sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 232 - 233

Từ nhỏ đến lớn, từ trong xương cốt Ninh Mẫn đã lộ ra tinh thần có đánh cũng không suy sụp, đối với cuộc sống cô luôn theo hướng lạc quan.

Khi đó, cuộc sống hết sức ưu đãi cô, có cha mẹ luôn yêu thương cô, có ông nội độ lượng nhìn xa trông rộng, chất lượng cuộc sống, vẫn rất tốt, môi trường sống, vẫn có ánh nắng mặt trời. Không có âm mưu dương mưu, không đánh đánh giết giết, không có ngươi lừa ta gạt, chỉ có cuộc sống học tập đơn giản.

Cô lớn lên trong học tập siêng năng cần cù. Cô tin tưởng trên đời có chính nghĩa.

Cô cho rằng thân là quân nhân nên thể hiện một loại năng lương chính.

Đi lính ở bộ đội, cô mở mang kiến thức tới đẫm máu, và giết chóc, nhưng lòng của cô như trước nắng__ bởi vì cô rất tin tưởng, sự tồn tại của cô là có ý nghĩa: giữ gìn quốc gia yên ổn, giữ năng lượng chính, cô tin tưởng, cô nguyện là người trung thành, như tín ngưỡng của sinh mệnh, có thể là vì người càng nhiều mang đến nhiều hạnh phúc, ân huệ.

Sau khi xuất ngũ, cô ẩn giấu, lấy một thân phận vô cùng bình thường, sống ở trong góc khác của cuộc sống, sáng 9h đi tối 5h về một cuộc sống đơn giản trôi qua.

Trong loại đơn giản này, cô như cũ chuyển giao năng lương ấy__ vài năm ấy cô là thư ký trong đại sứ quán, nhàn đến không có việc gì, sẽ tiếp nhận một số công việc phiên dịch, tìm thêm một ít khoản thu nhập, không phải cô thiếu tiền, mà muốn đủ khả năng đi giúp đỡ những người cần giúp. Để người ta an tâm, cảm nhận giá trị của cuộc sống.

Nhiệm vụ tháng 9, cô sâu sắc lĩnh hội được cảm giác tàn khốc khi bị vứt bỏ. Sự đáng sợ đấu tranh chính trị, ngay cả mạng người cũng nhỏ bé__

Khi đó, cô từng nghĩ người tốt sẽ được báo đáp, đó chỉ là lời nói gạt người, có quyền có thế, thì có thể thao túng được chuyện sinh tử của người khác. Ở trước mặt chính trị, khái niệm chính nghĩa này là không có rõ ràng__ chỉ có thắng hoặc thua, mới có thể trở thành lực lượng chủ đạo.

Hiện tại cô phát hiện ra cảm thấy chính trị là một cái gì đó rất đáng sợ, một khi bước vào sẽ có phiền toái không ngừng.

Phủ thủ tướng, xuất hiện tai nạn xe cộ không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người tạo nên.

Hoắc Khải Hàng tra ra chiếc xe xảy ra chuyện, phanh là bị người ta phá hư, theo quan sát cho thấy, chiếc xe này dừng ở chỗ cửa công trường đang thi công, đã có một người đội mũ lưỡi trai đi vào, người đó không phải lái xe, hơn nữa hắn rất quen thuộc phủ thủ tướng, chỉ chụp được một cái bóng.

Căn cứ vào phán đoán của bảo vệ trong phủ, người này có cải trang, nhất thời không xác định được thân phận. Nhưng lái xe đã chết.

Ninh Mẫn không thể xác định mục đích thực sự của hung thủ gây ra vụ này. Cô chỉ biết một sự kiện, cuộc sống của cô vì lần va chạm này, một lần nữa lại thay đổi.

Liên tục mấy ngày liền, Ninh Mẫn đều canh giữ ở bệnh viện, lấy được những tin tức đều rất tệ.

Nghê Mịch ngữ khí nặng nề nói với cô: “Nên chuẩn bị tốt tư tưởng, theo số liệu báo cáo, trước mắt mà nói, không có hy vọng, hiện tại việc chúng ta có thể làm là chờ đợi thuốc khống chế một thời gian, lại tiến hành phân tích một bước số liệu nữa. Nếu như tủy sống không tương xứng phù hợp, sẽ làm cấy ghép một nửa tủy sống, đây sẽ là cơ hội cuối cùng...nhưng, hậu quả như thế nào, cô nên suy nghĩ kỹ càng...tủy sống của Hoắc thiếu khẳng định là không thể dùng...”

Đây là tai họa đột ngột.

Nhiệt huyết của cuộc sống, lập tức, như là sự sống từ trong sinh mạng của cô bị hút ra vậy.

Cô tin rằng, bất cứ ai gặp phải cảnh ngộ như cô, cũng sẽ luống cuống mờ mịt.

Mà cô cũng biểu hiện ra nỗi kinh sợ này.

Bởi vì cô tin có người rất hy vọng nhìn thấy cảm xúc biến hóa phản xạ có điều kiện này của cô.

Hôm nay, sáng sớm chín giờ hơn.

Ninh Mẫn vội vàng từ trong phòng bệnh đi ra, vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, là Hoắc phu nhân gọi, muốn hẹn gặp mặt ở quán cafe bên ngoài bệnh viện. Lúc đi ra cô không có nhìn thấy Đông Đình Phong từ một thang máy khác đi ra.

Đông Đình Phong muốn gọi, thì cửa thang máy đóng lại, anh vội gọi điện thoại:

“Đi đâu vậy?”

“Hoắc phu nhân hẹn em ra bên ngoài gặp mặt”

Âm thanh của cô có vẻ hơi mệt mỏi.

“Cần anh đi cùng không? Anh đang ở...”

“Không cần”

Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Đông Đình Phong trầm mặc một lúc rồi gật đầu: “Nga, sau đó gọi điện cho anh”

“Vâng”

Cúp điện thoại có vẻ rất vội. Bốn phía người đến người đi Đông Đình Phong cảm thấy tâm phiền ý loạn, cầm trên tay món đồ chơi con gấu vừa mới mua ném cho Trần Tụy: “Anh cầm cho Vãn Vãn, tôi ra ngoài đi dạo”

Anh không đợi Trần Tụy nói chuyện, liền vào một thang máy khác đi xuống dưới, xuống tầng đã không thấy bóng dáng Ninh Mẫn đâu.

Anh chậm rãi thong thả đi ra ngoài, vốn chuyện tốt thành đôi, ngày kết hôn định rồi, bà xã lại mang thai, song hỉ lâm môn, hết lần này tới lần khác gặp chuyện xúi quẩy như vậy, ảm đạm thê lương là từ để miêu tả cuộc sống của vợ chồng bọn họ mấy ngày nay. Bệnh tình của Vãn Vãn trong lòng tất cả mọi người, đều là bóng ma.

Đông Đình Phong nhấp môi ông trời không ưu đãi anh.

*

Quán cafe, Ninh Mẫn ngửi thấy mùi hương nồng đậm đã cảm thấy buồn nôn, nhưng cô chỉ có thể chịu đựng.

Trước mặt Hoắc phu nhân ngồi im lặng, gọi một ly cafe mocha, cùng ngồi xuống còn có Hoắc Khải Hàng.

Cô chỉ cần một ly nước chanh. Ba người cùng ngồi xuống, trầm lặng, trong lòng đều có cảm giác áp lực.

“Tình hình có chút nghiêm trọng cô đã nghĩ đến biện pháp đối phó chưa?”

Hoắc phu nhân thản nhiên hỏi, cử chỉ tao nhã, cả người lộ ra hơi thở cao quý.

Ninh Mẫn uống nước, cố hết sức đem cảm giác buồn nôn đè xuống. Vị chua giải vây cảm giác khó chịu của cô. Thật có chút bất an đang lớn dần trong tâm hồn cô.

“Tôi sẽ dẫn Vãn Vãn ra nước ngoài một chuyến”

“Vô dụng, khoa máu bệnh viện trung tâm Quỳnh Thành, ở trên quốc tế là chuyên khoa nổi tiếng, tuyệt đối có thể so sánh với tổ chức điều trị của bất cứ quốc gia nào nước ngoài, toàn bộ dụng cụ đều tiên tiến nhất”

Ninh Mẫn không nói, bởi lời Hoắc phu nhân nói không sai. Bệnh viện trung tâm Quỳnh Thành là bệnh viện tốt nhất toàn quốc. Thuộc bộ máy chính phủ, là bệnh viện hoàng gia, năng lực của bác sĩ nổi tiếng toàn cầu.

“Cô tưởng cô giữ lại đứa bé trong bụng cô, vậy cô phải hy sinh đứa bé cô nuôi dưỡng suốt sáu năm trời này. Vì cái gì, cô đắn đo cho rõ ràng”

“Đừng quên bây giờ cô mang thai đứa bé này, cho dù muốn cấy ghép tủy cũng không thể...”

“Thẳng thắn nói, nếu bác bỏ ý kiến trong lòng tôi, người con dâu như vậy tôi khẳng định là tiếp nhận không nổi, nhưng ông trời lại cho chúng ta một vấn đề khó khăn lớn vậy, không tiếp nhận, không nhượng bộ, không chịu hi sinh, Vãn Vãn như thế mà mất mạng...”

Đây là một sự thật tàn khốc, không thể không đối mặt...

“Nếu như có thể tái sinh một lần, nếu kịp, đây là kết quả tốt nhất...”

Lời của Hoắc phu nhân khiến tâm cô thắt chặt, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy chuyện này có thể bức điên người. Cô ôm bụng, bên trong đang có một tiểu sinh linh nhỏ bé, ở đó trưởng thành khỏe mạnh, một khi sinh ra, khẳng định sẽ là đứa trẻ thông minh xinh đẹp.

Đảo mắt, cô lại nghĩ đến Vãn Vãn, đó là đứa trẻ cô tự mình nuôi lớn, tình cảm mấy năm này, tâm huyết mấy năm này, niềm vui mà Vãn Vãn mang đến mấy năm này, không thể đong đo cân đếm được, đã sớm là tủy sống của cô, có thể sống như thế sao lại từ bỏ cô...

Không. Cô sẽ dùng mọi cách để cứu Vãn Vãn.

Nhưng cách nào khác bây giờ?

Ngón tay đỡ chén trà đang run: cả hai đều là con của cô, đều là máu mủ ruột thịt của cô, ai cô cũng không muốn vứt bỏ..

Nhưng vấn đề xảy ra trước mắt: cá và tay gấu không thể có cả hai...

Chẳng lẽ, cô thực sự phải vứt bỏ Đông Đình Phong, vứt bỏ máu mủ ruột thịt, một lần nữa trở về bên Hoắc Khải Hàng, cùng đồng tâm hiệp lực để cứu Vãn Vãn, mà cuối cùng nỗ lực một phen sao?

Cô nghĩ cũng cảm thấy thật hoang đường.

Rút cuộc cô không thể đè nén được cảm giác buồn nôn, nói một câu:

“Thật xin lỗi...”

Cô che miệng, chật vật chạy vào toilet.

Ọa!

Chóng mặt, buồn nôn!

Khó chịu!

Trong lòng khó chịu!

Toàn thân khó chịu!

Có hai luồng khí nóng đang thiêu đốt cô, cô không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể nhìn bản thân giãy dụa ở trong lửa, rất nhanh bị thiêu chín...nhưng trong người lại có ý thức, hay là sống...nhưng...ngoài kia có bao nhiêu thống khổ.

Từ trong toilet đi ra, cô nhìn thấy Hoắc Khải Hàng đứng ở cửa, cằm sáng bóng, áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, đưa vẻ lạnh lùng của anh càng rõ nét. Thấy cô đi lại khó khăn, mặt anh hết sức lo lắng.

“Vẫn khỏe chứ?”

“Không sao, mùi cafe khiến tôi có chút khó chịu”

Chân của cô, mềm nhũn ra.

Anh vội vàng đỡ lấy, người này tại sao lại gầy yếu như vậy, thật khiến người ta không bớt lo...

Một khắc đỡ lấy, anh một tay ôm lấy cô.

Từ khi Vãn Vãn gặp chuyện không may, anh không chỉ một lần nhìn thấy cô âm thầm rơi lệ, nhưng ở trước mặt người, cô luôn ra vẻ kiên cường, trước mặt con gái cười tươi sáng lạn. Mu bàn tay, lòng bàn tay tất cả đều là thịt.

“Đừng nhụt chí, mội việc đều có biện pháp giải quyết”

Ninh Mẫn đẩy anh ra một chút, mùi hương cafe trên người anh khiến cô không biết nên theo ai. Trước kia, là cô rất thích mùi này, nhưng bây giờ, cô vô phúc hưởng thụ, cũng không muốn tiếp xúc thân thể.

“Buông em ra”

Cô che miệng đẩy mạnh anh ra lần nữa chạy vào toilet__ lại một trận nôn khan, trong dạ dày bị vét hết ra ngoài không còn thứ gì, dịch vàng đều nhổ ra, sắc mặt cô khó coi tới cực điểm.

Lúc cô dựa tường vô lực đi ra thì đã không thấy Hoắc Khải Hàng đâu, đổi lại là Đông Đình Phong đứng đó. Ngay sau đó cánh tay như thép vòng tới ôm cô, hơi thở thơm mát bạc hà xông thẳng vào mũi cô

“Sao anh lại tới đây?”

Cô hít một hơi, rúc trong lòng anh, cái ôm ấm áp khiến cô an tâm hơn

“Hoắc Khải Hàng gọi điện thoại cho anh, nói em nôn rất nhiều”

“Ồ”

“Sắc mặt em rất khó coi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi một chút, bên bệnh viện đã có mẹ lo rồi...”

“Không cần, em không mệt..”

“Ngoan, em như vậy chẳng những không chăm sóc được cho Vãn Vãn, mà bản thân mình cũng sẽ suy sụp mất”

Sắc mặt cô mấy ngày nay đều tái nhợt như tuyết, thật sự anh rất đau lòng

“Được rồi, em sẽ ngủ một chút, tiện thay quần áo luôn”

Lúc anh dìu cô ra, gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh, A lực lái xe đến. Hai người ngồi vào ghế sau, Đông Đình Phong để cô dựa vào trong lòng ngủ.

Cô ngoan ngoãn dựa vào ngủ, cảm nhận cái ôm của anh, không mất mấy công sức cô đã ngủ.

Trước cửa thủy tinh lớn của tiệm cafe, Hoắc Khải Hàng khoác áo lên, nhìn ánh mặt trời cười sáng lạn, cảm thấy toàn thân rét run, tất cả da thịt lộ ra ngoài bị gió thổi bay, căng thẳng, nỗi sợ hãi. Lúc anh quay đầu nhìn mình trên cửa thủy tinh, thấy thần sắc ảm đạm, thân hình tiều tụy như vậy..

Khoảng ba bốn ngày không cùng Đông Đình Phong ở chung một chỗ, lòng cô đều đặt hết lên người Vãn Vãn, không rảnh cũng không có tâm tư chăm sóc đến tâm tình Đông Đình Phong. Cô cảm thấy cô nên cùng anh nói chuyện.

Đáng tiếc, lại ngủ rồi. Có ở bên anh, cô mới có thể ngủ sâu được.

Chỉ là về sau, cô lại gặp ác mộng. Không giới hạn, không cách nào cứu được.

Một giây kia, cô từ trong giấc mộng bừng tỉnh, miệng thở phì phò, tay hung hăng mắn chặt ngực, cảm giác giống như có một mạng người chết rất đáng sợ, đang từng chút từng chút buộc chặt.

Trong mộng, Vãn Vãn chết ở trong ngực cô, nhiệt độ cơ thể dần dần mất đi, hơi thở cũng dần dần yếu, nụ cười trong một tấc đóng băng...

Cô đau, cô rất khó chịu, cô chạy không thoát, cô hét chói tai...

Cô mất đi một tiểu thiên thần.

Tiếng kêu thảm thiết, theo miệng phát ra, vẻ thống khổ, sau đó, tỉnh lại

“Gặp ác mộng sao?”

Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, cầm tay cô, làm một vài công việc, nghe thấy cô kêu, bước nhanh đến người cô. Ninh Mẫn ngẩng đầu, đầu đầy mồ hôi, đau trong lòng, tay nắm chặt lấy vạt áo Đông Đình Phong.

Tay anh không ngừng vỗ về lưng cô.

Cô từ từ bình tĩnh lại, mười phút sau hơi thở mới bình thản, gật đầu nói:

“Vâng, em mơ thấy Vãn Vãn làm phẫu thuật ghép tủy, phản ứng lại rất mạnh, nó bị đưa vào phòng cấp cứu, em ở bên ngoài đợi, đợi không biết bao lâu...em đi tới đi lui cầu xin, đừng mang con của em đi vôi, nhưng, bác sĩ nói với em. Là vô dụng...không cứu được...”

Âm thanh bình tĩnh, trong bình tĩnh lộ ra sợ hãi, cô lau mặt kinh sợ chưa tan.

“A Ninh tủy sống bên kia còn đang kiểm tra, mặt khác, trung tâm tủy sống của nước ngoài, anh cũng có liên lạc, trên thế giới nhiều người như vậy, anh không tin, không có ai hợp tủy với Vãn Vãn...”

Anh nâng mặt của cô: “Cho nên, em hãy trấn định, đừng tự làm loạn trận tuyến”

Cô gật đầu, sau đó lại cắn môi, đưa ra nghi ngờ

“Nếu, vẫn không có hợp thì sao?”

“Tiếp tục tìm, tình hình của Vãn Vãn còn chưa kém đến mức phải thay ngay mới được..”

“Nếu tiếp tục tìm, vần không có tin tức tốt truyền đến thì sao?”

Ninh Mẫm lại đưa ra giả thiết, Đông Đình Phong nhăn mày, nhìn chằm chằm hỏi:

“Vì sao lại muốn bi quan như vậy?”

Ninh Mẫn trầm lặng, bởi vì tình hình chính là bi quan như vây.

Cô ngẩng đầu, bắt lấy tay anh:

“Cẩn Chi, hôn lễ của chúng ta, e rằng phải đổi ngày...thật xin lỗi, bây giờ, em không có tâm tình đê cử hành hôn lễ...”

Vẻ mặt cô áy náy, có thể hiểu được, nhưng không thấy có thể nhận thức cùng.

“Anh trước hết vẫn cho người chuẩn bi, có muốn cử hành hôn lễ hay không... đến lúc đó mới biết...”

Cô nghiêng đầu, không dám đối mặt với ánh mắt kia, rất ôn hòa, khiến cô cơ hồ không thể nói ra những lời kia, nhưng vẫn phải nói:

“Đừng chuẩn bị”

“Em có ý gì?”

Đông Đình Phong không khỏi nheo mắt lại, đem mặt cô qua nhìn thẳng.

Ninh mẫn cúi đầu, im lặng trong chốc lát mới nói:

“Em không có cách nào đem sự tình nghĩ đơn giản? Điều tệ nhất... tình hình phải suy nghĩ...”

“Điều tệ nhất” ba chữ này thắt đầu lưỡi của cô, cũng làm ánh mắt Đông Đình Phong ôn hòa trổ nên sắc bén. Hơn nữa nguy hiểm, anh buông lỏng tay.

Cô cảm nhận được, muốn xuống giường, rời đi, lại bị anh kéo lại.

Một cái kéo, lảo đảo cô ngồi trên đùi anh. Đùi anh cơ bắp thật rắn chắc.

Anh ôm lấy eo nhỏ của cô: “Có thể giải thích một chút được không? Theo em điều tệ nhất là tính như thế nào?”

Hơi thở của anh có chút bất ổn. Thậm chí là không vui. Ninh Mẫn không nói lời nào, trong lòng bàn tay xuất hiện từng tầng mồ hôi.

Anh nâng căm cô ép cô nhìn mình, sắc mặt lạnh nhạt, cực lạnh, lòng đau như dao căt.

“Đừng có nói, em bây giờ tính nạo thai...”

Môi cô run rẩy, mặt trắng bệch: “Cẩn Chi...em...”

Suy nghĩ hỗn loạn, mắt chặt mắt lại, cô cắn chặt răng vẫn nói ra câu kia.

“Em không thể để Vãn Vãn gặp chuyện không may...”

Đông Đình Phong lạnh lùng nở một nụ cười: “Vãn Vãn không thể có chuyện, đứa trẻ trong bụng có thể vứt bỏ đi có phải hay không?”

“Em không muốn”

Cô cực kỳ ủy khuất.

“Em đang chuẩn bị làm việc này” anh lên án. Cô cúi thấp đầu xuống.

“Cấy ghép một nửa tủy sống, tính nguy hiểm rất cao, em biết, để đảm bảo Vãn Vãn an toàn, em có không phải muốn cùng Hoắc Khải Hàng tái sinh một đứa nữa...”

Anh thô lỗ đẩy cô ra, cô không phòng bị, suýt nữa ngã sấp, anh ý thức được mình ra tay hơi mạnh, khẩn trương muốn đỡ cô, thấy cô ổn định bước chân, lại tuyệt tình thu cánh tay về, tức giận ở trong lòng, khẩn trương, buồn bực__ hiện tại anh hiểu được tầm quan trọng của Vãn Vãn trong lòng cô.

“Em không có ý này”

Ninh Mẫn tiến lại gần bắt lấy bàn tay to của anh:

“Nếu như anh thật sự nghĩ vậy em cũng không có cách nào, Cẩn Chi bác sĩ nói rất rõ ràng, phụ nữ có thai thì không thể lấy tủy sống, động vào thuốc tê sẽ có hay không ảnh hưởng tới thai nhi.. nghiên cứu về phương diện này, vẫn là không biết. Nếu phải làm cấy ghép bán nửa tủy sống, đứa trẻ này sẽ không thể cần, nếu sinh nó ra tàn tật thiểu năng, ai sẽ chịu trách nhiệm? Em là mẹ, em sẽ chịu trách nhiệm với nó, nhưng nguy hiểm như vậy em không có cách nào đảm nhiệm, anh cũng không thể, Cẩn Chi, em biết điều này đối với anh rất tàn nhẫn. Nhưng chúng ta còn trẻ, muốn có con về sau còn có cơ hội... lần này, có thể hay không cứu được Vãn Vãn, vì trước...”

“Nhưng bác sĩ cũng nói, tình hình của Vãn Vãn còn chưa kém đến mức đó. Có lẽ chúng ta vẫn còn thời gian con bé chống cự, tiếp tục tìm kiếm, ...đến lúc, sẽ có người có tủy phù hợp giống với Vãn Vãn...”

“Nhưng, nếu không chống đỡ được đến lúc đó?”

Ninh Mẫn lớn tiếng đánh gãy, hai mắt đo đỏ, âm thanh run rẩy không thành lời.

“Em không biết khi nào thì Vãn Vãn cần tủy, qua mấy tháng nữa bụng của em to lên, mà bệnh của nó lại chuyển biến xấu thì sao?”

“Thời gian còn sống không ít, phá thai, điều này rõ ràng đem một đứa trẻ đã hình thành giết chết. Nếu đến lúc đó, anh bảo em phải làm sao bây giờ?”

“Là bảo vệ Vãn Vãn, hay bảo vệ đứa con trong bụng?”

“Sẽ bức em phát điên”

“Hơn nữa phẫu thuật ghép tủy sống, càng sớm thì càng tốt...để càng lâu càng bất lợi”

“Cẩn Chi, em không thể ngồi nhìn tình hình chuyển biến xấu được”

“Đau dài không bằng đau ngắn”

“Ít nhất bây giờ nó chỉ là trứng thụ tinh, còn nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa thể chính xác gọi là người, chỉ là một khối thịt không có tri giác...”

“Hiện tại không có, em còn dễ chịu một chút”

“Cẩn Chi, để nó ở trong bụng em thời gian càng lâu, càng lớn, em sẽ có cảm tình với nó...” có nước mắt đang tuôn rơi.

Đông Đình Phong sắc mặt nặng nề, chuyển thân, thu tay lại xỏ vào túi, kéo dây sạc điện thoại ra bên ngoài, anh không thể kéo sợi dây. Anh buồn phiền đặt tay lên sô pha, ngược lại đem ổ phích điện thoại đang sạc rút ra, đi ra ngoài, trước khi đi, còn kịp nói một câu:

“Anh ra ngoài làm một chuyện, có một chuyên gia khoa máu nước ngoài vừa đến, đến lúc đó sẽ gặp Nghê Mịch cùng nhau hội chuẩn, trước đó em đừng để anh động vào đứa trẻ, nếu không...”

Nếu không sẽ thế nào, anh không nói hết, nhưng ngữ khí không tốt là hung ác là đau lòng.

Cô ngã ngồi trên sô pha, trong miệng khô khốc, hoảng sợ khó chịu trong lòng.

Nghe thấy anh bước đi nặng nề xuống lầu, đi rất nhanh, sau đó bên ngoài tiếng nổ máy của động cơ, rất nhanh xe đi ra bên ngoài.

Bốn phía lập tức im lặng.

Ninh Mẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra thế giới một mảng hiu quạnh bên ngoài cửa sổ, năm nay đầu xuân sớm, nhưng vạn vật vẫn còn ngủ đông. Trời như lạnh thêm.

Nhưng mùa xuân dù sao cũng đến. Đó là sự thật không thể thay đổi.

Thời điểm đến, xuân về hoa nở, là kết quả tất nhiên.

Lúc này cha Ninh TRùng ở ngoài gõ cửa. Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn cha đi vào

“Mẫn Mẫn, chuyện này, không phải là chuyện nhỏ... tạm thời chúng ta không thể tùy tiện hà quyết định kia, đợi chuyên gia hội chuẩn xong, nghe ý kiến của chuyên gia...”

Phòng cách âm không tốt, âm thanh hai người nói chuyện lúc nãy ông đều nghe được. Trong lòng cũng không chịu nổi, ... hai chuyện vui sao lại náo loạn thành ra như vậy...

“Cha”

Ninh Mẫn sắc mặt bình tĩnh, đưa tay ôm cha, tự an ủi

“Cha đừng lo cho con, con biết rõ mình làm gì, đứa trẻ con sẽ không vứt bỏ”

Ninh Trùng giật mình: đứa nhỏ này có ý gì? Không vứt bỏ người nào? Hay cả hai đều không vứt bỏ? Vì sao ông cảm thấy trong lời nói của con có hàm ý khác.

Lúc này di động reo lên

Ninh Mẫn buông cha ra, đi lên tủ đầu giường cầm máy lên nhìn, đâu lông mày nhăn lại.

“Ai vậy?” Cha hỏi

“Quý Như Thương”

“Người phụ nữ đó tìm con có chuyện gì? Còn nữa, con sao lại đến gần người phụ nữ này. Cách xa bà ta ra một chút, người phụ nữ đó rất nguy hiểm”

Ninh Trùng không có hảo cảm với Quý Như Thương. Một là dựa vào thân thế của người phụ nữ này, không sạch sẽ như Quý Như Tịch, trước hôn nhân náo động gây ra nhiều chuyện, mãi đến khi gả cho Cố gia mới an phận, đáng tiếc, lão tam Cố gia lại mất sớm.

Sau này, tuy rằng bà vẫn giữ danh phân tam phu nhân Cố gia, nhưng bên dưới vẫn cùng vài người đàn ông khác thân mật.

Mọi người xung quanh đều nói: Cố tam lão gia cưới người phụ nữ này, thật có mắt như mù.

Mà bà cũng có thủ đoạn, mấy năm nay đều lợi dụng mấy người đàn ông này, vị trí leo lên ngày càng cao.

Quý Như Tịch rất coi trọng bà, hai người phụ nữ này là trụ cột của Quý gia.

Cô không nói tiếp, nghĩ nghĩ lại ấn nghe, một chỗ khác truyền đến câu nói

“Chúng ta gặp mặt đi”

Ninh Mẫn gật đầu: “Nói thời gian, địa điểm”

“Nam Phương gia mộc hội sở, một giờ sau”

“Được”

Bên kia Quý Như Thương sau khi để điện thoại xuống, nhìn người đàn ông phía sau, thản nhiên nói:

“Việc có thể thành hay không, còn tùy vào anh?”

“Bà yên tâm, hôm nay nhất định sẽ loại bỏ được cục thịt trong bụng cô ta...để đôi vợ chồng này trở mặt thành thù...”

Người kia cười nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx