sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 219 - 220

Đông Đình Phong chìa tay ra. Đông Kỳ nhìn nhìn cân nhắc, có nên làm ước định này không. Cậu có thể thấy hiện tại cha chắc chắn không muốn nói rõ mọi chuyện, có hỏi lại cũng vô dụng, như vậy, cậu đành phải...

Cậu cắn môi, đập tay thật mạnh, còn giọng nói vang lên giòn tan: “Được, vậy một lời đã định”

Ninh Mẫn lẳng lặng nhìn, trong lòng suy nghĩ, biểu hiện nay của Đông Kỳ là có nhận cô hay không.?

“Tiểu Kỳ...”

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, thật là Đông Kỳ cứ như vậy mà xa lánh cô.

“Thật xin lỗi, cô không nói rõ mọi chuyện cho con biết...”

Cũng không biết bản thân mình nói sai ở đâu, lông mày của Đông Kỳ gắt gao nhíu lại, dường như không vui còn cúi thấp đầu xuống.

“Làm sao vậy?”

Đông Đình Phong thấy vẻ mặt khác thường của con trai, xoa mái tóc mềm mếm của cậu: “Làm sao lại ủ rũ vậy, vẫn còn tức giận chúng ta?”

“Không có”. Đông Kỳ cúi đầu, lắc

“Vậy thì lám sao?”

“Là con đau lòng”

“Vì sao con đau lòng?”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng hỏi, đến gần ôm lấy Đông Kỳ, thân hình bé nhỏ thật rắn chắc, mang theo mùi sữa, mùi vị rất sạch sẽ

“Về sau có chuyện gì đau lòng, con có thể nói ra, chia sẻ vui vẻ cùng mọi người, như vậy niềm vui được nhân đôi, chia sẻ nỗi buồn, nỗi buồn sẽ được giảm đi một nửa, tiểu Kỳ cô và con cùng làm đôi bạn thân thiết khăng khít, con đồng ý không?”

Lời nói này làm ánh mắt đứa trẻ phát sáng, hiện lên vui mừng, nhưng giữa chân mày vẫn mang theo chần chừ.

“Con đương nhiên đồng ý, nhưng... nhưng mà...”

“Nhưng cái gì..?”

“Nhưng con không nghĩ sẽ gọi cô là cô, con chỉ muốn gọi cô là mẹ”

Nói lời này ra cậu có chút ngượng ngùng, mặt đỏ rân lên. Ninh Mẫn ngẩn người ra, nở một nụ cười. Trời ạ, đứa trẻ này khiến cô cảm thấy kinh ngạc vui mừng. Cô lập tức ôm tên tiểu tử đáng ghét này vào lòng.

“Ước gì, ước gì đâu, ... mẹ còn đang lo lắng con sẽ ghét mẹ...”

“Con làm sao có thể chán ghét mẹ?”

Đông kỳ mặt mày hớn hở, ôm chặt mẹ: “Con sợ mẹ không thích con, càng sợ gặp Vãn Vãn con thật không có mặt mũi, đi dành mẹ của người khác...”

Hóa ra, hóa ra là do cậu nghĩ nhiều. Tình thương của mẹ tinh tế tỉ mỉ, tình thương của cha đôn hậu cẩn thận. Đông Kỳ không thiếu tình thương của cha nhưng cậu thiếu tình thương của mẹ.

Đối với mẹ, cậu chưa từng tiếp xúc qua, đối với khát vọng và niềm vui khi có mẹ đẻ, đều đến qua những bức ảnh, lúc xuất hiện trước mặt cậu, cậu vui mừng khi có được điều tự nhiên như vậy chuyển thành người thật bên cạnh cậu. Huống chi người mẹ này khiến cậu sùng bái.

Vừa lúc đó cậu lại được báo cho biết người mẹ này không phải mẹ đẻ của cậu, sự thật này là chuyện làm người ta nản lòng nhụt chí.

Xác định đây là một sự thật, tâm tình của cậu không tốt, bởi vì cậu rất sợ mẹ không sinh ra cậu mà không thích cậu.

Bây giờ cậu rất vui, bởi vì mẹ trước sau như một vẫn thích cậu, như vậy là đủ rồi..

Về chuyện mẹ đẻ, nếu cha đã nói như vậy, thì cậu sẽ không đi nghiên cứu suy nghĩ nhiều nữa, mặc dù có điểm bất hiếu nhưng cậu vẫn thích người mẹ bây giờ. Đành phải xem nhẹ không có lương tâm, trong lòng có chút bất an.

Đông Đình Phong nhìn con trai cùng vợ ôm nhau, dựa lưng vào ghế sô pha cười ấm áp.

Ưm đây chính là gia đình mà anh muốn, vợ hiền con ngoan, tương lai những ngày tháng đáng giá mong chờ...

3h30 trước khi lên máy bay, Đông Đình Phong nhận được một tin xấu.

“An Na không thấy đâu rồi”

“Không phải có người trông sao? Sao lại không thấy đâu?”

Ninh Mẫn ngửi được mùi âm mưu. Hà Cúc Hoa sắc mặt kém đi từ chỗ ngồi đứng lên: “Đứa bé này rút cuộc là nghĩ cái gì...phá thai như vậy còn muốn chạy đi đâu...không được mẹ phải đi tìm...”

“Mẹ chuyện này người của con sẽ làm tốt, mẹ quay về cũng vô dụng, hẹn gặp mặt 6h tối, chúng ta không nên chậm trễ...”

Đông Đình Phong không để mẹ rời đi, máy bay đúng giờ cất cánh.

“Mẹ mỗi người đều có trách nhiệm về hành vi của bản thân mình, An Na không phải là trẻ con, chuyện lần này không phải là bắt cóc, mà là cô ấy cam tâm tình nguyện theo chân bọn họ đi..”

“Anh cảm thấy là ai ở phía sau bày ra tất cả trò này, hai lần tốn nhiều tiền để lập kế anh, người này, , , , không giàu cũng quý, ở trong lòng anh có đối tượng hoài nghi rồi có phải không?”

Ninh Mẫn cảm thấy lời chồng nói rất có lý nên khi hai người ở chung cô đã hỏi

Đông Đình Phong cũng không để mọi chuyện trong lòng:

“Trước mắt không có, nhưng yên tâm đừng nóng vội, cá sẽ cắn câu, rút cuộc con cá lớn thế nào chúng ta phải chờ con cái kia ngóc cổ lên, ở trong nước đục vớt cá lên, bà xã, tiếp theo chúng ta có thể an tâm mà nghiên cứu chuyện hôn sự rồi, ... anh cảm thấy bây giờ phải dỗ cha vợ, mẹ vợ còn cả ông cụ nhà vợ vui vẻ, mới là đại sự trên đầu anh..”

Lời của anh, lập tức đem kinh hoàng của bọn họ trong mớ hỗn độn chuyển sang một thế giớ ấm áp. Anh hôn trộm cô.

Ninh Mẫn bật cười thừa nhận trìu mến của anh, anh ôm cô trong ngực mình, nụ hôn của anh cho cô cảm giác ấm áp, được che chở, được coi trọng. May mắn ở trong chuyên cơ này, cũng may mắn cất cánh sau này, họ ở lại trong phòng của mình không có đi ra ngoài.

Đúng vậy buổi tối hôm nay có tiệc rượu gia đình, vấn đề bàn luận chính là hôn sự của bọn họ.

“Cẩn Chi...”

Cô vòng tay ôm cổ anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt dễ nhìn của anh, mắt đẹp, môi đẹp, cô cắn nhẹ một cái nói:

“Bọn họ nói hôn nhân kết hợp hai họ, cũng không phải chuyện đơn giản của hai người, anh cảm thấy có đúng không?”

Đông Đình Phong mỉm cười, anh bây giờ, lúc lén ở chung sắc mặt vẫn luôn ôn hòa.

“Ừm rất đúng, đây là chuyện kết hợp của hai gia đình, nhà gái muốn dung nhập trong cuộc sống gia tộc nhà trai, thì cùng xây dựng cuộc sống gia đình hai bên của vợ chồng, nhà trai cũng sẽ như vậy mà trở thành một thành viên trong gia tộc nhà gái.”

“Em cảm thấy, trong quá trình này nhà gái có vẻ bị động, làm vợ, cô ấy chẳng phải trong hoàn cảnh sống hàng ngày mà ra sao. Phải đi vào một hoàn cảnh sống hoàn toàn lạ lẫm, cô ấy một lần nữa thích ứng với hoàn cảnh mới, còn phải ứng phó với các mối quan hệ nhân thế nhà chồng... ngẫm lại khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ..”

Đông Đình Phong nghe được liền cười, người phụ nữ của anh, cuối cùng cũng có nhận thức hôn nhân rồi, anh vân vê mặt của cô.

“Sau kết hôn chúng ta sẽ ở vườn Tử Kinh một thời gian, để em thích ứng với cuộc sống có đàn ông, yên tâm, cuộc sống của anh, không quá phức tạp, quan hệ ba cô sáu bà, em cũng không cần phải đi ứng phó, có mẹ rồi, em ý, yên tâm làm vợ anh là được rồi, giống như trước đây, trước đây như thế nào, về sau sẽ như thế đó.”

“Tóm lại không giống nhau, trước đây em vào vai Hàn Tịnh cái đó gọi là diễn, diễn hỏng có thể chạy trốn, hiện tại em là Ninh Mẫn, xử lý quan hệ không tốt, lẽ nào em lại vứt anh đi mà chạy sao?”

“Người phụ nữ ngốc, em đã thành công thu phục được mẹ và tiểu Kỳ, còn lo lắng cái gì, ...về sau, chúng ta chỉ cần cuối tuần thì về Đông viên, còn thời gian khác chúng ta sẽ có những ngày tháng của riêng mình, đến lúc đó tiểu Kỳ sẽ học ở trường học nội trú, trong cuộc sống của em chỉ có anh”

“Đợi chút, anh muốn cho tiểu Kỳ học nội trú?” Ninh Mẫn gọi lại

“Ừm, con trai từ nhỏ phải học tự lập, không thể ỷ lại vào chúng ta”

“Như vậy, ông chẳng phải sẽ rất cô đơn sao?Tiểu Kỳ cũng còn nhỏ không cần thiết phải tự lập sớm như vậy, đem đứa trẻ huấn luyện không giống đứa trẻ, người cha này thật sai lầm”

“Tự lập muộn, không bằng tự lập sớm”

Đông Đình Phong cảm thấy sớm tự lập rất tốt, đây là điều thứ nhất, điều thứ hai, anh không muốn có người pha hỏng thế giới hai người của bọn họ, tương lai bọn họ có một không gian nuôi dưỡng tình cảm ổn định, con trai cũng không thể chiếm lĩnh thời gian của bọn họ.

Ưm con trai, anh có thể sai khiến, nhưng con gái Ninh Mẫn, ngược lại, lại là phiền phức nhỏ.

Anh phải đem nhóc con kia cùng với mẹ của cô ở chung một chỗ, dùng phương pháp hợp lý, tách ra một thời gian ngắn, chờ khi một bước nâng cao quan hệ, lại sống một nhà bốn người. Đấy chính là kế hoạch cuộc sống tương lai anh vạch ra.

“Đối với hôn nhân em có ý kiến gì không?”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề. Cô nhất thời bị hỏi ngược lại. Ninh Mẫn năm nay 27 tuổi, 7 năm trước, cô đã từng tưởng tượng qua hôn nhân, khi đó cô còn đi theo Hoắc Khải Hàng.

Ở cùng Hoắc Khải Hàng, xác định quan hệ yêu đương, một khắc đó, cô liền nghĩ, đoạn quan hệ này có thể tiến tới hôn nhân không?

Hôn nhân như vậy, tự mình có thể thích ứng được hay không?

Hoắc gia không thể so sánh với những gia đình bình thường, làm dâu Hoắc gia, phải có năng lực ứng phó khi có chuyện đột nhiên xảy ra, nói năng tao nhã, và phải có thủ đoạn giao tiếp xa hội mạnh mẽ.

Làm Hoắc phu nhân, là bắt buộc ở trong kiếp chính trị trợ giúp cho chồng con, đến khi phát triển lớn mạnh.

Gả cho người đàn ông như vậy, không cần hoài nghi gì rất áp lực.

Mà khi đó cô còn không có đầy đủ năng lực để kháng cự. Cho nên cô đã lựa chọn che dấu tình yêu, muốn nuôi dưỡng tình cảm trong âm thầm lặng lẽ, để đảm bảo cho đoạn tình cảm này có thể ổn định mà tiếp tục phát triển.

Bởi vì cô sợ hãi bị Hoắc gia phủ nhận. Cho nên cô lo lắng, bọn họ còn quá trẻ, không có khả năng đi phản kháng dây xích lợi ích, chỉ biết đè nén.

Cuối cùng bọn họ vẫn khuất phục trước sự thật của cuộc sống, cuối cùng không thể để đoạn tình cảm ấy tiến lên hôn nhân như cô vẫn nghĩ.

Sáu năm sau, cô không hy vọng xa vời với hôn nhân, chỉ muốn ở cùng con gái nhìn con ngày ngày lớn lên khỏe mạnh, hôn nhân và quan hệ nam nữ với cô không có quan hệ. Cuộc sống của cô đơn giản như vậy.

Mà nay, vấn đề hôn nhân lại xảy ra ở ngay trước mắt.

Đúng vậy, cô muốn kết hôn.

Ồ không, kỳ thật cô đã kết hôn, đã tiến vào hôn nhân, chỉ là cô vẫn còn chưa chính thức dung nhập vào hôn nhân, còn không có nhiều thời gian đi cảm nhận hôn nhân của chính mình. Bởi vì mấy ngày này, cô đều trải qua những việc chấn động lòng người, nhưng tương lai cuộc sống hôn nhân trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của cô.

Sẽ có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, trở thành một phần sinh mệnh của cô không thể vứt bỏ, sẽ có hai đứa nhỏ đáng yêu, điểm xuyết cho cuộc sông gia đình của họ. Vẫn còn có một tiểu bảo bối đang lớn lên từng ngày trong bụng cô. Để bọn họ một nhà năm người thân thiết bên nhau.

Cô nghĩ như vậy, rúc vào trong lòng người đàn ông, tay người đàn ông cũng ôm thắt lưng cô, dịu dàng nói: “Một người chủ trì nổi tiếng Trung Quốc nói một câu như này: Sợi dây vững chắc nhất của hôn nhân không phải là đứa trẻ, không phải là tiền bạc, mà là cùng lớn lên trên tinh thần”

“Dewey nước Anh nói: hôn nhân mĩ mãn được ví như lương hưu đặc biệt, thời Thịnh Niên anh đem tất cả những thứ anh có bỏ vào trong đó, năm này tháng nọ, nó từ bạc trắng mà chuyển thành hoàng kim, lại từ hoàng kim chuyển thành bạch kim.”

“Tác giả hiện đại người Mỹ W.A.petersen nói: nghệ thuật hôn nhân ở chỗ, không cần chờ mong chồng toàn thân hòa quang ánh sáng, vợ là thiên sứ bay lượn, không cần đối phương thập toàn thập mỹ, mà muốn bồi dưỡng tính dẻo dai, tính nhẫn nại, hiểu chuyện và hài hước.”

“Em cảm thấy hôn nhân chính là một cái vòng anh một nửa, em một nửa, ma sát hợp thành, mưa gió không xâm phạm, cùng tiến lui, cùng chung vinh nhục, Đông Cẩn Chi từ hôm nay về sau, em đem em giao cho anh, anh đem anh giao cho em, khen ngợi ưu điểm, bao dung khuyết điểm, chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng thử thách, chiếc vòng này, tuyên bố thuộc về chúng ta sở hữu ánh sáng rực rỡ này.”

Anh nghe xong mỉm cười, hôn cô một cái hôn sâu sắc, trả lời:

“Được, chúng ta cùng cố gắng”

Tình yêu, là một nam, một nữ tâm đầu ý hợp. Hôn nhân là vợ và chồng, cần cùng kinh doanh sự nghiệp cả đời, hiện tại, bọn họ đã đạt đến cùng chung nhận thức, nên vì sự nghiệp của bọn họ, mà tận tâm tận lực cả đời

Bữa tiệc lúc 5h, đồ ăn rất phong phú, địa điểm là ở Ninh gia_ Bình Sơn vùng giải phóng cũ, cha mời một đầu bếp, nấu một bàn đồ ăn, người nhà hai bên ngồi vòng quanh, cùng nhau vui vẻ nói chuyện kết hôn, không khí rất thân thiện.

Ninh Mẫn ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, nhìn anh niềm nở rót rượu cho người nhà mình, từng động tác giơ tay nhấc chân, bộ dạng của một vãn bối, thu lại hết sự kiêu căng, lãnh đạm, mặt mày luôn nở nụ cười, ôn nhu như ngọc, biểu lộ tính tình tốt, so với anh trước đây như hai người khác nhau. Một người đàn ông tung hoành trong thương nghiệp, lại ở đây là chàng rể bình thường khẳng định được đối đãi đặc biệt.

Cô nhìn ánh mắt đánh giá vừa lòng của mẹ, tán thưởng của cha, yêu mến của ông, tất cả đều mặt mày tươi cười.

Đông Lục Phúc và Hà Cúc Hoa cũng bỏ xuống dánh vẻ làm cao, tỏ ra hết sức khiêm tốn, trọng người, bọn họ giống như gia trưởng trong nhà bình thường vậy, tất cả đều thu xếp cho chuyện hôn sự của cháu trai, con trai.

Cha Ninh Trùng, uống vào bụng mấy chén rất hưng phấn, đứng lên cầm chén rượu nói: “Đông lão đích thân trịnh trọng tới đây bàn chuyện hôn sự như thế, điều này khiến vợ chồng chúng tôi rất cảm động, vốn dĩ Ninh Mẫn mới về nhà, ý kiến của mẹ nó và tôi thật sự không muốn gả nó đi sớm như thế. Muốn giữ lại bên cạnh một thời gian, mới là chuyện chúng tôi muốn”

Lời này làm trong lòng Đông Đình Phong rơi lộp bộp, đưa mắt nhìn người phụ nữ của mình, trong lòng vội vàng.

“Cha... kết hôn xong A Ninh vẫn có thể chăm sóc hai người mà...”

Lời vừa nói ra, anh mới phát hiện ngữ khí trong lời của mình rất nặng không chịu thả người____ trước kết hôn sau kết hôn, ở nhà mẹ đẻ chuyện này hoàn toàn không giống nhau.

Ninh Trùng nở nụ cười, nghe ra được, chàng rể mới này đã muốn vội vàng cưới vợ về...tuy rằng trên pháp luật bọn họ đã là vợ chồng, nhưng trong mắt người thường, cử hành hôn lễ mới tính là vợ chồng đúng nghĩa, hình thức của hôn lễ này, là không thể không có.

“Đúng, ta biết, Cẩn Chi à, con đừng sốt ruột, ta cũng biết, tuổi của Mẫn Mẫn cũng không còn nhỏ, qua tết này thì đã 27 tuổi, chúng ta cũng không thể giữ nó lại, làm lỡ đại sự chung thân của nó, huống hồ, giấy tờ cũng rành rành, chẳng khác nào là người nhà Đông gia các người, các người qua đây nói chuyện kết hôn niềm nở như vậy, đây chính là tôn trọng đứa trẻ này, ...chúng ta làm cha mẹ sao không muốn gả... chỉ là...”

Ninh Trùng nhìn về phía vợ. Lăng Châu buông đũa, nhìn qua con gái, lên tiếng:

“Chỉ là Mẫn Mẫn nhà ta từ nhỏ đã ở trong quân đội, tình tình có chút cứng đầu hơn so với con trai, khi đảm nhiệm nhiệm vụ rất liều mạng, lúc ở nhà mọi việc đều lơ mơ. Gia tộc nhà Đông gia, nhiều người, quan hệ phức tạp, mà Mẫn Mẫn nhà chúng tôi, cũng chưa bao giờ là thục nữ, không có mặt cốt cách của thiếu nữ đài các nhà giàu, Đông lão, bà thông gia, sau này, Mẫn Mẫn nhà chúng tôi nếu có làm điều gì không chu đáo, mong mọi người khoan dung cho nó nhiều hơn.”

Lăng Châu nắm tay con gái, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ.

Mỗi đứa con gái đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, lúc gả con đi khó tránh khỏi sẽ có cảm xúc khác thường, bao nhiêu năm nuôi lớn, một khi trở thành vợ người ta, tuy rằng con vẫn là con, nhưng chung quy là đã lấy chồng, nhà mẹ đẻ trở thành khách.

Trừ lần đó ra, còn phải lo lắng con gái gả đi có phải chịu ủy khuất hay không, người mẹ nào cũng phải xác thực yên tâm mới được.

“Mọi người yên tâm, Cẩn Chi nhà chúng ta có được bảo bối Ninh Ninh rồi, những ngày này của Ninh Ninh tại Đông gia không phải trải qua rất dễ dàng sao? Về mặt xã giao, những cái khác, đều không cần Ninh Ninh phải ra mặt, đương nhiên, theo ta thấy, chỉ cần Ninh Ninh đồng ý, thì có chuyện gì làm khó được nó chứ, chú Ninh ông nói có đúng không? Cẩn Chi nhà chúng ta ấy à, ánh mắt kia rất có khả năng, vừa gặp Ninh Ninh nhà các người, lập tức say đắm, có thể thấy được Ninh Ninh được dạy dỗ xuất sắc biết bao...

“Ừm, đương nhiên, chẳng ai hoàn mỹ, tài năng có chỗ không bì kịp, tóm lại vẫn là có, đó cũng là điều bình thường. Con người ấy à, sống đến già, học đến già, nhưng chuyện kết hôn, chính là đổi nơi sống tiếp tục những ngày tháng, lúc mới bắt đầu, có thể có chút không quen, qua một thời gian ngắn, có thể đem những ngày tháng sôi động, có mùi, có vị...”

Đông Lục Phúc rất vui vẻ, cầm ipap ở bên cạnh qua, Đông Đình Phong mặt mày hớn hở, ông đem qua cho Ninh Đại Hải nói:

“Đây, đây, đây, nhìn những ngày này, nhìn xem, đây là những ngày vừa rồi ở trên máy bay tôi đã chọn, ngày 16 tháng 3, ngày này không tồi, chú Ninh cũng qua đây xem xem...thích hợp, chúng ta sẽ định ngày đó”

Ninh Mẫn nhìn ông đeo kinh đứng lên xem xem, gương mặt già nua hết sức nghiêm túc, nhìn một hồi rồi gật đầu.

“Ta thấy, ngày này cũng không tồi, thời gian trên cũng không tính vội. Chúng ta có thể sắp xếp tốt một chút, như vậy cũng có thể khiến Lăng Châu và Mẫn Mẫn đoàn tụ một thời gian, các vị ấy, thì không biết, nhà chúng tôi chỉ có độc một đứa con vậy, không như Đông gia con trưởng đông con đông cháu nối dõi, từ khi trong nhà có đứa trẻ này, với lão già khọm tôi mà nói, có rất nhiều vui sướng, nhưng niềm vui sướng không được mấy năm, đứa trẻ này liền vào trường quân đội, nhà chúng tôi cũng chỉ cuối tuần mới được náo nhiệt một chút, sau này khi nó vào Liệp Phong, vì nhiệm vụ huấn luyện căng thẳng, một quý chỉ có thể về nhà ba ngày, quá lạnh lẽo, có thể ở với chúng tôi vài ngày, khiến chúng tôi rất vui sướng, đây là việc tốt nha...”

“Được, được, vậy định ngày đó...Cẩn Chi nhà chúng ta cũng phải sắp xếp chuyện công ty ổn thỏa, sau đó, còn có thể đưa Ninh Ninh đi hưởng tuần trăng mật..”

Đông Lục Phúc cười như phật Di Lặc, bởi vì rất vui, Đông Đình Phong cho phép ông uống chút rượu, ông cụ liền uống ực một ngụm:

“Tiếp tục nói đến chuyện sính lễ, địa điểm hôn lễ ở đâu?”

Trưởng bối hai nhà trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Quá trình này Ninh Mẫn chỉ hé miệng cười, ngẫu nhiên lên tiếng ngắt lời được mấy câu.

Còn Đông Đình Phong cũng có lúc nói leo, nêu lên ý kiến và cách nghĩ của anh được vài câu, tất cả những cái khác đều theo ý của trưởng bối mà làm, địa điểm cuối cùng đã định là ở khách sạn lớn ở Ba Thành, còn về sính lễ, số tiền Đông gia đưa quả thật là con số trên trời, nhất thời sợ ngây người cha mẹ Ninh Mẫn, Ninh Đại Hải ngồi lặng cả buổi trời.

Ninh Mẫn không nghĩ tới Đông gia sẽ cho nhiều như vậy, vội vàng hướng Đông Đình Phong nháy mắt ra hiệu, nhẹ nhàng bày tỏ ý kiến của mình:

“Không cần nhiều như vậy, chỉ là chuyện hình thức đi lại, chúng ta nói đơn giản chút là được rồi”

Gia đình bình thường, lúc kết hôn, chuyện tiền sính lễ, luôn muốn cao, tiền sính lễ nói gì là bày tỏ nhà trai xem trọng nhà gái, vì thế, khiến cho rất nhiều chàng trai đau đầu không thôi.

Nhưng với Ninh Mẫn xem ra, điều này hoàn toàn không cần, sính lễ có cao, nói dễ nghe một chút là nhà trai coi trọng nhà gái, nói khó nghe sẽ bị nói là:gia đình nhà họ đã bán con gái đó sao?

Cuối cùng vấn đề sính lễ, Đông gia nghe theo ý kiến của ông Ninh, lấy danh nghĩa của Ninh Mẫn đem một nửa số tiền đi quyên góp xây dựng trường học...

Một bữa ăn, ăn rất thỏa thích, sau khi ăn xong mọi người cùng uống trà, vừa uống vừa nói chuyện, đến hơn 9h, Hà Cúc Hoa cảm thấy mọi việc nói cũng ổn, ông cụ không thể thức khuya, liền chào tạm biệt, sau đó cười hỏi Ninh Mẫn:

“Ninh Ninh con theo ta về Cổ Vân Các hay là ở lại đây, theo lý mà nói con và Cẩn Chi đã đăng ký kết hôn, thì cũng xem như con dâu nhà Đông gia chúng ta rồi, con và Cẩn Chi đã lâu ngày không ở cùng nhau, quay về cũng hợp lý, nhưng con và cha mẹ mình cũng nhiều năm không ở cùng nhau, nghĩ đến, cha mẹ con cũng muốn giữ con lại có nhiều điều muốn nói, ...con tự quyết định đi...”

“Mẹ không cần Ninh Ninh quyết định, con sẽ ở lại đây vài ngày, sáng sớm ngày mai mọi người về Ba Thành đi...công ty bên kia con sẽ chỉ đạo từ xa, chỉ đạo không được, chờ thêm vài ngày về tập trung xử lý.”

Đông Đình Phong hai tay đút túi quần, cười nói. Lời nói nói này hoàn toàn khiến Hà Cúc Hoa bật cười, nhìn Lăng Châu nói:

“Bà thông gia, bà xem xem, đứa trẻ nhà ta dính lấy Ninh Ninh như vậy, người làm mẹ như ta, nuôi dưỡng nó từ nhỏ cũng chưa thấy nó dính lấy mình như vậy bao giờ...”

Đông Đình Phong bị chế nhạo cũng không có cãi lại, anh thực sự không muốn tách ra khỏi vợ mình___ thế này mới tốt, lại vừa mới kết hôn, anh ngay cả ý nghĩ kiềm chế cũng không có, trước mặt mọi người trong nhà anh đã bày tỏ tham muốn giữ lấy cô của mình,

Một đêm này, Đông Đình Phong ở lại Ninh gia, anh ngủ trong phòng của Ninh Mẫn. Đông phu nhân chăm sóc đứa con này rất cẩn thận, biết con không quen mặc quần áo của người khác, sau khi về Cổ Vân Các, bà sai người chuẩn bị quần áo đem qua cho anh trước khi đi còn khử độc làm ấm quần áo mới được mang qua.

Bố trí phòng của Ninh gia cũng không lớn, hai tầng, tầng dưới một phòng khách lớn, một gian bếp, một nhà ăn, một gian thư phòng của ông, một gian phòng ngủ của ông, còn có một gian khác cho người giúp việc. Tầng trên, có hai gian phòng ngủ, hai gian phòng khách, một gian thư phòng của Ninh Trùng, và một gian phòng khách nhỏ.

Phòng của Ninh Mẫn khá lớn, từ buồng vệ sinh có một tấm rèm chia đôi căn phòng, một nửa là giường ngủ, còn nửa kia trong góc để giá sách, trên bàn có một vài cuốn sách.

Quen ở trong căn phòng lớn, cái ổ gà này thật không thể lọt vào mắt của Đông Đình Phong. Cái phòng tắm đặc biệt kia, phòng tắm ở nhà anh cũng bù cho phòng ngủ của cô, không gian thật nhỏ khiến người ta khó thích ứng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx