Bảy năm trước.
Vào một buổi sáng, Ninh Mẫn Mẫn vẫn có thói quen dậy sớm, đi đến phòng của Hoắc thiếu.
Cô có chìa khóa phòng này và thường trực tiếp đi vào. Nhưng hôm nay cô cố hết sức mà không mở cửa vào được. Dù sao đây cũng là phủ Thủ tướng, nên cô chú ý một chút.
Đó là họ đang yêu nhau nhưng loại tình cảm này, hiện tại vẫn phải bí mật. Cô không muốn tất cả mọi người đều biết. Ninh vệ sĩ lại dám si mê, câu dẫn Hoắc thiếu - Cô một câu cũng không muốn nghe đến nếu mọi người biết chuyện. Trừ Hách Quân là biết rõ quan hệ của hai người.
Cô mặc đồ thể thao, đứng ở cửa, cung kính gõ ba cái, gọi một tiếng:
“Hoắc tiên sinh, đến giờ dậy và luyện tập buổi sáng rồi !”
Từ lúc ở bên cạnh Hoắc Khải Hàng, mỗi tối đều nhắc nhở anh ngủ đúng giờ, buổi sáng gọi dậy, đây là một phần công việc của cô.
Đúng lúc này cửa mở ra, gương mặt đàn ông sắc lạnh, mặc một bộ quần áo bó sát, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh, thần thái rạng rỡ xuất hiện ở tầm mắt của cô. Trong lúc đó gương mặt thấp thoáng có vài phần lo lắng:
“Vào đi! Giúp anh rót nước. Anh đi rửa mặt.”
Trong phòng, mùi cà phê nồng nặc, mỗi buổi tối anh làm việc, thường xuyên pha cà phê uống cho tỉnh táo, đến nỗi phòng này toàn mùi cà phê. - -
Hoắc Khải Hàng đi rửa mặt.
Ninh Mẫn Mẫn lấy một cốc nước lạnh, lại đi chuẩn bị quần áo thể thao - - Trước anh nói muốn mua quần áo thể thao tình nhân nhưng cô không cho phép. Nói mua cũng không mặc. Anh bất đắc dĩ, lấy tay gõ vào đầu cô: “Chúng ta yêu nhau như thế này, xấu hổ sao?”
Không phải là đáng xấu hổ, mà là áp lực.
Người đàn ông này trong mắt cô, như một nhân vật không thể chạm vào, ánh sáng lấp lánh, có một khoảng cách nhất định.
Cứu anh, rồi anh giúp đỡ và trở thành vệ sĩ đặc biệt của anh, bị anh tán tỉnh, từ mối quan hệ cấp trên-cấp dưới lại rơi vào mối quan hệ tình nhân. Đến từng bước một nhưng càng về sau tốc độ lại nhanh hơn. Nhưng trái tim của cô không thể không yêu người đàn ông lạnh lùng này.
Nếu anh là người đàn ông bình thường, cô chắc chắn sẽ tuyên bố với tất cả mọi người: Anh là người yêu của cô.
Nhưng anh không phải là người bình thường. Anh có một gia thế đặc biệt, mà một người bình thường không thể với tới được. Đó là chướng ngại vật mà cô không vượt qua được.
Trước kỳ nghỉ, cô về nhà, từng hỏi qua ông nội một vấn đề:
“Ông nội, người cảm thấy một người như Hoắc thiếu nên cưới người vợ như thế nào?”
Ông nội híp mắt, nói câu đầu tiên là:
“Nhất định phải xuất thân từ gia đình có quyền thế!”
Nghe được điều này Ninh Mẫn Mẫn vô cùng đau khổ:
“Vì cái gì là phải nhất định?”
“Hoắc Khải Hàng như thế nào- Nếu không có bât ngờ xảy ra- đó là người kế thừa Thủ tướng. Khi đó, phải có người vợ giàu có và mạnh mẽ ở bên cạnh, mới có thể giúp cậu ta đứng vững ở vị trí đó. Hôn nhân của nhà quyền quý đa phần đều mang theo ý nghĩa chính trị.”
Ông nội hít một hơi thuốc và hỏi:
“Sao tự nhiên lại nói chuyện này làm gì?”
Ông nội cũng không biết cô bị thuyên chuyển, đang ở bên cạnh Hoắc thiếu.
Cô chau mày, lẩm bẩm nói:
“Tò mò a! Chúng ta đều là người bình thường, rất khó tưởng tượng sẽ phải sinh hoạt như thế nào cùng với họ.”
Ông nội cười, sờ sờ mái tóc ngắn của cô: “Bọn họ là người như thế, suy nghĩ thường không giống mình, chúng ta lo lắng cuộc sống hàng ngày. Còn cuộc sống của họ liên quan đến vận mệnh quốc gia, ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trường kinh tế... Bọn họ và chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau, sống ở hai thế giới khác nhau...”
“Ông nội, ở Anh quốc một người bình thường là vương phi, Vậy ở Đông Ngải Quốc có thể hay không vương phi cũng là một người bình thường?”
Cô cẩn thận cắt ngang lời, trên mặt thể hiện bình thường, không thể để cho ông nội cáo già này phát hiện ra.
“Rất không có khả năng!”
Ông nội lật tờ báo và nói.
“Vì cái gì mà không có khả năng?”
“Hoắc Khả Hàng có một người mẹ tài giỏi. Người mẹ này, khẳng định sẽ can thiệp đến hôn nhân của cậu ta. Mà bản thân Hoắc Khả Hàng cũng là một thiên tài chính trị. Nếu cậu ta muốn cuộc sống của mình ở cấp độ cao hơn, khi cưới một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Nếu cậu ta có khát vọng đứng đầu tại Đông Ngải Quốc thì phải lựa chọn một cuộc hôn nhân thích hợp, đó là điều nhất định phải làm!”
Ông nội nói, làm cho cô thật sự cảm thấy tức giận, nhưng khi nghĩ lại khó cho rằng những lời này là sai.
Nhân dịp đó, cô cũng muốn cùng ông nội nói rõ chuyện tình cảm của cô và Hoắc Khải Hàng. Cô muốn Hướng gia gia chỉ bảo, yêu một người đàn ông như vậy về sau cô phải đối mặt với gia tộc của anh như thế nào - - gần đây, rất muốn công khai người bạn trai kia. Kết quả... chán nản - - xem ra tạm thời, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục làm người yêu ngầm của anh.
“Uy, sao vậy? làm gì mà hốt hoảng vậy?”
Người đàn ông bỗng nhiên từ phía sau vòng đi lên, hôn cô một cái, môi của cô có chút ẩm ướt. Cô lau mặt một cái, ngớ ra một hồi, rất nhanh, trán đã bị gõ một cái.
“Ừ, đau quá...”
“Vậy thì hôn nhẹ!”
Tại chỗ vừa mới bị gõ, Hoắc Khải Hàng hôn một cái.
Cô bất ngờ nở nụ cười, xoay người, ôm chặt eo của anh, hôn trên má anh vài cái, nhìn tâm trạng rất tốt của anh, lập tức muốn rèn sắt khi còn nóng:
“Bạn trai thân yêu của tôi, tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày, ngươi có phê chuẩn hay không?”
Hoắc Khải Hàng lập tức bĩu môi, véo mũi cô:
“Có việc gì, không phải là đi trộm cắp chứ!”
Cô đẩy anh ra, kêu:
“Tóm lại có cho hay không?”
“Nếu không nói nguyên nhân, anh không cho!”
Hoắc Khải Hàng lại nhéo gương mặt cô, đi vào chọn giày.
“Chờ khi xong việc, em sẽ kể cho anh!”
“Không được!”
“Uy!”
Cô vội vàng đi đóng cửa lại, theo vào phòng quần áo, nhìn anh chọn giầy:
“Có quá gia trưởng như thế không?”
Anh chọn một đôi và cúi xuống vừa thắt dây giày vừa nói:
“Muốn để cho anh đồng ý cũng được. Có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
Vẻ mặt Ninh Mẫn Mẫn rất đề phòng, nhìn người đàn ông này, trước kia cảm thấy được anh đặc biệt sâu sắc, rất hấp dẫn. Hiện tại, phát hiện ra anh đang tính kế gì đó, nhất định phải đề phòng. Cô là người coi như thông minh, lanh lợi vô tình đã trở thành bạn gái của anh.
Bạn gái là bạn gái, cô lúc nào cũng phải nghe lời bởi bạn trai. Có đôi khi nghĩ lại, cô là người bạn gái thật vô dụng.
“Cho anh một ngày chắc chắn, để công khai là bạn trai của em, nếu được thì anh đồng ý”
Anh nháy mắt, vừa mang giày xong, ôm lấy eo của cô, ép cô vào cánh cửa.
Ninh Mẫn mẫn nuốt từng ngụm nước bọt, mũi ngửi thấy mùi thuốc đánh răng rất thơm, đó là nụ hôn dài vào buổi sáng.
Mỗi ngày, bọn họ đều hôn nhau.
Môi đều đã thành môi cá rồi.
“Em mới 20, không cần quá sốt ruột.”
“Anh hai mươi lăm tuổi rồi ! Nhất định phải sớm một chút, đỡ phải để mẹ anh lo lắng, một lòng muốn anh đi xem mắt... Có được hay không... Ba ngày sau đó, anh mang em đi gặp mẹ anh...”
Ninh Mẫn Mẫn lại nuốt nước miếng, người đàn ông này rất ân cần, làm trái tim cô đập rộn lên... Kỳ lạ thay, lúc nào cũng muốn vui vẻ như thế này, thấy vẻ đẹp trai lại không thể cưỡng lại được...
Không đợi cô trả lời, đặt một nụ hôn ở trên môi, cô thấy được hương vị nước bọt của anh... Ngon ngọt... Cánh môi mềm... Làm cho thân thể của cô cũng mền ra.
Nụ hôn ngừng lại.
“Chuyện này, dừng lại ở đây. Em còn chưa có chuẩn bị tâm lý. Đại thiếu gia, anh tha cho em có được hay không...
Mặt cô đỏ lên, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!
Anh dịu dàng nói:
“Nói cho anh biết, khó như vậy a...”
“Khải Hàng, vài ngày thôi, có được không, có được không...”
Cô hôn lên môi của anh vài cái.
Anh nhích gần cô hơn, ôm thật chặt, làm bộ suy nghĩ một hồi, cong cong môi, thương lượng lại:
“Hai ngày được chưa?”
“Không được, nhất định phải ba ngày!”
“Làm cái gì mà phải cần ba ngày!”
“Chuyện này, phải ba ngày mới có thể giải quyết!”
“Cuối cùng là chuyện gì?”
“Để sau nói. Nếu anh không đáp ứng, em liền đi xin cấp trên! Đến lúc đó, em sẽ đổi thành mười ngày...”
“Thôi được ba ngày!”
“Em biết anh tốt nhất mà !”
Cô vui mừng cười, ôm lấy mặt anh, liền hôn anh một cái, sau đó, phất tay: “Vậy thì sẽ nghỉ từ hôm nay, hiện tại em phải đi đây! Sáng nay em không cùng anh chạy bộ rồi... Nha...”
Lại bị tóm trở về.
“Không được! Nói đi là đi... Hôm nay phải đi theo anh một ngày, nếu không anh sẽ rút lại sự đồng ý...”
Con người thật đáng xấu hổ, lại uy hiếp cô.
Ninh Mẫn Mẫn trợn to mắt: “Này thật sự là làm cho bạn gái tức giận đây. Hoắc Khải Hàng, nếu anh còn dùng ngữ khí này nói chuyện với em, em liền... Ưm...”
Bị hôn rồi !
Hôm nay, Ninh Mẫn Mẫn xin nghĩ phép không thành công.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, cô lái xe rời khỏi phủ Thủ tướng. Một giờ sau, cô về tới trụ sở chính Liệp Phong, đứng ở trước mặt sếp Nhuế, nhận một nhiệm vụ mới.
Sau khi tạm biệt sếp Nhuế, cô quay trở về trụ sở huấn luyện, nhìn thấy Cố Hiểu đang cô độc ngồi ở trên nóc nhà, quay về hướng nam, cũng không biết đang nghĩ cái gì?
Cô đưa tay đánh lén một cái, người kia quay đầu lại, xoay người nhảy lên, rồi rơi xuống đất. Khi nhìn thấy cô, tươi cười, lộ ra vẻ đáng yêu:
“Sao lại trở về?”
“Làm việc! Chị suy nghĩ cái gì? Nghĩ gì mà mê muội vậy?”
“Suy nghĩ, khi nào thì có khả năng xuất ngũ?”
Cô ngồi xuống lần nữa.
Ninh Mẫn Mẫn cười ôm lấy: “Chị nghĩ muốn giải ngũ a?”
“Uh”
“Chị mới 24 tuổi có khả năng... Còn có thể làm mười năm...”
“Con gái đều phải lập gia đình. Trong nhà tôi mọi người muốn tôi về để lập gia đình... Giúp chồng dạy con...”
Ninh Mẫn Mẫn nhất thời trừng mắt to, nhảy dựng lên. Một nhân tài như vậy, hiện tại lại muốn trở về để kết hôn, sinh con, làm thiên chức của một người vợ, có tài mà không phát huy được:
“Mới 24 tuổi, chị đã nghĩ lập gia đình sao?”
Cố Hiểu mắt lé cười: “Tôi 24 tuổi còn chưa biết yêu là gì... cô a, mới hai mươi tuổi, mà đã ngả vào một thanh niên vô song như vậy. Cô làm đau lòng tôi quá a...”
Cô làm ra dáng kiểu như Tây Thi.
Ninh Mẫn Mẫn gãi đầu, biện bạch: “Tình yêu và lấy chồng là hai việc khác nhau...”
“Cô đừng nói với tôi, cô cùng người ta yêu đương nhưng lại không nghĩ tới một ngày kia kết hôn với người ta...”
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì, cô đương nhiên hi vọng mối tình đầu cuối cùng cũng có thể đơm hoa kết trái cho một hạnh phúc.
“Em cũng không dám nghĩ về nó... Ài, chị nói, em như thế nào để có thể kết hợp cùng nhau...”
Cô thở dài...
“Cô nói cái gì, một thanh niên như vậy thích cô mà cô lại vẫn không vừa ý sao?”
Cố Hiểu liếc hỏi.
“Thân phận chúng em cách xa nhau quá! Về sau chắc sẽ nhiều phiền toái... Chị xem, em cũng không dám thông báo với ba mẹ là đang có bạn trai rồi... Nếu như bị họ biết, chắc chắn đem em bắt lại. Chị nói, phản ứng của họ như thế nào? Đoán chừng sẽ bắt em xuất ngũ, trở về nhà... Em nghĩ thật thảm hại!”
Giọng nói của Ninh Mẫn Mẫn giống như nửa đùa, nửa thật, nhưng đối với chuyện này thật sự là đau đầu.
“Chỉ cần hai người lập trường kiên định, ai có thể chia rẽ...”
“Nói thì dễ dàng nhưng làm mới khó!”
“Có cái gì khó, nếu là thực là họ quyết liệt phản đối. Vậy thì lên xe trước mua vé bổ sung sau... Uy, tình cảm của các ngươi hiện đang phát triển đến bộ phận kia rồi hả? Tất cả bị đánh vỡ chưa?”
Cố Hiểu tếu táo hỏi.
Ninh Mẫn Mẫn lập tức mặt đỏ lên, tính bất ngờ đá cho một cước.
Cố Hiểu lập tức tiếp chiêu, hai người không ai nhường ai, lại vẫn trêu chọc một câu:
“A, lại vẫn ngại ngùng a... Đây là mặt trời mọc ra từ hướng tây rồi...”
“Em không ngại ngùng a... Bọn em, không nhanh như vậy. Trước khi kết hôn, em nhất định kiên quyết bảo vệ trận tuyến... Những việc này, thật sự sau khi kết hôn mới có thể làm...”
Tư tưởng của cô rất bảo thủ.
Cố Hiểu nhìn chằm chằm vào cô, không cười, nghĩ một lát rồi mới gật đầu:
“Vậy thì sớm xác định một chút đi... Tốt nhất là sớm kết hôn. Ninh Ninh, Hoắc gia nước rất sâu. Nếu cô thích người đàn ông này, nhất định phải cùng nhau đồng tâm đồng lực. Bằng không...”
Cô trầm ngâm một lúc, chuyển tới một đề tài khác:
“Đúng rồi, hôm nay đến đây làm gì? Tôi nghe Hòa Bình nói, Hoắc thiếu muốn đem cô điều đi. Về sau, chúng ta có khả năng không thể làm việc chung với nhau được rồi...”
“Em nghĩ sẽ không nhanh chuyển đi như vậy! Chờ, em nhất định trở về...”
Ninh Mẫn Mẫn thề.
Cố Hiểu cười lắc đầu:
“Cô vẫn muốn thu phục người đàn ông kia một lần nữa... Nhưng mà, anh ta cũng bởi vì đau lòng cho cô, mới muốn điều cô làm bàn giấy... Nói cho cùng, vẫn lại là muốn tốt cho cô...”
Ninh Mẫn Mẫn sao có thể không biết người đàn ông kia là vì muốn tốt cho cô, chỉ là để cho cô nhanh chóng rời khỏi Liệp Phong, nhưng cô thật sự không nỡ.
“Hiểu Hiểu, em vừa tiếpnhận một nhiệm vụ mới... Ài, có lẽ, là nhiệm vụ cuối cùng dưới danh nghĩa là người của Liệp Phong để làm việc... Em trở về là muốn chọn vài người, cùng em làm việc...”
“A..., nhiệm vụ gì vậy?”
“Bảy năm trước, Quỳnh Thành đã phát sinh chuyện Thiếu gia họ Quý hít thuốc phiện, chị đã nghe nói qua không?”
Ninh Mẫn Mẫn hỏi.
Cố Hiểu ngẩn ra, ánh mắt kỳ dị lóe ra một phen, một lúc mới trả lời:
“Có nghe thấy!”
“Loại thuốc phiện kia là do một người đàn ông tên là Thiên Lang đem vào Đông Ngải. Người này ở trong nước có tai mắt. Từ đó đến nay vẫn đang được điều tra. Ba ngày nay người đàn ông kia lại xuất hiện tại Quỳnh Thành, có thể cùng cơ sở ngầm của chúng gặp nhau, vận chuyển một lượng lớn thuốc phiện bán tại đây cho những con nghiện. Nhiệm vụ của chúng ta là tập trung bắt giữ tên kia. Đem đống hàng đó đi tiêu hủy...”
“A...!”
Cố Hiểu gật đầu, dường như tập trung suy nghĩ và hỏi:
“Bây giờ hành động, không phải là cả tổ Liệp Phong cùng nhau hành động sao?”
“Không phải. Sếp Nhuế nói, chỉ tuyển chọn hai nữ đội viên, phối hợp với một nam đội viên khác. Em tính toán tuyển chọn chị cùng em làm chuyện này, chị có thể không cần tiếp nhận nhiệm vụ?”
Cố Hiểu nhanh nhẹn rùng mình, chỉnh chỉnh trang phục, nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội một cái:
“Quân nhân lấy phục tùng là trách nhiệm thiêng liêng. Số LF612 kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.”
“Tốt, còn đối với đội viên nam, em chọn Hòa Bình!”
Ninh Mẫn Mẫn cười rồi duỗi chân ngồi xuống.
Ninh Mẫn Mẫn là một mỹ nhân tóc ngắn, nhìn rất mạnh mẽ, cực kỳ vô hại. Không biết nếu để tóc dài trông cô có bộ dáng như thế nào, cô thật sự chưa thử bao giờ... Nhưng mà ngày hôm nay, cô đội mái tóc dài của Mỹ Mỹ kết hợp với bộ váy rất xinh đẹp, lại đi đôi giày cao gót, một phen làm Cố Hiểu choáng váng.
Cố Hiểu la lên, véo mặt cô như là báo thù:
“Ninh Sênh Ca, Làm sao cô lại xinh đẹp như vậy? Để cho người khác cảm thấy xấu hổ rồi.”
Mắt Ninh Mẫn Mẫn sáng lên: “Chị chỗ nào có bộ dáng khó coi? Nhìn một cái là biết có thân, có đoạn, có khuôn mặt...”
“Hoa mẫu đơn cùng hoa Mã Lan đều là hoa. Một loại xinh đẹp, một loại chỉ có thể là có một chút đáng xem thôi... Nếu em là đàn ông, nhất định lén lút ngắt lấy, giấu ở trong phòng một mình thưởng thức.”
Ở trong gương hai cô gái xinh đẹp xuất hiện trong trang phục dạ hội. Một người mặc màu hồng, cài trên mái tóc dài xinh đẹp là cái nơ con bướm, buông xuống ở trước ngực, toàn bộ trang phục thanh lịch và tinh tế; một người mặc váy màu xanh, tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú như Ninh Mẫn Mẫn. Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Ngay ngày hôm sau, Ninh Mẫn Mẫn nhận được lệnh, nói Thiên Lang đã xuất hiện tại Quỳnh Thành. Hôm nay, hắn sẽ tham dự một bữa yến tiệc. Có khả năng hắn mượn bữa tiệc này để âm thầm tiến hành giao dịch. Các cô phải làm đích thân tiếp cận hắn chặt chẽ, và có thể bắt hắn.
Hôm nay, họ thật sự tham gia một tiệc sinh nhật - -
Người đàn ông này rất nổi tiếng.
Anh ta họ Đông, tên Đình Phong, một trong ba đệ nhất thiếu gia ở Thương Hải, một người đàn ông giàu có trong truyền thuyết, tối nay sinh nhật 24 tuổi. Lão Đông gia yêu thương cháu đích tôn, nên đã tổ chức sinh nhật cho anh ta lần đầu tiên tại khách sạn Quỳnh Thành đệ nhất.
Đối với Đông Đình Phong, Ninh Mẫn mẫn không biết nhiều thông tin. Bởi vì, muốn tham gia này bữa yến tiệc này, cô lại phải xem qua một chút tư liệu về anh ta. Đầu tiên cảm thấy được người đàn ông này rất đặc biệt: Ánh mắt lạnh lùng, có vẻ sống rất lý trí. Tin đồn ở ngoài rất tốt. Có rất nhiều tiền bạc, đời sống cá nhân luôn luôn thần bí, nghe nói là một người đàn ông rất sạch sẽ. Đối với thân phận một đại thiếu gia tôn quý như vậy điều đó thật không thể tin nổi.
Nghĩ muốn vào bữa tiệc tối nay, nhận được vé mời thật là chuyện không dễ dàng.
May mắn thay, Hòa Bình cùng Cố Hiểu sắm vai một đôi tình nhân tiến vào - đại diện cho thân phận là đại biểu của một tập đoàn tài chính. Còn về phần Ninh Mẫn Mẫn lấy thân phận nhân viên công tác tiến vào. Sau đó, thay bộ lễ phục rất đơn giản do Cố Hiểu mang vào, từng bước tập trung tiếp cận mục tiêu.
Khách sạn đệ nhất Quỳnh thành, nằm giữa đại lộ và giao nhau với ngã tư đường, chiếm diện tích rất lớn, có lịch sử lâu đời. Năm đó người chủ khách sạn đã trang trí xung quanh khách sạn toàn bộ là các loài hoa, khách sạn này có phong cảnh rất đẹp và nổi tiếng.
Về sau, khách sạn bị ba nhà Hoắc Cố Thần liên kết thu mua, vì thế nó trở thành công ty quốc doanh. Sau đó, ông chủ mới cải tạo toàn bộ khách sạn và khách sạn Quỳnh Thành đệ nhất xứng đáng với cái tên số một ở Đông Ngải.
Khách sạn này, đúng là đứng đầu ở Đông Ngải.
Phong cách kiến trúc của nó bắt chước biệt thự Florence, bên trong trang trí bảy chủ đề độc đáo. Tòa nhà mua sắm của Quỳnh thành đệ nhất đứng sừng sững trong đó..
Nó bao gồm diện tích 300, 000 mét vuông, vườn tiệc có sức chứa 6000 người, 20 phòng họp chức năng riêng biệt, nhà hát đa công năng. Tiện nghi giải trí bao gồm: bể bơi ngoài trời, Câu Lạc Bộ tập thể hình, sân tennis, phòng tắm hơi, sân golf, ... và có cả công viên giải trí lớn.
Đông lão gia vì ngày sinh của cháu đích tôn, đã bao trọn cả khách sạn này: Vào ngày này, bất cứ ai đều có thể vào chơi miễn phí, ăn uống miễn phí, còn tất cả bạn bè, người thân của Đông gia lại tụ tập ở một bữa tiệc ở biệt thự chính.
Ninh Mẫn Mẫn cực kỳ thuận lợi trà trộn đi vào.
Vào ngày này, cô chỉ đơn thuần vì nhiệm vụ mà đến, không biết rằng sắp gặp phải một người đàn ông làm thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô.
@by txiuqw4