Cố Hiểu là một người rất đáng thương, dường như ông trời đã để cho bất hạnh luôn đến với cô.
Thân phận của cô chỉ là một người con gái riêng, cô ở với ba và mẹ kế, mẹ ruột lại không ở bên cô như bao đứa trẻ khác mà lại rời xa cô, cho nên, từ thời thơ ấu đến tuổi thiếu niên cô bị mọi người nhìn mình bằng một ánh mắt khác thường.
Thỉnh thoảng nhắc tới gia đình, cô cảm nhận được nỗi bi đát thống khổ trong đó.
Cô từng nói: “Cha cô trong mắt chỉ có quân sự, người cô gọi là mẹ thì cũng chẳng bao giờ quan tâm đến cô.”
Trong nhà không ai nhớ rõ sinh nhật của cô, cũng không có ai nghĩ đến cô sẽ cảm thấy như thế nào.
Thỉnh thoảng, trong gia đình bà nội mới cho cô một chút ấm áp để cô cảm thấy mình cũng không cô đơn.
Cái gia đình này, theo cô nói, chưa bao giờ gọi là nhà, mà là một nhà tù giam giữ tình cảm, trái tim cô.
Cái gia đình này, thật sự làm cô cảm thấy mệt mỏi, cô khao khát có một gia đình thật sự để sưởi ấm tâm hồn cô.
Kết quả, cái gia đình này chưa bao giờ cho cô cảm giác ấm cúng của một gia đình, từ trước tới giờ toàn làm cho người ta cảm thấy đau khổ, lạnh lẽo.
Cô từng nói: “Vì ba cô rất thích cô học võ, nên lúc năm tuổi cô đã đi học võ, đơn giản là ba cô đã từng nói qua một câu: ‘Hiểu Hiểu rất có thiên phú.’ ”
Vì thế mà cô liều mạng tập võ để khai thác cái thứ gọi là thiên phú này.
Cô từng luyện tập tới mức thân thể bị thương.
Nằm viện mười ngày, không ai đến hỏi thăm cô một câu, cái sự tán thưởng của ba cô đối với cô kia cũng chẳng bao giờ đến xem cô tập như thế nào hay đến viện hỏi thăm cô... Mỗi ngày ở cùng cô chỉ có những người giúp việc.”
Cô còn không để tâm tới một sự kiện như vậy: cả gia đình mở một cuộc thi tài năng, tất cả mọi người trong Cố gia đều được tham gia, trong lúc thi đấu, bởi vì xuống tay không đắn đo có chừng mực, nên cô không nghĩ rằng mình sẽ đánh anh trưởng đến bất tỉnh, chính vì vậy, cô đã bị phạt quỳ gối cả một buổi chiều.
Đó là một ngày lạnh nhất trong năm, tuyết rơi rất nhiều, cô ở ngoài quỳ trên nền tuyến trắng, gần như thành người tuyết.
Cố Hiểu mười sáu tuổi thi đậu trường trung học Quỳnh Thành, dời xa gia tộc, Cố Chấn khó được mở mày mở mặt, cho phép cô lấy tên là Đổng Hiểu ở Quỳnh Thành học tập, sau lại bởi vì một âm mưu toan tính mà chôn vùi một cô gái hồn nhiên, rồi phát hiện ra mình chưa chồng mà lại có con, cô liên tiếp chịu nhiều đả kích, đối với một cô gái mới mười bảy tuổi mà nói thật tàn nhẫn đến nhường nào?!
Nhưng cô lại kiên quyết giữ lại đứa con này, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể ra được quyết định như vậy?
Phải yêu say đắm đến nhường nào mới có thể bằng lòng chấp nhận mạo hiểm như vậy?
Đứa nhỏ vừa sinh ra đã bị lấy đi, thật không ngờ người ra lệnh lấy đi con trai cô lại là ba ruột cô, từ đó, con trai cô trở thành con tin, mà cô lại trở thành một con cờ trên tay ba cô. Điều này đối với cô đau đớn cỡ nào?
Rồi sau đó, vì con trai, cô chỉ còn cách che giấu đi lương tâm của mình, bất đắc dĩ chở thành con cờ cho ba cô tùy ý điều khiển.
Quyền lực làm cho người thân cô mất đi nhân tính, nhưng cô lại rất yêu quý bà nội, nên không dám đứng lên chống lại cha mình.
Chẳng trách lúc gặp Cố Đan, cô đã nói: không ai có thể giúp được cô.
Thứ nhất, Cố Chấn có thế lực rất đáng sợ.
Thứ hai, cô không thể nói với người khác rằng cô bị ba mình khống chế.
Bởi vì cô là người trong Cố gia, cô phải vì lợi ích của gia tộc mà đặt lên hàng đầu.
Điều này, người trong Cố gia đã được dạy bảo trở thành một quy định bắt buộc phải tuân theo.
Cô phải gánh vác cái quy định này lớn lên, không thể làm trái điền này.
Cô lại càng không thể để bà nội đã cao tuổi mà chấp nhận gia tộc có biến cố. Vì thế cô chỉ có thể im lặng chịu dày vò, sống trong đau khổ...
Ninh Mẫn nhìn thoáng qua Cố Đan, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn không thể nào nghĩ đến người luôn luôn hại hắn lại là ông nội hắn.
Đứa nhỏ này, trên sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn, nghĩ đến trong lòng mẹ mình nhất định là sẽ rất đau.
Quá khứ của Cố Hiểu, thật sự làm mọi người phải rơi nước mắt.
Noãn Các, một mảng tĩnh mịch.
Hắch quân lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch như tuyết của Hoắc Khải Hàng, cả người ngồi im như tượng, không nhúc nhích, trên mặt chỉ có duy nhất mọt biểu tình: khiếp sợ.
Mười bốn năm trước, việc Quý thiếu hút thuốc phiện, làm ảnh hưởng rất lớn, Hoắc thiếu rốt cuộc có hay không bị liệt danh trong đó, vẫn là một chuyện khiến mọi người đang bàn tán thảo luận, nhưng lại rất ít người nhắc tới việc này. Bởi vì bộ mặt của Hoắc gia toàn là những nhân tài tinh anh, không thể coi thường, bọn họ cũng rất trong sạch.
Tất cả mọi người đền hiểu rõ, lúc ấy Hoắc Thủ tướng bồi dưỡng Hoắc thiếu, thành một nhân tài rất nhanh nhẹn.
Có thể có người lợi dụng nhược điểm của những người trẻ tuổi mà đưa Hoắc thiếu trở thành một người bị gièm pha chỉ trích.
Vì thể Thủ tướng thật sự rất tức giận.
Nghe nói một năm kia, tổng cộng có ba trùm thuốc phiện chết một cách rất lạ lùng.
Đông Ngải Quốc cũng không có xử phạt điều tra về cái chết thần bí của những người này, hơn nữa chính phủ cũng không có nhúng tay can thiệp vào vụ án này của bọn họ. Ai đang âm thầm dựng nên chuyện này cũng không có điều tra rõ ràng.
Nhưung Hách Quân cũng không có biết sau lưng chuyện này còn cất giấu một bí mật không cho người ngoài biết đến, một người con gái là đối thủ chính trị lại sinh ra cho Hoắc Gia một đứa con trai.
Từ vẻ mặt của Hoắc thiếu cũng biết đối với chuyện này hắn hoàn toàn không biết.
Lúc này hắn vô cùng đau lòng thay cho Hoắc thiếu, tất cả chuyện này đều rất đả kích lòng người.
Lúc này nghe hắn nói, khó chịu đến cỡ nào?
Hoắc Khải Hàng tất nhiên là vô cùng khiếp sợ.
Từ nhỏ, hắn rất ngoan, cái gì cũng làm tốt nhất, nghĩ đến dáng vẻ của mẹ tươi cười, ông nội khen ngợi, và khẳng định là ba cũng rất thích.
Hắn có thể làm cho mẹ hắn vì hắn mà vui vẻ, vì hắn mà ông nội rất hãnh diện về hắn, càng không thể để một mình ba nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Theo trí nhớ, nhưng lần hắn được thưởng đều không có hình bóng của ba.
Cha chán ghét hắn.
Mặc kệ là con trai hay con gái, đều sinh ra chán ghét, phản nghịch.
Nếu như bầu không khí trong gia đình tốt, thì sự chán ghét này sẽ không rõ ràng.
Nếu cuộc sống áp lực, khó tránh khỏi một thời điểm lạc mất chính mình mà lâm vào hoang mang bối rối.
Hoắc Khải Hàng cũng đã từng có một thời gian trở thành kẻ phản bội ba mình.
Đoạn thời gian kia hắn rất là trống rỗng, đơn giản là chính tai nghe được cha mình cười lạnh nói với mẹ:
“Con của cô dù có xuất sắc như thế nào ta cũng không thích.”
Cha hắn nói, ông chưa bao giờ coi hắn là con trai mình.
Ông còn nói ông không có con trai, con trai hắn đã chết từ mười tám năm trước.
Ngày đó hắn không còn một chút hy vọng vào cuộc sống, cảm thấy cuộc đời quả thật rất đáng buồn.
Sau ngày ấy hắn bắt đầu trốn học, không làm việc đàng hoàng, cùng Quý thiếu chơi bời trụy lạc, nhìn nữ nhân xinh đẹp nhảy múa, suốt ngày ăn chơi sa đọa...
Có đôi lúc hắn trầm tĩnh nhìn, cảm thấy cái vòng luẩn quẩn này thật sự dơ bẩn, một đám khoác vẻ đạo mạo trang nghiêm, vung tiền như rác, làm ra những chuyện cầm thú giống nhau.
Bọn họ đều nhìn thấy hắn sa ngã, nhưng thật ra khi đó hắn cũng không làm trò đồi bại, vẫn cùng nhóm người kia dính nhau không dời nhưng không có dính đến nữ sắc, không có dùng thuốc phiện, chỉ uống rượu bài bạc nhưng lại toàn thắng lớn...
Cũng không có ai có đủ can đảm lôi kéo hắn làm chuyện phạm pháp, người nào cũng biết thân phận của hắn, không dám đắc tội.
Ở trong sa đọa, một tháng sau có người mở tiệc sinh nhật, mời hắn đi, hắn uống rượu cũng hơi có phần say.
Có người cho hắn thuốc phiện, nói là tiên dược làm cho người ta đạt được khoái cảm.
Bọn họ nói hắn thử xem, còn nói thứ này dùng một hai lần sẽ không bị nghiện.
Bình thường, Hoắc Khải Hàng tuyệt đối sẽ không đụng vào, sự việc như thế nào trong lòng hắn cũng sẽ giữ chừng mực.
Nhưng ngày đó, hắn lại cùng mẹ hắn ầm ĩ một trận, tâm tình có chút không vui, cho nên hắn liền tiếp nhận, sau đó, xem ***.
Hắn ngồi trong phòng, nhìn mọi người hoan lạc vặn vẹo nhảy múa, làm ra những động tác ***.
Lúc sau hình như có người tiêm thuốc vào hắn.
Bọn họ còn nói, thuốc này sẽ làm cho hắn cảm thấy như bay lên tận mây xanh, thử một lần sẽ thích.
Bất ngờ hắn xông vào đánh người nọ.
Không còn ai dám tiếp cận hắn.
Lúc này dược tính phát tác, hắn cũng từng thử qua loại mùi vị này.
Bọn họ dìu hắn vào phòng hỏi hắn có hay không muốn nữ nhân?
Hắn nói không cần.
Bọn họ cười, Hoắc thiếu hay là anh cứ thử đi, tìm một người có kinh nghiệm thử xem chắc chắn anh sẽ thích.
Lúc này có một khoái cảm xẹt qua trong đầu hắn...
Hắn bị kích thích, miệng lẩm bẩm nói:
“Một đám không trong sạch, ta không cần.”
Bọn họ nói: “Vậy tìm cho anh người còn trong trắng.”
Hắn không có cự tuyệt cũng không có đáp ứng.
Vào thời điểm này hắn cảm giác thân thể không phải của mình.
Sau lại có người đến ôm hắn, hôn hắn... thân thể tuổi trẻ cứ như vậy mà bị thiêu đốt...
Sau này có phát sinh ra chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ.
Tuyệt đối không nhớ rõ.
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở bệnh viện, mẹ hắn mắng hắn hồ đồ, như thế nào lại đụng chạm vào cái loại như thế này, đó là một hội hư hỏng.
Hắn quỳ xuống trước mặt mẹ mà thề sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Ngày đó, mẹ hắn ôm hắn khóc.
Ngày đó, người cha đáng quý của hắn xuất hiện ở phòng bệnh, thản nhiên hỏi một câu:
“Còn nhớ rõ đã phát sinh ra chuyện gì sao?”
Đầu hắn đang trống rỗng bỗng nhiên dao động, đại khái là dùng rất nhiều thuốc, nên mới phát sinh ra những hành vi như vậy, còn hắn cái gì cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Hắn hỏi: “Con không phải là đã làm chuyện vi phạm đạo đức chứ?”
Mẹ hắn trầm mặc một chút sau đó lắc đầu:
“Không có! Chẳng qua cũng có một chút rắc rối. Nhưng cũng may việc này đã được khống chế rồi. Con cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện bên ngoài đã có ta và cha con xử lý ổn thỏa.”
Mẹ chưa bao giờ nói dối hắn, hắn tin, cũng không có hỏi tiếp – thời gian này cũng không ai tới tìm hắn lấy lời khai. Hoắc gia là quý tộc, có quyền lợi vô cùng tối cao, phải đem chuyện bất lợi này áp chế không cho phát sinh ra chuyện gì nữa.
Bởi vì thân phận, nên chuyện hắn hút thuốc phiện không có tung ra ngoài.
Nghỉ ngơi hồi phục sau hai tháng, chuyện này cũng dầm dần phai nhạt không còn là chủ đề nóng hổi cho mọi người bàn ra tán vào nữa. Hắn bị ông nội bắt học trường cao đẳng quân sự, từ nay về sau tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, cuộc sống hoàn toàn bị khép kín trong học viện quân sự.
Cuộc sống gian khổ đã rèn luyện ý chí của hắn, rất nhanh những chuyện trước kia đều dần phai nhạt trong tâm trí hắn. Một lần nữa cuộc sống của hắn lại bắt đầu.
Hắn đã nghĩ thông suốt, hắn đã trưởng thành, không cần thế nào cũng phải đi lấy lời khen thưởng của cha, nắm chắc phương hướng cuộc đời mình, làm cho cuộc sống của mình trở nên giá trị, đây mới là chuyện duy nhất mà hắn phải đối mặt.
Sau khi bắt đầu, hắn đã bị cuộc sống bận rộn vây quanh, chứng minh giá trị của chính bản thân mình, để củng cô địa vị trong Hoắc gia, cố gắng làm cho mình trởthafnh người thừa kế toàn diện.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sau chuyện hút thuốc phiện, cất giấu một bí mật không ai ngờ tới, hắn thậm chí có một người con trai mười bốn tuổi.
Đứa bé này xuất hiện, vô tình đánh cho hắn một bạt tai thật mạnh, đồng thời, bộc lộ một mặt bản chất xấu xí dơ bẩn trên con người hắn.
Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lúc này, trên màn hình xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi rất gầy, hình dáng kia rất giống hình dáng của hắn lúc mười bốn tuổi.
“Trương tiên sinh, hôm nay như vậy là đủ rồi! Cứ như vậy đi.”
Trương Kiện quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó gật đầu, lấy cây châm trên tay Cố Hiểu xuống, cúi đầu trấn an cô, làm cô bình tĩnh rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Thiếu niên kia ngồi ở trên giường, nắm tay cố Hiểu, ánh mắt hồng hồng, ẩn trong hốc mắt có giọt lệ chực trào ra.
Hoắc Khải Hàng nhìn chằm chằm cậu thanh niên đó, ánh mắt hơi thu lại, hỏi:
“Đây là... Cố Đan?”
“Ừ!” Đông Đình Phong gật đầu.
Hoắc Khải Hàng đã rõ, hóa ra tối hôm đó chuyện Ninh Mẫn muốn nói thì ra chỉ có vậy.
“Hoắc Khải Hàng, lúc trước ta cùng A Huống đã nói chuyện qua điện thoại, nghe hắn nhắc tới Cố lão gia không phải chết vì bệnh mà là do mưu sát. Đã có một lần, Cố gia cho rằng Hoắc Thủ tướng âm thầm bắt người mưu hại, vì thế mới có, chuyện Hoắc phu nhân sau khi sinh bị bắt cóc, có phải hay không?”
Đông Đình Phong nhắc tới Thần Huống đã nói qua chuyện này. Nghe nói chuyện này lúc trước rất kinh khủng. Hoắc phu nhân bị bắt cóc vốn là chuyện đại sự, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, vì Hoắc gia và Cố gia đã làm một thỏa thuận nào đó, vì thế Quý Như Thương mới gả vào Cố gia.
“Ừ! Hình như là chuyện đó ông nội ta có nói hơi quá lên, nhất là chuyện vu oan đó, người ngoài còn tưởng Tam gia lợi ích liên minh Hoắc Thần Cố bị phá hủy.”
Hoắc Khải Hàng nói: “Cố gia vẫn cho rằng ông nội ta phái người đi mưu sát Cố lão gia. Nhưng thật ra thì không phải.”
Chuyện này đúng là không phải nhưng hiện giờ chưa có cách nào để giải thích rõ ràng.
“Thần lão gia còn nói, Cố lão phu nhân tự mình từng lập một cái phép tắc trong gia đình cho thế hệ sau của Cố gia: hai nhà Cố Hoắc không được kết thông gia với nhau. Còn đưa ra ví dụ, lúc trước có một người con gái Cố gia thích một người trong Hoắc gia, hôn sự này cuối cùng tan vỡ. Có chuyện này hay không?”
“Có chuyện này em họ ta vô tình biết được.”
Hoắc Khải Hàng gật đầu.
“Như vậy là có thể giải thích vì sao Cố Chấn sau khi biết được con gái mình đã sinh cho Hoắc gia một đứa con trai lại đem Cố Đan giấu đi rồi.”
Nguyên nhân là do hai gia tộc đã có ân oán với nhau.
Chuyện hai gia tộc thù hận nhau đã đóng băng ba thước rồi chứ không phải ngày một ngày hai.
Một cô con gái riêng, không có năng lực làm cho băng tuyết giữa hai nhà thuyên giảm, cũng không thể vì thế mà bôi nhọ lên Cố gia nên đứa trẻ bị giấu đi là phải.
“Hiện tại Cố Chấn và Cố Tịnh, đều đang cạnh tranh Chức Thủ tướng, bọn họ tưởng hai nhà Đông Hoắc đang có mâu thuẫn, nhằm chia rẽ hai nhà để quan hệ rạn nứt, cho nên bọn họ liền lợi dụng Cố Đan...”
Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói.
Cách làm này thật sự làm cho người ta thất vọng và đau khổ.
Cố Chấn nuôi Cố Đan, để khống chế con gái hắn, sau đó khống chế Đổng gia, Đổng gia thông qua manh mối đến lấy thuốc phiện, sau đó lấy lý do là vắc-xin phòn bệnh để tiêm vào người Vãn Vãn, phá hoại quan hệ giữa hắn và Ninh Mẫn, làm cho bọn họ bởi vì Vãn Vãn bị bệnh mà đoạn tuyện quan hệ với nhau. Hai nhà Đông Hoắc hoàn toàn tuyệt giao. Vì đúng là Đông Đinh Phong đã hoàn toàn buông tay mối quan hệ giữa hai nhà.
Nếu lúc này có tin tức nào đả kích đến Hoắc gia, Hoắc thị muốn lên cầm quyền một lầm nữa sẽ là chuyện khó như lên trời.
Đây chính là mục đích của bọn họ.
“Tình trạng thân thể nó hiện giờ thế nào?”
Hoắc Khải Hàng nhìn đứa con trai kia, thấp giọng hỏi. RE hình như là thuốc cấm.
“Cần phải phân tích RE, sau đó điều trị tốt, nếu không sớm chăm sóc tốt thân thể nó, căn bệnh sẽ ngày càng tăng lên, ảnh hưởng trục tiếp đến tương lai và chất lượng sinh hoạt của nó.”
Kiều Sâm nói một chút sau đó hỏi ngược lại: “Hoắc thiếu có cần hay không tôi thay anh làm giúp một bản xét nghiệm ADN?”
Màn hình tắt.
Hoắc Khải Hàng vô lực ngồi, đờ này hắn không có được tình thương của cha, đã có lúc hắn cũng cảm thấy tiếc chuyện này, không nghĩ tới con hắn cũng gặp vận rủi như thế này.
Hắn rất áy náy, nếu không phải lúc trước hắn nhất thời phóng túng, cũng không làm ra cái kết quả như vậy.
Hắn đau lòng khổ sở. Cuộc đời hắn như thế nào lại có nhiều tai họa đột ngột như vậy?
Hắn ngồi thật lâu, suy nghĩ chuyện này tại sao khó khăn như vậy?
Cả người mê man hỗn loạn.
Đông Đình Phong không nói lời nào, cho hắn thời gian tiêu hóa hết chuyện này, ung dung ngồi uống trà.
Lúc này, di động vang lên, là cô cô gọi tới.
Hắn đi vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại nhận điện thoại.
Đông Dạng hỏi: “Con trở về Ba Thành khi nào cũng không có nói với ta?”
Hắn nói: “Có việc gấp mới quay về, tiểu Kỳ vẫn còn ở lại bên kia mà. Nếu cô có rảnh thì đi xem xem. Tuy con để lại A Lực ở bên kia, nhưng A Lực và tiểu Kỳ cũng không thân nhau. Cũng không biết nó ở bên kia, có thói quen luyện tập không?”
Đông Dạng noi: “ta buổi chiều về Ba Thành. Có muốn hay không ta và tiểu Kỳ cùng về?”
“Không cần để tiểu Kỳ đi cùng Vãn Vãn đi!”
Đây là anh em sinh đôi, từng ở trong bụng một người mà hình thành nên cơ thể, vừa sinh ra, bọn chúng liền bị chia lìa, cho tới hôm nay mới lần nữa gặp lại, chúng cần phải bồi dưỡng tốt tình cảm.
Chỉ cần nghĩ đến bọn chúng đều là con mình, Đông Đình Phong lại vô cùng phấn khởi, đáng tiếc hiện tại không phải thời điểm phân tích chuyện này, nân hiện giời hắn phải nhịn.
Hắn hỏi: “Bên kia toàn bộ sổ sách tra tốt?”
Đông Dạng nói: “Không, có chút chuyện phải quay về nhà tổ một chuyến.”
“Chuyện gì vội vã như vậy?”
“Ta đáp ứng lời cầu hôn của Kim Hàm rồi! Giờ chính thức dẫn hắn gặp gia gia. Cẩn Chi ta rốt cuộc đã lấy chồng rồi, mau chúc mừng ta...”
Đông Đình Phong ngây người một hồi lâu:
“Chờ một chút, chờ một chút, cô không phải đã nói là không kết hôn sao?”
“Hiện tại ta muốn kết hôn, có thể chứ?”
“Không đúng, người rốt cuộc bị cái gì kích thích?”
“Không được, việc này chờ con trở về chúng ta thảo luận. Kim Hàm là một người đàn ông tốt, gả cho anh ấy ta cũng yên tâm.”
Nói xong câu đó Đông Dạng cúp máy để lại Đông Đình Phong ngẩn người.
Ba mươi hai năm, cô cô không chịu lập gia đình, cô nói, cô đối với đàn ông không có cảm giác.
Cô đã từng nghĩ rằng muốn ở vậy đến suốt cuộc đời, cô nói trái tim cô đã chết từ lâu.
Cô nói cô không thể nào quên được hình ảnh người con trai mình chết thảm như vậy.
Cô nói, đàn ông chạm vào cô, cô cảm thấy cả người sởn gai ốc. Đàn ông hôn cô, cô cảm thấy ghê tởm.
Cô không có cách nào để đối mặt với cuộc sống hôn nhân.
Cô sinh ra một loại bệnh kì quái.
Người cô cô yêu đã một tay làm cô cô ra nông nỗi này.
Đang nghĩ tới tào tháo, tào tháo liền đến. Hắn cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, là Hoắc Trường An gọi đến.
Hắn ngẩn ra, do dự một chút mới nhận điệnthoại.
“Bộ trưởng Hoắc, có chuyện gì?”
Hoắc Trường An nói:
“Chúng ta phải gặp mặt, nhìn xem có thể hay không bàn bạc một số chuyện có thể hay không để hai nhà Đông Hoắc cùng hợp tác?”
@by txiuqw4