sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 234 - 235

Nam Phương gia mộc hội sở, trong dãy ghế

Ninh Mẫn lại gặp Quý Như Thương, bảo vệ dùng máy quét khi cô vừa bước vào, cô đưa mắt nhìn dụng cụ kia, thiết bị nghe trộm gì đều không thoát được mắt thần của nó__ Quý Như Thương làm việc luôn rất cẩn thận.

Phòng tiếp khách.

Quý Như Thương ôm ngực, thản nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang bước vào. Chuyện của Hoắc Khuynh Vãn, bề ngoài mà nói, đối với cô dường như không có ảnh hưởng gì__ người phụ nữ này, thật sự rất bình tĩnh.

“Có mang đồ tới không?”

Trong phòng rất ấm, Ninh Mẫn kéo khăng quàng, tùy ý vắt trên cổ, tóc bộc thành đuôi ngựa, hai tay đút túi, nhìn xung quanh một vòng, không có người khác có lẽ là đang trốn trong phòng khác, ghế ở gian phòng này rất to, trên bàn có một ly trà ngon vừa pha, bên cạnh còn có một túi hồ sơ màu da trâu.

“Tôi phải xem trước thứ tôi muốn” cô lẳng lặng nói.

“Toàn bộ bên trong túi, đều là tài liệu gốc”

Quý Như Thương dùng ánh mắt biểu thị một chút. Ninh Mẫn gật đầu, đi qua với tay cầm tập tài liệu, nhìn thứ bên trong. Không sai biệt lắm đều là những thứ này, vẫn nguyên bản gốc.

Sau khi kiểm tra tất cả đều không có lầm, cô từ trong túi lấy ra một phong thư nhỏ

“Những thứ ở bên trong, là bản mẫu, bà có thể cho người kiểm chứng, nếu người của bà đủ chuyên nghiệp, còn có thể dùng máy quét hình xem nó có đã bị sao lưu bản gốc nhiều lần.”

Quý Như thương đí tới, dáng đi xinh đẹp thướt tha, chừng 50 tuổi, nét quyến rũ từ trong xương cốt vẫn có thể khiến đàn ông rụng động__ chăm sóc rất tốt, cứ như phụ nữ tuổi 30 vậy.

Bà cầm đồ để lên tay, vỗ vỗ tay, từ bên trong đi ra một người đàn ông, là thân tín của bà.

Bà hai tay cầm đồ kia, phân phó:

“Đi kiểm tra xem có phải bản mẫu không”

“Vâng”

Cuộn phim được mang đi.

“Ninh Sênh Ca, chỉ mong cô đừng gây thêm chuyện cho tôi, những tài liệu này tôi có thể giao cho cô, không có nghĩa tôi không làm gì được Ninh gia các người...”

Quý Như Thương ngồi chỗ bên kia, thản nhiên nói:

“Nếu cô biết điều, mọi người đều bình yên vô sự, nếu cô lại cắn không tha, náo loạn lớn chuyện, người chết không phải chỉ một mình tôi, có thể sẽ gây ra rối loạn chính quyền, nếu đây là kết quả mà cô muốn nghĩ đến, cô có thể thả ngựa ở đây..”

Ninh Mẫn không để ý, cầm bật lửa trên tay bật, đem từng trang giấy đốt cháy thành tro.

Nhìn ánh lửa xanh xanh đỏ đỏ hiện ra, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không có cảm giác thoái mái, tâm tình đề nén, vẫn tràn ngập trong mạch máu của cô.

“Tôi vẫn chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, Quý Như Thương là bà hết lần này tới lần khác hãm hại tôi, chỉ vì tôi biết chuyện không nên biết, ngày trước, tôi cũng đảm bảo với bà, tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, kết quả bà vẫn không yên tâm về tôi”

Quý Như Thương nói: “Người chết mới có thể giữ mồm giữ miệng”

Ninh Mẫn ngẩng đầu, con mắt hung hăng.

“Đáng tiếc, bây giờ bà vạch trần cái rắc rối này càng ngày càng lớn. Chú Lý Hưởng là do bà phái đi có phải không?lúc đó bị đánh chết ở trong kho phế liệu của bộ đội đặc chủng, bà tính dùng danh nghĩa gì để thông báo cho người nhà họ biết, Quý Như Thương, để bịt đầu mối, các người không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

Quý Như Thương vẻ mặt cực kỳ quỷ dị, ngồi trên sô pha.

“Thật xin lỗi, tôi không biết cô đang nói chuyện gì?”

“Bà còn giả bộ, ... Quý Như Thương, bà sẽ gặp báo ứng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, bà sẽ bị cô lập hoàn toàn. Nếu Hoắc phu nhân biết những chuyện bà làm, hừ...”

Ninh Mẫn cười lạnh

Lúc này, một người nhân viên ra báo cáo: “Là bản mẫu”

Quý Như Thương cực kỳ tín nhiệm người này, vẫy vẫy tay, cái gì cũng không hỏi cho người đi xuống, miệng nở nụ cười, tươi cười thoải mái.

“Tôi làm cái gì? Ninh tiểu thư, đừng mở miệng nói bậy, tôi sẽ giữ lại quyền khởi tố..”

Cũng phải chứng cứ đã bị bà lấy đi. Ninh Mẫn cũng không muốn cùng người này nói chuyện thêm nữa, đợi sau khi đám lửa tắt, sau khi xác định tất cả những thứ đó điều bị thiêu hủy hết, xoay người rời đi.

Quý Như Thương đợi cô ra đến cửa, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh đi ra, hãm hại cô ta, tiếp theo đến việc của anh rồi đó”

*

“Ninh Mẫn...”

Lúc xuống lầu, có người gọi vội ở sau lưng.

Ninh Mẫn kéo tai nghe ở trong tai trái, xoay người theo bản năng, ngẩn người ra, mắt nhíu lại.

“Đông Lôi, tại sao em lại ở đây? Không phải nhập học rồi sao?”

“Vâng nhập học rồi, học kỳ này, em tham gia lớp học trao đổi thể nghiệm cuộc sống, một tháng tới sẽ đi học ở Quỳnh Thành”

Đông lôi nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy sắc mặt chị dâu có chút kỳ quái, lộ ra vẻ phòng bị.

“Anh của em đâu?”

“Anh ấy đi làm việc, chỉ có một mình em?”

Là anh nói như vậy.

“Không phải một mình, em cùng mấy người bạn học cùng tới”

Đông Lôi nói, cười tươi sáng ngời: “Anh nói, chị mang thai?”

“Ừ”

“Không trách anh lại bị chị chỉnh đốn như thế, thì ra là có thiên tử nên sai khiến được chư hầu nha!”

Đông Lôi ngữ khí nhẹ nhàng, cô ấy đã không còn phần nào chán ghét cô. Hơn nữa sau bụ tai tiếng kia của An Na xảy ra, cô ấy cũng đồng thời thất vọng về An na, lại tăng thêm hảo cảm với cô.

“Ai, về sau đối đãi với anh em thật tốt nha, anh của em kỳ thật rất dễ dụ nha! Em chưa thấy qua anh ấy cười ngây ngốc như vậy. Có người nói, phụ nữ chửa ngốc ba năm, em cảm thấy anh em không chửa cũng có thể ngốc vây... đúng đó là hậu chứng khi làm cha.”

Nghe cô ấy này bôi nhọ Đông Đình Phong như vậy, cô thiếu chút nữa muốn phì cười...

Lúc này...

“Lôi Lôi em nói chuyện với ai vậy?”

Truyền đến tiếng nói của người đàn ông trong trẻo.

Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông lớn lên rất anh tuấn nho nhã, cười mỉm, hiền lành đi tới, một tay đút túi quần, rất chói mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở mê người, tựa như một đóa hoa hướng dương màu vàng.

Ánh mắt người đàn ông này đầy cân nhắc xem xét cô, lại nhìn về hướng Đông Lôi

“Người này là...”

“Là chị dâu em, chị dâu, đây là tứ thiếu Cố gia, Cố duy...”

Đông Lôi giới thiệu cho bọn họ.

Ninh Mẫn không tự giác nhíu mày, Cố gia không có người nào là kẻ dễ bắt nạt cả.

Cố tứ này, cô đã nghr qua tên tuổi, cũng phật khẩu tâm xà (nham hiểm) không kém, ngoài mặt thì hiền lành, nhưng trong lòng thì rất thâm sâu.

Theo như cô biết, thì quan hệ hai nhà Cố Đông mấy năm nay không mặn không nhạt, Đông Lôi từ khi nào lại gần gũi với người nhà Cố gia như vậy?

“Xin chào, Cố tiên sinh”

Xuất phát từ lễ phép, Ninh Mẫn đưa tay ra, dù sao người ta cũng là em họ của Cố Hiểu.

“Thì ra chị chính là Ninh Sênh Ca... chị em thân thiết của chị Hiểu Hiểu a...trước kia luôn nghe chị Hiểu Hiểu nhắc tới chị. Nghe danh không bằng gặp mặt, chị so với tưởng tượng của em thật kém nhiều...”

Cố Duy bắt tay Ninh Mẫn, cười ấm áp.

“Trong tưởng tượng của anh Ninh Sênh Ca trông như thế nào?”

Đông Lôi nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Ninh Sênh Ca tên này nghe rất khí phách a...Sênh Ca Sinh Ca, em không cảm thấy có loại mùi vị của lão đại à? hơn nữa người ta còn trẻ tuổi như vậy đã làm quan chỉ huy, anh cảm thấy người này hẳn phải là người phụ nữ rất vũ lực, không nghĩ đến lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật sự mở rộng tầm mắt..”

Cố Duy cười nói, thật có thể nói, rất biết cách vận dụng ngôn ngữ, hơn nữa lúc nói chuyện thường quan sát Đông Lôi, có vẻ để ý Đông Lôi..

Điều này lại làm Ninh Mẫn không khỏi nhíu mày: tên họ Cố này, không phải muốn theo đuổi Đông Lôi chứ...

“Đúng rồi chị Đông, chị Hiểu Hiểu nhà em cũng ở đây, Na Dĩnh đang ở bên kia liên hoan, chị có muốn đi cùng không?”

Ninh Mẫn nghe vậy chần chừ cuối cùng vẫn gật đầu đi theo.

Trên đường đi Ninh Mẫn lại hỏi tại sao Đông Lôi ở chỗ này, Đông Lôi nói cùng bạn đi dạo vừa vặn lại gặp Cố Duy__ sau đó cùng đi ăn trưa chỉ là ngẫu nhiên gặp.

Việc này Ninh Mẫn có cẻ hoài nghi

Nhưng Ninh Mẫn lại không có chứng cớ chứng minh người đàn ông này tiếp cận Đông Lôi là có ý khác, hơn nữa người ta tao nhã như vậy, sao có thể là một quả trứng thối, đại khái là khi nhìn thấy Cố Duy đều sẽ nảy sinh ấn tượng đầu tiên.

Nhưng bằng kinh nghiệm nhìn người của cô, người đàn ông này rất phức tạp.

Đi vào dãy ghế, quả thực nhìn thấy bạn học của Đông Lôi ngồi ở đó, hai bạn học nữ đều nhỏ nhắn xinh xắn, vây quanh cái bàn đang ăn hải sản đậu lao, Cố Hiểu ngồi yên lặng bên cạnh uống trà, Na Dĩnh nhìn qua như là đang cùng người của công ty tiệc cưới nói cái gì đó..

“Ninh Ninh...”

Cố Hiểu tỏ vẻ kinh ngạc. “Sao cậu lại tới đây?”

“Có chút việc, đi ngang qua”

Ninh Mẫn ngồi xuống trước mặt cô, cùng Na Dĩnh chào hỏi một câu. Không quen chỉ chào một câu, sau đó liền hỏi một câu:

“Tổ chức ở công ty Hôn Khánh sao? Cho tôi mượn vị phu nhân này một chút được không?”

Na Dĩnh cười: “Cứ tự nhiên, bên cạnh có phòng nghỉ, các người có thể ra chỗ đó yên tĩnh”

Vì thế Ninh Mẫn và Cố Hiểu hướng phòng nghỉ đi vào. Trong lúc đóng cửa lại, Ninh Mẫn nhìn thấy bạn học của Đông Lôi kéo tay cô ấy hỏi:

“Ai, Lôi Lôi, ai vậy?”

Đông Lôi chỉ cười, không có nói gì liền quay đầu lại ăn.

Cố Duy ở bên cạnh an cần bốc tôm cho cô. Các bạn học của cô cười nháy mắt ra hiệu

“Ai ai ai mùa xuân thứ hai của Lôi Lôi đến rồi...”

Đông Lôi phủ nhận, trừng mắt, vỗ tay bọn họ

“Nói bậy bạ, cái gì mà mùa xuân thứ hai, buồn tè quá đi...còn nói lung tung, về sau sẽ đoạn tuyệt quan hệ.”

Cố Duy chỉ cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đông Lôi, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, rất thanh thản.

Cửa khép lại: “Tại sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ninh Mẫn ngồi xuống không trả lời: “Cố Duy, người kia...”

Cô không biết nên nói lời nào, nhìn mày hỏi:

“Hắn đã có đối tượng hứa hôn chưa? Hình như cũng đã 25, 26 tuổi rồi?”

“À, tại sao đột nhiên lại quan tâm tới hắn vậy?”

“Nhân phẩm người này thế nào?”

Cố Hiểu nghĩ nghĩ, nói một câu khái quát:

“Lúc còn nhỏ là một đứa trẻ bẽn lẽn, bây giờ thì, gặp người yêu người, gặp hoa hoa nở, bạn gái có rất nhiều, ở trong nhà cũng có mấy đám hôn nhân cho hắn, nhưng hắn dường như đều không có hứng thú, hôm nay mình nhìn thấy, hắn là có ý với Đông Lôi, chỉ là bây giờ hắn còn đang chờ đợi”

Vốn dĩ, không chỉ có cô là có cảm giác như vậy, Cố Hiểu cũng cảm thấy vậy.

“Rất hợp đôi, bất luận là về gia thế, hay tướng mạo, nếu hai nhà có liên hôn, vậy cũng không tồi, ...Ninh Ninh cậu cảm thấy thế nào?”

Cố Hiểu nở nụ cười, đong đưa ly trên tay, bên trong đựng rượu, nhấn mạnh một câu

“Lưỡng tình tương duyệt (hai bên cùng có tình cảm) là quan trọng nhất. Những cái khác đều là giả”

Ninh Mẫn không có biểu hiện gì, lại gần ngửi mùi nồng của rượu.

“Cậu uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Không nhớ rõ”

Cố Hiểu cười cười, đáy mắt có lớp sương mù, tựa vào sô pha.

“Cậu tới thật tốt, ..mình một bụng buồn phiền...không có chỗ phát...ân, nói cho cậu biết một chuyện, Ninh Ninh mình hôm qua đã cùng Na Dĩnh lên giường...”

Cô cười cười, ánh mắt thê lương.

“Sau đó, mình cảm thấy mình giống như bị làm dơ, ...hắn là chồng hợp pháp của mình, cậu nói, hắn muốn, mình lại cảm thấy làm bẩn, đây là cái hôn nhân quỷ quái gì...”

“Hiểu Hiểu” Ninh Mẫn vội bước qua.

“Ninh Ninh, mình có người đàn ông mình thích, lần đầu tiên của mình là cho người đó”

Cố Hiểu một ngụm đem toàn bộ rượu uống hết. Ninh Mẫn nghe không hứng thú đi ra khóa cửa lại, để phòng Na Dĩnh đi vào nghe được những lời không nên nghe. Nhìn biểu tình vừa rồi của Na Dĩnh kia. Hắn cũng đồng ý đoạn hôn nhân này, có lẽ, cũng vừa lòng với quan hệ phát sinh hôm qua của bọn họ.

“Đã có người đàn ông yêu thích tại sao còn không đi tranh thủ, còn không cam lòng gả cho người khác như vậy?”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng hỏi.

Cố Hiểu rót rượu: “Mình không có lựa chọn”

Một ngụm uống hết nửa ly “Anh ấy không thích mình...trong mắt anh ấy chưa từng có mình...”

Cô lại muốn rót rượu. Ninh Mẫn cướp lấy chai rượu “ Không cho phép mượn rượu giải sầu, cậu đã không thể tranh thủ trước hôn nhân, vậy nay, cậu kết hôn rồi, hãy thử cùng người chồng của cậu cố gắng tiếp tục...”

“Không thể tiếp tục được, sớm hay muộn cũng chia cắt, về điểm này, mình có thể cam đoan trăm phần trăm.”

Cố Hiểu chớp chớp mắt cảm giác say, nói rất chắc chắn. Trong sự chắc chắn này, còn lộ ra một loại tuyệt vọng không tên.

Cô đột nhiên cười, xua xua tay.

“Quên đi, quên đi, không nói chuyện của mình nữa, cậu thì sao, cậu có lời gì muốn nói với mình, sắc mặt kém như vậy là có chuyện gì phiền?”

Cô chăm chú quan sát một lúc “ Vì đàn ông sao?”

“Cậu không phải đã lựa chọn Đông Đình Phong sao? Hay là đột nhiên phát hiện tình cũ khó quên. Không biết đi đâu ở đâu?”

“Ai, Hoắc thiếu đối với cậu thật tốt, người đàn ông như thế, thân phận như thế, nhân phẩm như thế, trên đời này tìm được mấy người?”

“Nhưng Đông Đình Phong cũng không tồi...muốn tài có tài, muốn năng lực có năng lực, muốn dịu dàng có dịu dàng, còn đối với cậu tình nồng thắm thiết, loại đàn ông này, có đốt đèn lồng cũng không có chỗ tìm.”

“Mình nói này, Ninh Ninh, cậu đây có vận mệnh cứt chó gì. mà lại có thể gặp hai người như thế?”

Nghe xong câu nói này, Ninh Mẫn cảm thấy hôm nay Cố Hiểu uống không ít, lúc bình thường cô ấy sẽ không nói nhiều như vậy, hơn nữa, trong ngữ khí kia, tự nhiên có mùi vị hâm mộ. Cô không có giải thích nhiều, chỉ nói:

“Không phải, là Vãn Vãn đổ bệnh...”

Cố Hiểu nghe vậy, sửng sốt, lập tức nhớ đến, đứa bé bụ bẫm, đáng yêu, dễ thương mê người muốn chết, thuận miệng hỏi:

“Nó bị làm sao vậy? Bình thường không phải rất tốt sao? Hơn nữa không phải mỗi năm cậu đều làm kiểm tra cho nó hay sao?”

Đúng vậy, cô rất coi trọng sức khỏe, mỗi năm một lần đi kiểm tra toàn thân, cả hai mẹ con đều làm. Tình hình máu trước kia vẫn rất tốt, bây giờ sao lại xuất hiện tình huống này, tin tức này được khẳng định trong đầu.

Ninh Mẫn thở dài một tiếng, đem những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay kể lại tất tần tật cho Cố Hiểu. Cố Hiểu nghe xong, trợn trừng mắt, men say đã vơi đi tám chín phần. Đáy mắt hiện lên vài tia phức tạp.

“Bây giờ, cậu tính làm như thế nào? Thật tính muốn bỏ đứa nhỏ này đi? Cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ...”

“Đây không phải chuyện đùa, đó là một đứa trẻ, nó chính là sợi dây tình cảm gắn bó quan hệ giữa cậu và Đông Đình Phong. Theo mình thấy, quan hệ giữa cậu và Đông Đình Phong, còn chưa vũng chắc, cậu bây giờ cùng lắm chính là cảm giác an toàn mà người ta cho cậu mà thôi...”

“Nếu không có sự kiện tháng 9, cậu cũng sẽ không nản lòng nản chí với Hoắc thiếu. Nếu như quay về lúc đó, cậu không tham gia nhiệm vụ, nói không chừng bây giờ, cậu đã là Hoắc phu nhân...nhưng hôm nay, cậu đã là Đông phu nhân, cậu trở về Đông gia, nguyên nhân lớn nhất là vì cậu có thai mà thôi, ... nếu không thì cậu chắc chắn sẽ có lưỡng lự... Cho nên cọ suy nghĩ cho rõ ràng nha...cậu thật sự muốn đem bỏ đứa trẻ này, cậu thật sự có thể làm Đông phu nhân sao?”

“Đông thiếu lại có thể mở rộng lòng như thế, anh ta có thể dễ dàng chấp nhận cậu vì cứu con gái của chồng trước mà phá bỏ cốt nhục của anh ta không?”

“Mình nói cho cậu biết, là con người đều không chịu nổi...tuyệt đối chịu không nổi..”

Ninh Mẫn trầm mặc một lúc: “Nếu không thì cậu bảo mình nên làm thế nào?”

Cố Hiểu nghĩ nghĩ: “Nếu cậu vẫn còn nhớ lời người đàn ông đó nói, thì cậu không nên phá... đánh cược một lần. Cậu bây giờ mang thai được 7 tuần rồi, cũng có thể nói còn 21 tuần nữa mới sinh, hiện tại dùng thuốc để kiểm soát, thể trạng của Vãn Vãn trước đó vẫn tốt, lại kéo dài 7, 8 tháng, hẳn là không có vấn đề gì. Trong thời gian này... chúng ta có thể tiến hành phối hình... cấy ghép một nửa, không phải cấy ghép lý tưởng, hoàn toàn phải đảm bảo tương đồng.”

“Nếu cậu chỉ nghĩ muốn bảo vệ Vãn Vãn, như vậy bỏ đi, sau khi ly hôn, quay lại bên cạnh Hoắc thiếu, lập tức cùng anh sinh thêm một đứa, đến lúc đó, tạm thời dùng thuốc khống chế, tranh thủ để đứa trẻ thứ hai tới cứu Vãn Vãn, hy vọng quá lớn rồi...”

Đề nghị này chẳng khác nào không đề nghị.

“Mình và HOắc Khải Hàng không thể rồi...” Ninh Mẫn nói thật nhỏ.

“Nhưng cậu lại một lòng một dạ muốn cứu con gái Hoắc Khải Hàng?”

“Đó cũng là con gái của mình?”

Cố Hiểu nghe mà thở dài.

“Được rồi, mình thừa nhận, việc này thật phức tạp...không ai có thể giúp cậu ra quyết định”

Cho nên Ninh Mẫn mới cảm thấy mệt mỏi, phải nghĩ không đúng, trái nghĩ cũng không đúng.

Cô nhắm mắt đau đầu. Lúc này có tin nhắn, là của Cố Hiểu. Cô mở mắt nhìn cô ấy lấy điện thoại ra nhập mật mã. Xem xem, rồi thu lại đứng lên, tinh thần đột nhiên có chút là lạ, nhưng cũng không có nói gì, lại rót rượu.

Có người gõ cửa, Ninh Mẫn ra mở, là Đông Lôi bưng hoa quả vào cùng mấy người bạn học đi theo sau

“Chị dâu, em mang nước hoa quả cho chị, mang thai bảo bối của anh em, bây giờ không được uống rượu nha... phải chăm sóc thật tốt cho bảo bối của anh em.”

Đông Lôi ân cần đặt ly xuống, đưa tay xoa bụng cô, sau đó quay đầu nói nhỏ với đám bạn học: “Có muốn đánh cược không? Mình cược con gái, các cậu cược gì?”

Vẻ mặt có hứng thú. Ninh Mẫn nghe các cô nói chuyện một lúc nói

“Chị đi vệ sinh”

Lúc đi ra thấy Đông Lôi vẫy tay nói: “Em có việc, đi trước nhé...”

Bốn người trẻ tuổi cùng rời đi, Cố Duy cười nói muốn tiễn các cô đi. Đông Lôi nói không khách khí, còn bảo chị Hiểu Hiểu uống ít rượu thôi không cẩn thận ảnh hưởng tới bảo bối nhà anh cô.

Trước khi đi Cố Duy hướng Cố Hiểu và Ninh Mẫn cười một cái__ rõ rất ôn hòa, cô lại cảm thấy không có chỗ sai.

Mọi người đi ra ngoài hết, Cố Hiểu rót hai chén nước, một cho cô, một cho Ninh Mẫn

Lúc này Na Dĩnh bên ngoài gọi một tiếng nói: “HIểu Hiểu, anh phải ra ngoài một chút... em ở đây với Ninh Mẫn đợi một chút, lựa chọn áo cưới, chờ anh quay lại.”

Cố Hiểu buông cốc nước, đi ra ngoài, khi trở lại, thấy Ninh Mẫn đứng bên cửa sổ tay cầm ly nước đều đã uống hết. Quay đầu cau mày nhìn cô, người có chút lung lay, sắp đổ, vịn vào tường, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo hai bước, đi về sô pha ngồi, nói:

“Cố Hiểu, Nước này hình như có vấn đề..”

Nói xong hướng về một bên sô pha nằm xuống.

Ninh Mẫn mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Hoắc Khải Hàng, người đàn ông vẻ mặt thân thiết đang nhìn mình, thấy cô muốn ngồi dậy, liền vội vàng đỡ, còn hỏi một câu:

“Thấy thế nào? Cảm thấy vẫn tốt chứ?”

Cô có chút không hiểu rõ, anh tại sao lại hỏi câu này. Cô đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn thấy một người khác đứng ở cửa, là chồng cô Đông Đình Phong, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt xa lạ làm người ta thấy sợ.

“Cẩn Chi..”

Cô kêu một tiếng. Đông Đình Phong đã đi tới, hai tay chống trên giường. Đây là một gian phòng bệnh, cô đang nằm trên giường...

Cô không khỏi vuốt trán “Em tại sao lại ở đây?”

Đông Đình Phong âm thanh lạnh lẽo, biểu lộ rõ thất vọng

“Anh sớm đã cảnh cáo em, đừng động đến đứa trẻ. Nó không chỉ là con em, cũng là con anh. Nhưng em... căn bản không nghe lời anh nói..”

Ninh Mẫn ôm bụng.

“Em cư nhiên uống thuốc...”

Đông Đình Phong đáy mắt đều là lửa giận, hơn nữa điệu bộ càng ngày càng nghiêm trọng.

“Em vội như vậy, vì Vãn VÃn, em cái gì cũng chịu hi sinh, nếu vậy, em còn trở về làm cái gì? Anh muốn hỏi em một câu, anh ở trong mắt em là cái gì?”

Ninh Mẫn há miệng thở dốc, nghĩ muốn giải thích nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Anh xoay người đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, đá văng cửa, đột nhiên xoay người lại, chỉ vào Hoắc Khải Hàng.

“Em rút cuộc thương hắn bao nhiêu, lại nhẫn tâm như vậy?”

“Em...”

Ninh Mẫn chua chát muốn nói rõ cái gì.

“Ly hôn đi”

Ninh Mẫn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin.

Anh nhắm mắt cười khổ một cái, quay đầu đi chỗ khác

“Anh đã cho rằng anh có thể khiến em yêu anh, nhưng hiển nhiên anh đã đánh giá năng lực quá cao rồi, trong lòng em chỉ có hắn... tôi thành toàn cho các người”

Cắn răng nói ra năm chữ cuối cùng, anh rời đi không có quay đầu lại.

“Con của em”

Cô cúi đầu, nhìn đồng phục trên người mình hỏi

“Đã không còn, bác sĩ Hoài đã giúp em xử lý..”

Lời nói của anh rất nhẹ, bồng bềnh. Ngoài cửa xuất hiện hai bác sĩ là Nghê Mịch, Hoài Tú, lẳng lặng nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ninh Mẫn thấy họ, vội vàng từ trên giường nhảy xuống bắt lấy tay bác sĩ Hoài,

“Con của tôi đâu, con của tôi đâu...”

Hoài Tú trấn an cô “ Đông phu nhân, thai nhi lấy ra, Đông tiên sinh đã mang đi, bây giờ cô sinh non, nhất định phải tĩnh dưỡng bản thân thật tốt.”

Ninh Mẫn đã nghe không nổi nữa, từng bước lùi về phía sau, không ngừng lắc đầu

“Không phải vậy, không phải vây...”

Đột nhiên cô dừng lại, giống như bay chạy vội ra bên ngoài, thậm chí còn không mang dép, cô phải giải thích rõ ràng với anh.

Nhưng cô đuổi tới dưới lầu, chỉ nhìn thấy đuôi xe. Cô gọi anh coi như không nhìn thấy. Người đàn ông này thật nhẫn tâm, người đó cực kỳ cực kỳ nhẫn tâm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx