Đông Đình Phong lúc này mông lung, trong đầu ong ong giống như là bị bom nguyên tử nổ, trong lòng chán nản, cảm thấy toàn bộ thế giới như bị hủy diệt biến thành một đống tro tàn hỗn độn. Đây là cảm xúc duy nhất bây giờ của hắn.
Hắn trầm mặc, thật sự là không có biện pháp gì đối với chuyện này.
Chỉ số thông minh của hắn rất cao, nhưng vào lúc này tựa hồ cũng không có đất dụng võ. Ba mươi năm sống ở trên đời, hắn chỉ sống bằng lý trí, đem sự nghiệp và cuộc sống của mình sắp đặt gọn gàng ổn thỏa. Hắn có thể đem hết khả năng mà xử lý tốt tất cả mọi chuyện.
Đương nhiên hắn cũng có chuyện không cách nào có thể xử lý được, điều duy nhất hắn có thể làm là mở rộng cánh cửa trái tim đón nhận sự tồn tại của bọn họ.
Ví dụ như Đông Kỳ chính là kết quả ngoài ý muốn của hắn.
Ví dụ như Ninh Mẫn là người phụ nữ bất ngờ bước vào cuộc đời hắn.
Hai chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng hắn lại không hề kháng cự sự tồn tại của bọn họ mà tuyệt đối thích cũng không có ghét bỏ.
“Đây là kết quả báo cáo kiểm tra của Vãn Vãn. Đích thân tôi làm.”
Kiều Sâm đem tài liệu đưa qua.
Đông Đình Phong nhận lấy, xem qua một lượt, đưa tay lên ấn ấn mi tâm... bản báo cáo này không lừa được người, bệnh viện Quỳnh Thành đã thay đổi kết quả xét nghiệm, chính là muốn không cho hắn biết sự thật như vậy. Người đứng sau tất cả chuyện này biết hắn và Vãn Vãn có quan hệ với nhau.
“Muốn hay không... muốn hay không đưa Mẫn Mẫn cùng tiểu Kỳ đi xét nghiệm?”
Đông Đình Phong đưa chén trà lên miệng uống một ngụm, nói:
“A Ninh đã nói qua, cô ấy sinh một đôi long phụng thai.”
Cô còn nói đứa con trai kia đã chết.
Lúc trước, hắn đã hoài nghi, bệnh viện Yêm Thị có người trà trộn vào trong đám y bác sĩ mà làm tốt việc trộm long tráo phượng kia rồi nói với Ninh Mẫn rằng con trai cô đã chết.
“Tôi làm.”
Ngày hôm qua Ninh Mẫn ở bệnh viện phụ sản đã làm kiểm tra, cho nên đúng lúc này hắn cũng có kết quả xét nghiệm máu của cô.
Đông Đình Phong xác định, chăm chú nhìn chờ kết quả.
Kiều Sâm đặt cái chén xuống bàn, từ phía trong bao công văn, rút ra một cái túi da trâu, đẩy qua, hai tay đan chéo vào nhau, nhìn:
“Anh nói đúng. Ninh Mẫn chính là mẹ của Đông Kỳ! Điểm này chính xác là như vậy không cần phải nghi ngờ gì nữa. Nói cách khác, Vãn Vãn và Đông Kỳ chính là đôi long phụng thai mà bảy năm trước cô ấy sinh ra. Bệnh viện Yêm Thị kia đã lấy đi của cô một đứa nhỏ, nhưng lại nói với cô ây, đứa nhỏ đã tử vong. Người đứng đằng sau tất cả chuyện này chính là người đã bày ra việc này...”
Đông Đình Phong nắm chặt tay thành quả đấm, hít một hơi thật sâu, một sự thật như vậy xảy ra trước mặt hắn làm hắn vô cùng kinh ngạc vui mừng nhưng đồng thời cũng làm cho hắn trở nên luống cuống.
Hắn đứng lên, lại ngồi xuống, lại đứng lên, lại ngồi xuống, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn...
Lúc trước hắn cũng từng có một giả thiết như vậy, nhìn thấy Đông Kỳ và Vãn Vãn đang chơi vui vẻ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, như thế nào lại làm cho người ta cảm thấy rất giống nhau, nhưng hắn lại cảm thấy giả thiết này hoàn toàn không đúng logic. Suy đoán này hoàn toàn không có khả năng tồn tại.
Hắn cho rằng là hắn phán đoán sai lầm, không nghĩ tới chuyện này lại trở thành sự thật.
Bảy năm trước, người lên giường cùng hắn là cô.
Nhưng kết quả cô làm sao lại không nhớ rõ hắn?
Làm sao có thể cho rằng đứa nhỏ chính là con trai Hoắc Khải Hàng?
Còn nữa, khi bị bắt gian thì người ngủ bên cạnh hắn rõ ràng là Hàn Tịnh.
“Chuyện này thật là qua mức mơ hồ. Thật không có khả năng suy đoán.”
Kiều Sâm nói nhỏ, ngữ khí bộc lộ vẻ rất kinh ngạc: “Tôi như thế nào nghĩ cũng không thông. Sau đó đến lấy tập tài liệu này cả đầu óc liền trở nên mông lung...”
Trên thực tế, Đông Đình Phong cũng rất kinh hãi và mông lung...
Hắn bỗng nhiên đứng lên, hướng phòng khách đi tới.
Phòng khách cách đây không xa nhưng bước chân của hắn lại có phần run rẩy.
Khi hắn đi tới cửa, nhìn thấy trong phòng đều là một mảng u ám, Ninh Mẫn lúc này đi ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, hắn nghĩ sắc mặt hắn rất không thoải mái bởi vì cô nhje nhàng hỏi một câu:
“Cẩn Chi, làm sao vậy... sao trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi?”
Hắn cầm lấy tay cô, cảm giác được nhiệt độ trong tay hắn thật sự là rất nóng, mới biết được tay mình ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn muốn hỏi cô chuyện này, về cái đêm bảy năm trước, làm sao cô có thể xuất hiện ở trong phòng hắn?
Những lời này vừa định cất lên thì Trương Kiện đã ngắt lời:
“Hai người ai có thể giúp tôi ra xe mang mấy cái valy vào đây không?”
“Tôi đi.”
Ninh Mẫn đồng ý.
“Cảm ơn.”
Ninh Mẫn kéo Đông Đình Phong đi ra, nhẹ giọng hỏi:
“Tưởng nói với em cái gì?”
“Không, không có gì... chỉ là muốn xem em sắp xếp như thế nào?” – hắn nói
Hiện tại không đúng thời cơ, bọn họ đang điều tra Cố Hiểu, hiện tại vợ hắn không có tinh thần đi ứng phó chuyện khác.
Chuyện này phải lần lượt điều tra, nếu nóng vội sẽ làm hỏng việc.
Hắn cũng phải để ý tốt manh mối này.
Ninh Mẫn đối mặt với ánh mắt hắn, cô hoàn toàn không nhớ rõ bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhớ rõ ngay lúc đó, tinh thần cô rất không minh bạch.
Rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì mà làm cho cô rơi vào tình huống như vậy?
Bên trong nhất định có uẩn khúc căn bản chỉ là hắn chưa rõ.
“Anh giúp em đi lấy.”
Hắn dắt tay cô cùng đi ra, tìm được xe của Trương Kiện mở cốp xe ra lấy cái valy ra ngoài, thực sự không biết bên trong để cái gì mà rất nặng.
Đông Đình Phong giúp cô đem cái valy vào phòng khách, thay cô đóng cửa xe rồi quay lại.
Tim hắn đập nhanh, ở trong phòng khách đi qua đi lại, lúc đứng lại, lúc lại chạy qua bên kia xem báo cáo tư liệu.
Hắn hít thật sâu mà không thể nào nghĩ ra nổi.
Kiều Sâm nhìn, không nói lời nào.
Hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này phức tạp như thế nào.
Vì bảo vệ Hàn Tịnh, hắn đã cưới cô, nghĩ đến trong bụng Hàn Tịnh mang thai con hắn, nhưng kết quả lại không phải, nghĩ đến đứa trẻ hắn nuôi dưỡng lại là con của Thôi Tán, kết quả phát hiện ra đứa con của mình, chẳng hiểu sao lại có một đứa con trai, nhưng lại không biết mẹ đứa nhỏ là ai, nhiều năm sau hắn yêu một nữ nhân, kết quả phát hiện cô vì anh họ hắn mà sinh ra một cô con gái, tới cuối cùng lại biết được cô bé này lại là con gái hắn... hắn lập tức trở thành cha của một đôi long phụng thai, mà thân là cha đứa nhỏ, hắn chưa bao giờ biết được sự tồn tại của con gái hắn, mà đối với mẹ nó lại vẫn nghĩ là con trai mình đã chết.
Một chuyện động trời như vậy rốt cuộc là do ai làm?
Thật là làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Lúc này di động vang lên...
Tâm tư của Đông Đình Phong lúc này rối như tơ vò, nghe điện thoại.
“Đông Đình Phong, là tôi Hoắc Khải Hàng.”
Bên trong di động truyền đến thanh âm của Hoắc Khải Hàng.
Hắn hơi ngẩn ra, nhớ tới hôm nay người này sẽ đến tìm bọn họ.
“Tôi đang ở cửa nhà anh, có thể gặp mặt được không? Tôi có việc muốn gặp anh và Mẫn Mẫn...” – Hoắc Khải Hàng nói.
“Anh vào đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần gặp anh.”
Hắn cúp máy, gọi cho bảo vệ cho hoắc Khải Hàng vào.
“Hoắc Khải Hàng đến đây?”
Kiều Sâm tò mò hỏi.
“Ừ! Đến rất đúng lúc. Việc này tôi cũng phải hỏi một câu cho rõ ràng mới được.”
Hoắc gia cho rằng Vãn Vãn là con gái Hoắc Khải Hàng, việc này chắc chắn đã được xem xét.
Rất rõ ràng, việc này đã được xem xét, là bị một người mưu tính.
Về phần Hoắc Khải Hàng tin chắc Vãn Vãn là con gái hắn như vậy, có phải hay không trong lúc ấy hắn cũng từng cùng Mẫn Mẫn có hành vi thân mật?
Nghĩ vậy, Đông Đình Phong cảm thấy rất khó chịu.
Kiều Sâm đi theo phía sau, quan sát sắc thái của hai nam nhân truyền kỳ này, không chỉ yêu cùng một nữ nhân, hơn nữa đồng thời kết quả kiểm tra đều cho thấy hai người đều là cha của Vãn Vãn. Việc này thật không thể tưởng tượng nổi.
Hoắc Khài Hàng bước lên vài bậc thang, vài ngày không thấy, gương mặt người nam nhân này gầy đi không ít, thêm vào đó chiếc áo khoác gió màu đen khiến cho mặt hắn có vẻ tái nhợt.
“Đông Đình Phong, Ninh Mẫn đâu?”
Hắn nhìn xung quanh trong phòng cũng không có nhìn thấy nữ chủ nhân xinh đẹp đi ra.
Đây là lần đầu tiên hắn bước và vườn Tử Kinh, phát hiện ra nơi đây thật sự rất đẹp. Tất cả mọi người đều nói Đông Đình Phong rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, hay tranh thủ lúc rảnh rỗi làm những thú vui tao nhã của mình.
“Cô ấy đang bận chút việc.”
“Có thể gọi cô ấy ra đây không? Tôi đến đây là có một chyện muốn nói với hai người...”
“Tôi cũng muốn hỏi anh một chuyện. Nhưng mà chuyện này xảy ra lâu rồi, anh theo tôi đến đây, có chuyện, tôi cũng nên cho anh biết một chút... Xin mời!”
Đông Đình Phong dẫn mọi người đến hồ Noãn Các, Hoắc Khải Hàng do dự một chút, liếc nhìn Kiều Sâm một cái, cùng một nam nhân xa lạ đi theo Đông Đình Phong.
Noãn Các, Đông Đình Phong mở video kết nối với điện thoại di động nội bộ thao tín hiệu đường truyền mà phát hình ảnh lên TV trên tường.
Ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một hình ảnh.
Trêm giường, một nữ nhân hai mắt nhắm nghiền đang nằm ngủ, phía trên có một quả cầu thôi miên đang chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng kì dị mộng ảo đầy màu sắc, một nam nhân đứng ở bên cạnh, cầm hai cây châm đâm vào người cô... sau đó mở một cái bình nhỏ tinh xảo mê người để vào mũi cho cô ngửi một chút.
Trong chốc lát, nữ nhân chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn quả cầu kia.
Hoắc Khải Hàng nhíu mày, nữ nhân này là Cố Hiểu?
“Đây là ý gì?” – hắn quay đầu hỏi.
Hắn cảm giác, Cô Hiểu như là bị thôi miên. Mấu chốt vấn đề không nằm ở đây mà là tại sao bọn họ lại cho hắn xem cái này?
“Anh ngồi xuống xem đi.”
Kiều Sâm ngồi xuống nói tiếp.
“Thuật thôi miên của Trương Kiện vô cùng kỳ diệu. Chúng ta có thể nhìn xem, anh ta có thể làm cho cô ấy nói ra một ít bí mật kinh hoàng như thế nào...”
Hoắc Khải Hàng không có hỏi lại, cũng đi theo đến ghế sofa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn.
Đông Đình Phong tiếp đón những người khác cùng nhau ngồi xuống, bởi vì vườn Tử Klinh bình thường không có khách nên không có người giúp việc, ngoại trừ quản gia, nên hắn không thể không pha trà mang lại đây, sau đó ngồi cạnh Hoắc Khải Hàng, nhìn sang nam nhân xa lạ mà Hoắc Khải Hàng đưa tới, hỏi:
“Đáng tin cậy sao?”
Ý nói là nếu không đáng tin cậy thì phải đi ra ngoài.
Hoắc Khải Hàng gật đầu.
Đông Đình Phong nói: “Vậy là tốt rồi.”
Trên màn hình, Trương Kiện chuẩn bị một loạt, sau đó mới mở miệng hỏi, thanh âm có vẻ vô cùng ôn hòa:
“”Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tên gì?”
Cố Hiểu ngơ ngác chớp mắt một cái, chậm rãi nhẹ nhàng đứng lên trả lời:
“Cố Hiểu!”
Thôi miên đã có tác dụng, Trương Kiện hơi cười:
“Năm nay mấy tuổi?”
“Ba mươi mốt tuổi.”
“Nghề nghiệp là gì?”
Cố Hiểu ngậm miệng, chân mày cau lại, tựa hồ kháng cự.
Phía sau, bên trong màn ảnh thanh âm nhẹ nhàng của Ninh Mẫn vang lên:
“Trương tiên sinh, khi hỏi tốt nhất đừng đề cập tới nghề nghiệp. Trong phương diện này chúng tôi đã chịu qúa nhiều huấn luyện nghiêm khắc nên đã có một bản năng kháng cự vô điều kiện.”
Trương Kiện gật đầu, vòng vo đề tài:
“Xin hỏi, mẹ cô là ai?”
Cô hiểu rốt cục lại bắt đầu trả lời:
“Đổng Gia.”
“Cha đâu?”
“Cố Chấn.”
“Cha và mẹ, cô đều yêu cả hai?”
“Đều yêu.”
“Người trưởng bối cô kính yêu nhất là ai?”
“Bà nội.”
“Cô yêu nhất là ai?”
“Tiểu Đan.”
“Tiểu Đan là ai?”
“Con ta.”
“Mấy tuổi?”
“Mười bốn tuổi.”
“Có phải hay không cô đã kết hôn?’’
“Đúng!”
“Chồng cô là ai?”
“Na Sính.”
“Cô yêu hắn sao?”
“Không yêu.”
“Vậy cô yêu ai?”
Trên mặt Cố Hiểu phảng phất vẻ đau đớn.
Trương Kiện thay đổi cách hỏi:
“Cô tham món lợi nhỏ của cha tiểu Đan sao?”
Cô nặng nề không nói một chữ, tựa như có một tòa núi đè nặng trong lòng cô.
“Vì sao yêu?”
Cố Hiểu không có đáp lại, mi tâm nhíu chặt.
Hỏi đến trọng tâm của vấn đề, toàn bộ câu hỏi phía trước chỉ là phụ, để làm cho cô buông xuống cảnh giác, tự nhiên thả lỏng mà mở cửa trái tim, rồi dẫn dắt để cô nói ra ý nghĩ thật trong lòng.
Trương Kiện là một bác sĩ đặc biệt có rất nhiều kinh nghiệm, vào lúc này, thanh âm hắn lặng lẽ thay đổi, toát lên vẻ dịu dàng làm cho người đang trong tình trạng vô ý thức cảm thấy hắn vô cùng tin vậy.
“Có phải hay không khi yêu vô cùng vất vả? Có phải hay không khi yêu vô cùng mệt mỏi? Nói ra đi... nói ra sẽ thoải mái hơn...”
Cố Hiểu trầm mặc thật lâu, một lúc sau mới mở miệng nói:
“Anh ấy thực vĩ đại. Anh ấy đã cứu tôi.”
Trương Kiện cẩn thận hỏi nhỏ:
“Anh ấy là ai vậy? Nói cho tôi biết, yên tâm, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”
Ước chừng là giấu quá lâu, bình thường không muốn nhắc tới chuyện này cho nên cô vẫn suy nghĩ hồi lâu mới nói ra ba chữ:
“Hoắc Khải Hàng.”
Trương Kiện thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười ôn hòa, tiếp tục hỏi:
“Anh ta yêu cô sao?”
“Không yêu.”
“Anh ta biết tiểu Đan tồn tại sao?”
“Không biết.”
“Vì sao không biết.”
“Vì tôi chạy trốn.”
“Vì sao chạy trốn?”
“Bọn họ muốn hại anh ấy.”
Cô khàn giọng trả lời, đáy mắt có chút khẩn trương xen lẫn với vẻ sợ hãi...
“Bọn họ muốn hại anh ta như thế nào?”
“Hít thuốc phiện, thông dâm, như vậy có thể hại anh ấy.”
“Cô làm sao có thể biết được chuyện này?”
“Trong lúc vô tình tôi đã nghe được.”
“Là ai muốn hại anh ta vậy?”
“Tôi không biết.”
“Cô là được người kia phái tới hại anh ta sao?”
“Không phải.”
Cô lắc đầu, cắn môi.
“Tôi chỉ muốn cứu anh ấy! Chỉ muốn cứu mà thôi!”
Giờ khắc này cô hơi kích động. Trương Kiện lại chấn an một lúc xong mới lại hỏi:
“”Cô cứu được sao?”
“Không có.”
“Làm sao có thể không cứu được?”
“Tinh thần anh ấy không tính táo lắm. Bọn họ lại còn khóa trái cửa.”
“Cô và anh ta bị nhốt chung một chỗ?”
“Đúng.”
“Tiểu Đan là do một lần kích động không kiềm chế được sao?”
Cố Hiểu hít một hơi thật sâu, trong đáy mắt ẩn hiện hơi nước, thật lâu sau mới đáp lại:
“Đúng.”
“Phát hiện ra mình mang thai tại sao không nói với anh ta?”
“Tôi sợ mình không xúng với anh ấy.’’
“Vì sao cô không có đi phá thai?”
“Vì tôi yêu đứa bé này.’’
Nước mắt tràn ra khóe mi.
Trương Kiện sâu sắc liếc mắt mội cái, xong mới hỏi:
“Mấy năm nay đứa bé biết đến sự tồn tại của cha nó không?”
“Không biết.”
“Vì sao không nói?”
“Vì không thể nói.”
“Vì sao không thể nói?”
Cô Hiểu im lặng, đôi môi run rẩy...
Trương Kiện ôn hòa khuyên bảo:
“Có khó khăn gì nói ra đi. Cô không muốn cho tiểu Đan một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác sao?”
“Muốn.”
“Vậy nói đi.”
“Tiểu Đan bị tiêm RE.”
“Vậy đây là nguyên nhân sao? Ai ở sau lưng khống chế cô?”
Nước mắt của cô nhất thời tuôn xuống.
“Ba ta!”
Cô đau khổ nói ra hai chữ.
“Ba cô muốn đạt được kết quả như thế nào?”
“Quyền lực.”
“Cô hận ba cô sao?”
“Vừa yêu vừa hận.”
“Muốn đi tố giác ba cô sao?”
“Không muốn.”
“Vì sao không muốn?”
“Bà nội lớn tuổi không chịu nổi kích thích.”
“Vì sao gả cho Na Sính?”
“Bà nội vừa ý.”
“Nếu cho cô một cơ hội, cô muốn gả cho Hoắc Khải Hàng sao?”
“Không lấy chồng.”
“Vì sao?”
“Anh ấy không yêu tôi, hôn nhân như vậy không có hạnh phúc!”
~~~
Trong phòng khách, nước mắt Ninh Mẫn không ngừng tuôn rơi, một câu trả lời kia chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn, thật sự làm cho người ta đau lòng.
Cả đời Ninh Mẫn. Hai mươi năm trước, trôi qua vô cùng bình yên, xuất thân từ gia đình quân nhân, cô từ nhỏ đã nhận sự giáo dục quân sự thuần khiết mà tốt đẹp từ gia đình. Bẩm sinh Cô đã có tài năng và trí tuệ, giỏi hơn hẳn các bạn cùng lứa tuổi. Yêu cầu nghiêm khắc đối với mình, cùng với sự khao khát theo đuổi tri thức, đã làm cô thành tài. Huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đã giúp cô trở nên vô cùng tinh anh. Ở tốt trong hoàn cảnh, cô trưởng thành rất tự nhiên, không có áp lực từ gia đình, tính cách của cô lạc quan vui vẻ, cũng là đến từ cuộc sống gia đình.
Sáu năm sau, mặc dù cô phải xa quê, nhưng đời sống sinh hoạt hàng ngày cũng không vì thế mà kém đi. Sinh ra một cô con gái vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đã làm cho cô vô cùng hạnh phúc vui vẻ trong suốt sáu năm. Có lẽ cũng hơi cô đơn, gia đình không hoàn chỉnh, nhưng hạnh phúc cũng không ít, bởi vì cô và Vãn Vãn sống rất vui vẻ hạnh phúc.
Cuộc sống hiện giờ mà cô đang có cũng là do nhiệm vụ tháng chín không thành mà dựng nên.
May mắn là, trong cái họa có cái phúc, cô tìm được một nam nhân rất yêu thương cô.
Hai mươi bảy năm nay của cô tóm lại là rất hạnh phúc.
Trái lại cuộc đời của Cố Hiểu chính là một cơn ác mộng.
@by txiuqw4