Kế hoạch này, là từng bước hoàn thành đó.
Thời gian kéo dài tới mấy ngày trước.
Sau khi biết Vãn Vãn bị bệnh thiếu máu cấp tính—tâm tình của Ninh Mẫn thật sự muốn hỏng rồi—nói thật, bệnh này, rất đáng sợ, xác suất tử vong của bệnh thiếu máu cấp tính rất cao.
Nhưng có một việc, cô vẫn không rõ đó là:
Lúc Vãn Vãn năm tuổi có kiểm tra sức khỏe, tình trạng cơ thể rất khỏe mạnh. Sao giờ lại vô duyên vô cứ mắc chứng bệnh này.
Cô ví dụ: dù có bị tai nạn xe thì cũng đâu thể dẫn đến bệnh này?
Mẹ Lăng Châu có nói qua, trước đó, Vãn Vãn có chút nóng.
Hoắc Khải Hàng cũng nói, tháng trước, Vãn Vãn bị sốt cao không lùi, nói cách khác, lúc đó con bé có uống các loại thuốc chữa bệnh.
Có thể lần chữa bệnh đó, bị người ta thừa dịp lợi dụng làm chuyện gì hay không?
Ba mươi hai năm trước, bác sĩ trong tổ chức có sản xuất ra một loại vắc-xin phòng bệnh, bởi vì trong đó có một lượng lớn thứ chất lượng kém, ảnh hưởng nghhiêm trọng tới chất lượng, có mấy đứa trẻ khi được tiêm thuốc, đều xuất hiện tình trạng thiếu máu khác nhau. Có mấy đứa cơ thể kém, do thiếu máu trực tiếp dẫn tới bệnh bạch cầu.
Chuyện này, trong thời điểm đó phải nói là cực kỳ oanh động.
Về sau, chình phủ can thiệp, điều tra nghe ngóng, phát hiện vắc-xin phòng bệnh có vấn đề. Các bộ phận điều chế ra vắc-xin phòng bệnh này, không thể không ra mặt xin lỗi những đứa trẻ đã từng tiêm loại vắc-xin này, đền tiền, trị liệu toàn bộ cho họ.
Nhìn tin tức này, trong lòng cô hiện ra một nghi vấn:
Có phải Vãn Vãn cũng bị tiêm loại vắc-xin này không?
Từ khi xảy ra hoạt động tháng chín, cô đã xem Hoắc gia là hổ sói hung ác tàn bạo. Ở nơi hung ác tàn bạo, cô cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Vì vậy cô âm thầm lấy máu của Vãn Vãn đưa cho Đông Đình Phong để bác sĩ Đông gia điều tra, lấy máu phân tích.
Kết quả lại là, do vi khuẩn gây bệnh dẩn tới bệnh thiếu máu cấp tính, cũng nói thêm, cùng với vi khuẩn gây bệnh có trong vắc-xin phòng bệnh ba mươi hai năm trước, hoàn toàn giống nhau.
Sau khi biết được kết quả này, cô và Đông Đình Phong tự nhiên là vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng nói lên tình huống hiện nay: Trung tâm bệnh viện, có người âm thầm động tay động chân trên người Vãn Vãn, bởi vì bệnh viện với chuyện nguyên nhân phát bệnh cũng không có giải thích chính xác, cục kỳ qua loa, né tránh vấn đề.
Sau khi hiểu được tình huống, cô nói với Đông Đình Phong:
“Em có một cảm giác đáng sợ. Chúng ta giống như sống trong sự giám thị của một lực lượng nào đó. Vả lại còn bị người ta đùa xoay vòng.”
Với điểm này, Đông Đình Phong hoàn toàn đồng ý.
Vì thế cô hỏi hắn: “Có hung thú bắt người đó ra ngoài hay không... Em khát vingj một cuộc sống an toàn, chúng ta bị người ta âm thầm nhung nhớ, suốt ngày cứ lo lắng đề phòng, cũng quá hèn nhát rồi...”
Hắn suy nghĩ rồi hỏi: “Em sắp xếp đi, còn phương diện an toàn sẽ do anh toàn bị xử lý.”
Ninh Mẫn nói: “Lần này, em sẽ nắm cái khay.”
Cho nên, bọn họ rất ăn ý bắt đầu diễn trò.
Mấy ngày này, Ninh Mẫn vẫn lộ vẻ lo âu, khiến cho thế lực trong bóng tối giám thị nhất của nhất động của bọn họ tin tưởng việc này.
Ngày đó ở nhà, cô càng cố tình ý tưởng bảo vệ căn nhà nhỏ của họ, Đông Đình Phong vì chuyện này mà bỏ ra ngoài, một nữa là do cô thật sự bị tức giận, một nữa là cố ý—
Vì trong phòng ngủ, bọn họ phát hiện có máy ghi âm được giấu cẩn thận, tuy không thể thấy được hình ảnh gì nhưng âm thanh thì tuyệt đối rõ ràng. Nhưng bọn họ cũng không dẹp bỏ nó, mà thuận theo—giống như bọn họ không cần người giúp việc. Lơ là kẻ địch, mới có thể giành chiến thắng.
Đi gặp Qúy Như Thương một lát, cô không biết hôm nay cá có cắn câu hay không?
Qúy Như Thương tuyêt đối là người phụ nữ có tính thận trọng, ngày đó cô đem thiết bị điện tử máy ghi âm đó vào, còn quét hình cơ thể, bà ta cho rằng như vậy đã an toàn.
Chỉ là bà ta không nghĩ tới, trong đội ngũ của bọn họ có một cao thủ, ví dụ như cô và Chu Vật nghiên cứu chế tạo máy móc—máy quay cỡ nhỏ, mà nếu để được bao bọc để trong người thì bất cứ cái gì cũng không quét được máy nghe trộm.
Ngày đó, lúc đốt văn kiện, cô liền gắn máy nghe trộm ở dưới ghế sofa, đi ra cửa, cô liền nghe được mệnh lệnh của Qúy Như Thương.
Lúc đó cô nghĩ, kế tiếp sẽ có người chạy tới tính kế cô.
Đối với Cố Hiểu, Ninh Mẫn chưa từng nghi ngờ.
Nhưng không lâu trước đo, Đông Đình Phong nói với cô:
“Sau này gặp Cố Hiểu, để ý một chút.”
Cô hỏi: “Sao vậy, cô ấy là chị em tốt với em?”
“Chị em tốt? Em hiểu cô ta được bao nhiêu? A Ninh nhớ kỹ, cô ta mang họ Cố.”
“Cố thì làm sao chứ.?”
“Người Cố gia, tâm cơ đều thâm trầm, đề phòng một chút!”
Cô cảm thấy lời này giống như quơ đũa cả nắm, nhưng người xưa nói không thể không có tâm đề phòng người. Nhiều hơn một tâm nhãn bao giờ cũng không sai.
Ngày đó, thời điểm nhạy cảm như vậy, cô gặp được Cố Hiểu, cô tự nhiên có đề phòng.
Ngày đó, Cố Hiểu hiện nguyên hình, cô thầm đau lòng.
Sau kho hỏi không được tin tức gì, cô cũng không mềm lòng mà nương tay, trực tiếp giao cô cho Bang hội, sau đó gọi điện cho Đông Đình Phong, giọng nói vô cùng bắt đắc dĩ:
“Qủa nhiên Cố Hiểu mang lòng xấu xa...”
Cô nói lại tất cả mọi chuyện...”
Đông Đình Phong gấp gáp, muốn lập tức tới gặp cô, sợ cô có chuyện ngoài ý muốn.
Cô nói cho hắn biết: “Em không sao. Bây giờ anh cũng không thể tới đây.”
Hắn nói: “Em đang làm cái gì đó?”
Cô nói: “Em muốn rút củi dưới đáy nồi ra. Anh phải toàn lực phối hợp với em, chúng ta câu con cá lớn trong bệnh viện ra ngoài.”
Đông Đình Phong suy nghĩ một chút, không có phản đối, chỉ hỏi cô có kế hoạch gì không?
Cô nói kế hoạch cho hắn nghe, hắn chăm chú nghe cũng giúp cô chỉnh sửa vài điều.
Sau, Đông Đình Phong lại liên lạc với bác sĩ Hoài, thuyết phục vị lão sư này hợp tác trình diễn tiết mục thuốc di truyền và ly hôn.
Thậm chí còn động tay động chân trong hệ thống đăng lý kết hôn, khiến cho người ở phía sau bức màn tin tưởng bọn họ trên con đường tái hợp lại ly hôn.
Diễn xuất lần này, Đông Đình Phong rất mạnh mẽ, cố gắng đùa đến rất chân thật.
Cuối cùng, đối phương mất cảnh giác, cuối cùng trong thời gian ngắn khiến cho Nghê Mịch và Hoắc Trường Bình lộ ra chân tướng.
Ninh Mẫn kéo suy nghĩ lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng chăm chú nhìn Cố Hiểu, tâm tình phức tạp, nhưng giọng nói vô cùng bình tĩnh, cô nói với cô ta:
“Hiểu Hiểu, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, giải thích một lần, vì sao phải làm như vậy?”
Cố Hiểu rủ mi xuống, thì ra từ lúc bắt đầu, cô đã đề phòng cô ta.
Cô ta thở dài một hơi, nói: “Không phải cô đã biết hết rồi sao? Cần gì hỏi lại!”
“Đúng, hiện tại tôi đã biết tất cả. Những việc làm của cô, tất cả là vì bảo vệ con của cô.”
“Cô có một đứa con trai mười bốn tuổi, là lúc cô học trung học,
Đáng tiếc, cô gạt tất cả mọi người sinh đứa nhỏ ra, cũng trong ngày cô sinh nó, đã bị người bắt đi..
Tôi nghĩ người bắt nó đi, không phải Qúy Như Thương thì cũng là Hoắc Trường Bình...
Tôi nhớ lúc ở tổ Liệp Phong, bình thường cô cũng không nghĩ ngơi. Hàng năm đến nghỉ đông và nghỉ hè, bất cứ lúc nào cô cũng không đến. Khi nghĩ đông nghĩ hè cô đều tắt máy, hoàn toàn mất liên lạc. Trước đó, tôi luôn buồn bực, thời gian đó, cô đi đâu? Hiện tại tôi mới hiểu được, lúc đó, chắc cô đang ở cùng con cô rôi!
Cô vì bảo vệ an toàn cho con cô, mới không thể không nghe lệnh của bọn họ phải không...
Giống như Đổng gia, vì bảo vệ cháu gái của họ, mà tiêm vắc-xin phòng bệnh cho Vãn Vãn, lý do giống nhau.”
Lúc nói đến đây, ánh mắt tràn đầy thù hận, ánh mắt dừng ở trên một người khác:
“Bác sĩ Đổng, nói thật, tôi không thể tin được ông là người nhẫn tâm như vậy, vì bảo vệ cháu mình, mà ông có thể xuống tay với đứa trẻ đang khỏe mạnh như vậy, xin hỏi, y đức của ông ở đâu?”
Đổng gia cúi đầu, nhìn thấy hai tay của ông đang run—đúng, làm chuyện che giấu lương tâm, làm nhiều lần, linh hồn sẽ không được bình an.
“Còn ông nữa, Nghê Mịch tôi xem qua tư liệu của ông, ba mươi hai năm trước, ông từng là thực tập viên ở bệnh viện Trung Châu. Lúc đó xảy ra sự kiện trúng độc do vắc-xin phòng bệnh. Lão sư hướng dẫn ông từng bị đình chỉ công việc. Cho nên với việc lấy một ích vắc-xin phòng bệnh từ nói đó, với bà mà nói chắc không phải việc khó..
Nhưng mà Nghê Mịch ông là một bác sĩ có đức hạnh cao như vậy, địa vị ở Quỳnh Thành không thể so sánh được, sao ông có thể gây ra bệnh nguy hiểm với tính mạng trên người một đứa trẻ vô tội? Ông không thẹn với lương tâm của ông hả?”
Ninh Mẫn rống xong, phẫn nộ rút ba tấm hình trong túi nhỏ ra, “Ba” vỗ vào mặt bàn, trong hình là một đứa bé trai tuấn tú, vẻ mặt có chút buồn bã, hơn nữa còn nghiêm túc.
Cô trợn mắt nhìn Cố Hiểu:
“Đây là con trai của cô phải không.. Cố Hiểu, tôi hỏi cô, nếu tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh lên người con trai của cô, tâm tình lúc đó của cô sẽ như thế nào hả? Phải, tôi thừa nhận mọi người đều có mặt riêng. Nhưng là, sao cô có thể ích kỹ vì mình an ổn mà đưa toàn bộ đau khổ lên trên người khác hả? Nhân tính của cô đâu? Tất cả chạy đi đâu rồi hả? Đừng quên, cô là một người lính, dù cho cô đã xuất ngũ, nhưng bên trong cô vẫn như cũ. Quân nhân là phải thể hiện năng lực của mình, cô có thể không... Những chuyện cô làm là cái gì vậy hả?
Bị mắng chửi như vậy, tâm Cố HIểu run rẩy.
Cô ta ngẩng đầu, đau khổ nhìn Ninh Mẫn, nhìn sang Đông Đình Phong, vừa chăm chú nhìn Hoắc Khải Hàng, sau đó liếc nhìn người chồng của cô ta, vẻ mặt của hắn luôn bình tĩnh như thế- bốn người này, thật sự đáng sợ, hợp tác với nhau, chỉ trong một buổi tối đã tra ra tất cả mọi chuyện.
Kỳ thật lúc trước cô cũng không biết Vãn Vãn vì tiêm vắc-xin phòng bệnh mói bị bệnh này, hiện tại cô ta đã biết rõ, trong lòng rất bất an, có cảm giác tội lỗi. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu con trai cô ta cũng bị bệnh mày, cô ta sẽ điên cuồng thế nào.
“Thật xin lỗi.”
Giọng nói Cố Hiểu khàn khàn: “Tôi không nghĩ Vãn Vãn bởi vì con trai tôi mới bị nhiễm loại bện này, ...tôi...tôi thật sự không nghĩ tới...”
“Cô cũng biết có lỗi sao?”
Ninh Mẫn đau lòng cười: “Nếu trong lòng cô có một chút lương tâm, thì sẽ không thành tay sai của bọn họ rồi. Hiện tại cô, căn bản không phải là Cố Hiểu mà tôi biết, Cố Hiểu mà tôi biết, tuy cô ấy không thích nói chuyện, nhưng cô ấy có tấm lòng lương thiện. Cô ấy sẽ không tổn thương người vô tội. Nhưng thủ đoạn độc ác của cô như vậy. Qủa thật không bằng cầm thú."
Cố Hiểu há miệng thở dốc, không có cách nào giải thích cho mình thêm một câu nào.
Ninh Mẫn không có chú ý nhiều tới Cố Hiểu, mà chuyển ánh mắt phẫn nộ qua hai người đối diện cô, miệng cười lạnh:
“Còn mấy người, Hoắc Trường Bình, Qúy Như Thương, hai người là đầu sỏ trong chuyện này, các người muốn làm bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm nữa mới chịu dừng tay lại hả?”
Giờ khắc này, lửa giận của Ninh Mẫn xông thẳng lên não rồi, Vãn Vãn tốt như vậy thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn họ, làm sao cô không tức giận cơ chứ?
Hoắc Trường Bình nở nụ cười, lau vết máu ngoài miệng, liền vuốt tay:
“Đợi một chút, từ từ đã, tôi không nhận tôi là người mất trí làm chuyện tán tận lương tâm,
Ninh Sênh Ca, tôi phải sữa lại phán đoán sai lầm của cô. Đừng nghĩ rằng có chút lời trong máy ghi âm, cùng với Nghê Mịch chỉ chứng, thì cho rằng là tôi làm được không? Cắt câu lấy nghĩa (lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình) không phải của người thông minh nên làm, nhẹ dạ tin theo lời của một bên, lại càng không thể làm được.
Mấy người cứ tin tưởng như vậy, Nghê Mịch chỉ chứng thì hoàn toàn có thể tin sao?
Cứ cho mấy người hoàn toàn tin những thứ gọi là chứng cứ đi, bây giờ tôi còn chưa bị cắt chức, mà bị oan uổn như vậy, cuối cùng thì vẫn có quyền kháng án cho mình mà.
Hiện tại, tôi nói rõ ràng cho mấy người biết: Việc này, các người đã oan uổng tôi, Hoắc Ninh Vãn bị nhiễm bệnh, không có một chút quan hệ gì với tôi...
Ừm, nếu là mấy người cho là tôi làm, được, mời mấy người giải thích cho tôi một chút, tôi vì cái gì mà phải tổn thương một đứa nhỏ như vậy—nếu không có lợi ích gì, không có thực hiện mục đích gì, xin hỏi, là tôi ăn no rảnh mỡ mà đi làm chuyện mạo hiểm như vậy hả? Tôi đâu có bệnh đâu?"
Một câu một câu, cãi lại rất có khí thế, vẫn hùng hồn lý lẽ, thật giống như ông ta không có làm chuyện hại người này.
Hoắc Trường Bình lăn lộn nhiều năm trong giới chính trị, mồm mép đã luyện tới lưu loát trơn tru...
Lúc này, Đông Đình Phong vốn luôn trầm mặc nhàn nhạt nở nụ cưòi:
“Rất đơn giản, bởi vì ông muốn trả thù Hoắc gia, trả thù Hoắc Trường An, ông muốn cho con trai Hoắc Trường An đau khổ.”
Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng tuyệt đối đủ lực, từng câu từng chữ đều nhắm trúng chỗ đau của Hoắc Trường Bình.
Nhưng biểu hiện của ông, ánh mắt vừa vặn chỉ trầm một chút đã trở lại bình thường, vẫn nhàn nhã như cũ, giống như không có bị bất cứ cái gì ảnh hưởng.
Ngay sau đó, ông ung dung hỏi lại:
“Đây là lời nói vô căn cứ. Tôi vì cái gì mà trả thủ Hoắc gia? Trả thù Hoắc Trường An? Đông Đình Phong, khi nói chuyện cần có chứng cứ. Không có chứng cứ, đó chính là nói nhảm... Cậu phải chịu trách nhiệm phát luật vì tội vu oan đó.”
Ánh mắt Đông Đình Phong đen và sáng, giống như một thanh bảo kiếm phát sáng dưới ánh trăng, cười nhẹ, giống như đang châm biếm, phẩng phất như muốn nói, nếu không có chứng cứ, tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?
Hoắc Trường Bình nhìn thấy, chỉ cảm thấy từng đợi khí lạnh tuôn trào ra.
“Có ba nguyên nhân.”
Một chữ một trọng âm, giọng nói Đông Đình Phong như chém sắt nói ra năm chữ.(trong tiếng trung có năm chữ nhé, dịch việt chỉ bốn đó.)
“Ba nguyên nhân.”
Hoắc Trường Bình trấn định cười, hỏi lại.
“Thứ nhất, Hoắc Trường An đoạt người yêu của ông, Chung Đề.”
Vừa nhắc tới Chung Đề, sắc mặt HOắc Trường Bình không khỏi biến đổi, biến đổi này vẫn không khôi phục bình thường.
“Thứ hai, vì Hoắc Trường An đánh gãy chân chó của ông.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ông lần thứ hai rõ ràng trầm xuống, đồng thời có ẩn ẩn lửa giận muốn bùng phát.
“Thứ ba, ... trong người của ông không có chảy dòng máu nhà họ Hoắc. Ông căn bản không phải con trai Hoắc Kiến Quốc. Ôong chỉ là con riêng của Hoắc lão phu nhân. Quan trọng là cha ruột của ông, bởi vì Hoắc gia mà chết, nên ông hận HOắc gia.”
Chuyện xưa như khói, năm tháng mênh mang, thật ra những chuyện này HOắc Trường Bình luôn chôn giấu trong lòng, bây giờ lại hiện lên trong đầu Hoắc Trường Bình, tươi cười của ông gần như biến mất, sự tao nhã của ông cũng dần dần mất hẳn, mặt hắn lập tức bị vặn vẹo đau đớn.
Nhắc tới Chung Đề, những người lớn tuổi gần như ai cũng biết tới cái tên này, cái tên này, từng được đặt ngang hàng với HOắc Trường An.
Ba mươi hai năm trước, gần như những người địa vị cao quý đều biết một sự kiện, con trai trưởng Hoắc gia có nuôi dưỡng một người phụ nữ, tên là Chung Đề.
Người phụ nữ kia, xinh đẹp như hoa, làn da mịn màn nhẫn nhụi, thân hình như liễu, là một người con gái xinh đẹp. Tên bà là Chung Đề, một người có địa vị thấp nhất trong xã hội, nhưng bà dựa vào học bổng mà được thi vào trường Đại Học Quỳnh Thành. Bà là cô nhi, cha mẹ nuôi là người bán món ăn kiếm sống.
Người biết Chung Đề trước không phải Hoắc Trường An mà là Hoắc Trường Bình.
Khi đó Hoắc Trường Bình giấu diếm thân phận là cậu hai Hoắc gia lẵng lẽ tiếp cận người phụ nữ xinh đẹp đó, nhờ sự ôn nhu của ông mà chiếm được cảm tình của bà ấy, hai người liền trở thành bạn bè. Có thể quan hệ bạn bè, HOắc Trường An liếc mắt một cái liền nhìn trúng người phụ nữ dám tát vào mặt Qúy thiếu, cũng mạnh mẽ tấn công, khiến bà trở thành người phụ nữ của ông.
Vì thế Hoắc Trường Bình từng tìm HOắc Trường An náo loạn.
Hai người đánh đấm tùm lum, huyên náo túi bụi, cuối cùng kinh động tới Nguyễn Nhất Hà, chuyện này mới ngừng lại.
Sau khi Nguyễn Nhất Hà điều tra rõ ràng, liền đổ lên đầu Chung Đề cái tội danh lẳng lơ. Rồi sau đó, trường Đại Học Quỳnh Thành đuổi học bà.
Sau việc đó, Hoắc Trường Bình còn đi học lại bị Nguyễn Nhất Hà đưa vào trường quân đội, Hoắc Trường An thì bị cấm túc.
Sau khi không còn bị cấm túc, HOắc Trường An kiếm chuyện chống đối lại Nguyễn Nhất Hà, khiến cho bà ta chỉ có thể bỏ mặc cho qua. Tùy ý ông đi tìm Chung Đề, dễ dàng tha thứ cho ông ở dưới mí mắt của bà ta mà đưa người về nuôi dưỡng.
Từ đó, Hoắc Trường Bình hận Hoắc Trường An tới tận xương tủy.
Anh em tranh giành một người phụ nữ, nếu bị truyền ra, trong giới thượng lưu nhất định sẽ bị gièm pha, ở Hoắc gia chuyện như vậy, cấm tuyệt đối không được xảy ra.
Cho nên, Nguyễn Nhất Hà sử dụng thủ đoạn của bà, cường ngạnh ép chuyện này xuống.
Vì vậy, lúc đó, những người biết con trai trưởng HOắc gia nuôi phụ nữ ở bên ngoài nhưng lại không biết là cướp từ trên tay em trai ông.
Còn chuyện HOắc Trường An đánh gãy hai chân Hoắc Trường Bình, người ngoài đều không biết rõ chuyện là như thế nào.
Hoắc gia chỉ nói với người ngoài: “Là chuyện ngoài ý muốn..”
Nguyên nhân hậu quả như thế nào, gần như không ai biết.
Hiện tại bị Đông Đình Phong vạch trần, giống như kéo lên vết thương trên người Hoắc Trường Bình.
Về chuyện HOắc Trường Bình không phải người HOắc gia, thật đúng là một chuyện kinh động rồi.
Bất kể là Đổng gia, hay Nghê Mịch, hoặc là Cố Hiểu, đều đã hoảng sợ rồi, ngay cả Qúy Như Thương cũng hơi kinh ngạc, sau đó giật mình, giống như nghĩ tới chuyện gì.
Còn Hoắc Khải Hàng, hắn rõ ràng nhất, cũng buồn bực nhất, sao Đông Đình Phong biết được.
Ánh mắt Ninh Mẫn hơi động, chuyện này cô không biết, cũng là gần đây Đông Đình Phong mới nói cho cô nghe-
Loại oán hận này tuyết đối sâu nặng.
Người có oán hận như vậy, tâm của ông, sao có thể không bị vặn vẹo chứ?
Giờ khắc này, Hoắc Trường Bình nắm chặt đầu gối, ánh mắt âm độc, hình như đang tức giận tìm con đường thích hợp mà phát ra.
Ninh Mẫn nhìn chăm chú, có thể tổng kết lại mọi chuyện:
“Vì ba nguyên nhân này, ông rất hận người Hoắc gia cho nên mới ra tay với Vãn Vãn đúng không.
“Tất cả chỉ vì trả thù. Ông cố ý chơi trò mèo vờn chuột với người HOắc gia.
Súng bắn tỉa lúc đó là do ông phái đi phải không..
Bom được gắn ở dưới đất cũng là ông cho người làm..
Ông khống chế Qúy Như Thương, cấu kết với bà ta làm việc xấu, chính là muốn bức HOắc gia và Đông gia thành kẻ thù, khiến cho HOắc gia ở trong giới chính trị dần đi xuống.
Còn có, Hoắc Trường Bình, tôi đã điều tra, những năm gần đây, ông luôn tìm tới bác sĩ tâm lý, bởi vì chuyện của ba mươi năm trước, ông luôn ghi hận trong lòng, nên tâm lý của ông đã sớm biến thái rồi...”
Ninh Mẫn cắn răng, cũng bởi vì tâm lý biến thái của ông ta, con gái cô mới bị nhiễm cái bệnh quỷ quái này,
Giờ khắc này, cô rất muốn bâm thây, uống máu của ông ta.
@by txiuqw4