Khi đó, Nghê Mịch nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn đang ở trong phòng ru Hoắc Khuynh Vãn ngủ. Ông ta tới kiểm tra phòng, mới vừa bước vào cửa, đột nhiên nghe được đứa bé kinh sợ kêu lên:
"Máu, máu, mẹ trên người mẹ sao chảy nhiều máu vậy... "
Sau đó, Ninh Mẫn Mẫn ngồi xuống, vẻ mặt ngỡ ngàng cúi đầu kiểm tra, nhìn thân dưới máu tràn ra, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.
Cô ôm bụng, rất bình tĩnh nói:
"Đừng sợ, đừng sợ, mẹ chỉ là đến chu kỳ kinh nguyệt thôi mà. Nó ra hơi nhiều. Mẹ sẽ thay ga giường."
"Mẹ, cái gì là chu kỳ kinh nguyệt a?"
"Đó là chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Về sau con cũng sẽ có! Đây là hiện tượng sinh lý bình thường!"
"Mẹ, sắc mặt của mẹ trông nhợt nhạt! Có phải hay chảy máu nhiều vậy là có lý do?"
Ninh Mẫn Mẫn không nói.
Trong phòng bệnh, Hoắc Khải Hàng vẫn trông chừng. Nhìn cô bế Vãn Vãn đến ghế sofa. Cô lấy trong tủ quần áo một ga trải giường mới rồi quấn ga bẩn lại giống như một quả bóng, ném xuống đất, đem ga trải giường sạch sẽ trải lên...
Trong lúc này, có y tá tới giúp nhưng lại bị Ninh Mẫn Mẫn quát lên:
"Ra ngoài, tự tôi có thể làm!"
Y tá nói: "Cô cần được nghỉ ngơi!"
Ninh Mẫn Mẫn đem y tá đẩy ra, lạnh lùng chỉ vào cửa:
"Ra ngoài!"
Khuôn mặt cực kỳ hung hãn.
Y tá nhìn Nghê Mịch.
Nghê Mịch lắc đầu, để cho cô tự làm đi - - Người phụ nữ này, mấy ngày nay tựa như lửa, người nào động tới cô là cô nổi giận ngay.
Rất nhanh, Ninh Mẫn Mẫn đem ga trải giường thay xong, bế Vãn Vãn lại giường, đỡ bé nằm xuống. Sau đó ôm tất cả ga trải giường dính máu vào toilet, và thay chiếc quần dính máu trên người ra...
Suốt thời gian đó, Hoắc Khải Hàng không có ngăn cản, anh biết trong lòng cô khó chịu, đứa bé không còn - - Cô không cố ý đánh mất đứa bé này, mà là do bị mắc bẫy người khác. Đúng là Đông Đình Phong không thể tha thứ cho cô, nên đã bỏ đi - - Hai ngày sau đó, mang theo ”đứa bé” đi đâu không biếti... Không có liên lạc lại với cô.
Cô đã gọi rất nhiều lần nhưng không nghe máy, rõ ràng là không muốn nghe.
Mối quan hệ của hai người trở lên bế tắc.
Cô cũng có hỏi Trần Túy.
Trần Túy nói, anh đã trở về thành phố và không rõ đi đâu.
Hoắc Khải Hàng bóp bóp ngón tay, trong lòng tức giận: Tên kia, làm sao có thể như đối xử với Mẫn Mẫn như vậy...
Đúng là, nếu đặt mình trong hoàn cảnh này, có lẽ anh cũng sẽ phát điên...
Đó là đứa bé chứ không phải con mèo, con chó...
Lập tức nói không là không luôn, người đàn ông này vì tình đã thể hiện, mà Đông Đình Phong vẫn là người đàn ông kiêu ngạo.
Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch đi ra ngoài phòng khách để nói chuyện về bệnh tình. Sau khi trở về, Nghê Mịch chuyện trò với Vãn Vãn vài câu. Hoắc Khải Hàng gõ cửa toilet, cửa không có khóa, anh mở ra, nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn đang lặng lẽ giặt khăn trải giường, giặt quần - trong bồn tất cả đều là máu.
" Cơ thể em không được khỏe, đừng động vào những thứ này !"
Anh đi vào, nghĩ muốn lôi cô ra.
Cô lạnh lùng giật mạnh, đem người đẩy ra:
"Chuyện của em, không cần anh quan tâm, ra ngoài."
Hoắc Khải Hàng bị đẩy suýt ngã, lùi về phía sau hai bước mới cóthể đứng vững, trong lòng không nhịn được, tức giận nói:
"Ninh Sênh Ca, Em có cần thiết phải khinh rẻ bản thân mình như thế này sao? Em đem thân thể của chính mình giày xéo phá hủy, có ai tới đau lòng cho em không? Người kia nếu đau lòng vì em, thì mấy ngày nay cũng không đến mức đi đâu không rõ."
Lời này, thật sự làm cho người ta cảm thấy được đau đớn.
Nghê Mịch cũng đi theo vào, nhìn thấy Ninh Mẫn Mẫn mệt mỏi ngồi bên cạnh bồn nước toàn máu, để cho vòi nước chảy vào khăn trải giường, ra sức vò, nhịn không được cũng khuyên một câu:
"Đông phu nhân, sẩy thai không thể nào làm việc này, sẽ có người làm, tốt nhất cô lên giường nghỉ ngơi đi!"
Ninh Mẫn Mẫn không nói lời nào, vẫn như vậy bỏ thêm xà phòng vào giặt. Sau đó, đem khăn trải giường và quần vắt hết nước, coi như bọn họ không tồn tại, bưng đi qua.
Đi vào phòng khách, cô nhìn thấy một người đàn ông mang giày Tây lịch sự, tuổi chừng ba mươi, xách theo một cái cặp, đẩy đẩy kính mắt, đang đứng ở ngoài cửa nói gì đó với bảo vệ, giống như muốn đi vào, lại bị ngăn ra.
Cô dừng bước một chút, không ra ban công, đem chậu quần áo đã giặt đặt cạnh một bên, đi lên nhìn vào.
"Chuyện gì? Người này cần gì?"
Người đàn ông kia quay đầu hướng nhìn cô, vẻ mặt khôn khéo, ánh mắt sắc bén, lại cực thân thiện khom người:
"Xin chào, xin hỏi có phải Ninh Sênh Ca ở căn phòng này không?"
"Tôi đây, anh là ai?"
Người đàn ông kia vội vàng đưa ra một tấm danh thiếp: "Tôi là luật sư Quản Hựu Hàn, được Đông tiên sinh chỉ thị tới, mời Ninh tiểu thư ký vào đơn này... Có thể đi vào phòng nói chuyện?"
Ninh Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn: "Vào đi!"
Trong phòng Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch nghe được bên ngoài có người nói chuyện, cũng theo đi ra.
Vừa nhìn thấy người kia, Hoắc Khải Hàng lập tức nhíu mày, hỏi: "Quản Hựu Hàn, cậu tới đây làm gì?"
Người này là luật sư.
Quản Hựu Hàn đóng cửa lại:
"Tôi được Đông tiên sinh ủy thác mà đến..."
Nói xong, hắn đến gần, từ trong cặp lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Ninh Mẫn Mẫn:
" Tiểu thư Ninh Sênh Ca, đây là Đông tiên sinh đưa cho cô giấy thỏa thuận li hôn. Đông tiên sinh nói: Nếu cô lựa chọn vì cứu tiểu thư Hoắc Khuynh Vãn mà phải hy sinh tất cả mọi thứ. Vì vây, ông ấy liền để cô được tự do. Hôm nay, cô chỉ cần ký vào đơn này, từ nay về sau ông ấy tuyệt đối không can thiệp... Ông còn nói, nếu cô cảm thấy có điều gì không phù hợp, có thể gọi điện thoại cho ông ấy..."
Một câu, thật giống như đầu bị hắt một chậu nước đá, Ninh Mẫn Mẫn rất sốc, lộ ra vẻ khó tin.
Cô vội vàng cầm lấy văn bản. Vừa nhìn, cả người liền loạng choạng ngã vào ghế sofa, Ngay sau đó, một cơn tức giận kéo đến.
Cô kìm chế, một tay cầm lấy văn bản kia ném đi, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, bấm không biết bao nhiêu lần điện thoại. Lúc sau trong điện thoại truyền đến một giọng nói của đàn ông:
"Uy!"
Cô không thể không tức giận kêu một câu, ngón tay vô tình đã chạm phải loa:
"Đông Đình Phong, anh có ý gì?"
Bên kia im lặng một hồi, Ngay sau đó một giọng đàn ông nói ra:
"Ký tên đi... Có lẽ, chúng ta từ đầu đến giờ không nên đặt cược vào chuyện này. Hiện tại, anh hiểu được, anh đã không thắng. Ninh Sênh Ca, có lẽ em nên suy nghĩ về nó cẩn thận một chút. Anh chỉ là ân nhân cứu mạng thôi. Từ đầu đến cuối, em lo lắng nhất, quan tâm nhất là anh ta... Anh không phải là người dễ dàng nhận thua, nhưng bây giờ, anh chịu thua..."
Giọng nói đầy đau đớn, trong lòng Ninh Mẫn Mẫn cũng đau như cắt.
Cô hít thở gấp, miệng oán hận kêu một câu:
"Đông Đình Phong..."
Đông Đình Phong dường như không nghe thấy, tiếp tục nói:
"Anh đã đưa đứa bé đi chôn cất... Tại nghĩa trang thành phố... Nhưng anh nghĩ, em không cần để tâm đến nó nữa..."
" Đông Đình Phong..."
Giọng nói của cô bắt đầu run lên.
"Anh mệt mỏi..."
Đúng vậy, giờ khắc này, giọng nói của anh vô cùng mỏi mệt, thật giống như vừa mới chạy bộ xong, anh nhắc lại và nói:
"Thật sự rất mệt! Trong lòng mệt. Anh cảm thấy nên đặt xuống, có thể cho chúng ta dễ chịu hơn. Quyết định này, Anh không phải tùy tiện đưa ra. Mấy ngày nay anh nghĩ rất nhiều. Hôn nhân của chúng ta luôn luôn sai. Ký tên đi..."
"Anh... Anh thật muốn em ký tên..."
Những giọt nước mắt lớn, đã chảy ra từ hốc mắt của cô.
"Đúng!"
"Nếu đây là kết quả anh muốn, được... anh tốt nhất đừng có hối hận..."
Cô cắn răng một cái, gầm lên một câu, tức giận đem di động ném xuống đất, cầm văn bản lên. Không nhìn lấy một chữ liền cúi xuống, hạ bút ký ba chữ. Sau đó, đem văn bản ném cho người đàn ông tên Quản Hựu Hàn.
Quản Hựu Hàn không nghĩ mình có thể dễ dàng lấy được chữ ký vào thỏa thuận li hôn như vậy. Cầm văn bản trên tay, chăm chú nhìn Ninh Mẫn Mẫn, không nói thêm điều gì, lịch sự nói tạm biệt.
Ninh Mẫn Mẫn gắng gượng, nhìn cậu ta rời đi. Khi tầm mắt không nhìn thấy gì nữa, đột nhiên che miệng, khóc hu hu.
Ỏ bên cạnh, Hoắc Khải Hàng cùng Nghê Mịch đều đã nhìn.
"Tốt nhất là nên an ủi Ninh tiểu thư đi... Cẩn thận không vì quá đau lòng mà làm tổn thương đến thân thể..."
Nghê Mịch vỗ vai Hoắc Khải Hàng, rồi đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, Hoắc Khải Hàng đi tới bên cạnh Ninh Mẫn Mẫn, ngồi xuống, nhìn nàng khóc một lúc.
Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng khi đưa tay ra lại vẫn thu tay về.
Ninh Mẫn Mẫn cười lên một tiếng, lau nước mắt, lau nước mũi ra vẻ kiên cường:
"Ta xem như đã hiểu đàn ông, đầy ghê tởm! Mắt ta bị mù, mua được một bài học. Từ nay về sau không bao giờ cần đàn ông nữa..."
Cô đứng lên, đi vào trong hết sức nhẹ nhàng.
Anh biết trong lòng của nàng, lại một lần nữa bị thương rồi...
Ngồi ở trên ghế sofa, lông mày nhíu lại, anh thở dài một hơi - -
Mấy ngày sau, mỗi ngày Nghê Mịch đều đi thăm phòng bệnh của Vãn Vãn một chút. Mỗi một lần đều liếc nhìn mẹ của Vãn Vãn - - người phụ nữ đó là Ninh Sênh Ca. Không có lúc nào là không ở bên cạnh đứa bé: Nếu Vãn Vãn ngủ thì cô đọc sách; Nếu Vãn Vãn thức thì hai mẹ con cùng đọc sách; Đôi lúc, cô lẳng lặng đứng ở cửa sổ, gió thổi lạnh, không làm gì, cũng không nói gì...
Nghê Mịch khuyên vài lần, cẩn thận nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.
Cô không để ý tới, trừ ở trước mặt Vãn Vãn là cười nói. Còn tất cả các thời điểm khác, trên mặt của cô chỉ có một biểu hiện: Im lặng lạnh nhạt.
Đông Đình Phong cũng không có tới, tình cảm vợ chồng đã cắt đứt sạch sẽ - - thật sự có phần đáng tiếc.
Chiều ngày 15 lúc 5h30, một ngày bận rộn, cuối cùng đã được nghỉ ngơi.
Nghê Mịch nhíu nhíu lông mày, đi một vòng qua các phòng bệnh. Đi tới phòng Vãn Vãn thấy Hoắc Khải Hàng đang ôm con và đọc sách, còn Ninh Mẫn Mẫn đang gọt hoa quả. Một nhà ba người, nhìn qua cực kỳ ấm áp. Nhưng bầu không khí có phần hơi lạ.
Ông đi lại nói vài câu, rồi tan ca.
Khi ngồi vào xe, chuông điện thoại di động vang lên, Ông nhìn dãy số kia, do dự một hồi lâu rồi mới nhận:
"Uy!"
"Tan ca rồi hả?"
"Uh!"
"Đến quán Nam Phương ngồi một chút!"
Nghê Mịch đi đến quán Nam Phương.
Ở bên trong phòng VIP, Ông ta gặp người đàn ông mà không ai dám chọc ghẹo - - Hoắc Trường Bình, Nhị gia nhà họ Hoắc, ba mươi hai năm trước đã bị gãy hai chân, suốt ngày phải ngồi xe lăn.
Ông ta đang nghịch bật lửa, xịch xịch bật lên.
"Đến đây? Ngồi đi!"
Hoắc gia có ba con trai: Hoắc Trường An quỷ quái; Hoắc Trường Bình khôi ngô, tác phong nhanh nhẹn; Hoắc Trường Nhạc thông minh, ẩn dật.
Ba người con trai, nhưng Hoắc Trường Bình đẹp trai nhất. Thậm chí cho đến bây giờ, Ông vẫn đa tình như cũ.
Nghê Mịch ngồi xuống.
" Bệnh tình của Hoắc khuynh Vãn thế nào rồi?"
Hoắc Trường Bình châm một điếu thuốc, không quanh co hỏi.
"Vẫn như cũ!"
"Có khả năng chữa khỏi không? Thuốc kia có tác dụng nhiều không?"
" Vẫn chỉ có tác dụng vẫn như cũ. Tôi không có tăng cường thêm. Nếu thêm thì sẽ làm Hoắc Khuynh Vãn tử vong ngay. Nếu như có thể chữa khỏi, cơ bản phụ thuộc vào tủy xương!"
Nghê Mịch lạnh nhạt trả lời.
Hoắc Trường Bình nhả ra một đám khói, cả người đắm chìm trong khói thuốc. Dường như khói thuốc làm hắn tươi cười, lộ ra vẻ xảo quyệt.
Giống như một bức điêu khắc, hắn ngồi im một lúc, mới lại hỏi:
"Hoắc Khải Hàng cùng Ninh Sênh Ca, mấy ngày nay đều ở chung với nhau sao? Có khả năng hỗ trợ một phen..."
Nghê Mịch nhíu mày:
"Như thế nào là hỗ trợ?"
"Làm cho bọn họ hòa thuận! Để cho Ninh Sênh Ca mang thai lần nữa”
"Hoắc tiên sinh, Thời gian này Ninh Sênh Ca không thể mang thai! Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ có khả năng ra nước ngoài để chữa bệnh."
"Cho nên, tôi mới bảo cậu ép cô ta một lần!"
Hoắc Trường Bình ngẩng đầu cười cười, gương mặt cực kỳ đẹp trai, nụ cười rất tươi sáng, nhưng lại làm cho người ta nhìn chỉ cảm thấy được sự đáng sợ, lòng bàn chân từng đợt ớn lạnh.
"Rất khó, Ninh Mẫn Mẫn không phải là một phụ nữ bình thường... Vâng, tôi sẽ cố gắng!"
Khi rời đi trong lòng Nghê Mịch cảm thấy trống rỗng.
Hắn nới lòng cà- vạt, nặng nề thở ra một hơi, cảm thấy được trên lưng đều là mồ hôi...
Khi đi ra khỏi quán Nam Phương, ngồi vào trong xe, điện thoại lần thứ hai lại vang lên.
Hắn tựa lưng vào ghế, để mặc chuông điện thoại kêu một lúc, rồi nhìn thoáng qua dãy số, sau đó bấm nghe:
"Uy, có việc?"
"Em nhìn thấy anh rồi !"
Trong điện thoại một giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ phát ra:
"Anh đã gặp Hoắc lão nhị rồi hả?"
"Uh!"
"Hắn lại muốn anh làm gì?"
"Muốn để cho Ninh Sênh Ca mang thai một lần nữa thai!"
"A...!"
Người phụ nữ nhàn nhạt lên tiếng: "Em đang ở chỗ rẽ trước mặt xe của anh... anh đi đến đi... Chúng ta gặp nhau một chút! Có chuyện riêng muốn nói..."
"Uh, cứ đi trước! Anh lập tức đến liền!"
Nghê Mịch tắt điện thoại, nhìn thẳng về phía trước, giữa ánh đèn lờ mờ. Trong lúc đó, có một chiếc xe màu trắng ngược chiều đang di chuyển, rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ.
Dòng xe cộ đông nghịt, ánh sáng như ban ngày.
Quỳnh Thành là nơi tiền bạc cùng quyền lực tụ họp, khắp nơi là những người giàu có lắm quyền. Mà hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, có lúc không kiểm soát được ham muốn cá nhân của mình.
Một vòng tròn luẩn quẩn, mọi người ai sinh ra cũng muốn có quyền lực. Làm thế nào là để một người đàn ông không có tham vọng. Khi tham vọng nổi lên, nó sẽ điều khiển bản thân mình và lúc đó sẽ không từ một thủ đoạn nào cả, đó cũng là một phần bản năng nằm trong mỗi người.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một gương mặt xinh xắn - - biết rõ người đó không thích, chỉ muốn lợi dụng mình, nhưng vẫn không dừng lại được.
Cuộc sống mỗi người, sẽ có một vài lần người ta cam tâm tình nguyện rơi vào...
Di chuyển bàn tay của mình, khởi động động cơ.
Lúc này, lại có điện thoại tiến. Hắn cầm lên xem, rồi đột ngột cho xe dùng lại, nheo mắt, thật lâu mới nghe, khẽ hỏi:
"Tiên sinh, còn có gì phân phó?"
"Tôi sẽ cho phép cậu nghiên cứu chế tạo loại thuốc này, sẽ nghiên cứu chế tạo như thế nào?"
"Gần giống nhau là được!"
Giọng nói lộ ra cảm xúc rất tốt.
Hắn tắt máy, sau đó gửi một tin nhắn cho người phụ nữ kia:
"Anh đến muộn một chút. Có việc phải xử lý!"
Quay xe, hướng đường khác lái đi.
Lúc này đằng sau, có một chiếc xe con màu bạc bám sát nhập vào dòng xe cộ. Giữa đường thì rẽ sang hướng khác và có một chiếc xe tải nhỏ màu đen vội vàng đi theo.
Nghê Mịch đến phòng thí nghiệm, lấy ít đồ đạc, hướng dẫn qua điện thoại, rồi lái xe đến khu vườn trong thành phố.
Chiếc xe tải nhỏ đỗ lại và núp dưới vườn hoa.
Hắn mở cửa xe, cho thùng đồ đạc vào. Sau đó, lái ô-tô rời đi. Chiếc xe tải nhỏ cũng rất nhanh đi theo.
Sau nửa giờ, Nghê Mịch đến căn hộ của một người phụ nữ. Người phụ nữ mặc váy dài đung đưa tươi cười chào đón, ôm ấp hắn:
"Vào đi, vừa mới chuẩn bị bữa tối xong, rất ngon."
Hắn cười cười, ôm và hôn người phụ này một cái.
Cơ thể người phụ nữ có phần hơi cứng lại.
Nhưng rất nhanh, mạnh mẽ hôn lại hắn.
Lúc này, điện thoại của hắn lại reo lên.
Hôm nay, thật nhiều việc.
Hắn buông người phụ nữ đó ra, lấy điện thoại ra, liếc nhìn dãy số là số không thể không nhận được.
Nhấn nghe, bên trong truyền đến tiếng nói tức giận:
"Nghê Mịch, mẹ nó làm sao lại thế này? Bị người ta theo dõi cũng không biết... Chết tiệt, chiếc xe kia bám đuôi không rời..."
Một ý nghĩ khiếp sợ trong lòng phát ra, hắn vội vàng đẩy người phụ nữ này ra, chạy tới cửa sổ sát đường nhìn ra ngoài, vẻ mặt vô cùng sốt ruột và cảnh giác.
"Làm sao vậy?"
"Anh đang bị theo dõi!"
Hắn trầm giọng.
Người phụ nữ ngơ ngác hỏi: "Ai theo dõi anh?"
Mấy năm nay, hắn rất cẩn thận, không có bất kỳ sở hở gì lộ ra.
Nghê Mịch không nói lời nào, nhớ lại không biết mình làm cái gì để cho người ta nghi ngờ - -
Không có.
Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi.
Hắn đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thật lâu, mới xoay người đi đến, ngồi xuống chiếc ghế kê đệm ở trên. Châm một điếu thuốc, lúc sau mới nói thật nhỏ:
"Chúng ta làm nhiều chuyện thất đức như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng..."
Người phụ nữ đã khôi phục được bình tĩnh, nghiêng người sang một bên, gương mặt chế nhạo cười nói:
"Ai quan tâm đến sự trừng phạt? Trong xã hội này, đều đã như vậy..."
"Em có nghĩ rằng Hoắc Khuynh Vãn có tội không?"
"Có rất nhiều người vô tội. Hơn nữa cũng không phải là không được chữa trị!"
"Em đã trở nên máu lạnh rồi !"
"Vâng. Phải sợ nó sao? Kỳ thật em cũng sợ bản thân mình. Kiếp sau, đừng đến gần những người này quá, hãy đơn giản làm một người dân bình thường, sẽ không bị liện lụy... Đúng là, lòng người tham lam... Trên đời này, bao nhiêu người cũng vì quyền lực mà phải quan hệ... Thế mới biết, muốn giữ gìn một phần tự trọng của mình, như thế thật khó..."
Nghê Mịch trầm trầm hít một hơi thuốc, quay đầu, đỡ vai của người phụ nữ này nên:
"Chúng ta đi khỏi Đông Ngải đi..."
Người phụ nữ bĩu môi, cũng ngậm một điếu thuốc, sau đó phun ra một đám khói trắng, lắc đầu nói:
"Hiện tại, Em không thể đi được..."
"Bởi vì người đàn ông kia sao? Nhiều năm như vậy, em vẫn còn chưa hết hi vọng sao?"
"Hết hy vọng rồi."
"Thế vì cái gì mà không đi..."
"Vì cháu trai của em"
"Cháu trai của em?"
Hắn giật mình.
"Uh, lúc trước, em không phải đã nói với anh, em có một đứa con gái... Bị bọn hắn mang đi. Con gái của em sinh được một cháu trai sau đó bị bọn hắn bắt làm con tin rồi... Hiện tại, em hi vọng duy nhất là có thể thắng họ. Sau đó, thả tự do cho con và cháu trai của em. Còn mọi cái khác, em không cầu..."
" Đổng Gia, tên con bé là gì?"
Nghê Mịch đột nhiên nghĩ tới một cái gì đó, chần chờ hỏi một câu:
"Có phải hay không đó là Cố Hiểu?"
Người phụ nữ im lặng thật lâu, nói:
"Ăn cơm thôi!"
Năm ấy, sau khi Đổng Gia tốt nghiệp trường y, liền vào Đạt Lâm, lúc ấy ba mươi tuổi.
Sở dĩ ba mươi tuổi mới tốt nghiệp, đó là bởi vì bà ta đã từng điên cuồng si mê một người đàn ông, hơn nữa lại liều lĩnh cùng người đàn ông kia sinh một đứa con gái.
Rồi sau đó, người đàn ông kia kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải bà ta.
Bà ta cùng con gái bị vứt bỏ tại miền Nam, gian nan sống qua ngày.
Về sau, người đàn ông kia nghĩ muốn dẫn con gái trở về.
Bà ta không chịu giao con gái mình nên người đàn ông đó đã dùng quyền lực của mình, chặt đứt con đường kiếm sống của bà ta. Vì thế, bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, chấp nhận số phận của mình, tiếp nhận sự giúp đỡ tài chính của người đàn ông đó và tiếp tục đi hoàn thành việc học.
Về sau, bà ta trở thành bác sĩ thực tập ở Đạt Lâm. Bởi vì bà ta coi Quý Như Tịch là ân nhân cứu mạng, và ở lại mười mấy năm liền.
Nghê Mịch là học trưởng của Đổng Gia. Đã từng theo đuổi Đổng Gia nhưng lại bị cự tuyệt. Sau đó, hắn lấy vợ. Vợ sinh cho hắn một đứa con trai và không may chết vì bệnh. Mấy năm nay, hắn không có tái hôn. Bởi vì trong lòng hắn vẫn không quên được một người, đó là Đổng Gia. Nhiều năm trước vào một đêm, bọn họ đã đến với nhau.
Dần dần, Đổng Gia cũng đã buông bỏ, nhưng Nghê Mịch biết trong lòng bà ta vẫn cất giấu một hình bóng khác.
Bà ta bị người đàn ông kia làm cho trái tim tan vỡ, Đến nay vẫn không dám đối mặt hôn nhân, cũng từ chối hôn nhân.
Mấy năm nay, bọn họ vẫn duy trì một loại quan hệ không rõ ràng - - không phải là quan hệ vợ chồng.
Sáng sớm ngày16, Đổng Gia như cũ lái xe đi làm, sau đó thay áo khoác trắng, ngồi xuống trước bàn làm việc của mình.
Nhiệm vụ chủ yếu của bà là xử lí các ca cấp cứu. Đương nhiên, bà ta không phải là người phụ trách chính. Bà ta cũng có cấp trên.
Vào chín giờ, nhận được một tin nhắn:
"Có rảnh không? Tôi nghĩ muốn gặp bà tại phòng 12 ở Mai trang. Na Dĩnh cũng muốn chính thức gặp mặt, 12 giờ, chúng tôi đợi bà."
Na Dĩnh, một đứa bé rất ngoan. Chỉ là... Trong mắt đứa nhỏ kia cũng chỉ có người kia, giống như sự cố chấp của bà.
Bà sẽ phải khuyên nhủ.
Nếu đã kết hôn thì phải sống hạnh phúc.
Cùng thời gian đó, Nghê Mịch nhận được điện thoại của một bạn học cũ:
"Lão Nghê, đến phòng 12 ở Mai trang, 12 giờ trưa chúng ta gặp mặt đi!"
Nghê Mịch nghĩ buổi trưa rảnh, liền đồng ý.
Cùng lúc đó, Hách Quân vào văn phòng của Hoắc Trường Bình, cười nói ý đồ của mình:
"Hoắc nhị tiên sinh, Hoắc thiếu nghe nói ông có mấy người bạn ở nước ngoài là bác sĩ – quan hệ rất tốt, Anh ấy muốn mời ông đi ăn..."
Hoắc Trường Bình cười sảng khoái: "Uh. Không thành vấn đề. Mấy giờ? ở đâu?"
Hách Quân trả lời: "12 giờ, phòng 12 ở Mai trang!"
@by txiuqw4