Loạn nhưng mà mạnh mẽ, suy nghĩ kỹ lại lời của hắn một chút, rồi bà mới hỏi:
“Con nghĩ tới chuyện gì?”
“Khi đó, An Na từng ra ngoài một mình. Cô ta đi đâu không ai biết hết. Thời gian đó, người của con đều theo dõi cô ta, chỉ có ngày đó cô ta từng mất tích ba bốn tiếng. Con phải điều tra rõ lúc đó cô ta đi đâu! Mẹ, bên ngoài có người đã từng giúp đỡ cô ta. Chuyện này, vô cùng quan trọng.”
Hà Cúc Hoa giật mình nhìn con trai bà, đứa trẻ này từ nhỏ đã được bà nuôi lớn, tâm tư càng lúc càng sâu rồi... Trái tim kia, bà cũng không còn nhìn thấu nữa.
Bà đã cảm thấy vui mừng, đứa nhỏ đã trở nên vô cùng ưu tú, có thể giải quyết tất cả nguy cơ, có thể lúc bà yếu ớt mà an ủi, hiếu thuận có trái tim nhân hậu như vậy, khiến bà thương cảm, chung quy không phải côn trai ruột của bà, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Hơn nữa cái chết của Diệu Hoa, rất có khả năng liên quan đến Hoắc gia, mà hắn lại là con cháu Hoắc gia... loại cảm xúc phức tạp này, thế nào cũng không rõ ràng được.
Bà trầm mặc một chút, ân oán chính trị quá phức tạp, bàn tay người đứng sau màn lại quá dài. Bà rõ ràng, chuyện này cho dù tra cũng không tra được cái gì, chỉ cần An Na không chịu nói, vậy cũng chỉ có thể từ từ tra thôi.
“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy...” Bà thở dài.
Đông Đình Phong thấy bà nhăn mày, còn lấy tay xoa huyệt thái dương, liền đứng lên đi vòng ra phía sau ghế sofa bà đang ngồi xoa giúp bà, một bên còn trấn an cảm xúc không yên của bà, cuối cùng cũng khiến bà bình tĩnh lại.
Lúc này, đồng hồ trong thư phòng vang lên, kim đồng hồ chỉ đúng một giờ, thấm thoát đã tới buổi chiều, bà vỗ tay hắn, nói:
“Không sao đâu, lại đây ngồi đi...Haizz, Lôi Lôi mà biết chăm sóc và hiểu chuyện bằng một nữa của con thôi thì tốt biết mấy.”
“Mẹ, mỗi người đều có một đoạn thời gian ngây ngô mà, quá hiểu chuyện chỉ tạo thêm áp lực cho mình thôi. Tính tình của em ấy thẳng thắng vui vẻ như vậy kỳ thật cũng rất tốt.”
Hà Cúc Hoa lắc đầu: “Con đó, lại khen em gái của mình...chuyện này đối với nó, cũng không phải chuyện tốt. Đúng rồi, hôm qua Thần phu nhân có tán gẫu với mẹ vài câu, ý tứ của họ muốn hợp tác con trai thứ ba của họ với em của con, con thấy có thích hợp hay không. Người đó là giáo viên, là người duy nhất ở Thần gia mà không làm quân nhân, năm nay hình như 28 tuổi, tính tình ngay thẳng thật thà, vừa lúc có thể quản em gái con.”
Đông Đình Phong ngẩn người, cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi xuống lại hỏi:
“Mẹ nói người tên Thần Kềnh đó hả... ừm cậu ta không tệ. Có điều, Thần Kềnh đã có người trong lòng. Khẳng định sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Nói thật ra thì em con vẫn còn nhỏ, mẹ cứ để nó thoải mái một thời gian đi! Chúng ta cũng không cần môn đăng hộ đối gì chỉ cần nhân phẩm tốt là được. Hơn nữa Thần Huống cũng không có nói với con, mà cho dù hai nhà Thần Đông không có quan hệ này thì chúng ta vẫn hợp tác được. Không cần phải dựa vào đám hỏi hay cưới đâu mẹ.”
Hà Cúc Hoa cũng không có tính quyết định thay con gái bà, chỉ cảm thấy con trai họ cũng là một người tốt. Nhưng người ta có người trong lòng rồi, vậy thì không được. Việc này là không thể rồi, ngược lại nói:
“Vậy thì để nói sau đi!Đúng rồi, khi đó vừa mới về, mẹ nghe con nói muốn đi Quỳnh Thành...”
“Dạ!Nhưng con cũng muốn mẹ đi cùng. Bàn bạc chuyện hôn lễ.. Ông nội cũng sẽ đi theo..”
Trong lòng Hà Cúc Hoa biết rõ, chuyện này kết cục đã định rồi.
Bà bắt đắc dĩ chọc trán hắn: “Thật không biết trong đầu con là cái gì, .. NInh Sênh Ca cũng không tệ, tóm lại là..”
“Mẹ, chuyện cũ đã qua đừng nhắc lại được không?”
“Được rồi, mẹ không so đo, chỉ là con thấy hai người xứng đôi sao? Hoàn cảnh xuất thân khác nhau..”
“Nhưng con yêu cô ấy.”
“Còn cô ta, cô ta yêu con sao?
Hà Cúc Hoa cảm thấy người con gái đó không thật lòng với con trai bà.
“Không phải cô ấy đã trở lại sao? Mẹ yên tâm, con có thể khiến cô ấy từ từ yêu con...”
“Tự tin như vậy?”
Hà Cúc Hoa nhíu mày nhìn.
“Mẹ, con cảm giác được.”
“Đuwojcc, mẹ đi với con, sớm một chút định hôn sự này... chẳng qua, mẹ phải nói chuyện với cô ta một chút..”
Lần đầu tiên mẹ chồng con dâu nói chuyện, giữa trưa ngày 7 tháng 2 năm 2012, địa điểm là lầu hai ở phòng chính.
Ninh Mẫn đối mặt với Hà Cúc Hoa ít nhiều cũng có chút khẩn trương.
Bên trong có hai người phụ nữ, Đông Đình Phong đã bị đuổi ra ngoài.
Hà Cúc Hoa nói: “Mẹ cần nói chuyện riêng với cô ta. Con yên tâm đi, mẹ cũng không phải là hổ dữ, sẽ không ăn cô ta vào bụng. Người con dâu này cũng không phải là đứa con gái mới lớn chưa từng trải việc đời. Trong khi sử dụng súng đạn, địa vị còn cao hơn chúng ta.”
Hai người đi xuống lầu, nhìn thấy Đông Đình Phong cùng Đông Lục Phúc đang nói chuyện ở phòng khách, Đông Kỳ đang ngồi lẳng lặng bên kia sô pha, chơi xe lắp ráp trên tay, nhìn thấy mẹ xuống lầu, thằng bé để xe lắp ráp qua một bên, đứng lên, lẳng lặng nhìn, hai mắt mở thật to, tràn đầy nghi hoặc.
Đông Đình Phong đi đến đón, nhìn vợ đầy khoái trá, mà mẹ anh cũng tỏ ra ôn hòa, biết rõ bọn họ nói không sai.
“Tốt lắm, tốt lắm, mẹ đem nàng dâu bảo bối của con không bị tổn hại một cọng lông nào trả lại. Có cần phải kiểm tra một chút không? Đứa trẻ này vừa nghe mẹ và con nói chuyện, liền có bộ dạng sợ mẹ sẽ ăn thịt con, thật là có vợ rồi thì quên mẹ.”
Hà Cúc Hoa đẩy Ninh Mẫn vào lòng con trai mình, cười một cái, hai đứa trẻ này thật xứng đôi ___ địa vị và năng lực của Cẩn Chi, anh thật sự cũng không cần phải đi tìm thiên kim tiểu thư nhà danh môn làm vợ, người anh cần là một người phụ nữ yêu anh hiểu anh, những thứ khác đối với anh đều không quan trọng.
Ưm chỉ mong lựa chọn lần này là đúng.
“Mẹ, nào có khoa trương như mẹ nói, con luôn tin tưởng mẹ, cũng tin tưởng nàng dâu của mình”
Đông Đình Phong cười vui sướng, nhẹ nhàng ôm lấy eo người phụ nữ, điệu bộ khom người nói nhỏ với vợ của mình, mẹ anh trông thấy mà cười trêu chọc, vốn là hài hòa như vậy.
Hà Cúc Hoa mấp môi quay đầu nhìn về phía Đông Lục Phúc: “Cha, cha đến xem có phải không, chúng ta nuôi tên tiểu tử này ba mươi mốt năm, cha có nhìn thấy nó quá vui vẻ như vậy bao giờ chưa... chậc...thật giống như nhạt được vật báu vô giá vậy”
Ông cụ cười, cũng không phải là, đứa trẻ này từ nhỏ đã sớm trưởng thành, hơn nữa chuyện trên đời đối với nó mà nói cũng không có gì không thể làm, cho nên, đối mặt thành công nó luôn không sợ hãi.
Mua bán đại loại, làm thành công đơn giản chỉ là việc dệt hoa trên gấm (càng làm càng đẹp).
Anh làm việc cẩn thận, không vì cái gì khác, nhưng để tập đoàn có một hướng đi huy hoàng mới, để mỗi người đi theo anh, đều có cuộc sống viên mãn. Chỉ với sức lực non nớt của chính mình, làm cho Ba Thành giàu mạnh, đã nuôi dưỡng dạy dỗ người dân Ba Thành nhờ mấy thế hệ nhà Đông gia họ đều có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung túc.
Nhìn về toàn bộ Đông Ngải, ngoài Ba Thành, còn có nơi nào giá phòng bình ổn giá, vật giá lại lợi ích thực tế như vậy không?
Đằng sau tất cả, đều có công lao của Đông gia âm thầm bình ổn giá
Đông Lục Phúc đến nay đảm nhiệm chức vụ thị trưởng danh dự Ba Thành, chức vụ này là do bộ chính phủ bổ nhiệm, ngoài chức thị trưởng ra những chức vụ khác đều có quyền lực đặc thù. Nguyên nhân vì có trói buộc với Đông gia, cũng duy trì nền kinh tế Ba Thành mới có thể trong vài thập niên trở lại đây trở thành một trong ba thành phố lớn nhất cả nước.
Đông gia gia nghiệp lớn, quyền lực lớn, trong mắt người ngoài Đông gia cao cao tại thượng, nhưng cởi bỏ dòng họ đi, họ cũng chỉ như những người bình thường, cũng có khát vọng như người bình thường.
Để sở hữu một phần thông minh, đó là vấn đề mỗi con người khi sinh ra. Đông Đình Phong, cháu trai của ông, con buôn trong mắt người đời, chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn xem, thật buồn cười.
“Trong lòng mỗi người đến khi tuổi tác nhất định, đều sẽ muốn trú ngụ trong giấc mộng cùng người tình, một khi đã gặp được tình yêu đích thực liền cưới, giấc mộng trở thành hiện thực, như vậy thì đào đâu ra bảo vật vô giá chứ”
Ông cụ nói, đã từng ông cũng từng có một khối bảo vật vô giá.
“ông lời nói này của ông con rất thích nghe”
Đông Đình Phong gật đầu hòa cùng: “Mẹ, hôn sự của con xem như đã có chỗ đặt, chuyện của mẹ và chú Đường, khi nào thì nên lo liệu đây..”
“Đúng vậy a, đúng vậy Cúc Hoa con cũng đến lúc suy nghĩ cho bản thân mình đi”
Ông cụ cũng không phản đối con dâu tái giá.
Hà Cúc Hoa ngẩn người ra, bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại nói đến chuyện của con ở đây...”
“Mẹ, chú Đường đợi mẹ nhiều năm như vậy, mẹ cũng nên cho chú ấy xứng đáng chứ?” Đông Đình Phong tóm được cơ hội liên khuyên mẹ.
Hà Cúc Hoa trầm ngâm một chút lãnh đạm cười: “Chuyện của mẹ, mẹ tự biết đắn đo chừng mực, bây giờ à, vẫn phải làm chuyện quan trọng của con hơn. Hôm nay mấy giờ máy bay đến?”
“3h 30”
“Vậy thì mau đi chuẩn bị, mẹ phải đi thay quần áo, lát nữa còn đi. Cẩn Chi, Ninh Ninh, các con cùng tiểu Kỳ nói chuyện đi..”
Hà Cúc Hoa đem đề tài thổi bay đi, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Đông Kỳ không nói lời nào vẫn yên lặng.
“Bắt đầu từ ngày mai tiểu Kỳ phải đi học. Đừng để trong lòng nó có vướng mắc”
Không nói thêm gì nữa Hà Cúc Hoa vội vàng rời đi, đi ra ngoài phòng, hưởng thụ ánh nắng ấm áp ánh mắt của bà bỗng kinh ngạc.
Đúng vậy, trong lòng mỗi người đều có một bảo vật vướng mắc, đã từng, Đông Diệu Hoa cũng là bảo vật trong lòng bà.
Giữ vừng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại vì sự xuất hiện của Thường Hoan, bà rút cục cũng từ nấm mồ của tình yêu mà đi ra, cho tới bây giờ, chân tướng sự việc đã rõ ràng, chồng bà cũng không có phụ bà, mà ngược lại chính bà lại nằm trong lòng người đàn ông khác.
Loại mùi vị này, thật quái gở.
Ai. bà thở dài, có chút uất ức. Mấy ngày không gặp A Đường, hôm qua ông cũng không tới.
Vẫn còn tức giận.
Không có người đàn ông nào, trong tình cảnh như vậy lại dễ dàng tha thứ..
Hoặc là bà nên sống nốt cuộc đời còn lại ở Đông gia, đều đã có tuổi... nhưng bà đối với người đàn ông kia còn có bận tâm như vậy.
Đông Đình Phong và Ninh Mẫn rất hiểu rõ, bọn họ phải cùng nói chuyện với Đông Kỳ, đứa trẻ này rất mẫn cảm, chuyện phát sinh chỉ sau một đêm, trong lòng nó sẽ có rất nhiều nghi ngời, chỉ là nó vẫn luôn chịu đựng, không có hỏi.
“Con trai có vấn đề gì muốn hỏi cha không?”
Lên lầu đóng cửa lại bọn họ ba người một nhà.
Ba người cùng ngồi trên sô pha, Đông Kỳ ngồi ở giữa, Đông Đình Phong và Ninh Mẫn ngồi hai bên cậu, ánh mắt hai người cùng dừng trên người đứa trẻ.
“Cha, mẹ không phải là mẹ sao?”
Đông Kỳ hỏi có chút u buồn trên mặt đều mang vẻ buồn tẻ, hai tay nắm chặt không ngừng, tựa hồ không biết theo ai, hết nhìn cha rồi lại nhìn mẹ.
Rõ rằng là mẹ, tại sao lại không phải.
Ai.
Đông Đình Phong và Ninh Mẫn cùng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đối với Đông Kỳ mà nói có chút tàn khốc, nhưng sự tình đã được vạch trần, đứa trẻ này thông minh như vậy bất luận thế nào cũng không thể giấu diếm nổi.
“Đúng vậy, cô ấy không phải mẹ con, chỉ là lớn lên trông giống mẹ con”
Đông Đình Phong dùng tay của mình ôm bờ vai bé nhỏ của con trai, nhìn mặt con trai đã trắng bệch đi, ủy khuất muốn khóc, nhưng nó nhịn, kiên cường chống đỡ nói:
“Nói cách khác Vãn Vãn là con của mẹ, con vốn dĩ không phải...cha, cha có thể nói cho con biết đây là chuyện gì đã xảy ra không? Con nghĩ không thông... con... con tại sao lúc này con đột nhiên trở thành đứa trẻ không có mẹ chứ? Mẹ con đâu? Có phải mẹ không cần con không?”
Âm thanh run rẩy, lộ vẻ hoang mang rất nhiều.
Đông Đình Phong ôm con trai vào lòng, hôn một cái rồi giải thích:
“Không, mẹ con không phải không cần con...”
Việc này biết nói thế nào cho rõ cho thỏa đáng đây. Anh trầm ngâm một chút. Đông Kỳ nhân cơ hội nói chen vào:
“Nhưng mẹ chưa bao giờ nhìn con”
“Bởi vì mẹ không tìm thấy con”
“Làm sao có thể không tìm thấy con?”
Đông Kỳ cũng không phải muốn làm to chuyện. Đông Đình Phong nghĩ nghĩ, nâng gương mặt con trai lên, trải lời rất nghiêm túc.
“Vấn đề này rất phức tạp, bây giờ cha cũng không có cách nào nói cho con hiểu rõ. Như vậy đi, đợi khi con tròn mười sáu tuổi, cha sẽ lại giải thích vấn đề này cho con được không?”
“Năm con tròn mười sáu tuổi?”
Khuôn mặt Đông Kỳ suy sụp, nước mắt trực rơi xuống:
“Cha, ý của cha, trong mười năm tới, trong cuộc sống của con sẽ không có mẹ?”
“Không con sẽ có một người mẹ”
Đông Đình Phong nỗ nực dẻo mồm đưa gương mặt nhỏ bé của con hướng Ninh Mẫn dịu dàng nói: “Cô ấy gọi là Ninh Mẫn, đã là vợ của cha, cha biết trước kia con vẫn luôn thích cô ấy, về sau con có thể tiếp tục thích, bởi vì cô ấy sẽ là một thành viên trong gia đình chúng ta, còn tiểu Vãn Vãn cha sẽ cố gắng đoạt lại, sẽ trở thành bạn tốt của Tiểu Kỳ.”
Đông Kỳ chớp chớp mắt, nhưng không có gọi, ngược lại quay đầu nhìn về phía anh, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Cha, cha ly hôn mẹ sao?”
“Cha có thể lựa chọn không trả lời chuyện này được không?”
“Vì sao không thể trả lời?”
“Bởi vì chuyện này vô cùng phức tạp, trong chốc lát không thể nói rõ, còn con, nhất định nghe cũng không hiểu..”
“Nhưng nếu cha không ly hôn mẹ, làm sao cha có thể lấy người khác được?”
Đông Kỳ nghiêm mặt không muốn u mê bị lừa dối.
“Hôm nay con đã tra qua <>của Đông Ngải Quốc, thi hành chế độ một vợ một chồng, trùng hôn là phạm pháp. Sau đó con đã nghiên cứu về trường hợp hiện nay của cha, cha muốn cưới người khác chỉ có hai khả năng, một là cha và mẹ ly hôn, hai là mẹ đã chết. Cha lẽ nào mẹ đã chết? Cha không muốn nói cho con biết?”
Nhìn xem, đứa trẻ này đã nghĩ thâm sâu như vậy, đối với chuyện không hiểu, chỉ im lặng đi điều tra.
“Không chết, rất phức tạp, chờ khi con lớn lên, chờ khi con nhận thức được nhiều hơn, có kinh nghiệm sống, cha sẽ đem chuyện này kể lại từ đầu đến cuối cho con được không? Đây là ước định của cha con ta, mẹ mới của con có thể làm chứng, hẹn ước mười năm sau chúng ta lại nghiên cứu được không?”
@by txiuqw4