sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 278 - 279

Đông Lục Phúc lật từng tờ tài liệu xem, nhìn Đông Dạng gật đầu- phần tài liệu này đều có năm, nét chữ lâu, làm cực kỳ kỹ càng, có thể thấy được có người từng điều tra sự kiện này.

Đông Đình Phong đi qua, cũng lấy ra nhìn, nhíu mày một cái.

Quả thật là như vậy sao?

Trước đó, bọn họ đều cho rằng những tội này là do Hoắc Trường An và Hoắc Trường Nhạc, đến cuối cùng, lại biết được là mọi chuyện chỉ vì do HOắc Trường Bình muốn trả thù.

“Tôi sẽ giao Hoắc Trường Bình cho ngành tư pháp. Ba mươi hai năm trước, tôi không có dung cảm đại nghĩa diệt thân, nhưng ba muwoi hai năm sau, tôi sẽ làm được.”

Hoắc Trường An nói như đinh đóng cột, ánh mắt kiên định nhìn về phía Đông Dạng:

“Còn có anh sẽ ly hôn, ba mươi hai năm trước mất đi, bây giờ anh không muốn bị mất them một lần nữa. Chúng ta đã là người hai thứ tóc, có bao nhiêu thời gian để giày vò nhau nữa chứ?”

Câu nói cảm khái kia, nặng nề như thế.. trên gương mặt kia giờ đây như giãy giụa để thoát khỏi gông xiềng.

Môi Đông Dạng run lẩy bẩy, nở nụ cười lạnh, lập tức bật thốt lên:

“Ông có ly hôn hay không, điều không liên quan tới tôi. Tôi với ông là không bao giờ có khả năng, chò dù mọi chuyện này không phải do ông làm, nhưng đầu sỏ của mọi chuyện cũng không thoát khỏi liên quan tới ông, là do người thân nhất của ông gây ra.. Ông cho là ông ly hôn, thì tôi và ông có thể trở về như trước sao? Tôi nói cho ông biết, vĩnh viễn không có khả năng..”

Bà thừa nhận mình là Chung Đề, nhưng chối bỏ tương lai của bọn họ..

Thừa nhận này, gần như là một phản xạ có điều kiện, mà sự chối bỏ cũng là một loại kháng cự bản thân.

Sắc mặt Hoắc Trường An chua xót.

Ông muốn nối lại tình xưa, nhưng bà không muốn.

Dù cho bà vẫn để ý như cũ.

Ba mươi năm oán hận giữa bọn họ, hai trái tim, đã có khoảng cách quá xa.

Bọn họ đã lạc đường lâu lắm rồi.

Kỳ thật, ông cũng không nghĩ lập tức sẽ có kết quả với bà. Việc đó không thực tế, ông chỉ muốn cho bà thấy thái độ của ông.

“A Đề, mỗi người đều có thời điểm sai lầm, mà anh vì tuổi trẻ ngông cuồng mà phải trả một cái giá quá đau khổ. Mất đi em, anh hối hận đã không kịp. Ba mươi hai năm qua, anh không có lúc nào không hối hận những chuyện đã qua. Anh nghĩ cuộc sống của anh đã không còn hi vọng, kết quả, em còn sống, anh mới có dũng khí nhìn thẳng vào những chuyện anh đã chôn vùi trong long.

“Đúng, Hoắc gia có lỗi với Trường Nhạc, có lỗi với Đông Dạng, có lỗi với em, đó là chuyện không thể thay đổi. Hoắc gia cũng nên vì những chuyện này mà trả giá.”

Ông nhẹ nhàng nói:

“Anh sẽ công bố mọi chuyện ra ngoài nhưng một khi được công bố, anh không còn mặt mũi để đi canh tranh chức vị Thủ tướng rồi. Anh sẽ mượn cơ hội này ẩn lui về sau. QUyền lợi cũng không phải thứ anh muốn theo đuổi. Anh nguyện dung tất cả quảng đời còn lại chứng minh với em là anh yêu em nhiều như thế nào.”

Lời này khiến Đông Dạng ngẩn ngơ, đối với một cái lợi ích mê hoặc lòng người mà nói, hoàn toàn buông tha quyền lợi, có tính là biểu hiện toàn tâm toàn ý yêu người không?

Nếu đổi lại là ba mươi hai năm trước., nhất định Đông Dạng sẽ vì lời nói này mà cảm động, nhưng tình yêu của bọn họ đã vượt qua thời gian đó.

Ba mươi hai năm, đủ khiến cho phần tình yêu này héo úa.

Lần thứ hai, bà cười lạnh.

Đông Lục Phúc lại nhíu mày:

“Ý cậu nói là muốn rời khỏi vị trí tranh cử Thử tướng?”

“Phải!” Hoắc Trường An gật đầu.

“Cậu không sợ làm như vậy, sẽ tăng cơ hội Cố gia cầm quyền sao? Nếu Cố gia cầm quyền, Hoắc gia của mấy người ở Đông Ngải, từng bước sẽ bị nhổ tận gốc, cậu có tin hay không? Hoắc gia có rất nhiều người vô tội, khẳng định cũng sẽ bị liên lụy..”

Đông Lục Phúc nói ra một kết quả.

Đông gia muốn khiến Hoắc gia xuống đài. Nguyễn Nhất Hà không hề cầm quyền, còn như những người khác không phải đối tượng đối phó của Đông gia. Cho nên, bọn họ ủng hộ Thần gia lên cao. Bởi vì Thần Huống sẽ không đe dọa tới bọn họ.

“Cho nên, tôi có cách khiến đôi bên cùng có lợi.”

Hoắc Trường An thấy tính thế đã phát triển từng bước, cuối cùng cũng nói ra mục đích của ông.

Đông Lục Phúc nhíu mày, nhếch môi, trong long thầm mắng “Lão hồ ly”, ngoài miệng nhàn nhạt nói:

“Vậy thì nói nghe một chút xem!”

Hoắc Trường An nặng nề thở ra một hơi, ánh mắt dừng ở trên nguời Đông Đình Phong, nhẹ nhàng nói:

“Tôi muốn để cho người có tài có đức, tiến cử người có dòng máu hai nhà Hoắc Đông đi tranh cử Thử tướng!”

Trong lúc Đông Đình Phong ngạc nhiên, ông quay đầu nhìn Đông Lục Phúc nói:

“Đây là người thích hợp nhất—cậu ta là con trai của Hoắc Trường Nhạc, có được hổ trợ của tập đoàn Vạn Thế, lại có giao tình với phần lớn các nghị viên, có quan hệ mật thiết với Thần gia. Mà Đông Đình Phong có năng lực và thực lực. Đông lão, Hoắc gia có thể thua, nhưng số mệnh của Đông Ngải tuyệt đối không được rơi vào tay Cố gia, cơ hội Thần Huống cạnh tranh quá mức xa vời. Chỉ có Cẩn Chi mới có hi vọng.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên nguời Đông Đình Phong.

Mí mắt Ninh Mẫn giật giật:

Hoắc Trường An thật có tính toán tốt nha,

Cố tìm đường sống trong chỗ chết hả.

Đang chuẩn bị khoét lỗ lấy khối u ác tính hòa giải cùng Đông gia, đồng thời đẩy Đông Đình Phong lên đầu ngọn song. Nhìn qua thật sự là đôi bên cùng có lợi, nhưng không phải là Hoắc Trường An vừa bảo vệ được Hoắc gia vừa muốn đạt được mục đích của bản thân sao.

Nhưng cũng giống vậy, cuộc sống của Đông Đình Phong sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, đó cũng không phải là chuyện cô muốn.

Làm một người vợ, cô muốn có cuộc sống yên ổn qua ngày, mà không phải cùng chồng ngồi lên cái vị trị kia, một ngày kiếm tỷ bạc nhưng ngấm ngầm tính kế.

Đông Dạng yên lặng nhớ lại:

Quả thật, Cẩn Chi lãnh đạo tốt tập đoàn Vạn Thế, tương lai cũng nhất định có thể quản Đông Ngải trong tay—

Đông Ngải cần người tài như vậy mới loại cũ thay mới. Hoắc Trường Nhạc, người con trai ưu tú như vậy, vậy mà chết oan, chết thảm. Nếu hắn còn sống, Đông Ngải Quốc sẽ khác. Bây giờ cho con của hắn kế thừa, đó cũng là chuyện bình thường.

Không nói tới Hoắc Trường An hay HOắc Trường Bình cũng không phải dòng máu chân chính của Hoắc gia, chỉ cần nhìn Cẩn Chi việc đáng làm thì phải làm và có dòng máu Hoắc gia.

Đông Lục Phục suy nghĩ.

Ý nghĩ này không sai.

Trong bộ luật tuyển cử ở Đông Ngải, quả thật có quy định: Nguwoif tuyển cử khi có ví dụ có chút nguyên nhân gì đó mà rời khỏi, nhưng có thể đề cử người có năng lực để thừa kế, sau đó thông qua quyết định bỏ phiếu. Nếu Hoắc Trường An nghĩ như vậy, khẳng định đã có cách, thuận lợi trôi chảy mà đẩy đi vị trí của ông.

Cái đề nghị này quả thật thực hiện rất tốt.

Hoắc Khải Hàng nheo mắt, cảm thấy nên căn nhắc một chút.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao máu của Đông Đình Phong là âm tính, thì ra anh là con của Hoắc Trường Nhạc.

Bây giờ hắn không biết sau này HOắc gia sẽ ra sao, nhưng có một chuyện hắn khẳng định: Cha hắn làm như vậy là sáng suốt. Nó có thể giải quyết rất nhiều mâu thuẫn, hiểu lầm. chỉ là muốn làm như vậy, sợ là có rất nhiều trở ngại..

Kim Hàm cảm thấy trong long bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.

Những người này đang thảo luận, là muốn thay đổi vận mệnh của Đông Ngải—

Ông không nghĩ tới hôm nay mình có thể nghe được bí mật: Đông Đình Phong cư nhiên là con cháu Hoắc gia..

Ừ, một nhân vật như vậy, muốn trở thành thủ tướng của một quốc gia, tiền đồ của Đông Ngải Quốc nhất định sẽ thấy ánh sang.

Còn Đông Đình Phong, vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng vẫn cảm giác được họ chú ý tới hắn. hắn quay đầu nhìn bà xã, nhàn nhạt nói:

“Cho tới bây giờ tôi không có tâm tư muốn tranh cử làm thủ tướng gì đó! Đối với quyền thế, tôi cũng không giống như mấy người mưu cầu danh lợi.”

“Nếu như cậu không có tâm tư này, Đông Đình Phong, quốc gia có thể sẽ xuất hiện nguy cơ.”

Hoắc Trường An nhấn mạnh:

“Một khi tôi công khai chuyện ba mươi hai năm trước, ta sẽ mất đi sự ủng hộ của dân chúng, Khải Hàng là con của tôi, không thích hợp, cũng không thể đạt được ăn ý ở bên ngoài. Chỉ có cậu là có thể. Quay về họ Hoắc, vung cách tay lên kêu gọi, lấy ảnh hưởng của cậu, có thể khiến cho nhiều người ủng hộ. Cậu lại có quan hệ tốt với Thần gia, tương lai, chỉnh đốn chính quyền, hai người các ngươi, có thể kết hợp thành một đôi lưỡi dao sắc bén, vì hung thịnh của Đông Ngải, vì sự uhy hoàng trước nay chưa từng có...”

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Đông Đình Phong không cần nghỉ ngợi, liền cự tuyệt.

Một vị trí tôn quý, đạt được quyền lực đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ vui vẻ khác. Đây không phải là kết quả hắn muốn.

“Đông lão...”

Hoắc Trường An có chút gấp, thấy đây không phải là khách khí giả tạo, mà là thật sự không thèm để ý.

Đông Lục Phúc vẫy vẫy tay: “Thái độ của Cẩn Chi đã rất rõ ràng, cậu cũng đừng có tốn nước miếng nữa.”

Hoắc Trường An đâu chịu buông tha, nhắc lại:

“Đông lão, chuyện này liên quan đến tương lai của Đông Ngải Quốc. Nếu như năm đó Trường Nhạc không chết, hôm nay người ngồi ở vị trí Thủ tướng, chín phần mười là Trường Nhạc. Đáng tiếc Trường Nhạc chết sớm, không có vì Đông Ngải hung thịnh mà tạo chút lực lượng. Cẩn Chi là con trai của Trường Nhạc.. Nếu như cậu ấy nhất định không chịu dốc sức vì Đông Ngải, tương lai, nếu Cố gia cầm quyền, HOắc gia gặp suy bại là chuyện sớm muộn, Đông gia bị ảnh hưởng đó cũng là vấn đề sớm muộn thôi. Người Cố gia tập trung tinh thần, đã nghĩ muốn hai nhà Đông Hoắc không thể đứng chung một thuyền. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không ra sức làm rối lên, cố ý chọn Ninh Sênh Ca châm ngòi quan hệ giữa HOắc Khải Hàng và Đông Đình Phong.. Bọn họ muốn một đời tuổi trẻ của HOắc Đông như nước với lửa, không thể cùng chung sống..”

“Chờ một chút.”

Đông Lục Phúc kêu ngừng, ánh mắt nhìn thẳng:

“Cái gì mà bọn họ chọn Ninh Sênh Ca châm ngòi quan hệ của Khải Hàng và Cẩn Chi?”

Hoắc Trường An trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Khải Hàng có chút không đành lòng, có một số việc không nên chọn lúc này xé rách mặt, nhưng bây giờ xem ra phải vạch trần.

Mí mắt Đông Đình Phong giật giật, cảm thấy sợ người này sẽ nói ra chuyện kinh nguời.

Ninh Mẫn thì mờ mịt. Tại sao cô lại trở thành công cụ bị lợi dụng rồi? Sao chứ?

Vẻ mặt Đông Dạng khó hiểu.

Kim Hàm vẫn im lặng như trước.

Lông mày Hoắc Khải Hàng nhíu chặt, có lẽ từ ánh mắt của cha hắn cảm giác được cái gì, sắc mặt trắng bệch, cười khổ một cái:

“Thì ra cha biết rõ!”

Tinh thần Hoắc Trường An bị những lời này chấn động, nhìn hắn thật sâu:

“Con cũng biết.”

“Dạ, con nhớ ra rồi! Tới đây, chính là muốn giải quyết chuyện này! Con nghĩ, cha biết chuyện này sẽ nói với con, khả năng..”

Hoắc Khải Hàng hít một hơi thật sâu, trong lòng một mảnh đắng chat, hắn im lặng nhìn Ninh Mẫn, một khi mọi chuyện vì vạch trần, từ nay về sau hắn và cô càng không có khả năng.

“Cha nói trước những chuyện cha biết rõ kia, .. sau đó con nghe xem, có cần bổ sung chuyện gì hay không..”

Hai cha con, giống như đánh tiếng lóng, nói qua nói lại người bên ngoài hoàn toàn không hiểu gì.

Lúc này, HOắc Trường An nhẹ gật đầu, nếu như con trai cũng vì chuyện này mới tới đây, vậy thì tốt rồi, lúc trước ông còn lo lắng chuyện này bị vạch trần, sẽ tạo thành thương tổn thật sâu cho con trai, bây giờ ông không còn lo lắng nữa, sau đó nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn Đông Đình Phong, từ từ nói:

“Năm đó, Ninh Sênh Ca sinh chính là sinh đôi trai gái. Hai đứa nhỏ này, hôm nay cũng đã lớn, một đứa tên là Vãn Vãn, một đứa tên là Đông Kỳ.. Các ngươi nhất định không có nghĩ tới, kỳ thật hai đứa nhỏ này đều là con của Ninh Sênh Ca và Cẩn Chi. Là do Cố gia thiết kế thật tốt, cùng Đông Diệu Kỳ trong ứng ngoài hợp, tạp ra một sì căn đan.. Mục đích ban đầu của bọn họ là muốn quan hệ hai nhà Hoắc Đông càng khẩn trương lần nữa bởi vì Ninh Sênh Ca. Chẳng qua là về sau kế hoạch thay đổi. Đông Diệu Kỳ đành phải thêm Hàn Tịnh cho đủ số.”

Một câu, nghìn làn sóng nhảy.

Ninh Mẫn há hốc mồm, việc này, tại sao lại liên quan đến cô nữa?

Hơn nữa quan trọng nhất là: Cô rõ ràng có con với Hoắc Khải Hàng, sao biến thành lên giường với Cẩn Chi còn có sinh ra hai đứa bé?

Còn có tại sao Đông Kỳ lại trở thành đứa con đã chết sớm của cô vậy?

Đông Lục Phúc cũng ngây ngốc, trừng mắt nhìn Ninh Mẫn, không có cách nào suy nghĩ kịp.

Đông Dạng cũng bị kinh sợ, đầu óc trống rỗng.

Kim Hàm im lặng như trước, cảm thấy đầu rất nặng.

Phản ứng của Đông Đình Phong tương đối bình tỉnh.

Nếu như lúc trước, Kiều Sâm chưa nói cho hắn biết kết quả đo lường khẳng định hắn cũng sẽ kinh sợ đến mất phản ứng. việc mà hắn lo nhất là một khi chuyện này bị phơi ra ánh sang đối với vợ hắn mà nói chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được.

Hắn nhìn cô đang ngơ ngác một bộ dạng không thể tin được, hắn lại nhìn vẻ mặt bình tỉnh của Hoắc Khải Hàng cũng không chối bỏ lời nói của cha anh ta.thấy hắn nhìn tôi khẽ động nói một câu

“Cha tôi nói không, GiẢn Giarn không phải là con gái của tôi”

Mắt Ninh Mẫn trừng lớn, không thể tin được đứng lên, trong thờ điểm này người đàn ông này lại nói:

“Con gái không phải là con ruột của hắn “

“Mặc dù tôi và Mẫn Mẫn yêu đương, nhưng chúng tôi chưa từng lên giường” hắn lẳng lặng nhìn Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn, nhẹ nhàng nói.

Lời này khiến Hoắc Trường An liếc nhìn, thậm chí là kinh ngạc.

Ông biết rõ con là của Đông Đình Phong, nhưng lại không biết giữa con trai và Ninh Mẫn lại đơn thuần như vậy. Lúc trước ông đoán không ra phát sinh chuyện gì, thế cho nên con trai con gái Ninh Mẫn đều cho rằng là con của nó, nên ông nghĩ bọn họ hẳn là có quan hệ thân mật. Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người..

Trong trường hợp này, lại nói rõ nhưu vậy, là một sự tàn nhẫn, nhưng có một số việc phải nói rõ, Hoắc Khải Hàng cảm thấy không thể giấu diếm nữa:

“Đây chính là lý do hôm nay tôi cố ý chạy đến đây muốn nói rõ với mọi người..”

“Hoắc Khải Hàng, anh.. anh biết là anh đang nói gì hay không hả?”

Giọng nói Ninh Mẫn phát run, cắt ngang lời hắn.

“Anh biết rõ anh đang nói cái gì. Mẫn Mẫn, là do anh luôn tự lừa mình dối nguời..”

Hắn chua chat cười, giọng nói khẳng định.

“Hoắc Khải Hàng..”

Ninh Mẫn kêu.

Có ý gì hả?

Hắn đây là ý gì đây?

Đầu óc của cô không có cách hoạt động bình thường rồi, hoàn toàn chết máy rồi.

Hoắc Khải Hàng nhìn cô, ánh mắt giống như nhớ lại:

“Mẫn Mẫn, bảy năm trước, lúc em chấp hành nhiệm vụ, xảy ra chuyện ngoài ý muố. Đúng là chuyện ngoài ý muốn này, khiến em muốn chia tay với anh. Em nói em không có cách ở cùng một chỗ với anh. Em trốn tránh không muốn gặp anh. Anh không có cách khác, dưới tình thế cấp bách, tìm một người, dùng phương pháp cấm chú quên đi khiến chúng ta quên đi đoạn ký ức không vui đó.. Cho nên em mới cho rằng, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em... Nhưng không phải như vậy. Mẫn Mẫn, em thử nghĩ lại xem, trí nhớ của em về chúng ta, có phải chỉ vẻn vẹn giới hạn của một ngày đột nhiên tỉnh lại biết được chuyện kia hay không. Còn hơn nữa tháng, xảy ra chuyện gì, một chút em cũng không nhớ gì phải không. Những đoạn trí nhớ kia, em nghĩ không ra là do bị thay thế bới một trí nhớ khác rồi.”

Ninh Mẫn chăm chú nghĩ lại.

Trí nhớ của cô chính xác xuất hiện chút chướng ngại.. Về sau, bọn họ chia tay, nên cô không bao giờ nghĩ đến nữa. Đối với đoan trí nhớ trông rỗng kia, cô chưa từng đi nghiên cứu. Sau đó, cô lại phát hiện cô mang thai.. Cô nghĩ nhất định đứa nhỏ này là của Hoắc Khải Hàng.

“Cái gì là phương pháp cấm chú quên đi.”

Đông Đình Phong cảm thấy đây mới là vấn đề mấu chốt.

“Có xem《 trộm mộng không gian 》 không?”

“Có xem một chút!”

Đông Đình Phong nhớ kỹ đó là mảng lớn đen tối trong khoa học viễn tưởng.

“Bộ phim kia, nói về một loại đặc thù của tên trộm, có thể trong lúc tinh thần của người khác đang yếu ớt lẻn vào trong mộng của họ, đánh cắp tiềm thức có giá trị trị và thứ bí mật. Đương nhiên, cái này chỉ trong phạm vị thuộc về khoa hoa viễn tưởng. Nhưng thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, lời này ở chỗ nào cũng rất phổ biến”

Hoắc Khải Hàng thản nhiên nói:

“Cấm chú quên đi là một loại mộng thuật đặc thù thuộc về quần đảo Bành Nam. Có quan hệ với văn minh Bành Nam cổ xưa uyên thâm. Ở đó, có nhiều Thôi Miên sư. Kinh nghiệm thôi mien sư phong phú, có thể khống chế tiềm thức của người bị thôi mien, có thể thay đổi đoạn trí nhớ của một người. Đưa cái khác vào đến khi họ quên đi trí nhớ trước, cái này gọi là Cấm chú quên đi.”

“Trịnh tiên sinh, hôm nay người tôi đưa đến vườn tử kính là người kia, ở bảy năm trước đã tiến hành thôi miên tôi và Mẫn Mẫn.

Loại cấm chú này, bình thường ông ta cũng không có sử dụng. Bởi vì nó có tính mạo hiểm rất cao. Rất dễ dàng làm bị thương não bộ. trong quá trình này, ông ta cần người để ghim kim. Kim châm không chính xác, dễ dàng xuất hiện sự cố.

Trịnh tiên sinh là bác sĩ tâm lý tôi rất tín nhiệm. Từng làm bác sĩ cố vấn tâm lý một thời gian dài. Tôi rất tín nhiệm ông ấy. Vì vậy, bí mật mời ông ấy giúp tôi chuyện này.

“Tôi thừa nhận, cách làm này có chút mạo hiểm, mà khi đó, tôi cũng không có cách nào khác. Ý chí muốn chia tay của Mẫn Mẫn quá mức quyết tuyệt..”

Sự thật chứng minh, Bác sĩ Trịnh vô cùng thành công. Ông đã làm cho bọn họ thật sự quên đi đoạn trí nhớ không vui đó. Trong trí nhớ của họ được đưa vào đoạn trí nhớ khác khiến họ có ấn tượng từng hoan ái với nhau..

Có thể trên thực tế, không có.

“Nếu không phải ngày đó, không phải do tôi phát sốt cao, đại não chịu ảnh hưởng mãnh liệt chấn động, tôi nghĩ mình cũng không nhớ nổi đoạn trí nhớ đó.”

Ninh Mẫn càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn.

Đây hết thảy đã hoàn toàn thoát khỏi thực tế.

Tuy rằng cô cũng biết, quần đảo Bành Nam này, có một cái lịch sử mộng thuật đã lâu đời, nhưng cái này vẻn vẹn cho thấy chỗ đó không giống người thường...

“Điều này sao có thể?”

Cô sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không có cách tiếp nhận sự thật này,

“Nếu như emkhông tin, anh có thể kêu bác sĩ Trịnh thôi miên em lần nữa, có lẽ có thể giúp em nhớ lại chút chuyện...”

Hoắc Khải Hàng nhẹ nhàng nói: “Việc này, đúng là một chuyện lớn, anh thật sự không cần phải nói dối lừa gạt em... anh cũng hy vọng Vãn Vãn có thể là con gái của anh, đáng tiếc...”

Con bé không phải là!

Cái này với hắn mà nói, là chuyện tiếc nuối cỡ nào...

“Ninh Ninh, ngày hôm qua, Kiều Sâm đã kiểm tra DNA của Vãn Vãn, xác nhận quan hệ cha con là không thể nghi ngờ. Anh ta rất hoảng sợ, lại kiểm tra DNA của Đông Kỳ và em, quan hệ mẹ con, không cần hoài nghi.”

Đông Đình Phong tiến lên đỡ lấy cô, cảm giác tay của cô, vô cùng lạnh, dừng một cái, mới cẩn thận từng li từng tí bổ sung một câu:

“Ninh Ninh, Đông Kỳ là con của ngươi, Vãn Vãn và Đông Kỳ là sinh đôi không sai. Buổi sáng, Kiều Sâm liền nói với anh chuyện này, chỉ là anh không kịp nói cho em. Anh nghe rất khiếp sợ. Không nghĩ ra là chuyện gì xảy ra... Nhưng hiện tại, anh đã hiểu...”

Sắc mặt Ninh Mẫn vô cùng khó coi nhìn Hoắc Khải Hàng, trên tâm lý không cách nào tiếp nhận đây là sự thật, có thể coo rõ ràng, Hoắc Khải Hàng không phải là loại người gây chuyện.

Ngày đó trong đêm, cô đi gặp hắn, đột nhiên hắn nói những lời kia, thái độ đột nhiên có chút cam chịu số phận hơn nữa tuyệt vọng. Lúc ấy coo không nghĩ ra, hiện tại đã hiểu rõ, hắn bởi vì tìm về những trí nhớ kia.

Cô lại nhìn nhìn Đông Đình Phong, rồi lại cảm thấy chuyện này, không có cách nào tưởng tượng nổi!

Ông t...r...ờ...i..., đến cùng lúc trước phát sinh qua cái gì?

Cô thấy đầu của mình như to ra...

Có thể nhớ đến chuyện gì, mà càng nghĩ lại không nổi những sự tình kia, thật giống như một khói trắng, bao lại những thời giờ kia, trí nhớ bánh răng, tại cọ sát qua khi đó đoạn lúc, đoạn trí nhớ lúc đó, là một mảnh trắng xoá... Không có chút hình dáng cùng ấn tượng...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx