sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 221 - 222

Về độ thoải mái trong nhà ở, Đông Đình Phong từ nhỏ cũng rất nghiêm khắc, cho nên, mỗi lần mua nhà anh đều cho người nghiên cứu kỹ càng trang hoàng căn phòng, chẳng sợ, anh có thể một lần cũng không đến ở, dù sao tất cả cũng theo yêu cầu của anh, làm không tốt, cũng chỉ có thể rỡ xuống làm lại.

“Chỗ này của em rất nhỏ, sợ là anh ở không quen”

Ninh Mẫn nhìn người đàn ông xem xét địa bàn của cô với ánh mắt là lạ, có chút bất đắc dĩ, người ta là đại thiếu gia cao quý, đi lại có máy bay riêng, có xe riêng, nơi nói đều có chỗ của riêng mình.

Thật sự đồ dùng đều là đồ cao cấp, ở trong phòng tổng thống, một nơi xa hoa đẹp đẽ, so với phòng nhỏ của cô đúng là một trời một vực, thật sự không thể so sánh.

“Xem thường anh à?” Đông Đình Phong nhéo nhéo mũi cô, nói nhẹ

“Tốt xấu gì anh cũng đã vào qua bồ đội đặc chủng, em yêu à, cuộc sống gian khổ anh cũng đã trải qua, so với ký túc xá của bồ đội tốt hơn nhiều, có giường mềm để ngủ, có rèm đẹp để chơi, ...a đúng rồi em thích rèm chen đúng không?”

“Vâng”

“Quay về, anh sẽ cho người làm một cái ở trong phòng tân hôn của chúng ta, treo lên nhìn rất đẹp, rất có vị phụ nữ.”

“Được”

“Đối diện ngọn đèn có thể đẹp hơn một chút...”

Trong lúc này đột nhiên anh nhìn cô cười:

“Hẳn là sẽ rất đẹp...”

Cô nháy mắt, nghiêng đầu nhìn, từ trong ánh mắt xấu xa khi anh cười cô nắm bắt được ý nghĩ khác, mặt cô ửng hồng, vội vàng nhét quần áo vào trong ngực anh.

“Tắm rửa đi... còn muốn cái gì đường ngang ngõ tắt (ý không đứng đắn)”

Anh ôm quần áo, lại gần, thu hết vẻ giễu cợt:

“Sao lại là đường ngang ngõ tắt, a em đỏ mặt, cô gái tâm không đứng đắn... nhất định là hiểu sai...có đúng không? Có đúng không?”

Ai người đàn ông này, có chút sắc, đúng thực muốn ăn, thật là bản tính trời sinh.

Mà cô vừa nghĩ đến hình ảnh này, thực là trẻ em không nên xem___

Ai xong rồi... người đàn ông này hoàn toàn phá hư cô, làm cô thường nghĩ đến chuyện ân ái vợ chồng.

Vừa lúc mẹ ở bên ngoài kêu, cô thoát khỏi tay anh, lên tiếng trả lời chạy tới, anh ở phía sau dương môi cười, ôm quần áo đi về nhà tắm, ở đây có chút nhỏ, đâu đâu cũng màu hồng phấn, anh nhìn, nghiên cứu, cảm giác mới mẻ__ cảm giác tự trải nghiệm mới tinh trong cuộc sống của cô.

Bồn tắm có chút nhỏ, lượng nước của vòi hoa sen không đủ lớn, tắm trần anh không thích, khăn mặt thì không được mềm, nhưng anh dùng chúng lại rất vui.

Mặc áo tắm dài đi ra thấy Ninh Mẫn đang sửa lại ga giường, căn phòng tuy nhỏ nhưng nơi nơi đều tràn ngập bóng dáng cô.

Trên bàn bức ảnh chụp cô mặc bộ quần áo ngây thơ mơ màng, tuổi trẻ như vậy, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra cái cổ đầy tinh quái, nụ cười sáng ngời, chiếc răng khểnh trắng toát, trắng làm say lòng người...

Trên tường treo bức ảnh chụp khi cô chơi nước, nước văng khắp nơi, tóc ngắn bay lên, cười tươi như hoa, bốn phía một màu xanh tươi mát, Ở đây mỗi một bức ảnh lọt vào trong tầm mắt đều là chụp khi vợ còn nhỏ, đều có thần thái bay nhảy.

“Anh tắm xong rồi, em đi tắm đi, máy sấy tóc đâu?...anh phải sấy đầu một chút...”

Ninh Mẫn tìm máy sấy tóc cho anh, anh ngồi trên giường, phía sau, tiếng máy sấy ong ong vang lên.

Cô kinh ngạc một chút, từ nhỏ đến lớn, ngoài người nhà cô chưa bao giờ trải qua đêm cùng người đàn ông khác trong phòng như anh. Người đàn ông này dùng đồ của cô vẫn còn ngượng ngùng. Cảm giác này có chút đặc biệt. Cô nhất thời nuốt không trôi.

Cô đi tắm, Đông Đình Phong đã sấy khô tóc, để máy sấy lại chỗ cũ, chui vào trong chăn cầm xem những bức ảnh ở tủ đầu giường.

Đây là ảnh chụp chung của Ninh Mẫn và Vãn Vãn, một lớn một nhỏ mặt mày hớn hở ngồi trên xích đu, xích đu cao cao, trên đầu có cánh hoa hồng hồng rơi xuống, phía sau ánh nắng chiều màu đỏ, thật đẹp.

Đông Đình Phong híp mắt nhìn trong hoảng hốt, có một loại cảm giác. Ở góc độ chụp này nhìn Vãn Vãn rất giống Đông Kỳ.

Đông viên cũng có xích đu, anh thường cùng đứa nhỏ chơi đùa, ngày đó đứa nhỏ mới tròn ba tuổi, anh ôm nó ngồi ở chỗ đó chơi, đứa trẻ cười miệng a a, vỗ tay, ánh mắt to tròn nhìn bầu trời, rất vui thích.

Chờ Ninh Mẫn tắm rửa xong đi ra anh hỏi:

“Bức ảnh này chụp Vãn Vãn lúc mấy tuổi vậy?”

“Ba tuổi”

“Sao lại để đầu con trai vậy? tóc bây giờ vẫn đẹp hơn”

“À, lúc ấy bận công việc, mà bản thân em không có quan niệm gì về mái tóc, mà dù sao em lúc còn nhỏ đã theo trào lưu để đầu nam tính, đã quen kiểu tóc này rồi, sau này em được khích lệ, nên hai mẹ con cùng để tóc dài, nhìn rất đẹp đúng không, nhưng, cũng quá khó xử lý, đối với việc cuộc sống hàng ngày em xử lý đều có chút vụng về...”

Cô lên giường, dựa sát vào người anh, xem ảnh, đột nhiên thở dài, tâm tình đang tốt không hiểu sao lại có phiền muộn.

Lúc gần tối cô về nhà không có nhìn thấy Vãn Vãn. Mẹ nói ngày hôm qua Hoắc Khải Hàng đã tới đón Vãn Vãn, nói cái gì bà nội anh muốn gặp đứa nhỏ, muốn cùng nhau đón tết, cô vốn không muốn, nhưng tìm không ra lý do không cho gặp. Huống chi Hoắc Khải Hàng nói sẽ đem đứa nhỏ trở về.

“Ngày mai em phải tới phủ thủ tướng đón Vãn Vãn về”

Ninh Mẫn cầm lấy ảnh chụp, lúc trước cô có nói chuyện điện thoại với Vãn Vãn. Vãn Vãn nhớ cô, cô cũng nhớ Vãn Vãn. Đông Đình Phong liếc cái:

“Anh đi cùng em”

“Được, đúng rồi... có chuyện em phải nói với anh...”

Trong mắt của cô có chút vòng vo, đem ảnh cất lại chỗ cũ, xoay người ôm anh

“Có chuyện gì vậy?”

Đông Đình Phong cảm thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

“Ách, kỳ thật cũng không có gì...chính là lúc quay về, anh cùng em đi bệnh viện, mẹ nói Vãn Vãn bị cảm, ...”

Đây chỉ là điều thứ hai, điều chủ yếu cô muốn đi kiểm tra tình hình của mình.

Lúc trước còn chưa có chuẩn đoán chính xác của bệnh viện, cô nghĩ cô chưa cho anh biết vội, để tránh vui mừng quá sớm.

Tuy nhiên mười phần thì cũng có đến tám chín phần là chuẩn, nhưng chỉ là nói miệng, cô không dám mạnh miệng nói, nhỡ đâu không phải.

Rất mất thể diện.

Thật giống như cô muốn sinh con cho anh đến chết vậy. Về chuyện này vẫn là chờ đợi kết quả xét nghiệm rồi hãy nói.

Cô chui vào trong chăn, lôi kéo anh, cùng ngủ trên chiếc giường mà cô ngủ từ nhỏ tới lớn, có chút chen chúc, nhưng vẫn rất dễ chịu.

Hai người dựa sát vào nhau như vậy, đối mặt với tất cả mọi thứ quen thuộc trong nhà, cảm giác thật kỳ diệu, Ninh Mẫn để tay xoa bụng khóe miệng cười.

“Em đang cười”

Anh đang nhìn cô vừa vặn bắt được nụ cười tinh xảo của cô

“Vâng”

Cô thừa nhận, bởi vì cô đang hưởng thụ niềm vui sướng thần bí nào đó.

“Có gì vui sao?”

“Không có gì”

“Có nói hay không?”

Anh cảm thấy bộ dạng mỉm cười như không cười của cô, đặc biệt mê người, hại anh nhìn không rời mắt.

Cô nhíu mày: “Không nói !nha”

Anh cù cô, vừa hay cô cũng sợ cù, cô lăn lộn trên giường trốn tránh.

“Đừng làm rộn... ở đây hiệu quả cách âm không tốt...đừng làm ầm ĩ tới cha mẹ, gây chuyện khó nói, anh không được chạm vào em... hai ngày này anh yên phận cho em...”

Cô vừa gọi, anh cũng không kêu, nhưng tay đã bắt đầu làm chuyện xấu, cô hoảng sợ thở gấp đè tay anh lại.

“Chúng ta chỉ cần nói chuyện...ngô...”

Anh hôn cô, hôn rất nhẹ nhàng triền miên bồng bềnh, khiến cô cảm thấy bản thân mình như người phụ nữ hạnh phúc được sủng ái vậy, nhưng không có tiến thêm, nghe lời cô, chỉ nói chuyện.

Một đêm này, cô nói rất nhiều rất nhiều chuyện từ khi cô còn nhỏ, để anh hiểu được, còn cầm quyển sổ cho anh xem, dẫn dắt người đàn ông này từng chút, từng chút một hiểu cô.

Anh ôm cô ở bên cạnh đèn bàn, rèm che đã hạ, anh hứng thú nhìn quá trình trưởng thành của cô.

Đứa trẻ trước kia còn có gương mặt tròn nhỏ, cô bây giờ đã là mặt trái xoan.

Cô gái nhỏ trước kia đầy nam tính, cắt tóc ngắn, lộ ra vẻ xảo quyệt, cô bây giờ đầy vị nữ nhân, mái tóc dài quyến rũ, xinh đẹp.

Cô nữ sinh trước kia, một thân quân phục, tư thế oai phong lẫm liệt, con ngươi sáng ngời, cô bây giờ, làn váy phiêu phiêu, xinh đẹp đoan trang, mê đắm lòng người.

Một đêm này bọn họ nói không biết bao nhiêu chuyện, nói thẳng đến khi cả hai đều mệt, ôm nhau ngủ, mười ngón tay đan vào nhau.

Một khắc đi vào giấc mộng kia trên môi Đông Đình Phong luôn trực nụ cười.

Đây chính là điều mà trong cuộc sống anh muốn, không xa hoa đồi trụy, đèn hoa rực rỡ chiếu sáng, bóng bẩy tỏa ra bốn phía cuộc sống về đêm, chỉ có ấm áp đơn giản, người vợ nhu tình như nước, dựa vào lòng anh, hơi thở sạch sẽ hòa quyện lẫn nhau.

*

Cùng đêm đó, ở một thành phố khác, một người đàn ông mặc âu phục giày da đẩy cửa tiến vào một gian thư phòng, hướng về Boss của hắn báo cáo:

“Thưa ngài, theo tỉ lệ DNA cho thấy, Đông Dạng và Đông Đình Phong hoàn toàn không khớp, hai người này không thể có quan hệ mẹ con “

Người đàn ông trên sô pha đứng dậy, ánh mắt sáng quắc, nghĩ đến chuyện trước đây hắn vẫn không nghĩ ra, vội phân phó một câu.

“Lập tức điều tra Đông Dạng, từ bệnh viện kia lúc bà ta khó sinh, nhất định sẽ có sơ hở, dấu vết ở đó...”.

Trời tờ mờ sáng, một chiếc xe Audi A6 chạy đến cổng tiểu khu, trên xe là một người đàn ông, đó là Hách Quân, hắn trình giấy tờ cho bảo vệ hỏi vài câu, bảo vệ đưa giấy tờ xem xét, sau đó trả lại và cho đi. Xe dạo qua một vòng ở tiểu khu, sau đó, hắn nhìn thấy ở gần số Bình Sơn 202 có mục tiêu - - Một chiếc xe màu đen Land Rover đang đậu ở bãi đỗ xe công cộng.

Hắn vội vã bước xuống đi đến, nhìn thấy trên mặt đất, tràn đầy ở phía trước chiếc xe đầy đầu mẩu thuốc lá vứt lung tung, khoảng chừng hai ba mươi cái.

Phần cổ họng của hắn lăn một chút, gõ cửa sổ và cúi đầu gọi một tiếng:

"Hoắc thiếu?"

Không ai đáp!

Hắn thử mở cửa, cánh cửa đã được mở và từ trong xe mùi rượu nồng nặc phát ra, một vài lon nhôm từ bên trong lăn ra. Dưới sàn một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, dáng người cao lớn nằm ở ghế sau tay lái tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu, người trông như có thể đem đã chết.

Hắn kêu lên, Hoắc Khải Hàng di chuyển một chút, ngồi dậy, thoáng hiện chút đau phát ra từ trán: Tiếng khàn khàn hỏi:

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Phu nhân tìm người cả đêm! Di động của ngài đã tắt!"

"Tôi cũng không phải là đứ bé ba tuổi!"

Hắn nhàn nhạt đỡ trán, lạnh lùng:

" Chẳng lẽ lúc nào cũng phải báo cáo cô ta sao?"

Giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Cơ thể của người không tốt, không nên ra ngoài lâu như vậy... Cũng không thể uống nhiều như vậy rượu, hút nhiều thuốc như vậy!"

"Hách Quân, cậu là phụ nữ sao? Làm sao càng lúc càng dài dòng như thế !"

"Oa, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?"

Hách Quân không để ý lời nói ghét bỏ của hắn, cảm thấy không được đúng lắm, trạm vào trán Hoắc Khải Hàng thấy nóng như nước sôi, hắn không thể không thốt lên:

"Anh bị sốt rồi! Phát sốt như vậy tại sao lại giày xéo chính bản thân mình. Ngươi không muốn sống nữa sao?"

"Không chết được!"

Hoắc Khải Hàng đẩy hắn ra.

Hách Quân trầm trầm giọng: "Không được, phải đi bệnh viện, Hoắc thiếu đi xuống, ra phía sau ngồi!"

"Không đi!"

"Được, không đi, tôi đây đi tìm Ninh Sênh ca tính sổ!"

Hắn cắn răng, xoay người, không can tâm đi tìm người phụ nữ kia.

"Đứng lại!"

Hoắc Khải Hàng lớn tiếng gọi lại, thấy hắn không ngừng, đành phải đi tới cửa xe dưới, bước chân có phần mềm nhũn, lảo đảo bước đi hai bước đem người kéo quay lại:

"Không được đi!"

"Nếu không muốn tôi tìm Ninh Mẫn, liền phiền Hoắc thiếu phối hợp với tôi. Bằng không, đừng nghĩ Ninh Mẫn sẽ thoải mái trong thời gian này."

Lời này, là uy hiếp.

"Được được được, ta phối hợp, ta phối hợp!"

Hoắc Khải Hàng nóng nảy, thật sự là thân thể quá mệt mỏi, cũng vô lực để chống đối người kia.

Hách Quân lập tức dìu hắn ngồi vào ghế sau, khởi động xe tiền, hắn nặng nề liếc tòa cao ốc xa kia. Vài năm nay, hắn thường cùng Hoắc Khải Hàng đến chỗ này tiếp Ninh lão gia dùng trà, đối với Ninh gia vị trí địa lý rất rõ ràng.

Hoắc Khải Hàng cuối cùng cũng nhìn ra xa vài lần. Sau đó, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiện tay ôm lấy một cái gối ôm, đó là cái gối thích ôm Mẫn Mẫn nhất. Ôm nó, hắn giống như có thể cảm giác được cô không có rời khỏi.

Thật vậy, từng chút một cô đã biến mất khỏi thế giới của mình.

Đêm qua, cô đã lựa chọn người đàn ông của mình, mang về nhà, họ về một đường, chính là đang đang bàn việc hôn sự. Hai nhà nói chuyện cực thân thiết đến tận hơn chín giờ tối, Đồng gia mới ra về. Sau đó, xe Đồng gia xe lại trở lại một chuyến.

Ban đầu, Anh nghĩ muốn đi lên gõ cửa để gặp cô. Nhưng sau đó, Anh đã không đi - - Đông Đình Phong có ngủ lại tại Ninh gia. Nhìn qua cửa sổ, anh có nhìn thấy bọn họ thân mật ôm nhau trong bong tối... Từ trước đên nay anh chưa hề buồn Cho tới bây giờ, dùng thuốc, cả một chai rượu nuốt vào bụng.

Nhiều như vậy năm, tình yêu của anh không dừng lại, một mực tại chỗ chờ đợi, nhưng cô ấy bước càng đi xa, không bao giờ quay đầu lại.

Tình yêu tới thời điểm này là hạnh phúc như vậy, Cô để cho anh cảm nhận được đời sống mọi nơi đều là Thiên đường. Không có vấn đề nhạt nhẽo đơn giản, bởi vì có nàng mà đầy màu sắc.

Mà hiện tại, Anh sống là như vậy đau khổ, mệt mỏi, trong lòng chua xót, nhiều vết thương chồng chất - - rốt cuộc không thể được trở lại bầu trời đầy màu sắc trước kia nữa, cũng không phải là một niềm tin để cho anh cảm thấy được cuộc sống lá sự phát triển rất bất ngờ, chỉ cảm thấy thân thể tại từng tấc lạnh mát.

Yêu một ngườisâu đậm, cưới một người khác. Trái tim của mình đã chết


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx