Nam Phương gia mộc hội sở, trong dãy ghế
Ninh Mẫn lại gặp Quý Như Thương, bảo vệ dùng máy quét khi cô vừa bước vào, cô đưa mắt nhìn dụng cụ kia, thiết bị nghe trộm gì đều không thoát được mắt thần của nó__ Quý Như Thương làm việc luôn rất cẩn thận.
Phòng tiếp khách.
Quý Như Thương ôm ngực, thản nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang bước vào. Chuyện của Hoắc Khuynh Vãn, bề ngoài mà nói, đối với cô dường như không có ảnh hưởng gì__ người phụ nữ này, thật sự rất bình tĩnh.
“Có mang đồ tới không?”
Trong phòng rất ấm, Ninh Mẫn kéo khăng quàng, tùy ý vắt trên cổ, tóc bộc thành đuôi ngựa, hai tay đút túi, nhìn xung quanh một vòng, không có người khác có lẽ là đang trốn trong phòng khác, ghế ở gian phòng này rất to, trên bàn có một ly trà ngon vừa pha, bên cạnh còn có một túi hồ sơ màu da trâu.
“Tôi phải xem trước thứ tôi muốn” cô lẳng lặng nói.
“Toàn bộ bên trong túi, đều là tài liệu gốc”
Quý Như Thương dùng ánh mắt biểu thị một chút. Ninh Mẫn gật đầu, đi qua với tay cầm tập tài liệu, nhìn thứ bên trong. Không sai biệt lắm đều là những thứ này, vẫn nguyên bản gốc.
Sau khi kiểm tra tất cả đều không có lầm, cô từ trong túi lấy ra một phong thư nhỏ
“Những thứ ở bên trong, là bản mẫu, bà có thể cho người kiểm chứng, nếu người của bà đủ chuyên nghiệp, còn có thể dùng máy quét hình xem nó có đã bị sao lưu bản gốc nhiều lần.”
Quý Như thương đí tới, dáng đi xinh đẹp thướt tha, chừng 50 tuổi, nét quyến rũ từ trong xương cốt vẫn có thể khiến đàn ông rụng động__ chăm sóc rất tốt, cứ như phụ nữ tuổi 30 vậy.
Bà cầm đồ để lên tay, vỗ vỗ tay, từ bên trong đi ra một người đàn ông, là thân tín của bà.
Bà hai tay cầm đồ kia, phân phó:
“Đi kiểm tra xem có phải bản mẫu không”
“Vâng”
Cuộn phim được mang đi.
“Ninh Sênh Ca, chỉ mong cô đừng gây thêm chuyện cho tôi, những tài liệu này tôi có thể giao cho cô, không có nghĩa tôi không làm gì được Ninh gia các người...”
Quý Như Thương ngồi chỗ bên kia, thản nhiên nói:
“Nếu cô biết điều, mọi người đều bình yên vô sự, nếu cô lại cắn không tha, náo loạn lớn chuyện, người chết không phải chỉ một mình tôi, có thể sẽ gây ra rối loạn chính quyền, nếu đây là kết quả mà cô muốn nghĩ đến, cô có thể thả ngựa ở đây..”
Ninh Mẫn không để ý, cầm bật lửa trên tay bật, đem từng trang giấy đốt cháy thành tro.
Nhìn ánh lửa xanh xanh đỏ đỏ hiện ra, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không có cảm giác thoái mái, tâm tình đề nén, vẫn tràn ngập trong mạch máu của cô.
“Tôi vẫn chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, Quý Như Thương là bà hết lần này tới lần khác hãm hại tôi, chỉ vì tôi biết chuyện không nên biết, ngày trước, tôi cũng đảm bảo với bà, tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, kết quả bà vẫn không yên tâm về tôi”
Quý Như Thương nói: “Người chết mới có thể giữ mồm giữ miệng”
Ninh Mẫn ngẩng đầu, con mắt hung hăng.
“Đáng tiếc, bây giờ bà vạch trần cái rắc rối này càng ngày càng lớn. Chú Lý Hưởng là do bà phái đi có phải không?lúc đó bị đánh chết ở trong kho phế liệu của bộ đội đặc chủng, bà tính dùng danh nghĩa gì để thông báo cho người nhà họ biết, Quý Như Thương, để bịt đầu mối, các người không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Quý Như Thương vẻ mặt cực kỳ quỷ dị, ngồi trên sô pha.
“Thật xin lỗi, tôi không biết cô đang nói chuyện gì?”
“Bà còn giả bộ, ... Quý Như Thương, bà sẽ gặp báo ứng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, bà sẽ bị cô lập hoàn toàn. Nếu Hoắc phu nhân biết những chuyện bà làm, hừ...”
Ninh Mẫn cười lạnh
Lúc này, một người nhân viên ra báo cáo: “Là bản mẫu”
Quý Như Thương cực kỳ tín nhiệm người này, vẫy vẫy tay, cái gì cũng không hỏi cho người đi xuống, miệng nở nụ cười, tươi cười thoải mái.
“Tôi làm cái gì? Ninh tiểu thư, đừng mở miệng nói bậy, tôi sẽ giữ lại quyền khởi tố..”
Cũng phải chứng cứ đã bị bà lấy đi. Ninh Mẫn cũng không muốn cùng người này nói chuyện thêm nữa, đợi sau khi đám lửa tắt, sau khi xác định tất cả những thứ đó điều bị thiêu hủy hết, xoay người rời đi.
Quý Như Thương đợi cô ra đến cửa, gọi một cuộc điện thoại.
“Anh đi ra, hãm hại cô ta, tiếp theo đến việc của anh rồi đó”
*
“Ninh Mẫn...”
Lúc xuống lầu, có người gọi vội ở sau lưng.
Ninh Mẫn kéo tai nghe ở trong tai trái, xoay người theo bản năng, ngẩn người ra, mắt nhíu lại.
“Đông Lôi, tại sao em lại ở đây? Không phải nhập học rồi sao?”
“Vâng nhập học rồi, học kỳ này, em tham gia lớp học trao đổi thể nghiệm cuộc sống, một tháng tới sẽ đi học ở Quỳnh Thành”
Đông lôi nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy sắc mặt chị dâu có chút kỳ quái, lộ ra vẻ phòng bị.
“Anh của em đâu?”
“Anh ấy đi làm việc, chỉ có một mình em?”
Là anh nói như vậy.
“Không phải một mình, em cùng mấy người bạn học cùng tới”
Đông Lôi nói, cười tươi sáng ngời: “Anh nói, chị mang thai?”
“Ừ”
“Không trách anh lại bị chị chỉnh đốn như thế, thì ra là có thiên tử nên sai khiến được chư hầu nha!”
Đông Lôi ngữ khí nhẹ nhàng, cô ấy đã không còn phần nào chán ghét cô. Hơn nữa sau bụ tai tiếng kia của An Na xảy ra, cô ấy cũng đồng thời thất vọng về An na, lại tăng thêm hảo cảm với cô.
“Ai, về sau đối đãi với anh em thật tốt nha, anh của em kỳ thật rất dễ dụ nha! Em chưa thấy qua anh ấy cười ngây ngốc như vậy. Có người nói, phụ nữ chửa ngốc ba năm, em cảm thấy anh em không chửa cũng có thể ngốc vây... đúng đó là hậu chứng khi làm cha.”
Nghe cô ấy này bôi nhọ Đông Đình Phong như vậy, cô thiếu chút nữa muốn phì cười...
Lúc này...
“Lôi Lôi em nói chuyện với ai vậy?”
Truyền đến tiếng nói của người đàn ông trong trẻo.
Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông lớn lên rất anh tuấn nho nhã, cười mỉm, hiền lành đi tới, một tay đút túi quần, rất chói mắt, toàn thân tỏa ra hơi thở mê người, tựa như một đóa hoa hướng dương màu vàng.
Ánh mắt người đàn ông này đầy cân nhắc xem xét cô, lại nhìn về hướng Đông Lôi
“Người này là...”
“Là chị dâu em, chị dâu, đây là tứ thiếu Cố gia, Cố duy...”
Đông Lôi giới thiệu cho bọn họ.
Người nhà Cố gia.
Ninh Mẫn không tự giác nhíu mày, Cố gia không có người nào là kẻ dễ bắt nạt cả.
Cố tứ này, cô đã nghr qua tên tuổi, cũng phật khẩu tâm xà (nham hiểm) không kém, ngoài mặt thì hiền lành, nhưng trong lòng thì rất thâm sâu.
Theo như cô biết, thì quan hệ hai nhà Cố Đông mấy năm nay không mặn không nhạt, Đông Lôi từ khi nào lại gần gũi với người nhà Cố gia như vậy?
“Xin chào, Cố tiên sinh”
Xuất phát từ lễ phép, Ninh Mẫn đưa tay ra, dù sao người ta cũng là em họ của Cố Hiểu.
“Thì ra chị chính là Ninh Sênh Ca... chị em thân thiết của chị Hiểu Hiểu a...trước kia luôn nghe chị Hiểu Hiểu nhắc tới chị. Nghe danh không bằng gặp mặt, chị so với tưởng tượng của em thật kém nhiều...”
Cố Duy bắt tay Ninh Mẫn, cười ấm áp.
“Trong tưởng tượng của anh Ninh Sênh Ca trông như thế nào?”
Đông Lôi nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Ninh Sênh Ca tên này nghe rất khí phách a...Sênh Ca Sinh Ca, em không cảm thấy có loại mùi vị của lão đại à? hơn nữa người ta còn trẻ tuổi như vậy đã làm quan chỉ huy, anh cảm thấy người này hẳn phải là người phụ nữ rất vũ lực, không nghĩ đến lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thật sự mở rộng tầm mắt..”
Cố Duy cười nói, thật có thể nói, rất biết cách vận dụng ngôn ngữ, hơn nữa lúc nói chuyện thường quan sát Đông Lôi, có vẻ để ý Đông Lôi..
Điều này lại làm Ninh Mẫn không khỏi nhíu mày: tên họ Cố này, không phải muốn theo đuổi Đông Lôi chứ...
“Đúng rồi chị Đông, chị Hiểu Hiểu nhà em cũng ở đây, Na Dĩnh đang ở bên kia liên hoan, chị có muốn đi cùng không?”
Ninh Mẫn nghe vậy chần chừ cuối cùng vẫn gật đầu đi theo.
Trên đường đi Ninh Mẫn lại hỏi tại sao Đông Lôi ở chỗ này, Đông Lôi nói cùng bạn đi dạo vừa vặn lại gặp Cố Duy__ sau đó cùng đi ăn trưa chỉ là ngẫu nhiên gặp.
Việc này Ninh Mẫn có cẻ hoài nghi
Nhưng Ninh Mẫn lại không có chứng cớ chứng minh người đàn ông này tiếp cận Đông Lôi là có ý khác, hơn nữa người ta tao nhã như vậy, sao có thể là một quả trứng thối, đại khái là khi nhìn thấy Cố Duy đều sẽ nảy sinh ấn tượng đầu tiên.
Nhưng bằng kinh nghiệm nhìn người của cô, người đàn ông này rất phức tạp.
Đi vào dãy ghế, quả thực nhìn thấy bạn học của Đông Lôi ngồi ở đó, hai bạn học nữ đều nhỏ nhắn xinh xắn, vây quanh cái bàn đang ăn hải sản đậu lao, Cố Hiểu ngồi yên lặng bên cạnh uống trà, Na Dĩnh nhìn qua như là đang cùng người của công ty tiệc cưới nói cái gì đó..
“Ninh Ninh...”
Cố Hiểu tỏ vẻ kinh ngạc. “Sao cậu lại tới đây?”
“Có chút việc, đi ngang qua”
Ninh Mẫn ngồi xuống trước mặt cô, cùng Na Dĩnh chào hỏi một câu. Không quen chỉ chào một câu, sau đó liền hỏi một câu:
“Tổ chức ở công ty Hôn Khánh sao? Cho tôi mượn vị phu nhân này một chút được không?”
Na Dĩnh cười: “Cứ tự nhiên, bên cạnh có phòng nghỉ, các người có thể ra chỗ đó yên tĩnh”
Vì thế Ninh Mẫn và Cố Hiểu hướng phòng nghỉ đi vào. Trong lúc đóng cửa lại, Ninh Mẫn nhìn thấy bạn học của Đông Lôi kéo tay cô ấy hỏi:
“Ai, Lôi Lôi, ai vậy?”
Đông Lôi chỉ cười, không có nói gì liền quay đầu lại ăn.
Cố Duy ở bên cạnh an cần bốc tôm cho cô. Các bạn học của cô cười nháy mắt ra hiệu
“Ai ai ai mùa xuân thứ hai của Lôi Lôi đến rồi...”
Đông Lôi phủ nhận, trừng mắt, vỗ tay bọn họ
“Nói bậy bạ, cái gì mà mùa xuân thứ hai, buồn tè quá đi...còn nói lung tung, về sau sẽ đoạn tuyệt quan hệ.”
Cố Duy chỉ cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đông Lôi, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, rất thanh thản.
Cửa khép lại: “Tại sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Mẫn ngồi xuống không trả lời: “Cố Duy, người kia...”
Cô không biết nên nói lời nào, nhìn mày hỏi:
“Hắn đã có đối tượng hứa hôn chưa? Hình như cũng đã 25, 26 tuổi rồi?”
“À, tại sao đột nhiên lại quan tâm tới hắn vậy?”
“Nhân phẩm người này thế nào?”
Cố Hiểu nghĩ nghĩ, nói một câu khái quát:
“Lúc còn nhỏ là một đứa trẻ bẽn lẽn, bây giờ thì, gặp người yêu người, gặp hoa hoa nở, bạn gái có rất nhiều, ở trong nhà cũng có mấy đám hôn nhân cho hắn, nhưng hắn dường như đều không có hứng thú, hôm nay mình nhìn thấy, hắn là có ý với Đông Lôi, chỉ là bây giờ hắn còn đang chờ đợi”
Vốn dĩ, không chỉ có cô là có cảm giác như vậy, Cố Hiểu cũng cảm thấy vậy.
“Rất hợp đôi, bất luận là về gia thế, hay tướng mạo, nếu hai nhà có liên hôn, vậy cũng không tồi, ...Ninh Ninh cậu cảm thấy thế nào?”
Anh đích thực trả giá rất nhiều vì cô, nhưng cô rút cuộc lại không thể cho anh những gì anh muốn, thậm chí còn có thể tước đoạt đi những gì anh hiện tại anh đang có, điều này rất tàn nhẫn___ nhưng cô lại không thể không vạch trần chân tướng sự việc.
“Bộ trưởng Hoắc, Khải Hàng không phải là con của ngài và Hoắc phu nhân”
Một khắc như vậy, Ninh Mẫn có thể đem thời gian tạm ngừng, hô hấp của mọi người đều ngưng lại, vẻ mặt cũng đóng băng, chỉ có Ninh Mẫn là còn chuyển động, cô quan sát vẻ mặt của mọi người.
Quý Như Thương vẻ mặt kinh hoàng, như sắp đến ngày tận thế.
Hoắc Trường An giật mình, không biết có phải bị kinh ngạc hay không.
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng trắng bệch, ánh mắt trầm lắng, nổi lên song to dữ dội.
Đông Đình Phong trước mắt ngưng trọng, lộ vẻ khó tin__ chuyện này, trước kia cô không có nhắc tới.
“Chứng cứ”
Thật lâu, HOắc TRường An phun ra hai chữ.
“Cô làm sao lại cho rằng Hoắc Khải Hàng không phải là con trai tôi?”
“Chứng cứ, tôi có, là một video, trong video có ghi lại Cố phu nhân bị một bác sĩ nam nước ngoài vơ vét tài sản, trên tay bác sĩ kia có một đĩa, quay chụp lúc toàn bộ quá trình lúc trước Cố phu nhân lén lút sinh con. Bộ trưởng Hoắc, theo lời tôi nói, lúc Hoắc phu nhân sinh vừa đúng là ở nước Anh có đúng không?”
“Ừm”
“Lúc sinh lại chỉ có Quý Như Thương đang đi học bên nước Anh, ở bên cạnh đúng chứ?”
“Đúng”
“Bác sĩ đỡ đẻ cho Hoắc phu nhân, tên là Bột Ân George, đúng không?”
“Đúng”
“Màn tráo đổi kia, là do Bột Ân George cùng hợp tác với trợ thủ của hắn làm. Sau khi sự việc xảy ra, Bột Ân George đã chết, nghe nói là bão đến, hắn đang chuyển hoa trên ban công, trượt chân té ngã, rơi xuống dưới mặt đất, xuất huyết não mà chết, người trợ thủ kia cũng từ chức không biết đi nơi nào”
Ninh Mẫn nói:
“Cách ba mươi hai năm sau, người đột nhiên chạy đến trước cửa vơ vét tài sản của Quý Như Thương, tên là Kate Will, năm đó cũng chính là trợ thủ bên cạnh George. Nhưng hiện tại người này đã bị Quý NHư Thương xử lý xong, về chuyện này Ngài có thể cho người đi điều tra, nguyên nhân cái chết thật ly kỳ”
“Ồ”
Hoắc Trường An thản nhiên gật đầu: “Vậy đoạn video kia đâu? Cô làm sao lại lấy được?”
“Là Vãn Vãn trong lúc vô tình chụp được”
“Vãn Vãn?”
Câu trả lời này thật ngoài ý muốn của người ta.
“Vâng.. lúc ở trong tổ Liệp Phong, tôi và Châu Dã đã lén nghiên cứu chế tạo ra một máy chụp hình nhỏ, bên ngoài như ngọc, hình dáng không lớn, làm bằng kim loại, có thể làm đồ trang sức, tôi gọi nó là vi cơ.”
“Bảy năm trước, sau khi tôi giải ngũ, bộ vi cơ này, cũng không thuộc tài sản công hữu, chỉ thuộc phát minh nhỏ cá nhân, cho nên tôi đã mang nó đi”
“Về sau nó trở thành đồ định vị của Vãn Vãn, và là đồ chơi”
“Vãn Vãn rất thích cầm vi cơ này đi xung quanh chụp ảnh, vì nó nhỏ, hơn nữa rất thuận tiện làm việc..:
“Tháng bảy năm trước, chúng tôi còn ở Trung Quốc, trong lúc vô tình, quay được một cuộn phim, vả lại phá vỡ cuộc hẹn của Quý Như Thương và Kate Will”
“Sau đó, hai người này phát hiện vi cơ đã quay được được giao dịch không để người khác thấy của bọn họ, liền muốn tiêu hủy vi cơ, Vãn Vãn rất thích vi cơ này, cũng liều mạng cầm đồ chạy về nhà.”
“Nhưng Vãn Vãn không có đề cập chuyện này với tôi, là tôi phát hiện ra vi cơ bị đập hư, thì mới nhìn thấy những hình ảnh mà vi cơ quay lại được. cuộc nói chuyện đều là tiếng anh nên Vãn Vãn đương nhiên nghe không hiểu, nó chỉ nói với tôi là có người muốn cướp vi cơ của nó”
“Vài ngày sau, Cố phu nhân đến tìm tôi, muốn tôi đem đồ vật giao. Tôi nói không có, bà ấy không tin, còn nói Ninh gia sẽ không được sống yên bình. Sau này bà quả nhiên làm được”
“Vốn dĩ, tôi muốn hủy diệt thứ này, bởi vì vi cơ đã hỏng, không có cách nào quay chụp được nữa, những thứ quay được, chỉ có thể truyền phát trong vi cơ, không thể lấy ra được, bản gốc hay bản phụ. Hiện tại chỉ có vi cơ, tôi đã giao nó cho Quý Như Thương.
“Nhưng, để phòng ngừa bà ấy quay lại cắn tôi, tôi đã sử dụng vi cơ trao đổi nguyên lý, ở trên bộ vi cơ khác tìm lại được đoạn video, bây giờ tôi đã có thể thành công lấy lại được đoạn video kia, bộ trưởng, bây giờ tôi có thể đưa cho ngài xem...”
Cô cầm điện thoại ra, điều chỉnh đoạn video, sau đó chuyển điện thoại tới.
Hoắc Trường An tiếp nhận, nhìn thấy một hình ảnh: trên dãy ghế một gian phòng Vip, Quý Như Thương tiến vào, phía sau là một người đàn ông ngoại quốc, hai người cùng dùng tiếng anh trao đổi
Quý Như Thương nói: “Ra giá”
Người đàn ông ngoại quốc nói một con số.
Quý Như Thương cười lạnh “Anh đây đang ăn cướp sao?”
Người đàn ông nói: “Hãy suy nghĩ cẩn thận, , chuyện này một khi đưa ra ngoài ánh sáng, Cố phu nhân, tiền đồ của cô bị hủy hoại, tiền đồ của Hoắc Khải Hàng cũng bị hủy hoại, cô và Hoắc phu nhân, hai chị em ở Đông Ngải Quốc sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”
Quý Như Thương nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy?”
Người đàn ông cười: “Làm sao có thể? Đó chẳng qua chỉ bằng một phần ba số tiền Cố lão tam để lại cho cô, Cố phu nhân, không nỡ bỏ đứa bé, vậy thì nửa đời sau của cô sẽ bị thiệt..”
Quý Như Thương trầm ngâm nói “Tôi muốn kiểm hàng”
“Được, tôi dẫn cô đi, nhìn xem, tôi không có lừa cô”
Tiếp đó người đàn ông đi về phia TV cắm vào thiết bị điện tử, trên màn hình xuất hiện một video: trong một cái nôi ấm áp, đựng một đứa trẻ đang ngủ, một đôi tay duỗi ra bế đứa trẻ lên đặt ra bên ngoài, một đứa trẻ khác đặt vào cũng đang ngủ say.
Hai đứa trẻ tuổi ngang nhau, mặt mũi sáng sủa.
Có một đoạn hội thoại khác vang lên: “Chị Quý Như Thương, chị đáp ứng chuyện của tôi, tốt nhất đừng quên”
Quý Như Thương âm thanh còn rất trẻ nhận lời: “Sẽ không quên, chuyện giảm hình phạt cho con của cô, tôi sẽ cho người làm tốt”
Ngay sau đó, trong video xuất hiện vẻ mặt còn ngây thơ của Quý Như Thương, bà đang duỗi tay vuốt ve lông mày đứa trẻ, cạo cạo khuôn mặt nhỏ nhắn rồi rời đi.
Đoạn video ngắn quãng.
Người đàn ông cười hỏi: “Đủ rõ ràng rồi chứ”
Quý Như Thương gật đầu: “Rõ ràng”
“Cái giá này có đáng giá hay không?”
Quý Như Thương trầm ngâm một chút: “Cho tôi thời gian, tôi chuẩn bị tiền”
Lúc này người đàn ông rất hài lòng, đem rút thiết bị điện tử ra, trong lúc quay đầu vô tình phát hiện rèm cửa sổ phòng trà bên kia, có điểm khác thường.
Tiếp theo, trong video vang lên tiếng Vãn Vãn: “Buông tôi ra, buông tôi ra”
Người đàn ông vội kêu lên, hùng hung hổ hổ: “Đứa trẻ này đến phá rối phải không? Đây là cái gì?”
Video bắt đầu rối loạn góc nhìn liên tục thay đổi.
“Chết tiệt, đây là máy chụp ảnh mini...”
“Phải tiêu hủy nó”
Quý Như Thương sợ hãi kêu lên
“Trả tôi, ...đây là của tôi, của tôi”
Vãn Vãn thét chói tai, cướp đồ về, video biết mất như vậy.
Đoạn video ở trên điện thoại cũng kết thúc. Trong phòng một mảng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ. Ninh Mẫn không dám nhìn xem Hoắc Khải Hàng vẻ mặt như thế nào, ánh mắt của cô chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Trường An nói.
“Chính vì video này mà bà ấy năm lần bảy lượt truy sát tôi. Đầu tiên là ý tưởng để trung đội Nhuế triệu hồi tôi đi gấp, sau đó đem đội Liệp Phong bán cho Mạc Thần Chi, theo sát sau, phái Lý Hưởng đi đánh lén tôi...bộ trưởng, lý Hưởng chết rồi, chuyện này, ngài có thể điều tra sâu hơn, xem xem cuối cùng ai điều động ông ấy, ngoài ra điều tra bộ đội đặc chủng chúng ta, có hay không vài cái chết ly kỳ hoặc là các chiến sĩ mất tích, hoặc điều tra một chút vệ tinh quân đội, xem thời gian ngày 31 tháng 12 năm 2011 tại bãi phế liệu Ba Thành, đêm hôm đó rút cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Hoắc Trường An nhíu một bên mi, ánh mắt cân nhắc, tập trung trên người Quý Như Thương nói
“Có gì muốn nói không?”
“Có” Quý Như Thương gật đầu nói
“Chỉ nói một câu, bây giờ là thời đại tin tức, bất luận đoạn video nào đều có thể cắt nối dùng PS hoàn thành, lời nói của Ninh Sênh Ca, không đủ thuyết phục__ tôi yêu cầu nhân viên chuyên nghiêp phân tích kỹ càng tư liệu đoạn video này, để phân rõ thật giả. Tham mưu trưởng Trương của bộ biên chế trang bị quân sự điện tử rất tinh thông về chuyên ngành này, có thể mời ông ấy tới làm giám định”
Thần Huống nở một nụ cười trên môi, tham mưu trưởng Trương là một nhân tài về lĩnh vực này, nhưng đồng thời người này cũng là đồng minh mới của Quý Như Thương.
“Cố phu nhân, điểm này cô quá để tâm rồi, thật giả như thế nào, quân đội sẽ chủ động điều nhân viên đi xác mình. Mặt khác, có chuyện tôi muốn điều tra trước, lệnh điều động Lý Hưởng, là Trương thượng tá ký, mặc dù bây giờ Trương thượng tá đã chết, nhưng không có nghĩa chuyện này không thể điều tra rõ chân tướng sự việc, chỉ cần có lòng tất cả đều có thể tra ra. Cố phu nhân rút cuộc có phải bà đặc biệt đánh lén truyền mệnh lệnh nhiệm vụ hay không? Tóm lại đến thời điểm chân tướng sự việc sẽ rõ ràng.”
Quý Như Thương nghẹn lời, ánh mắt thay đổi mập mờ:
“Ha ha ha a, tra đi tra đi, tra cho rõ ràng”
Hoắc Trường Bình uống thuốc rồi, dược tính đã có hiệu quả. Tinh thần trạng thái dần dần khôi phục, sau khi nghe lời nói này xong, ông cười nhe răng, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Hai nhà Hoắc Quý, là người cùng hội cùng thuyền, một người chìm thì chìm cả thuyền...tốt lắm, tốt lắm, Hoắc Trường An, ngụy quân tử nhà ông, cả đời này, uy phong cũng đã đủ lâu, đời đời con cháu của Hoắc Kiến Quốc từ nay về sau, sẽ không thể nở mày nở mặt nữa, tôi sẽ ở đây cầu chúc cho ông sớm ngày mất chức, cầu chúc cho Hoắc gia như vậy mà cút khỏi lịch sử”
Ông cười, cười rất đáng sợ. Hoắc Trường An vì câu nói này mà trầm xuống.
Đối với người đàn ông này mà nói, nếu tiếp tục điều tra, đúng thật là sẽ rất tệ, vụ bê bối này sẽ ảnh hưởng tới sắc xuất thắng tổng tuyển cử của Hoắc gia__ Ninh Sênh Ca đã cho ông một tai họa lớn.
@by txiuqw4