Nhìn về phía Thần Huống, Ninh Mẫn Mẫn thấy rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Sở dĩ gặp Thần Huống là muốn buộc Hoắc Trường An điều tra triệt để vấn đề này.
Cô hiểu rằng chính trị có tính cạnh tranh cực kỳ khắc nghiệt, để Thần Huống liên quan vào vấn đề này có thể sẽ giúp cho nhà họ Thần nắm giữ nhiều thông tin bất lợi của Hoắc gia, Hoắc gia rất có khả năng sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, phải có một hành động nguy hiểm nếu muốn ngăn chặn việc quan trọng.
Mấy ngày trước, khi cô gặp Thần Huống đã có một kế hoạch cùng với yêu cầu của mình.
Thần Huống ngớ ra một hồi lâu mới nghiêm túc hỏi một câu:
"Ninh Mẫn Mẫn, cô để tôi ta tham gia vào chẳng khác nào muốn để cho Hoắc gia nhanh sụp đổ."
Lời này cho thấy, chứng tỏ người đàn ông này rất ngay thẳng.
Ninh Mẫn Mẫn liền bày tỏ quan điểm của mình về chuyện này:
"Thần Huống, lúc này tôi trực tiếp gọi tên của anh, tôi không coi anh là vị quan lớn mà chỉ coi anh như một người bạn đáng tin cậy.
"Tôi muốn nói: Trong thời gian cuộc vận động bầu cử Thủ tướng diễn ra, có bất kỳ biến động nhỏ đều có khả năng đảo ngược tình hình chính trị của đất nước.
" Trong bốn ứng cử viên, theo quan điểm của tôi, Hoắc Trường An là người có khả năng lãnh đạo. Hoắc gia có nền móng vững chắc, được người ủng hộ nhưng đồng thời cũng là điều tồn tại, tốt xấu lẫn lộn bọn họ nhất định phải quan hệ. Tôi không phủ nhận Hoắc Trường An có thực lực sẽ trở thành Thủ tướng. Hoắc Trường An có chịu bắt tay vào điều tra không, vậy thì chỉ có thể để thời gian chứng minh.
"Còn với anh, hình ảnh trong mắt người dân rất chính trực, bên anh lại thêm nhóm thanh niên Can Tương ủng hộ. Nếu anh có thể ngồi lên ghế Thủ tướng đối với Đông Ngải Quốc mà nói chính xác là chuyện may mắn nhất.
"Mà hai vị Cố Gia kia, Cố Chấn là người đầy tham vọng, hung hăng. Tôi cảm thấy được hắn không có tính lãnh đạo và cứng nhắc. Tuy nhiên trước mắt công chúng lại rất tốt đẹp. Nhưng chín năm trước, Cố Gia tổ chức diễn tập quân sự với quy mô lớn tôi chỉ cảm thấy hai vị chỉ huy của hai đội chỉ có lối suy nghĩ cấp trên, mà lại không có khả năng lãnh đạo.
"Cho nên, trước thời điểm vận động bầu cử Thủ tướng tôi thấy thích anh và Hoắc bộ trưởng, không cần nói hai vị người nào làm Thủ tướng đều sẽ được Đông Ngải Phúc chúc mừng.
"Tôi cho rằng: Trước cuộc tổng tuyển cử này Hoắc gia mà suy sụp. Thần Huống, anh không có lợi mà chỉ tăng thêm phần thắng cho Cố Gia.
"Trong trường hợp này, anh có phải hay không có thể tạm thời buông bỏ sự nghiệp chính trị? Với thân phận bạn thân của chồng tôi, tôi sẽ là một nhân chứng.
"Tôi không bị áp lực trước chính trị, tôi chỉ muốn có một chế độ chính trị ổn định với sứ mệnh thiêng liêng bảo vệ lẽ phải.
"Tương lai, mặc kệ là Hoắc gia cầm quyền hay vẫn là Thần gia ngồi vững chắc ở vị trí này. Tôi đều đã hi vọng, đất nước này đứng vững và chế độ chính trị ổn định, không có quá nhiều chuyện biến động."
Thần Huống sau khi nghe xong liền liếc mắt nhìn sâu cô một cái, nói một câu:
"Đúng là nhặt được một cái bảo bối! Ninh Mẫn Mẫn, sau khi sinh xong nên trở công việc đi! Quân lính cần người nhìn xa trông rộng, bản tính chính trực để đào tạo và dẫn dắt binh lính..."
Lời này tràn đầy ưu ái.
Một đất nước phát triển cần biết dùng nhân tài.
Cô không trả lời.
Như vậy anh đã đồng ý làm nhân chứng tham dự và giám sát.
Nhưng Hoắc Trường An cũng không biết giữa bọn họ có giao ước gì.
Cô cảm thấy được nên giải thích một chút, xua tan những nghi ngờ của ông.
"Hoắc bộ trưởng người yên tâm, tôi không muốn ông lập tức đem Quý Như Thương, Hoắc Trường Bình ra điều tra chuyện này.
"Tôi biết ưu và khuyết điểm. Mọi chuyện đều có thể đợi sau khi cuộc vận động bầu cử được tiến hành! Đến lúc đó, người thắng cho người thua một chút an ủi đó là hành động nên làm của người lãnh đạo. Nếu ông không thành công, tôi cũng hi vọng ông một lòng trợ giúp vị lãnh đạo mới.
"Nếu ông bỏ mặc, tôi sẽ là người xuất hiện đầu tiên đứng lên tố cáo. Mặc kệ là chuyện công hay tư. Những ngày này, tôi hi vọng ông có thể để ý đến Quý Như Thương cùng Hoắc Trường Nhạc đừng để họ gây tai họa cho người khác."
Ninh Mẫn Mẫn vô cùng nghiêm túc nói:
"Tôi biết ông đang ở vị trí như thế này. Sẽ có rất nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát nhưng tôi tin tưởng, trong lòng ông cũng hi vọng sự nghiệp Đông Ngải tồn tại lâu dài. Nếu ông chỉ vì lợi ích cá nhân và sự phát triển của gia tộc mà bỏ mặc cho kẻ xấu cầm quyền thì đất nước này không còn có hi vọng!"
Hoắc Trường An sau khi nghe xong lẳng lặng gật đầu, đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn Hoắc Trường Bình cùng Quý Như Thương:
"Nói rất đúng. Vài năm gần đây, trong bộ máy chính phủ đã xuất hiện tình trạng tham nhũng, quan lại bao che cho nhau, biến chất trầm trọng... Quan trọng là... các bộ ngành không thể dung túng tệ nạn này được. Chuyện này phải có thời gian để xử lý... Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này. Nhất định cho cô một lời giải thích rõ ràng. Nếu khi điều tra mà phát hiện Quý Như Thương lúc trước có liên hệ và tiết lộ bí mật quân sự, tùy tiện làm bậy sẽ đem ra toà án quân sự phán xử. Còn về phần Hoắc Trường Bình, một khi xác định hắn lợi dụng chức vụ dùng việc công trả thù riêng sẽ nghiêm khắc xử lý..."
Những lời này nói ra, nhất thời sắc mặt Quý Như Thương tối sầm lại.
Bởi vì biết rõ Hoắc Trường An là một người đã nói là sẽ làm, ông có thể nói ra lời này nhất định sẽ làm được.
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhõm thở dài một tiếng. Nhưng nhìn thấy gương mặt biến sắc của Hoắc Khải Hàng, tâm trạng cô đột nhiên trở nên khó chịu.
Bây giờ đây, khi Hoắc Trường An biết anh không phải là con trai ruột của ông. Về sau số phận của anh có thể sẽ thay đổi một cách đáng kể?
Cô không biết.
Tiếp theo Thần Huống cùng Hoắc Trường An thảo luận nên đem Hoắc Trường Bình và Quý Như Thương giam giữ ở đâu.
Sau đó họ đạt được sự thống nhất. Đối với điều này, Ninh Mẫn Mẫn không thể hiện bất cứ ý kiến gì.
Cho đến khi Hoắc Trường An ra lệnh đem Quý Như Thương đi Hoắc Khải Hàng đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt bà, khuôn mặt lạnh băng hỏi một câu:
"Quý Như Thương, bà nói cho tôi biết, tôi là con của ai? Vì sao lại tráo đổi? Mục đích cuối cùng là gì?"
Giọng nói của anh mệt mỏi, gương mặt lạnh nhạt lộ ra vẻ cố chấp cùng với tâm trạng rất tệ.
Đã nhiều năm biết rõ nhưng Ninh Mẫn Mẫn chưa bao giờ thấy anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy. Khả năng kiểm soát tình cảm của anh rất tốt, người khác rất khó nhìn ra vẻ buồn bã, tức giận của anh.
Hôm nay, Anh đã thay đổi.
Do vậy, đột nhiên cô có phần lo lắng.
Lúc này, Quý Như Thương cúi đầu cười khiến tất cả mọi người có phần kinh ngạc - -
"Mục đích chỉ có một."
Bà mạnh mẽ trả lời:
"Bởi vì con là con của ta. Con trai của ta và Trường An!"
Vào lúc này, khuôn mặt Hoắc Khải Hàng bỗng trở lên ngây dại, Ninh Mẫn Mẫn cũng mở trừng mắt khi nghe người đàn bà nói ra rồi cười như điên dại.Sau đó, cao giọng nói:
"Ta Quý Như Thương vừa sinh ra địa vị không bằng Quý Như Tịch. Từ nhỏ ta rất thích Trường An, hy vọng sẽ được kết hôn với ông ấy. Cha ta biết rõ tâm tư của ta nhưng vẫn quyết định đem chị của ta gả cho ông ấy.
"Đáng tiếc Hoắc Trường An cơ bản không thích Quý Như Tịch. Ông ấy chỉ thích Chung Đề nhưng lão phu nhân lại không thích. Quý như tịch cố gắng lắm trái tim ông, cố gắng để ông ấy từ bỏ Chung Đề.
"Về sau, rốt cục lão phu nhân tìm được cơ hội để cho Hoắc Trường An thấy được sự thật của Chung Đề, buộc phải rời khỏi bà ta.
"Nhưng cuối cùng, Hoắc Trường An cũng đã phát hiện ra, thì ra tất cả đều là âm mưu của Quý Như Tịch, kết quả cắt đứt với Quý Như Tịch.
"Vì trả thù Quý Như Tịch, ông ấy thậm chí còn ở cùng ta - - em vợ, lên giường cùng ta. Sau đó, ta liền có con...
"Ở thời điểm đó, ta đã nghĩ ta có thể nhờ con, đây là ông trời cho ta cơ hội.
"Nhưng ai biết được lúc đó, Quý Như Tịch cũng đã mang thai rồi. Dự tính ngày sinh chỉ kém ta bốn ngày.
"Ta biết, dưới tình huống như vậy ta là không có khả năng tranh giành vị trí phu nhân nhà họ Hoắc với Quý Như Tịch. Ta rất không cam tâm. Vì cái gì số phận của ta lại kém như vậy, lần nào cũng thua bà ta.
"Quả thật ta muốn có được đứa bé này. Nếu để cho mọi người biết đứa bé này con của Trường An, khẳng định người trong nhà sẽ không đồng ý.
"Ta không thể để bọn họ bỏ đứa bé này. Vì thế, ta lựa chọn giấu kín khi sinh con. Thời điểm đó, ta chỉ là muốn con sinh ra được khỏe mạnh. Có lẽ ta điên rồi.
"Dần dần mọi thứ đã thay đổi: Khi xác định ta và Quý Như Tịch đều có con trai, mà nghe nói con trai của Chung Đề đã mất trong lần bị tai nạn xe hơi. Chung Đề cũng bị chết cháy, ta liền có một quyết định táo bạo - -
"Ta nghĩ muốn cho con trở thành người thừa kế duy nhất của Hoắc Trường An.
"Bởi vì ta tin chắc một điều. Cái chết của Chung Đề làm cho tim của Hoắc Trường An cũng đã chết. Ông ấy sẽ không để người khác mang thai đứa của con của mình. Bản thân con sẽ là con trai duy nhất, cháu đích tôn của Hoắc Thủ tướng sẽ có một con đường tươi sáng chờ con.
"Cho nên, ta đưa con trở thành... Hoắc Khải Hàng, mà Hoắc Khải Hàng thật sự..."
Bà ta cười sung sướng:
"Đã chết. Sớm đã chết rồi. Ba mươi năm trước chết vì bệnh ở cô nhi viện!"
Chuyện này rất phức tạp nhưng may mắn là tất cả đều như ý.
Bà đã thành công để cho con trai của mình trở thành con cưng của Thủ tướng.
Vì thế, nhiều năm qua, bà đã tận tuy trợ giúp Quý Như Tịch, để cho sự nghiệp của Hoắc Khải Hàng ngày càng thuận lợi, có một ngày sẽ lên nắm quyền.
Tiếc rằng, người tính không bằng trời tính.
Một cô bé trong lúc vô tình thấy được video clip, hủy hoại 32 năm tâm huyết của bà.
Ninh Mẫn Mẫn rất lâu mới lấy lại được tinh thần nhìn Hoắc Khải Hàng lui lui xuống ba bước mới ổn định bước đi. Sau đó, mới đi ra ngoài, không có biểu hiện tin tưởng cũng không có biểu hiện của sự hoài nghi.
Cô hiểu anh đang bị một loạt biến cố đả kích.
"Tiểu Hàng, mẹ làm như vậy toàn bộ là vì con. Con đừng trách mẹ, con đừng oán giận..."
Quý Như Thương đuổi theo khóc lóc ầm ĩ, nghĩ muốn giữ chặt anh, muốn nói cho anh: Bà cũng chỉ là có ý tốt
Bà yêu mến đứa con trai này nhưng bây giờ thì sao, trong mắt anh bà chỉ thấy được ánh mắt căm hận.
"Tránh ra!"
Hoắc Khải Hàng cúi đầu kêu một tiếng. Nỗi buồn, nỗi đau khổ của anh đều được dấu đi. Trong lúc đó, đột nhiên lộ ra giọng nói dịu dàng:
"Tiểu Hàng..."
"Đừng gọi tôi, Đừng gọi..."
Sau một thời gian im lặng, trong nháy mắt anh đột nhiên bộc phát, gào thét rồi cúi xuống gượng cười đau khổ nói:
"Đừng nói cho tôi, bà là mẹ của tôi, đừng nói cho tôi... Tôi làm sao có thể có người mẹ như thế này... Kết hợp với người khác làm tổn thương một đứa bé vô tội, đứa bé kia cũng là cháu gái bà... Rốt cuộc bà có phải là con người không, trái tim bà làm bằng sắt đá à?"
"Tiểu Hàng, Mẹ... Mẹ cũng không biết Đông gia và Nghê Mịch làm chuyện này. Mẹ không biết... Mẹ chỉ muốn loại bỏ đứa con trong bụng của Ninh Sênh Ca kia thôi... Mẹ biết con yêu thương Vãn Vãn... Chỉ có như vậy, con mới có cơ hội, Vãn Vãn mới có cơ hội..."
Quý Như Thương vội vàng giải thích nhưng bị giọng nói giận dữ quát lên:
"Đi, Bà hãy đi đi!"
"Tiểu Hàng, con hãy nghe ta nói, con hãy nghe ta nói..."
"Rốt cuộc bà vẫn không đi?"
"Tiểu Hàng..."
"Bà không đi phải không? Tôi đi, tôi đi..."
Hoắc Khải Hàng đẩy người phụ nữ này ra, bước xuống liền chạy ra bên ngoài.
Ninh Mẫn Mẫn run rẩy một lúc, muốn đuổi theo nhưng mới đuổi được ba bước lại dừng lại. Tâm trí rối bời cầm điện thoại ra gọi cho Hách Quân.
Lúc sau nối được điện thoại, cô liền hét lên:
"Hách Quân, mau để ý Khải Hàng, để ý..."
Đầu bên kia Hách Quân nghe điện thoại, kêu lên một tiếng "Hoắc thiếu đi đâu vậy", vừa chạy vừa hỏi cô:
"Đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Cậu đừng hỏi, lúc này tâm trạng anh ấy không tốt, vô cùng vô cùng không tốt. Đừng để anh ấy bị thương. Nhất định phải coi chừng ! Nhất định phải coi chừng."
Hách Quân không trả lời và tắt điện thoại.
Ninh Mẫn Mẫn cầm điện thoại đứng tại chỗ, phát hiện cả người mình đang run lên.
Vì cô đã phơi bày bí mật này. Đối với người đàn ông kia mà nói, thật sự đó là chuyện quá tàn nhẫn. Nhưng cô vẫn phải làm.
Đối diện với cảm giác sụp đổ của anh, khi đó cô thật sự không thể thờ ơ. Từ hốc mắt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Hoắc Trường An không có nói một lời, sự thật dường như làm cho hoảng sợ.
Ông đứng lặng một hồi lâu sau đó được thư ký giục ra ngoài.
Lúc này, trên ghế phía trong chỉ còn lại ba người, Đông Đình Phong tiến lên đỡ lấy Ninh Mẫn Mẫn, vỗ vỗ vai cô nói thật nhỏ:
"Anh ấy sẽ vượt qua thôi!"
Trong lòng Ninh Mẫn Mẫn vẫn còn khó chịu, giọng bàng hoàng quay đầu lại hỏi:
"Em có phải không nên nói việc này ra không?"
"Không. Nên nói. Em làm tốt lắm."
Bí mật này nếu như không được tiết lộ sẽ chỉ mang đến cho cô nhiều phiền toái.
Anh biết cô lựa chọn tại thời điểm như vậy để nói ra, mà không cho Hoắc Khải Hàng biết trước để anh ta chuẩn bị tâm lý là vì đối với người đàn ông này, tình cảm của cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Tình yêu quá sâu đậm trong lòng khó có thể từ bỏ được, khi cô dùng phương thức này để anh ấy cảm thấy thật sự cô đã hoàn hoàn không còn yêu anh nữa - -
Đây là điều muốn ép anh phải căm hận cô, chặt đứt ý nghĩa nhớ nhung trong lòng anh ấy. Từ nay về sau dần dần sẽ lãng quên, như vậy anh ấy mới có thể bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời mình.
Ở phòng số 11 Cố Hiểu vẫn ngồi im, Hoắc Trường An không có đưa cô đến đồn cảnh sát.
Nhưng vì điều này, Khi nhìn mẹ bị bắt đi, trái lại lòng của cô càng cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Cô không nói gì, đã hoàn toàn bị bỏ rơi như một đứa trẻ, đặc biệt là cô đơn.
Na Dĩnh vẫn luôn ở bên cạnh.
Người đàn ông này là chồng của cô nhưng cũng chính là người đã kết hợp với người khác giam lỏng cô mấy ngày. Lợi dụng cô để lập một cái bẫy đem mấy thủ phạm kia bắt lại nhưng cũng không có nghĩa là cô đã an toàn rồi.
Bọn họ không biết đã bắt con trai của cô để uy hiếp cô, cô chưa bao giờ nghĩ đó là Hoắc Trường Bình và Quý Như Tịch, mà là một người hoàn toàn khác...
Bây giờ, cô đã phá vỡ kế hoạch của hắn, cô không thể biết người kia muốn trừng phạt cô như thế nào.
"Na Dĩnh, chúng ta ly hôn đi!"
Quay lưng lại Cố Hiểu cúi đầu đề nghị.
Đưa ra lời đề nghị này, giọng nói hoàn toàn mất đi sức sống, tựa như cá mắc ở trong sông, ánh mặt trời hút hết nước, rất nhanh nó sẽ biến thành cá khô.
"Lúc trước thời điểm chúng ta ký tên, anh không trả lời yêu cầu muốn ly hôn... Mặc kệ em là phụ nữ như thế nào, cưới là chuyện cả đời..."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, Na Dĩnh nhàn nhạt nói
Cố Hiểu không hiểu người đàn ông này, chuyện đã đến mức này mà lại không đồng ý ly hôn.
"Em là một phụ nữ có mưu đồ độc ác. Em có một đứa con trai14 tuổi. Em chưa kết hôn mà có con. Em không có học vấn. Em cơ bản không xứng với anh..."
Cô nghĩ mình không đáng một xu.
"Anh tuổi không còn trẻ, cần một người vợ."
"Anh có thể tìm được người tốt hơn!"
"Anh không kết hôn lần hai!"
"Na dĩnh, chúng ta như thế này sao có thể ở cùng một chỗ, không có ý nghĩa gì."
Giọng cô khàn khàn mang theo sự cố chấp.
Na dĩnh đứng lên, sắc mặt yên lặng:
"Trước khi kết hôn, nếu em nói với anh như vậy, anh sẽ không cùng em đăng kí, nhưng bây giờ anh sẽ không ly hôn."
Anh đi ra ngoài, cô ở trong phòng khóc lóc thảm thiết.
Sống cùng cô đúng là một mất mát, mà cô vĩnh viễn không được ông trời giúp đỡ.
Hoắc Trường An đã hủy tất cả các lịch trình, đi tới mộ của Chung Đề với tâm trạng rất xấu. Sau khi rời khỏi Mai trang
Ông vừa tắm xong thì nhận được cuộc điện thoại mẹ ông hỏi vì sao lại bắt giam Trường Bình.
Ông kiên nhẫn nghe rồi nói một câu:
"Mẹ đừng cản nữa về chuyện này, con đã có quyết định.
"Nếu người muốn can thiệp con sẽ lập tức từ chức. Con biết, người có rất nhiều bản lĩnh, có thể tuyển chọn một người tài giỏi đi tranh cử chức vị Thủ Tướng. Mẹ nên biết, trái tim Trường An đã sớm chết. Sở dĩ vẫn chống đỡ cho tới bây giờ. Đơn giản là trong lòng còn có ý thức trách nhiệm với con cháu Hoắc gia."
Nói xong, Ông tắt luôn nhưng lại có một cuộc điện thoại nữa, đó là của vợ ông, hỏi vì sao lại bắt Như Thương.
Ông không kiên nhẫn cười lạnh một cái:
"Quý Như Tịch, uổng bà thông minh một đời, lại bị em gái tính toán cả đời. Cho tới bây giờ, bà vẫn quan tâm đến bà ta sao?"
Bà hỏi ông có ý tứ gì.
Ông không nói một câu tắt máy, đi pha cà phê.
Khi mùi vị quen thuộc đã vào mũi, trái tim đau đớn, dường như đã được nới lỏng.
Nhiều năm như vậy, Ông đã uống nhiều vị mặc kệ như thế nào thì hương vị, đều không bằng Chung Đề pha.
Uống ở trong miệng, lại đắng ở trong tim.
Nhìn lại cuộc đời mình, những ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất đó là ở cùng với Chung Đề
@by txiuqw4