấy về phòng đi! Nhìn xem cô ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Cơ thể yếu như vậy lại còn chạy đến thăm con trai chúng tôi. Thật sự khiến chúng tôi áy náy quá!”

Ninh Mẫn rất ân cần nhắc nhở một câu.

“Làm sao vậy?”

Đông Đình Phong cũng nhìn thấy, quả thật sắc mặt của cô ta không tốt cho lắm.

“Em có chút khó chịu!”

An Na thuận thế đem toàn bộ cơ thể yếu đuối ủy khuất trong vòng tay hắn, dáng vẻ đáng thương đúng theo kiểucó thể ngất bất cứ lúc nào, khiến cho Hà Cúc Hoa và An phu nhân lo lắng đứng lên.

“Cẩn Chi, hãy bế Tiểu An về phòng! Sắc mặt khó coi như vậy không thể ở lại đây được!”

Câu nói của Hà Cúc Hoa rõ ràng muốn ám chỉ rằng Ninh Mẫn đã cố tình gây kích động cho An Na.

Ninh Mẫn đứng bên cạnh vẫn thờ ơ nhìn ngắm, Đông Đình Phong đang đứng trước mặt cô cũng không nói hai lời, lập tức bế An Na lên đi ra ngoài. Lúc quay đầu rời khỏi Ninh Mẫn còn nhìn thấy trong mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý.

Hứ, có gì tốt đẹp đâu chứ!

Chẳng qua cũng chỉ là kẻ trăng hoa khốn nạn mà thôi!

Ninh Mẫn cười khểnh một tiếng, căn bản không liên quan đến cô, sau đó quay đầu về phía con trai:

“Có muốn uống một chút nước hoa quả không?”

“Muốn ạ!”

“Vậy con đã đánh rắm chưa?”

Tiểu tử kia liền đỏ mặt gật đầu:

“Dạ! Vừa nãy rồi ạ, vừa vang vừa thối, có chút mất mặt ạ!”

Ninh Mẫn nở nụ cười, đứa trẻ này còn biết xấu hổ sao:

“Vậy đợi một chút, mẹ sẽ làm cho con!”

“Cảm ơn mẹ!”

Bên cạnh giường bệnh, Hà Cúc Hoa và Đông Lôi nhìn thấy cảnh mẹ con hai người vui vẻ mà chướng tai gai mắt.

Nhân lúc Ninh Mẫn đi rửa hoa quả, Đông Lôi cũng đi theo, “bịch” cánh của nhà vệ sinh đóng lại, giọng nói nặng nề quát:

“Hàn Tịnh, không phải cô muốn ly hôn với anh tôi sao? Bây giờ cô là có ý gì? Vừa lấy lòng cháu tôi, vừa cố tình kích động chị An Na, cô vẫn muốn làm con thiêu thân như thế này sao?”

Tiếng nước chảy nhẹ, Ninh Mẫn cẩn thẩn rửa từng quả một, khuôn mặt bình tĩnh đáp:

“Thứ nhất, lão gia không cho phép ly hôn, cô không biết sao; thứ hai, cháu trai cô là con trai tôi, tôi làm như vậy không phải là lấy lòng mà làm tròn trách nhiệm của một người mẹ; thứ ba, vợ cả gặp nhân tình của chồng, không mắng không chửi, đó là phải cảm ơn mấy năm nay tính tình của tôi trở nên tốt hơn, thân thiết với anh trai cô, đó là quyền lợi tối thiểu của một kẻ làm vợ như tôi, cô không quản được; thứ tư, anh trai cô còn muốn cùng tôi sinh thêm một đứa cháu gái nữa, nếu không thân thiết thì đâu có thể sinh con, cô nói có đúng không; thứ năm, anh cô đã giúp tôi rửa sạch oan tình cho nên phiền cô đừng mang mấy chuyện đó ra để công kích tôi, công kích tôi cũng đồng nghĩa với việc công kích chỉ số... IQ 200 của anh trai cô, một người làm việc dựa trên nguyên tắc như anh ta, thân là em gái như cô nên toàn tâm toàn ý ủng hộ anh trai mình, chứ không phải đâm sau lưng anh ta một dao như vậy, thật là mất mặt...”

Đông Lôi sắc mặt tái xanh: “...”

Cô toàn thân bốc hỏa, nhưng hết lần này đến lần khác bị chèn ép không nói ra, người phụ nữ này, làm sao mà miệng lưỡi lại có thể sắc bén như dao vậy, vừa nhau vừa dứt khoát, thật sự rất khó đối phó.

Phòng VIP, khoa tim mạch.

Đông Đình phong đặt An Na lên giường, nhưng cô không có buông tay, cứ nhìn hắn chằm chằm, mếu máo vơ lấy tay áo của hắn lau mặt, cắn môi:

“Em không thích anh gần gũi với cô ta!”

“Cô ấy là vợ của anh, còn nữa, Tiểu Kỳ cũng ở đó.”

Hóa ra là hắn vì con trai nên mới không phản kháng khi người phụ nữ đó tiếp cận, An Na thở phào nhẹ nhõm, rút tay về đầy ngượng ngùng:

“Đi rửa mặt đi!”

Đông Đình Phong quay người đi vào nhà vệ sinh, đối diện với chính mình trong gương, chạm tay lên chỗ vừa bị hôn, đột nhiên ánh mắt lóe lên.

Lúc đi ra, An phu nhân đang gọt hoa quả, ngẩng đầu nhìn hắn, động tác bỗng dưng dừng lại, nghiêm túc nói:

“Tiểu Đông à, chuyện của cháu và Tiểu An đã nhiều năm như vậy, Tiểu An bị bệnh tim cũng không biết sống được bao lâu. Chính bản thân nó cũng không dám hy vọng có thể gả cho cháu, còn cháu, vì ông nội lại đi lấy người khác, chúng ta cũng không phản đối. Nhưng dì thấy rất rõ, mấy năm nay, cháu đối với Tiểu An là thật lòng, cũng không có để ý gì cô Hàn Tịnh kia, quan hệ vợ chồng như vậy, nói thật cũng không nên tiếp tục. Phá vỡ hạnh phúc là loại không có đạo đức, nhưng hôn nhân như vậy thì tốt nhất nên ly hôn.Cháu cũng thấy đấy, quan hệ của Tiểu Kỳ và Tiểu An cũng rất tốt. Nếu tương lai có cơ hội, Tiểu An muốn tạo dựng chỗ đứng trong lòng Tiểu Kỳ cũng không khó. Sở dĩ ta nói như vậy, vì lúc này đây, trước khi Tiểu An làm phẫu thuật, cháu có nên cho Tiểu An một lời hứa hẹn hay không? Cháu biết đó, cuộc phẫu thuật này, nguy hiểm rất lớn, đi vào chưa chắc có thể đi ra. Làm đàn ông, cháu nên để Tiểu An yên tâm. Cháu biết đó, gia đình ta chỉ có mỗi mình Tiểu An, hai đứa đã qua lại nhiều năm như vậy, không danh không phận, nói thật, điều đó khiến nó rất tủi thân. Giống như hôm nay, không chỉ riêng Tiểu An thấy khó chịu, đến ngay cả ta cũng khó kham nổi. Đây là Hàn Tịnh cố ý thị uy với Tiểu An... Ta và mẹ cháu đã nhắc đến chuyện này, bà ấy nói tất cả đều nghe theo cháu. Vậy cháu nói đi, cháu tính như thế nào?”

Đông Đình Phong chỉ lẳng lặng nghe, thấy An Na hướng ánh mắt mong đợi về phía hắn, tất nhiên hắn sẽ làm theo cách hắn cho là đúng.

“Dì cứ yên tâm, đợi An An xuất viện, cháu sẽ cho cô ấy câu trả lời thỏa đáng...”

Câu này của hắn có chút qua loa, thế nhưng An phu nhân biết con người Đông Đình Phong không thích nói những lời hứa hẹn, câu này cũng xem như đồng ý, bà ta nhìn về phía con gái, đưa đĩa hoa quả và ly nước cho Đông Đình Phong, ý muốn hắn hãy mang cho con gái bà. Sau đó lập tức rời đi.

“Có muốn ăn chút táo không?”

Đông Đình Phong ngồi xuống cạnh giường hỏi.

An Na lắc đầu, đột nhiên bò dậy, nhanh chóng chạy ra khóa trái cửa lại, sau đó vẻ mặt bất an đứng trước mặt hắn, chậm rãi cởi từng cúc áo, cởi bỏ chiếc áo ngoài.

Hắn cau mày đứng lên: “Em đang làm gì vậy?”

“Phong, em muốn làm người đàn bà của anh!”

Cô lấy hết dung khí nói ra yêu cầu của mình.

Nói không ai tin, cô và hắn đã qua lại 10 năm, nhưng đến hôm nay, cô vẫn giữ thân trong sạch. Tất cả mọi người đều biết An Na là người tình của Đông đại thiếu, nhưng trên thực tế... hắn chưa bao giờ chạm vào người cô.

“Em sẽ phải làm phẫu thuật. Mẹ cũng nói, cuộc phẫu thuật lần này, ai cũng không dám đảm bảo bước vào xong có thể mạnh khỏe ra ngoài. Em không muốn hối hận, em muốn hoàn toàn trở thành người đàn bà của anh... Nếu như vậy, có chết em cũng cam lòng. Chí ít em cũng đã thành thật với bản thân mình...”

Thanh âm run rẩy, vứt nốt chiếc áo cuối cùng xuống, để lộ ra thân hình hoàn mỹ trước mặt hắn: “Hiện tại cơ thể em không có vết sẹo này, nhưng sau này có thể có. Em muốn anh mãi mãi khắc sâu hình ảnh xinh đẹp của em lúc này! Phong, anh có cần em không?”

Tình yêu là gì?

Lúc còn nhỏ, thật sự Ninh Mẫn đã từng nghĩ tới, cô không muốn trải qua cái gọi là "oanh oanh liệt liệt", cũng không mơ mộng.

Lúc đó, cô rất ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ, cả hai đều là quân nhân, họ có lý tưởng cao đẹp, đối với tình yêu chỉ có một phương châm: Đợi cả một đời mới được gần nhau, nên từ này về sau nguyện chung tình với nhau.

Họ lấy nhau đã 20 năm nhưng sáng tối đều có thói quen hôn nhau tạm biệt.

Ninh Mẫn cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ họ, vì vậy, tính tình cô lạnh lùng nhưng rất vui vẻ, lại thêm bản tính thông minh hơn người càng khiến cô tỏa sáng. Hơn nữa cô lại rất khiêm tốn, lúc nào nên điềm tĩnh thì tuyệt đối không manh động, lúc nào nên thanh tao thì tuyệt nhiên không bao giờ thô lỗ. Cô được nuôi dưỡng rất hoàn hảo, cùng với học lực hơn người. Đã từng có lúc cô ao ước mình giống như mẹ, làm những gì mình thích, lấy người đàn ông yêu thương mình, dựa vào đôi tay không lo cơm áo gạo tiền, sống trên thế giới, ung dung tự tại.

Chỉ là cô đã từng nghĩ như vậy, rồi một ngày kia, cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó, anh ta ưu tú, xuất sắc như vậy là một thiên tài trong mắt mọi người. Với xuất thân của cô, nếu so với người bình thường thì cũng không tầm thường lắm, nhưng so với con người kia, quả thật một trời một vực. Với lại mẹ của hắn không cho phép hai người sống bên nhau...

Lúc mang thai, cô thực sự cảm thấy mình rất ích kỷ, vô duyên vô cớ biến con mình trở thành đứa con gái riêng. Sau này nó sẽ không có được tình yêu của ba. Đáng tiếc nhất là cả đời này, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ lập gia đình một lần nữa, cũng không thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên chồng con.

Nhất là khi trải qua những chuyện trước lúc xảy ra vụ cướp máy bay, cô càng tin đó là sự thật, cô lại không thể sống cuộc sống giống như những người bình thường. Ngay cả việc gặp lại con gái, ôm nó trong lòng đã trở thành mong ước xa vời. Nhưng cô không nghĩ rằng, chuyện ngày hôm nay, cô lại mượn thân phận của người khác để sắm vai “hiền thê lương mẫu”.

Đúng vậy, bảy ngày nay, trong bệnh viện, Ninh Mẫn vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò này.

Tin tức Đông Kỳ nằm viện nhnh chóng truyền ra ngoài, người đến viện thăm không ngớt, ngày nào Ninh Mẫn cũng phải tiếp đón mấy người đến thăm hỏi, còn Đông Đình Phong ư, cuối tuần hắn có đến bệnh viện hai ngày. Kỳ thực, ngay cả ở bệnh viện hắn cũng vô cùng bận rộn, một lúc lại điện thoại, một lúc lại điện thoại, cũng không biết công việc chiếm bao nhiêu hay đa số các cuộc gọi kia đều của bồ *.

Cô không quan tâm. Chẳng có gì quan trọng hơn Đông Kỳ, tiểu tử này có ba mẹ bên cạnh chăm sóc, cứ một lúc lại gọi ba, một lúc lại gọi mẹ, khiến Ninh Mẫn ngàn vạn lần xúc động: Cuộc sống này tuy rất giả tạo, nhưng cô đã từng rất rất mong đợi.

Đông Kỳ nằm viện đến ngày thứ 7, Đông Đình Phong có chuyến công tác phải bay ra nước ngoài, ông nội hắn cũng cùng đi, nên tất cả chuyện con trai đều thoái thác cho cô và mẹ hắn.

Tối hôm đó, tranh thủ lúc Hà Cúc Hoa trông Đông Kỳ, cô trở về nhà tổ định ngủ một đêm ở đó. Mấy hôm nay ở bệnh viện suốt nên cô có chút mệt, nên tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ.

Đang trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng cửa mở, mặc dù rất nhẹ nhưng thính giác của cô cực nhạy bén, cái này xuất phát từ bản năng đề phòng!

Là ai có thể vào được?

Hơn nữa còn dùng chìa khóa mở cửa đi vào.

Chẳng lẽ là Đông Đình Phong.

Cô muốn bật đèn thì đột nhiên phát hiện điện bị cắt.

“Ai?”

Cô trầm giọng quát lên.

Một lúc sau, người đó tức tốc tiến về phía cô, trên người còn mang theo mùi rượu, cũng không có hơi thở mát lạnh như Đông Đình Phong, người này không phải Đông Đình Phong...

Cô không khỏi kinh hãi: Rốt cuộc kẻ nào lại muốn “ăn” vợ của Đông đại thiếu?

Đáng tiếc, cô nhanh hơn anh ta một bước, lúc anh ta vừa nhào cô liền từ trong chăn lao xuống.

Đồng thời cầm theo chiếc điện thoại trên đầu giường, đầu tiên là mở máy, sau đó bật đèn pin, trong căn phòng tối đen như mực đột nhiên có ánh đèn sáng rực, cô nhìn thấy nam nhân đó mặc đồ đen đang nằm sấp tại chính chỗ cô vừa nằm, càn rỡ sờ mó trong chăn, nhưng bởi vì ánh đèn mà toàn thân cứng đờ.

Ninh Mẫn nổi da gà, hít một hơi thật sau, lạnh giọng quát:

“Ngươi là ai?”

Tuy nhà tổ Đông gia rất lớn nhưng hệ thống bảo vệ rất tốt, ban đêm có đến bảy, tám người trực, nếu là người ngoài, e rằng sẽ khó có thể tìm chỗ sơ hở để lẻn vào, trừ khi là kẻ trộm. Cô híp mắt lại, cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc.

“Thế nào vài năm không gặp, ngay cả tôi là ai cũng quên rồi sao?”

Nam nhân kia chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu lên.

“Tống Minh Hạo, tại sao lại là anh?”

Ninh Mẫn ngẩn ra, có chút kinh ngạc. Thật không ngờ được, kẻ trộm kia lại là con trưởng của Tứ cô cô Đông Đình phong.

Người này, trước đây cô đã gặp mấy lần nhưng mỗi lần chỉ thoáng qua, cô luôn có cảm giác anh ta cũng là người đứng đắn, không giống như mẹ mình, lúc nào cũng nghĩ cách châm chọc cô, chỉ là ánh mắt có chút cổ quái. Lúc đó cô cũng không để ý nhiều, hiện tại lại nhìn thấy anh ta xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện, khiến cô nghĩ ngay đến một câu: “Đừng nhìn mặt bắt hình dong!”

“Tại sao không phải là tôi? Tịnh Tịnh, 6 năm không gặp, không nghĩ em càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa lá gan cũng càng ngày càng lớn, phản ứng cũng càng ngày càng nhanh nhẹn! Thực sự khiến tôi phải nhìn em bằng con mắt khác.”

Anh ta miễn cưỡng ngồi lên, hai tay nhẹ nhàng lôi chăn đắp, cười thanh thản, giống như đây chính là phòng của anh ta chứ không phải của Đông Đình Phong:

“Đến đây, hà tất phải câu nệ, qua đây ngồi một chút, giữa chúng ta có cần phải như vậy sao? Có câu: Một ngày phu thê trăm ngày ân ái sao? Không biết chúng ta đã có bao nhiêu đêm vợ chồng rồi, trên người em có chỗ nào là tôi chưa nhìn...”

“...”

Ninh Mẫn thật sự bị khiếp sợ:

Hàn Tịnh và Tống Minh Hạo? Sao có thể? Không phải cô ấy chỉ thích Thôi Tán sao? Tại sao sau khi kết hôn lại có thể có quan hệ bất chính với Tống Minh Hạo?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nam nhân kia nhảy từ trên giường xuống, chạy nhào về phía cô.

Cô rùng mình, vội vàng né sang một bên, quát lên:

“Anh muốn gì?”

“Em khẩn trương cái gì, chỉ là lâu rồi không gặp em, đứng xa như vậy không nhìn rõ được em, nên muốn rút ngắn khoảng cách một chút, như vậy chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Tịnh Tịnh, thật sự em không nhớ tôi sao?”

“Anh đừng qua đây, nếu anh còn qua tiếp, tôi lập tức sẽ báo cảnh sát!”

Ninh Mẫn cau mày, trịnh trọng cảnh cáo, đồng thời nói được là làm được, cô tắt đèn pin, đè nén cảm xúc, lập tức bấm 3 số 110, điện thoại lập tức truyền đến:

“Quý khách đang bấm đến số điện thoại của đồn cảnh sát 110, để tiết kiệm tiền thuế cho người dân, xin quý khách không được báo án lung tung, bằng không quý khách phải chịu toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật. Nếu như muốn báo án nhấn phím 1, nếu chỉ tình cờ quay số nhấn phím 2...”

Tống Hạo Minh nghe thấy âm thanh này cũng không hề sợ hãi, chỉ cười nhạt:

“Tịnh Tịnh, nếu em dám báo cảnh sát, thì anh sẽ đem mấy đoạn băng dâm loạn của em công bố lên mạng. Anh muốn xem xem, rốt cuộc anh và em, kẻ nào tàn nhẫn hơn?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx